Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu Lê lôi kéo Trọng Yên Nhi đi lên lầu hai, đúng lúc gặp phải Dương Phong từ trong phòng bước ra. Nhìn thấy Trọng Yên Nhi, Dương Phong lập tức bày ra nụ cười nho nhã, nói: "Yên Nhi cô nương là đang định trở về phòng nghỉ ngơi sao?"
"Dương huynh, ngươi thế này không phải biết rõ còn cố hỏi sao?" Lưu Lê đoạt lấy lời của Trọng Yên Nhi.
"Hừ, quả đúng là thế." Dương Phong đá xéo mắt mà nhìn Lưu Lê, bước nhanh đi tới cầu thanh đi xuống sảnh đường hô lớn: "Tiểu nhị, cho ta cái khăn lông mới, ta không muốn dùng khăn lông cũ đi tắm."
Tắm?!
Lưu Lê cúi đầu nhìn Phong Tao Tao đen thui, cười xấu xa đối với Trọng Yên Nhi nhỏ giọng nói: "Yên Nhi, ngươi đi cùng Dương Phong hàn huyên thật nhiều đi? Nếu hắn không đi, thì đã có Lăng cô nương ở đại sảnh chờ nàng đó. Ta cho Phong Tao Tao cũng chúng ta tắm rửa, ha ha. Đợi chút ta có lời sẽ nói với ngươi." Lưu Lê tùy tiện hừ lạnh mấy tiếng, ôm lấy Phong Tao Tao hướng gian phòng mở cửa của Dương Phong bước vào, để Trọng Yên Nhi ở hành lang lầu hai ứng phó với Dương Phong.
Phòng hảo hạng trong lữ quán bày biện cùng trang trí giống nhau, Lưu Lê ôm Phong Tao Tao vòng qua tấm bình phong, nước ấm trong thùng tắm được trang bị đầy đủ vẫn còn bốc hơi nóng. Nàng đưa tay dò xét nước ấm bên dưới, nhiệt độ vừa lúc thích hợp để tắm. Nhìn thấy nước, Phong Tao Tao tựa hồ đã hiểu mưu đồ đắc ý của Lưu Lê, vội vàng giãy dụa bốn chân muốn từ trong ngực của nàng nhảy ra ngoài. Đáng tiếc chân chó cuối cùng cũng không phải là tay hoặc chân người. Giãy dụa rất lâu, Lưu Lê cũng lười tiếp tục hành hạ nó, trực tiếp ném nó vào trong thùng tắm.
"Âu âu âu...." Phong Tao Tao ủy khuất kêu lên, hai chân trước càng không ngừng đập mạnh vào làn nước, hai chân sau thì không ngừng dùng sức nhảy lên. Lưu Lê nhìn xuống, lòng thầm nghĩ, đây mới chính là "bơi chó" ư. Lông trên người Phong Tao Tao đã sớm ướt đẫm, Lưu Lê cũng không nhàn rỗi, nắm lấy khăn lông đã vắt ngang trên thùng gỗ dùng sức mà cọ rửa thân thể của nó, trước trước sau sau ngay cả cái đuôi cũng không được bỏ qua.
Trong thùng tắm, nước dần dần trở nên đục đục, cái trán của Lưu Lê đã rỉ ra chi chít mồ hôi hột, nàng bị tiếng kêu ầm ĩ của Phong Tao Tao kia là tâm phiền ý loạn, nắm hai cái chân trước của nó vốn đang ở trong nước "Lẩu Shabu Shabu", lúc này mới đem ôm nó đến cái giường trong gian phòng. khiến lông trên người nó trở nên run rẩy, lại dùng chăn bông của Dương Phong chà xát người nó. Được đến thời điểm chăn bông đã ẩm hết một nửa, lông của Phong Tao Tao cũng đã bị lau gần khô rồi.
Lẩu Shabu - Shabu - Nước lẩu dùng thịt và rau nhúng qua để dùng, thường có màu đục.
Nhìn lại hình dáng chăn bông bị hành hạ đã không còn giống như hình dạng ban đầu, vừa xem lông của Phong Tao Tao vẫn là màu đen như cũ nhưng sáng loáng, sạch sẽ hơn rất nhiều, Lưu Lê đối với "chuyện tốt" mà mình đã làm vô cùng hài lòng. '
Ôm Phong Tao Tao chạy nhanh ra khỏi gian phòng của Dương Phong, đang ngay lúc hắn và Trọng Yên Nhi đang nói chuyện rất nhiệt tình, vội vàng đem Phong Tao Tao ôm vào gian phong của nàng và Trọng Yên Nhi, sau đó đi tới trước mặt của Dương Phong, nói: "Dương huynh cùng Yên Nhi nhà ta nói chuyện cũng thật hợp ý a! Thật ngại quá, ta phải cùng nàng ấy nghỉ ngơi rồi! Một mình ngươi cứ từ từ ở lại chỗ này nha!" Lôi kéo Trọng Yên Nhi trở về phòng, Phong Tao Tao đem bộ lông sạch đến bên cạnh Lưu Lê cọ cọ vào, cho đến khi bị nàng đạp một cước, mới ngoan ngoãn nằm úp mặt ở góc phòng, thảnh thơi nhắm mắt dưỡng thần.
