Xúc cảm mềm mại nhẫn nhụi làm cho Lưu Lê khi xuống xe mà tâm trí vẫn còn ở chỗ cũ, nàng không hiểu nổi bản thân tại sao đột nhiên lại muốn làm trò đùa dai như vậy. Dĩ nhiên, nàng cũng không biết trước đó nàng từng mượn việc uống rượu say mà hôn lên môi Tiêu Thanh Nhiên. Ngón tay ma sát qua lại trên môi của mình, Lưu Lê nhớ tới hành động đủ ti tiện của mình khi nãy, thật buồn cười. Mục Tử Anh nối gót nàng xuống xe, một tay khoát lên bả vai của nàng, tán dương nói: "Được nha, lá gan thật là lớn đấy! Dám ở trước mặt ta mà ăn hiếp người ta à?! Ngươi đem ta quăng đi đâu rồi?"
Phốc. Lưu Lê không nhịn được mà cười ra tiếng, nàng thuận thế ôm bả vai của Mục Tử Anh, nói:" Tử Anh huynh, ta kêu ngươi là Tử Anh huynh nha. Đa tạ ngươi lần trước cho ta cơ hội cùng Yên Nhi chạy trốn, thật ra ta và ngươi đều là hạng người như nhau, nhiều nhất chỉ có thể là phu quân, không thể là nương tử được a, phải không? Cái kia, sau này cũng đừng mở miệng đem mấy chuyện kia ra đùa giỡn là tốt rồi, thật đấy....trái tim bé nhỏ này của ta thật sự chịu không nổi đâu a."
"Xí, ngươi cũng là nhìn rõ rồi. Nói một chút kế hoạch của ngươi đi, các huynh đệ của ta hầu hết đều là vịt trên cạn, muốn vượt biển đến nước Lưu đánh cướp, quấy nhiễu người dân ở đó là việc thật sự rất khó làm. Bất quá, ngươi đã nói là làm ăn, chúng ta liền thật tình muốn bàn bạc làm ăn, thế nào?" Mục Tử Anh cười vẻ mặt thâm ý, từ trong tay áo lấy ra bức tranh bằng giấy, đưa cho Lưu Lê, nói: "Đây chính là làm ăn."
"Đây là làm ăn?" Lưu Lê trong đầu đầy nghi vấn mở tờ giấy kia ra, chỉ có một mắt, khuôn mặt ở trên rất dễ thương. Không khỏi thở dài nói: "Thật là nữ hài tử đáng yêu, Loli đẹp nha."
"Loli? Loli là gì?"
"Chính là ách...đẹp mắt, đẹp mắt a." Lưu Lê giải thích không tới, không thể làm gì khác hơn là gật đầu cảm thán xinh đẹp.
"Phi! Ngươi ít để ý nàng đi, nàng ấy là của ta." Mục Tử Anh túm lấy tờ giấy trong tay Lưu Lê, cẩn thận thận trọng thu hồi vào trong tay áo, nhìn biển rộng tĩnh lặng cách đó không xa, tràn đầy ước mơ nói: "Nói ra quả đúng là duyên phận a, nàng ấy hẳn cũng là đạo tặc. Trước đó mấy tháng nàng ấy mang theo một nhóm người mặc trang phục quái dị đến đây cướp bóc, vừa lúc cùng người của chúng ta đụng độ, đánh nhau. Ta đoán nàng ấy hẳn là sẽ xuất hiện lại, ai ngờ lâu như vậy cũng không thấy nàng ấy. Hôm nay ngươi theo ta nói về nước Lưu, ta cảm thấy nàng ấy có thể là người của nước Lưu, bất quá ta không chần chừ nữa. Võ công của nàng ấy cao hơn ta, chỉ cần ngươi giúp ta đem nàng ấy trói về bên cạnh ta, ngươi có thể tùy ý muốn ta làm gì cũng được."
"Trói nàng ấy?" Lưu Lê nhíu mày, nàng căn bản cũng không biết người này ở đâu làm sao mà đi trói người ta chứ?! Chẳng qua là, hiện ta có việc cầu người ta trước cho dù phiền phức cũng phải đáp ứng trước rồi nói sau. Gật đầu, Lưu Lê thống khoái nói: "Đồng ý! Ta trói nàng ấy xong tùy ngươi xử trí! Như vậy đi, ngươi để cho thuộc hạ của ngươi mọi thời khắc đều chú ý đến bờ biển, nhìn thấy có thuyền bè nào tới đây thì đừng động tới bất cứ ai, trực tiếp cướp. Chỉ cần cướp được thuyền, chúng ta liền lập tức lên đường."
