Trọng Yên Nhi đỡ Lưu Lê, đối với lời của Tần Hạo vừa lưu lại lúc nãy không thể không nghe thấy, tình cảm thế gian này cũng không thể chỉ hạn chế ở giữa nam và nữ. Vạn vật đều có tình, chỉ cần hai bên đều tình nguyện chỗ nào lại không thể, không phù hợp hoặc vi phạm luân thường đạo lý chứ? Nàng không trả lời vấn đề của Tần Hạo, bởi vì vấn đề này nàng không cần trả lời, trong lòng Tần Hạo hẳn là đã sớm có đáp án rồi.
Lưu Lê khi uống rượu say với người khi bình thường như hai người khác nhau, tựa hồ như phát tiết sự bất mãn trong lòng, cho dù là Trọng Yên Nhi phí sức đem nàng vào thùng tắm đã chuẩn bị sẵn thay nàng ấy lau thân thể thì cũng có thể giựt lấy khăn tắm của Trọng Yên Nhi, sau đó đem Trọng Yên Nhi thành thịt bò khô mà ra sức cắn xé.
Lúc tắm rửa còn đem Trọng Yên Nhi hành hạ cả người toàn là nước, thật không dễ dàng đem Lưu Lê lau người sạch sẽ khô ráo rồi lại đem đến bên giường ngồi xuống, nàng cũng không biết lấy đâu ra khí lực đem toàn bộ y phục trên người Trọng Yên Nhi lột sạch, để mỹ nhân trần truồng trước mắt mình. Đang lúc Trọng Yên Nhi rất phối hợp mà nhắm mắt lại, Lưu Lê say rượu đùa giỡn xong, lại gục trên người Trọng Yên Nhi ngủ hoàn tay ngủ say không để ý mỹ nhân bị áp dưới thân thể, chỉ là khi nàng gục xuống thỉnh thoảng lại cọ mấy cái trên cơ thể Trọng Yên Nhi tỏ vẻ thoải mái.
Bị tên ma men Lưu Lê giằng co cả đêm, gần đến trời sáng Trọng Yên Nhi mới đem nàng từ trên người đẩy xuống giường, thở phào nhẹ nhỏm như trút được gánh nặng. Lưu Lê cũng không phải là rất nặng, nhưng bị nàng áp lâu như vậy cũng không có biện pháp chịu đựng nổi. Tốt bụng giúp Lưu Lê chỉnh đốn lại tóc tai hỗn độn bên thái dương, nhìn nàng đang ngủ say liền nghiêng người ôm lấy nàng, nhắm mắt lại thưởng thụ giấc ngủ không dễ gì thức dậy được.
Mặt trời lên cao, nhưng tiếng ồn ào uyên náo ở đường lớn cũng không thể đánh thức được giấc ngủ của hai người đang ngủ say tỉnh lại, ngược lại là tiếng gõ cửa cộc cộc lại đnáh thức cái đầu đau đến muốn nổ tung của Lưu Lê. Nàng dùng một tay xoa hai mắt, lại nhẹ nhàng đấm đấm vào đầu của mình, ngồi dậy thấy Trọng Yên Nhi vẫn còn đang ngủ say, cũng không thắc mắc tại sao mình trở về được, lê bước dài đi tới mở cửa ra, ngáp nói: "Người nào vậy? Có chuyện gì?"
"A!" Đoàn Can Linh đứng ở cửa thét một tiếng chói tai, lập tức quay đầu vỗ vỗ vào ngực của mình, chỉ trong chốc lát mặt đỏ đến nóng rang không chịu nổi. Nàng thỉnh thoảng xoay đầu biên độ nhỏ lướt qua Lưu Lê mấy lần nói: "Ngươi....ngươi đem y phục mặc vào trước được không?"
"Y phục?" Lưu Lê không ngăn nổi cảm giác thân thể mình lạnh cả người, cúi đầu mới phát hiện mình đang lõa thể đứng ở cửa. Thì ra tối qua sau khi Trọng Yên Nhi giúp nàng tắm rửa, căn cứ nguyên tắc không dễ dàng gì đành không có mặc y phục cho nàng, ngay cả quần lót cũng không có. Tam giác thần bí cứ như vậy hiện ra trước mặt Đoàn Can Linh, Lưu Lê lúc nàng mới gấp gáp đem cửa đóng lại chỉ cố hít một hơi không khí đến mức khó chịu mới thở dài ra một hơi.
Y phục tối hôm qua đã ướt hoàn toàn, Lưu Lê lấy y phục ở trong tủ lấy ra bộ y phục màu trắng thuộc về mình lại đem mảnh vải quấn ngực mặc chỉnh tề, nhưng lại quên mất mảnh vải lụa để quấn cổ, vừa rửa mặt xong một trận, lại một lần nữa mở cửa ra, lúng túng nói: "Cái kia...Buổi sáng tốt lành. Ngươi tìm Yên Nhi sao? Nàng vẫn còn đang ngủ, nếu không ngươi về phòng đợi một lát trước đi."
