Lăng Thị lang rốt cuộc đã đề nghị chuyện gì với Tần Dịch, Lưu Lê cũng không biết, nàng chỉ thấy Lăng Mỵ Như thời điểm gật đầu rồi nhìn về phía mình, trong con ngươi tràn đầy sự khó xử. Nghĩ tới bản thân đã nói chịu trách nhiệm với Lăng Mỵ Như cũng như lời hứa bảo vệ nàng ấy. Lưu Lê đáp lại nàng một nụ cười trấn an, hy vọng nụ cười này có thể làm nàng ấy an tâm hơn.
"Vương gia, Lưu Lê, Mỵ Như liền trở về đây, chăm sóc mình cho tốt." Lăng Mỵ Như khom người hành lễ, ánh mắt như cũ vẫn dừng ở trên người Lưu Lê, lời nàng vừa nói không biết là dành cho chính nàng hay là cho nàng ấy. Người của Tần Dịch đang ở bên ngoài, Lăng Mỵ Như mím môi lần nữa hành lễ, vạn lời nói khó khăn trong lòng này hóa thành một ánh mắt để cho trong lòng Lưu Lê khó hiểu được, không còn cách nào khác nhìn nàng rời đi, ánh mắt lưu chuyển, sau cùng nàng ấy cũng rời khỏi tầm mắt của Lưu Lê.
Vốn tưởng rằng Lăng Mỵ Như chẳng qua là trở về thăm phụ thân của nàng, trò chuyện với ông ta mấy ngày có thể trở lại đây, nhưng liên tiếp mấy ngày Lưu Lê cũng chỉ có thể ngây ngốc ở trong gian phòng dành cho khách của Tây Sương, trừ khi thỉnh thoảng có thể gặp được Tiêu Thanh Nhiên đối với nàng hờ hững ra, Tần Dịch cũng tựa như lừa gạt nàng đến đây xong cũng không nhìn không hỏi gì nàng.
Mấy ngày tiếp theo, Lưu Lê cảm thấy mình cả người sắp có rận tới nơi rồi, không thể làm gì khác hơn là mỗi buổi sáng ở sân vườn của vương phủ cùng mấy người nông phu chuyên chăm hoa loay hoay học tên mấy loại hoa hoa cỏ cỏ. Thưởng thức cuộc sống có cá có thịt có hoa cũng không thể làm cho Lưu Lê cảm thấy phong phú, bị cảm giác trống rỗng khổng lồ bao quanh, nàng bắt đầu khẩn cấp hy vọng Tần Dịch có thể nhanh lên một chút đưa nhiệm vụ gì đó cho nàng làm, nàng làm xong rồi rời khỏi nhiệm vụ "tiếp cận Tần Dịch". Mấy ngày không nhìn thấy Yên Nhi, trong lòng nàng lên không được xuống không xong, luôn trong trạng thái bất an. Thừa dịp người ở trong vương phủ còn chưa rời giường, Lưu Lê một mình ngồi ở giữa vườn hoa, ngửa đầu nhìn lên bầu trời rộng lớn trước mắt.
Vắng vẻ, cô đơn.
Lưu Lê ôm lấy đầu gối của mình, giống như đứa trẻ bị vứt bỏ mà nhắm mắt lại, nước mắt lướt trên gương mặt, nàng câu khởi khóe môi sau đó không ít tiếng thở dài được tuôn ra, không lâu cũng không còn nước mắt nữa. Gió ban sớm thổi tới, mái tóc dài ở thái dương Lưu Lê theo gió mà đong đưa, nàng lớn miếng dây đai buộc tóc lại, mang theo thanh âm khàn khàn vừa mới rời giường bắt đầu xướng ca: "Càng trưởng thành càng cô đơn, càng trưởng thành càng bất an~..." Lời bài hát nàng cũng không nhớ hết được, ngay cả giai điệu cũng không nhớ hoàn toàn, nhưng hết lần này đến lần khác nàng cũng không phiền chán mà hát tới hát lui một câu duy nhất này, nước mắt cũng bởi vì lời và gai điệu rơi xuống mu bàn tay của nàng.