"Lưu Lê, ngươi đến gian phòng của Dương Phong làm gì?" Yên Nhi hỏi
"Hà hà, cũng không có việc gì đâu. Chính là để Phong Tao Tao của chúng ta tắm rửa mà thôi, ai bảo phòng của hắn có chuẩn bị sẵn nước tắm chứ?!" Lưu Lê vừa dứt lời, chỉ nghe thấy trong hành lang truyền đến tiếng gào thét của Dương Phong.
"Là kẻ nào! Đến tột cùng là tên khốn khiếp nào giở trò này! Ra đây cho ta!! Kẻ nào! Đến tột cùng là kẻ nào!! Dám khi dễ trên đầu cả chủ sự Lại bộ ta đây!! Tiểu nhị! Đem nước tắm của ta đổi lại lần nữa!!" Hắn la rất lớn tiếng, nào còn thái độ nho nhã mới vừa rồi khi cùng trò chuyện với TrọngYên Nhi.
"Ngươi nha! Đã lớn như vậy mà còn thích giở mấy trò đùa dai giống tiểu hài tử chứ? Nếu như hắn biết là ngươi làm, tìm cơ hội trả thù người thì biết làm sao đây? Dù sao hắn cũng là chủ sự Lại bộ, lại có Đông xưởng Tiết công công làm hậu thuẫn phía sau, chúng ta trêu không nổi đâu." Trọng Yên Nhi cầm lấy khăn tơ lụa thay nàng lau mồ hôi trên trán, chỉ có thay nàng lo lắng, chưa từng có nửa điểm tức giận.
"Yên Nhi." Lưu Lê rất thoải mái hưởng thụ sự ôn nhu chỉ thuộc về Trọng Yên Nhi, nhớ tới ban đầu nàng bày mưu "bán mình chôn cất huynh" mà từ từ lại gần Trọng Yên Nhi để lấy viên dạ minh châu kia, Lưu Lê không khỏi cảm thấy buồn cười.
Ghi chú: Về sau tuyến tình cảm cả hai sẽ phát triển nên mình đổi xưng hô từ "ta- ngươi" thành "ta – nàng" chỉ dành riêng cho Lưu Lê và Trọng Yên Nhi.
Kéo lấy tay nàng, Lưu Lê đôi môi khẽ run mở miệng nói: "Ta thích nàng." Ba chữ này cơ hồ được Lưu Lê lấy hết dũng khí để nói ra. Mặc dù nàng cũng không phải là người nhát gian, nhưng nàng thật sự muốn nói cho Trọng Yên Nhi tình cảm giấu trong lòng, nàng tự như trở lại lúc mới yêu, đối với tình cảm vô cùng ngây ngô, không dễ dàng gì nói ra từ "thích".
Sửng sốt, là cụm từ chính xác để hình dung phản ứng hiện giờ của Trọng Yên Nhi.
Có trời mới biết, nàng đợi câu này "Ta thích nàng" đợi đã rất lâu rồi. Tâm tình vốn đã muốn theo Lưu Lê tránh né hoặc là âm thầm săn sóc lẫn nhau, có đôi khi nàng thật muốn buông tay đoạn tình cảm không nên có này, cũng giúp bản thân khỏi tự biến mình thành nữ nhân hèn mọn đi van xin tình yêu, chỉ vì một người như Lưu Lê mà khóc cười đều vui vẻ và hạnh phúc.
Nước mắt hiện tại chính là hạnh phúc, lướt qua gương mặt bất động thanh sắc của Trọng Yên Nhi, chỉ mang theo một giọt nước mắt làm cho người nhìn cảm thấy thương tiếc.
"Yên Nhi, nàng không sao chứ? Có phải...có phải ta chọc nàng giận rồi không?" Thấy Trọng Yên Nhi khóc, Lưu Lê trở nên khẩn trương, nàng vội vàng lau nước mắt trên mặt Trọng Yên Nhi, có chút luống cuống nói: "Ta cùng Lăng Mỵ Như thật sự không có gì cả, vừa rồi ta chỉ giúp nàng ta thổi mắt mà thôi. Hơn nữa, ta không có lừa gạt nàng, ta thật sự thích nàng. Ta...ta biết mặt ta rất dày, rõ ràng là đã có bạn gái lại còn nói thích nàng, nhưng ta thật sự không phải trả lời cho có lệ, là thật sự thích nàng. Yên Nhi, nàng tin ta được không?"