"Ta tìm là ngươi!" Giọng nói Đoàn Can Linh có chút nhu hòa xen lẫn chút dồn dập, chẳng qua là động tác vẫn cường hãn như cũ, không chờ Lưu Lê phản ứng, trực tiếp đem nàng ấy từ trong phòng lôi ra ngoài cửa phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lưu Lê bị loạt động tác của Đoàn Can Linh làm cho không hiểu được, đại não còn chưa hoàn toàn thanh tĩnh cũng chỉ có thể mê mẩn trừng trừng Đoàn Can Linh lôi kéo đi.
Trên đường tiếng rao hàng liên tiếp phát ra, nghe thanh âm cũng biết các nàng đã sớm ra khỏi Ôn Hương lâu tới đường lớn Lạc Tĩnh thành. Buông tay Lưu Lê ra, Đoàn Can Linh mím môi hỏi: "Ngươi đem Linh Đang ta tặng cho ngươi để ở đâu rồi?"
"Ê! Cái gì mà kêu là ngươi tặng Linh Đang! Kia rõ ràng là ta liều mạng bản thân ăn tới đau bụng mới có được!" Lưu Lê ngửa đầu lên ngáp một cái, bị ánh mắt trời rọi vào làm chói mắt tới đau nhói, cũng làm cho đại não mơ hồ của nàng nhất thời tỉnh táo lại.
Nàng cảnh giác nhìn Đoàn Can Linh, những ngày qua bị nàng hành hạ bản thân vẫn còn sợ hãi, sợ nàng ta hôm nay khí huyết dâng trào lại tìm thú vui nào đó tiếp tục hành hạ mình. Làm cho nàng chạy hết phố thành còn chưa phải là hành hạ sao, chỉ sợ nàng ta lại lần nữa nhét món tráng miệng gì đó vào trong miệng nàng, vừa mới nuốt xong lại nói là có sâu trong đó, làm toàn bộ thức ăn trong dạ dày mình để phun ra ngoài, nàng ta nói đó là bánh ngọt nàng ta vừa mới chế biến, không có sâu gì cả, nhưng lại bỏ vào một gói thuốc xổ. Cho nên lần đó, vốn là trong dạ dày không có gì còn phải ở trong nhà xí ngồi suốt một đêm.
"Kêu ngươi lấy thì lấy ra đi, làm gì mà dài dòng như vậy! Nói! Ngươi rốt cuộc có lấy ra hay không?" Đoàn Can Linh giơ tay nắm lấy lỗ tai của Lưu Lê, níu tới níu lui vừa chậm chạp buông lỏng tay ra, thanh âm ôn nhu như nước chảy: "Đem Linh Đang lấy ra được không?"
"Ách..." Lưu Lê đối với biến hóa vừa rồi của Đoàn Can Linh thụ sủng nhược kinh, nàng liền gật đầu đưa tay vào trong tay áo tìm tới tìm lui, lúc này mới nhớ y phục nàng là lúc sáng mình vừa mới đổi. Lập tức kêu Đoàn Can Linh ở chỗ này chờ chốc lát, bản thân thì bước nhanh về hậu viện Ôn Hương lâu trở về gian phòng Trọng Yên Nhi. Thấy nàng ấy vẫn còn đang ngủ trên giường, Lưu Lê cũng không đánh thức nàng, tay chân cử động nhè nhẹ đem cửa đóng lại rồi rời khỏi Ôn Hương lâu. Đem Linh Đang đưa cho Đoàn Can Linh, Lưu Lê cho rằng nàng ta muốn cầm nó trả lại, nói thầm một câu: "Vật này ta rất vất vả mới có được."
"Ta không phải để nó trên người ngươi sao? Sao trí nhớ cũng ngươi không nhớ lâu được vậy!" Đoàn Can Linh lần nữa giơ tay định đánh lên đầu của nàng một cái, chẳng qua là thời điểm gần đụng tới đầu của Lưu Lê, nàng đột nhiên rút tay về, lại tiếp tục kéo tay Lưu Lê lôi nàng đi về hướng khác.
Hôm nay Đoàn Can Linh tựa hồ rất khác thường! Đây là cảm giác đầu tiên sau khi nàng bị Đoàn Can Linh ức hiếp lâu như vậy, bị nàng ta lôi kéo chung quy cũng không phải chuyện đẹp đẽ gì. Lưu Lê nhanh chóng tăng tốc độ vài bước liền sóng vai bên nàng đổi sang hình thức dắt tay nàng ta, nghiêng đầu nhìn sườn mặt của nàng, nói: "Ngươi làm sao vậy? Làm sao có cảm giác hôm nay ngươi có gì không đúng lắm?"