越长大越孤单 – Càng trưởng thành càng cô đơn: bài hát của ca sĩ [email protected]
Cách đó không xa, Tiêu Thanh Nhiên cầm thanh trường kiếm trong tay đứng ở hòn non bộ lẳng lặng nhìn Lưu Lê ngồi ở trong vườn hoa. Nàng vốn dự định đến vườn hoa luyện kiếm, không ngờ lại phát hiện so với mình còn có người đến sớm hơn. Nhìn sườn mặt của nàng ấy, Tiêu Thanh Nhiên rõ ràng nhìn thấy nước mắt lướt qua trên mặt của nàng, cô tịch làm cho người khác đau lòng. Không khỏi nghĩ đến bản thân, Tiêu Thanh Nhiên cảm thấy nước mắt trong đôi mắt của người kia không chỉ rơi ở chỗ của nàng mà còn rơi vào trong lòng của nàng, rơi vào chỗ yếu ớt mềm mại nhất của nàng. Nàng vẫn còn nhớ di ngôn lúc lâm chung của bà bà của nàng, muốn nàng luôn ghi nhớ thân phận của mình, nhất định không tiếc bất cứ giá nào phải đòi lại được những thứ thuộc về tổ tiên nàng. Nếu không phải bà bà tha thiết cầu khẩn, nàng làm sao lại gật đầu, đem tất cả gánh nặng đặt ở trên vai của mình. Nhìn Lưu Lê, Tiêu Thanh Nhiên cảm thấy hai người các nàng là cùng một loại người.
"Gió lớn rồi, ngươi dự định vẫn ngồi ở chỗ này sao? Không ngại bẩn?" Tiêu Thanh Nhiên nghiêng đầu cảm thụ được gió thổi trở nên mạnh mẽ hơn, vốn định yên lặng lui trở về phòng nhưng không biết sao vẫn tiến về phía trước, đứng ở bên người Lưu Lê, trong lúc vô tình đã thay nàng chắn những cơn gió thổi tới.
Nghe được thanh âm, Lưu Lê luống cuống cúi đầu dùng ống tay áo lau khô nước mắt của mình, sợ bị nàng ấy nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình. Không có đứng dậy, Lưu Lê cố chấp ngồi yên một chỗ nhìn lên bầu trời nổi lên những đám mây trắng, ra vẻ thoải mái nói: "Không dễ dàng nha, Tiêu đại tiểu thư rốt cuộc cũng chịu nói chuyện bình thường với ta rồi sao? Nói thật ta không biết lúc nào đắc tội ngươi, không có chuyện gì cũng mắng ta là khốn kiếp này khốn kiếp nọ, mắng cho ta trắng mắt ra thì rời đi. Chẳng lẽ ta lớn lên giống khốn kiếp đến như vậy? Coi như là khốn kiếp đi, cũng có thể là kẻ khốn kiếp đa tình mà! Cũng chính là tình thánh trong truyền thuyết không phải sao?"
Phốc.
Gương mặt lạnh nhạt của Tiêu Thanh Nhiên bị lời nói không đứng đắn của nàng chọc cười, nhớ tới đem đó nàng ta uống rượu say liền nâng mặt nàng lên mà cố chấp ấn môi hôn xuống. Mặt của Tiêu Thanh Nhiên trở nên nóng rang. Nàng lấy bàn tay xoa xoa mặt của mình, tầm mắt không tự chủ rơi vào đôi môi gợi cảm của Lưu Lê. Đối với việc Lưu Lê thật sự giống như hoàn toàn không nhớ rõ nụ hôn đêm đó, trong lòng không khỏi có chút ít cảm giác mất mác. Mũi chân điểm điểm, thanh âm của Tiêu Thanh Nhiên lại bắt đầu khôi phục sự lạnh lùng trong trẻo ban đầu: "Gió lớn rồi, vẫn là nên trở về đi đừng để cảm lạnh. Còn nữa, ngươi vốn là tên khốn kiếp." Vừa dứt lời, liền xoay người hướng gian phòng của mình đi tới, buổi luyện kiếm này coi như phải đổi thành ngâm nước nóng rồi.
"Ta khốn kiếp sao?" Quay đầu nhìn bóng lưng Tiêu Thanh Nhiên dần dần rời xa, Lưu Lê đứng dậy vỗ vỗ cái mông dính đầy bùn đất của mình, ánh mắt thủy chung vẫn duy trì sự nghi ngờ.
Đem lời nói của Tiêu Thanh Nhiên suy nghĩ tới lui, Lưu Lê thực sự cảm thấy thú vị khi phát hiện ra rằng băng sơn mỹ nhân không tiếp xúc sẽ thú vị hơn nhiều, trong lòng sự hiếu kỳ đối với nàng càng ngày càng nặng, ngay cả sự ti tiện từ trong xương cốt cũng thoát ra ngoài. Nàng ti tiện, hơn nữa không phải là ti tiện bình thường, có thể kẻ có bộ dạng đa tình đều có chút đặc điểm chính là ti tiện, càng khó khăn càng muốn nhích đến gần càng muốn có được. Cho nên, giờ phút này trong lòng Lưu Lê có một loại suy nghĩ rất ti tiện, đó chính là nhích tới gần nàng ấy, thu thập nàng ấy. Cái ý nghĩ này giống y như thời điểm này lần đầu tiên trong thấy Tiêu Thanh Nhiên, chẳng qua là nàng không có phát hiện ra, loại ý nghĩ này mỗi lần nhìn thấy đối phương càng ngày càng trở nên mãnh liệt.