"Ta không có tức giận, chẳng qua là, hỉ cực nhi khấp (vui mừng mà rơi lệ)." Nước mắt của Trọng Yên Nhi còn lưu tại khóe miệng nhưng lại nở ra nụ cười ngọt ngào. Nàng ôm lấy Lưu Lê, đầu tựa vào ngực Lưu Lê, nói tiếp: "Trong lòng ta chỉ có người bạn gái là nàng, Yên Nhi sớm đã sớm hiểu rõ, trong tâm của nử tử quý nhất chính là sự mãn nguyện. Yên Nhi thích nàng, không cần biết đến tột cùng trong tâm nàng có bao nhiêu người, chỉ cần trong lòng nàng có Yên Nhi, quan tâm Yên Nhi, cũng...thích Yên Nhi. Vậy, Yên Nhi đã rất mãn nguyện."
"Chẳng lẽ nàng không ăn giấm (ghen) ư?" Lưu Lê ở trong lòng cảm khái hàng ngàn hàng nghìn lần, Yên Nhi đến tột cùng là nữ nhân như thế nào? Thử hỏi có bao nhiêu nữ nhân có thể chịu được mình và người khác cùng sở hữu một người yêu đây? Người khác thì nàng không biết, nhưng bản thân nàng, ngay cả khi người khác hơi đụng chạm đến tay người yêu mình một chút thì mình cũng đã bốc hỏa, càng không nói đến những thứ khác.
"Ghen, tất nhiên là có. Có nữ nhân nào mà không ghen chứ? Chẳng qua là Yên Nhi đã nói, chỉ cần trong lòng nàng có vị trí dành cho Yên Nhi, vậy Yên Nhi đã mãn nguyện. Lại nói, cho dù Yên Nhi cáu kỉnh ghen tức thì có ích lợi gì chứ? Kết quả là, bất quá là làm Yên Nhi lộ ra sự hẹp hòi quá mức, chính vì vậy, sẽ không xứng với nguời mà Lưu Lê nàng thích." Trọng Yên Nhi ôm nàng thật chật, chỉ muốn đem bản thân hòa tan vào trong thân thể của nàng ấy. Ít nhất, là trong giờ phút này nàng chỉ muốn như vậy.
"Yên Nhi." Trong nội tâm của Lưu Lê chỉ cảm thấy cảm động vô cùng, ngửi thấy Trọng Yên Nhi phát ra hương thơm, loại hương mang mùi thơm này làm cho nàng không ngừng động tình. Nói không nên lời, muốn nói cũng không thể nói ra một câu hoàn chỉnh. Ôn nhu nâng cằm Trọng Yên Nhi, Lưu Lê nhẹ nhàng hôn lên cánh môi mềm mại kia, đầu lưỡi không ngừng rút ngắn khoảng cách xông vào lãnh địa của đối phương, không ngừng xâm chiếm, giày xéo qua lại.
"Ưmm..." Hai má thoáng đỏ lên, từ trong miệng Trọng Yên Nhi tràn ra một tiếng ngâm khẽ. Hết lần này tới lần khác chính là truyền đến một tiếng ngâm khẽ như vậy, để cho phần bụng đúng lúc đang bắt đầu cảm giác nóng ran lại càng thêm nóng lên, giống như đổ thêm dầu vào lửa.
Môi, vẫn cứ tiếp tục.
Lưu Lê dùng một chân chen vào giữa hai chân của Trọng Yên Nhi, ôm vòng eo yếu ớt giống như không xương của nàng từ từ di chuyển hướng về phía giường mà đi tới.
Chiếc giường mềm mại dung hòa hơi thở của hai người, Trọng Yên Nhi bị Lưu Lê đem áp xuống dưới thân, trong lòng không ngừng cuồng loạn, ngay cả nét mặt vốn đang hiện lên vẻ hồng nhuận rốt cuộc trong chốc lát đã trở nên đỏ rực. Y phục không biết lúc nào đã trở nên xốc xếch, Lưu Lê đang hôn nàng, đôi tay bắt đầu chạy loạn không ngừng vuốt ve lên trên người nàng. Phần áo mở ra, bả vai lộ ra ngoài, ánh mắt của Lưu Lê quét qua da thịt hoàn mỹ trắng tựa như bạch ngọc, dùng ngón tay từ từ đi bộ trên bên ngoài da. Hô hấp có chút nặng nề, Trọng Yên Nhi không được tự nhiên run run thân thể, hai tay nắm chặt lấy vạt áo của Lưu Lê, không ngừng trở nên khẩn trương.