"Đừng hỏi!" Đoàn Can Linh cho nàng một cái liếc mắt, ở một gian hàng nhìn thấy một đôi túi gấm được thêu thùa tinh xảo, lần này nàng cũng không giống nhưng ngày thường "ép buộc" Lưu Lê trả tiền, mà từ trên người mình lấy ra một chiếc nhẫn ngọc dự định đổi với người bán hàng rong. Lưu Lê một cách nào đó dâng trào "sự nghiệp đạo tặc", hàng tốt như vậy nàng thế nào lại nhìn không ra chứ?
Vốn định để cho nàng ta thu hồi lại nhẫn ngọc, sau đó bỏ tiền túi ra mua lại chiếc nhẫn, ai ngờ bị nàng ấy cự tuyệt triệt để, cố ý dùng nó đổi lại một đôi túi gấm. Có chuyện tốt như vậy tất nhiên người bán hàng rong làm sao cự tuyệt, hai tat dâng lên túi gấm, ánh mắt của người bán hàng rong cười tươi đến độ cực kỳ nham nhở.
"Cái này, ngày sau phải mang ở trên đai lưng, không cho phép tùy tiện gỡ ra! Ta muốn ngươi lúc nào cũng phải mang nó bên người!" Đoàn Can Linh đem Linh Đang cất vào trong túi gấm, tự mình buộc vào đai lưng của Lưu Lê. Thở một hơi thật dài, nói: "Ngươi cùng ta đi dạo ở Lạc Tĩnh thành một chút được không?"
"Ngươi không sao chứ? Ta làm sao lại cảm thấy ngươi hôm nay có gì đó không đúng? Có phải bị thứ gì đả kích không? Là ai chọc giận ngươi vậy?" Mặc dù bị Đoàn Can Linh ức hiếp quá lâu, nhưng Lưu Lê vẫn không đành lòng nhìn thấy bộ dạng này của nàng, cái than thở của nàng ấy dường như hóa thành hư vô tan vào trong lòng của Lưu Lê, trong lòng giống như bị kim đâm, không phải là rất đau nhưng cũng đủ làm cho Lưu Lê không thoải mái.
"Ta không sao mà, theo ta đi dạo một chút là được." Đoàn Can Linh lại lần nữa than thở, tùy ý để Lưu Lê nắm tay mình dù nàng đi du ngoạn ở đường phố Lạc Tĩnh thành một lúc.
Lạc Tĩnh thành rất lớn, Lưu Lê cùng nàng cùng không quá quen thuộc đường đi, hai người chỉ biết dựa vào cảm giác đi dạo không mục đích. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài người bán mứt hoa quả, Lưu Lê lấy mấy đồng mua hai xâu hồ lô cũng chia cho Đoàn Can Linh một xâu, hai người cùng nhau thưởng thức mùi vị chua chua ngọt ngào tiếp tục đi dạo về phía trước.
Cũng không biết đi dạo thời gian bao lâu, thời điểm mặt trời lên cao phía sau lưng của Lưu Lê đã sớm đổ mồ hôi, thì thanh âm mang theo tia mất mác của Đoàn Can Linh truyền đến: "Ngươi biết không? Những này qua ta rốt cuộc có một loại dự cảm xấu. Lưu Lê, phu quân, nếu như ta trở về nhà, ngươi có nhớ ta không? Nếu như biết ta ở đâu, ngươi sẽ đến tìm ta không?"
Có lẽ lời của Đoàn Can Linh hơi đột ngột, Lưu Lê chỉ cảm thấy sống lưng đổ mồ hôi nóng liền biến thành mồ hôi lạnh, nàng thả lỏng tay của Đoàn Can Linh đứng lại tại chỗ. Không biết sao, tâm tình đang thoải mái vì một câu trở về của Đoàn Can Linh mà trở nên đau nhói chua xót. Rât nhiều chuyện là nàng luôn không muốn thừa nhận vừa không dám thừa nhận, Lưu Lê trầm mặc một lát miễn cưỡng nở ra một nụ cười, nói: "Ngươi phải về rồi a! Trời ạ, ta thật sự cầu còn không được đây! Yên tâm yên tâm, ta nhất định sẽ nhớ tới ngươi, có thời gian thì đến đây chơi. À! Khi nào thì ngươi rời đi! Nói đi, ta tiễn ngươi?"
"Ngươi! Ngươi hy vọng ta đi như vậy sao?" Đoàn Can Linh cắn môi dưới, vẻ mặt như có hàng vạn hàng nghìn u oán.
Nhìn cặp mắt u oán kia, Lưu Lê không biết nên đáp lại thế nào. Nàng lại lần nữa nắm lấy tay Đoàn Can Linh, tựa hồ có chút hơi dùng sức nắm chặt, nói: "Đi thôi, ta cùng ngươi đi dạo Lạc Tĩnh thành thêm một chút nữa."