Gần tới buổi trưa, Lưu Lê dự định đi ra ngoài dạo, nghĩ đến Phong Tao Tao của nàng còn đáng thương ngây ngốc ở trong sân không biết có được ăn no hay không, trong lòng nàng có chút không đành lòng. Tần Dịch cho nàng ở chỗ này cũng không có ý định giam cầm nàng, chẳng qua là chỉ cần chào hỏi quản gia, Lưu Lê liền ngâm điệu hát dân gian rồi rời đi khỏi vương phủ. Nhiều ngày không đi dạo trên đường lớn, Lưu Lê phát hiện tiếng rao hàng liên tiếp phát ra tựa hồ giống như một khúc nhạc, làm cho miệng nàng bất giá nở ra một nụ cười. Đi bộ đến cửa tiệm của mình, nơi đó còn treo tấm bảng dừng buôn bán. Chẳng qua là, thời điểm nàng dự tính đi từ cửa sau vào trong biệt viện, thì nhìn thấy thân ảnh mảnh mai không khỏi làm cho Lưu Lê cảm thấy đau lòng.
Cho dù không phải là công chúa cao cao tại thượng, nàng đường đường cũng là thiên kim của Thị lang, tiểu thư khuê các, hôm nay lại ngồi ở trên thềm đá thế này làm cho người khác không khỏi thương tiếc. Không đành lòng để nàng ấy tiếp tục ngồi trên thềm đá lạnh như băng nữa, Lưu Lê tiến lên đem nàng nâng dậy, vừa tức giận vừa thương tiếc nàng nói: "Làm sao lại ngồi ở chỗ này? Không biết mặt đất rất lạnh sao?"
"Lưu Lê?" Đột nhiên bị đỡ dậy, Lăng Mỵ Như không thể tin được nhìn gương mặt của Lưu Lê, mang theo nụ cười cười khổ, nói: "Ta ở chỗ này chờ nàng đã ba ngày rồi, vốn định đi Lương vương phủ tìm nàng lại lo lắng Vương gia sẽ hoài nghi. Hôm nay, vốn dĩ chỉ đợi thêm một ngày cuối cùng...Không nghĩ tới nàng đã trở về rồi."
Editor thay đổi cách xưng hô của Lưu Lê và Lăng Mỵ Như vì cả hai đã xác định quan hệ.
"Nàng gầy rồi." Lưu Lê nhìn thấy gò má gầy đi của Lăng Mỵ Như, nàng không phải là chưa từng nhìn qua người mập gầy, chẳng qua là thời điểm theo bản năng nhìn thấy Lăng Mỵ Như lại so sánh nàng ấy của trước kia làm cho người ta nảy sinh cảm giác thương tiếc thương yêu hơn.
Ở cửa chung quy không phải là chỗ nói chuyện, Lưu Lê mở cửa tiệm lôi kéo Lăng Mỵ Như vào trong sân, Phong Tao Tao mừng gỡ kẹp lấy cái đuôi chạy đến chỗ Lưu Lê, miệng "âu âu" không ngừng cọ bắp chân của nàng, bộ dạng ủy khuất làm như trách cứ Lưu Lê đã nhiều ngày như vậy không cho nó ăn.
"Ngươi không có chết đói a." Lưu Lê gãi gãi sau gáy, phát hiện mấy cây hoa hoa cỏ cỏ mà Liễu Nhi rảnh rỗi trồng ở trong sân đã gặm nát chỉ còn trụi lại mấy rể cây, nàng suy nghĩ rồi bảo Lăng Mỵ Như chờ trong chốc lát, đi vào phòng bếp lấy đồ ăn cho Phong Tao Tao, làm cho nó vui mừng mà ân cần cọ cọ vào bắp chân của mình. Đút Phong Tao Tao ăn xong, Lưu Lê tính toán trở về phòng của mình xem một chút có cần quét dọn một chút hay không, chân trước vừa bước vào gian phòng, Lăng Mỵ Như ở phía sau ôm lấy Lưu Lê. Một khắc đó, Lưu Lê chỉ cảm thấy thân thể trở nên có chút cứng nhắc, tùy ý để nàng ấy ôm lấy, nói: "Nàng làm sao vậy?" Đột nhiên tình tình ý ý như vậy.
"Lưu Lê, nàng có từng nghĩ đến tương lai không?" Lăng Mỵ Như tựa hồ không nhìn Lưu Lê mà đặt câu hỏi, cũng là câu hỏi đặt cho chính mình.