Đem không khí ấm nóng phả lên cánh môi của Trọng Yên Nhi, ngón tay đang giày vò thân thể nàng cùng với cánh môi bị hôn đến có chút sưng đỏ. Lưu Lê cong thân thể lên, bàn tay chạy dọc từ cổ của nàng dần dần đi xuống phía dưới, chậm chạp thăm dò phần trên bụng của nàng, tích cực vuốt ve nhũ phong căng tròn, co dãn của nàng. Trọng Yên Nhi chưa bao giờ có cảm giác kích thích toàn thân đến như vậy, dòng nước ấm nóng trong bụng thoáng xẹt qua, loại cảm giác khác thường này làm cho cả người nàng giống như một cái Rada, có thể cảm nhận rõ ràng được sự đụng chạm ôn nhu của Lưu Lê, còn có lòng bàn tay nàng đủ để đốt lên ngọn lửa nóng bỏng trên cơ thể mình.
Những nụ hôn rời rạc từ từ theo tới, Lưu Lê chế trụ một cánh tay của nàng, cùng với mười ngón tay đan xen nhau. Đầu lưỡi khẽ thăm dò phía trên xương quai xanh của Trọng Yên Nhi, nơi đó mang theo tia gợi cảm luôn làm cho người ta lưu luyến không thể quên được. Nhưng sau tất cả, đôi môi vẫn từ từ chuyển hướng về phía dưới, há miệng ngậm lấy nụ phấn hồng vốn đã cứng rắn dựng thẳng lên, tinh tế mút vào, đầu lưỡi liên tục đưa đẩy qua lại mang theo ý trêu chọc.
"Ưmm...Lê." Trọng Yên Nhi ngẩng đầu lên, thân thể mang theo cảm giác khác thường vừa thoải mái vừa thống khổ, tồn tại cảm nhận mâu thuẫn. Nàng đã tận lực khắc chế không để cho mình cất tiếng ngâm khẽ, chẳng qua là dù sao nàng cũng chưa từng nếm trải sự đời, cho dù thế nào thì dưới loại tình huống vô cùng nhạy cảm này cũng không có biện pháp nhẫn nại để giữ vựng sự trầm mặc, hé miệng không nói. Những mảnh vỡ ký ức từ khi gặp Lưu Lê cho đến hiện tại đều từ từ hiện ra trong tâm trí nàng, hô hấp của Trọng Yên Nhi cũng trở nên dồn dập, trừ một bàn tay đang đan xen mười ngón với Lưu Lê, một bàn tay khác vẫn thủy chung nắm lấy vạt áo của Lưu Lê chưa hề buông ra. Tựa hồ chỉ có như vậy, nàng mới cảm thấy an tâm không còn sợ hãi.
"Yên Nhi, thích nàng, thật sự thích nàng." Hai mắt của Lưu Lê bởi vì dục vọng sớm đã trở nên nóng bỏng, một lần nữa lại hôn lên đôi môi của Trọng Yên Nhi, nửa ôm lấy thân thể của nàng, nửa ngồi ở trên giường. Y phục cản trở rốt cuộc cũng bị bàn tay Lưu Lê toàn bộ cởi sạch hết để dưới mặt đất, Phong Tao Tao nằm gục ở góc phòng nhìn thấy y phục bị ném xuống đất lập tức chạy tới ngửi thấy mùi vị, phát hiện không phải là y phục của chủ nhân, lập tức lấy hai chân trước ghìm chặt, dùng hàm răng sắc nhỏ không ngừng cắn xé.
"Lê..." Thân thể bại lộ trong không khí có chút run rẩy, Trọng Yên Nhi đỏ mặt siết chặt vạt áo của Lưu Lê, vừa rồi chẳng qua chỉ là chút thức ăn khai vị thôi, hiện tại mới thật sự là món chính.
Y phục vừa nãy bị ném xuống đất bị hàm răng bén nhọn Phong Tao Tao đang từ từ gặm nhắm cắn xé thành từng mảnh nhỏ, trên giường hai người không chú ý đến bộ y phục có số mệnh bi thảm kia. Một lần nữa đem Trọng Yên Nhi đặt dưới hạ thể, Lưu Lê cong người cúi xuống hôn hít lấy bụng của nàng. Hai tay nắm lấy đầu gối của nàng, đem hai chân đang kẹp chặt của nàng tách ra, đang muốn tiến tới vùng đất tam giác ẩm ướt rậm rạp kia thì bên ngoài cửa vang lên thanh âm nũng nịu của Lăng Mỵ Như: "Lưu Lê...Lưu Lê ngươi có ở bên trong không?"