Không còn lời nào nữa, nhưng Đoàn Can Linh hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Lưu Lê, nàng giống như trước dùng sức nắm lấy tay của Lưu Lê, mười ngón xen khẽ, nắm chặt vào nhau. Tựa hồ có chút nóng bức, Lưu Lê không biết tâm trạng mình làm sao lại trở nên trầm mặc cùng Đoàn Can Linh tiếp tục đi về phía trước, phong cảnh xung quanh đã sớm không lọt vào mắt hai người.
Lại qua một lúc, có một âm thanh từ đằng xa càng ngày càng tiến lại gần, không biết từ đâu xuất hiện người bán hàng rong đang rối rít hướng mấy người đang đứng bốn phía bên đường hô hoán nhắc nhở nhanh tản đi. Trên đường binh lính mặc áo giáp vàng mang đeo bên người, cả đường phố bỗng chốc bị tản đi, đoàn binh lính chạy đến phía trước mặt của Lưu Lê và Đoàn Can Linh liền dừng lại, nhanh chóng tản ra hai bên đứng nghiêm tại chỗ, tựa hồ đang đợi người nào đến.
Đỏ thẫm, màu đỏ thẫm làm chói mắt.
Một màu đỏ, như ngọn lửa từ giữa đoàn binh lính đi tới, một khắc xuất hiện trước mắt Lưu Lê, nàng lần đầu tiên hiểu được trên thế giới thật sự có cụm từ "hít thở không thông". Nữ tữ mặc y phục đỏ đi đến, làm cho nàng đột nhiên hít thở không thông. Chiếc quần màu đỏ thẫm thoạt nhìn vừa vặn với đôi chân, hai khỏa ngực nửa lộ ra ngoài, xương quai xanh khêu gợi rõ ràng làm người ta không nhịn được muốn chạm vào.
Thật giống như gương mặt Lương vương Tần Dịch, nhưng bởi vì nàng ta là nữ tử, một khi sinh ra chỉ cần giơ nhẹ lên nụ cười thì đã trở thành yêu nghiệt hại nước hại dân, nói là nghiêng nước nghiêng thành chỉ là bất quá bởi vì không tìm được từ nào thích hợp hơn thôi.
Đỏ thẫm công khai như vậy, ăn mặc công khai như vậy, còn có con ngươi phác thảo lòng người không kiêng kỵ đánh giá bàn tay mười ngón tương khấu Lưu Lê và Đoàn Can Linh. Rốt cuộc, nàng ta cũng mở miệng, chỉ là thanh âm làm cho người ta trầm mê bất tỉnh: "Làm cho Bổn cung mất nhiều thời gian tìm ngươi lâu như vậy, thì ra ở chỗ này cùng tiểu tình nhân tình nồng mật ý ư? Đi thôi, theo Bổn cung trở về thôi!"
"Ta muốn sống ở đây, không muốn trở về cái lồng vàng kia nữa." Đoàn Can Linh quay đầu nhìn về Lưu Lê, chỉ thấy nàng ấy chau mày ngay cả bàn tay đang nắm lấy tay mình càng thêm dùng sức.
"Nơi này là Đại Tần triều, không phải ngươi nói không muốn thì là được. Biểu cô, vẫn là nên trở về thôi, đừng làm cho Nguyệt Dao khó xử nữa. Đường đường là Đại trưởng công chúa mà ở trên đường cùng bách tính dắt tay mà đi, Biểu cô thật không sợ người khác chê cười sao?" Giọng nói Tần Nguyệt Dao mặc dù ôn nhu nhưng mang theo mệnh lệnh không thể cự tuyệt, nàng nửa nheo mắt nhìn Lưu Lê, ánh mắt quét qua cổ của nàng nhìn thấy hình xăm liền nhếch môi nở ra một nụ cười tà mị.
"Ngươi là Đại trưởng công chúa?" Lưu Lê ở trong lời nói của Tần Nguyệt Dao nắm ra điểm mấu chốt, nàng chỉ biết là Đoàn Can Linh vô duyên vô cớ xuất hiện tại Cái Bang, mặc dù nàng cũng suy đoán nàng ấy có thể là nữ nhi quan viên hoặc thiên kim phú hộ nào đó nhưng duy chỉ không có nghĩ đến là người trong hoàng thất. Một loại cảm giác bị lừa gạt đột nhiên nảy sinh, Lưu Lê cười lạnh buông tay nàng ra, nói: "Lừa gạt ta, rất vui sao?" Nàng hận nhất chính là bị người khác lừa gạt, cho dù là lời nói dối thiện ý, nàng cũng rất chán ghét, rất không thích!
-------------HẾT CHƯƠNG ---------