"Tương lai sao?" Lưu Lê đưa lưng về phía Lăng Mỵ Như cười có chút mơ hồ, nếu như nàng vẫn như cũ đang ở thế giới hiện đại có người đặt câu hỏi đặt câu hỏi này đối với nàng, nàng chỉ có thể trả lời là không có tương lai, hoặc là thuận theo tự nhiên; mà hiện tại, nàng đã thoát khỏi sự ràng buộc đáng sợ của tổ chức kia, cũng bởi vì lời nói của Không Minh nói bạn gái của nàng còn sống trong nhân gian mà tràn đầy hy vọng. Không có trải qua suy tư, Lưu Lê nói ra suy nghĩ từ sớm của bản thân mình, hoặc có thể xem như là mơ ước của nàng: "Ta hy vọng, ta có thể cùng người mình yêu trải qua cuộc sống thế ngoại đào nguyên. Không có ngươi lừa ta gạt, không có công danh lợi lộc cùng những âm mưu dây dưa kia, chẳng qua là tận hưởng cuộc sống phong phú từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn. Không để ý tới thế tục, cùng người ta quan tâm cùng nhau ngắm mặt trời mọc, hoặc là an nhiên mà nằm trên đồng cỏ hít thở không khí mát mẻ trong lành. Những thứ này chính là tương lai của ta."
"Vậy, tương lai của nàng có ta không? Nàng nói sẽ bảo vệ ta, chịu trách nhiêm với ta, là thật sao?" Vòng tay của Lăng Mỵ Như đặt lên eo của Lưu Lê càng siết càng chặt, nghiêng đầu dán thật sát vào lưng của Lưu Lê.
"Dĩ nhiên, ta từ trước đến nay đều nói lời giữ lời. Thật ra thì, chỉ cần nàng đừng đùa giỡn tâm tư tính mưu kế với ta, ta thật sự rất thích ở chung một nơi với nàng. Tương lai, nếu quả thật có một ngày đó, ta nhất định sẽ mang nàng cùng Yên Nhi còn có...ha ha." Lưu Lê nở một nụ cười, không biết đến lúc nào mới có thể tìm được bạn gái của nàng, còn có Đoàn Can Linh của nàng nữa....Dừng lại một chút, nàng nói tiếp: "Dù sao, chỉ cần có ngày đó, chúng ta rời xa chỗ này, tìm một nơi tốt hơn, sống cuộc sống tự do tự tại."
"Ta tin nàng. Lưu Lê, chỉ cần Lương vương kế vị, ta cũng không cần nghe theo yêu cầu của phụ thân nữa. Yêu cầu của hắn, ta...ta không cách nào chọn lựa, chẳng qua là nàng phải tin ta, thân thể của ta đã thuộc về nàng, tất nhiên tâm của ta cũng thuộc về nàng." Lăng Mỵ Như đứng trước mặt Lưu Lê, đầu ngón tay đem y phục của mình cởi ra rơi vãi trên mặt đất, chỉ còn quần lót cùng chiếc yếm che đậy, cố chấp đứng ở trước mặt nàng.
"Nàng....nàng rốt cuộc làm sao vậy?" Lưu Lê bị động tác của nàng ấy bị dọa sợ hết hồn, nàng hoàn toàn không rõ Lăng Mỵ Như đang nói gì. Cái gì mà yêu cầu của phụ thân, cái gì không cách nào chọn lựa. Nàng không hiểu, hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của Lăng Mỵ Như, hơn nữa không rõ tại sao nàng ấy lại cở bỏ y phục ra. Việc này, rốt cuộc là muốn sao?
"Lưu Lê, đem đó ý thức của nàng không thanh tĩnh. Hiện tại, nàng cũng không uống rượu, lại càng không u mê mơ hồ. Muốn ta, ta muốn nàng chân chính muốn ta, tỉnh táo mà muốn ta." Trong con ngươi của Lăng Mỵ Nhưu bao hàm muôn ngàn vạn câu nói, nàng nhìn Lưu Lê ngu ngơ tại chỗ, cắn môi dưới dán lên thân thể của Lưu Lê thay nàng cởi bỏ dây đai lưng. Áo vừa cởi xuống, Lưu Lê chỉ cảm thấy sống lưng phía sau lạnh vô cùng, lại nhìn kỹ tư thái hiện tại của Lăng Mỵ Như, đại não ầm ầm một cái trở thành một mảnh trống không, hai thân thể kề nhau, ôm lấy nàng ấy cùng ngã xuống giường lớn, cùng Lăng Mỵ Như trải qua một đêm triền miên vô tận.
----------HẾT CHƯƠNG ----------