"Quyết định vậy đi, ta đi an bài, ngươi cũng muốn trở về địa bàn của chúng ta sao? Hay là đến lữ quán tìm chỗ ngủ?"
"Vẫn là đi lữ quán đi, ngươi để cho người của các ngươi dẫn chúng ta đến lữ quán, có tin tức gì trực tiếp đến tìm chúng ta." Lưu Lê thấy Tiêu Thanh Nhiên từ nãy đến giờ không có từ trên xe ngựa bước xuống liền không khỏi có chút lo lắng, sợ nàng ấy tức giận rút kiếm đâm mình chết mất. Cùng Mục Tử Anh nói tạm biệt, nàng vội vàng trở về trong xe ngựa, ngồi xuống vị trí đối diện người đang nhắm mủ dưỡng thần Tiêu Thanh Nhiên. Xe ngựa chậm rãi chạy về phía trước, lông mi của Tiêu Thanh Nhiên run rẩy lên xuống, không nói gì, cũng không có giống như trong tưởng tượng của Lưu Lê rút kiếm ra đâm chết nàng ấy.
Xe ngựa đến trước cửa lữ quán duy nhất tại huyện Ôn Hải thì dừng lại, đoạn đường này Lưu Lê luôn muốn tìm cơ hội nói lời xin lỗi giải thích gì đó với Tiêu Thanh Nhiên, đáng tiếc nàng vẫn đang nhắm mắt, cánh môi khẽ mím lại, tựa hồ nếu ai dám quấy rầy nàng ấy thì pho tượng băng sơn này sẽ lập tức bộc phát. Tiêu Thanh Nhiên không nói lời nào, Lưu Lê cũng không quầy rầy nàng ấy, chỉ có thể ngồi ở đó mở to hai mắt ngây ngốc mà nhìn nàng. Qua một lúc, Tiêu Thanh Nhiên rốt cuộc cũng mở mắt, phảng phất chưa tưng có chuyện gì phát sinh nói: "Đến rồi, chúng ta đi xuống đi."
"A...đợi chút." Lưu Lê ở thời điểm nàng ấy đứng dậy liền bắt lấy tay của nàng ấy, cảm giác rất kỳ quái, Lưu Lê chạm vào bàn tay lạnh như băng bỗng như sản xuất ra một loại cảm giác rất mãnh liệt, muốn ôm nàng ấy vào lòng sưởi ấm cho nàng ấy. Cố nén sự xúc động trong lòng, bàn tay Lưu Lê đích thực có chút run rẩy, nói: "Ta mới vừa nãy, không phải cố ý đâu. Ta chỉ muốn...."
"Chuyện vừa rồi, ta đều đã quên." Thanh âm Tiêu Thanh Nhiên không chút gợn sóng miệng, không chờ Lưu Lê giải thích mà ngắt ngang. Trên thực ngay cả bản thân Tiêu Thanh Nhiên cũng không rõ tại sao lại cắt đứt lời của nàng ấy, có lẽ nàng sợ rằng những thứ nàng ấy sắp nói ra sẽ trở thành lý do mình động tâm, hoặc là nói, trái tim của nàng đã sớm trong lúc vô tình mà tăng nhanh nhịp đập.
"Ách...Vậy, xuống xe đi." Lưu Lê ngượng ngùng buông tay Tiêu Thanh Nhiên ra, bị một câu nói của nói quên rồi của nàng ấy như vậy cũng không biết nên tiếp tục nói cái gì nữa, không thể làm gì khác hơn là nhìn nàng ấy thong dong xuống xe ngựa. Cách thời gian khá lâu nàng mới xuống xe, Tiêu Thanh Nhiên đã kêu chưởng quầy dành ra hai gian phòng hảo hạng, nàng bước vào gian phòng rồi nghỉ ngơi. Tùy ý để tiểu nhị dẫn dường đến gian phòng của mình, Lưu Lê gối đầu lên cánh tay của mình, nằm ở trên giường suy nghĩ lung tung, nàng cảm thấy Tiêu Thanh Nhiên căn bản không có quên đi chuyện nàng hôn nàng ấy, mà là đang tìm mọi lý do để cách xa mình. Nhưng chuyện này thật sự cũng không phải chuyện tốt lành gì!
Ở lữ quán, ban đêm là cho hai người càng thêm nhàm chán,Tiêu Thanh Nhiên từ khi bước vào gian phòng trong lữ quán cũng chưa hề bước ra, chỉ có thỉnh thoảnh Lưu Lê nhìn thấy tiểu nhị mấy lần bưng thức ăn đến gõ cửa phòng nàng. Gian phòng của hai người ở cạnh nhau, Lưu Lê có khi dựa vào bức tường nghe một chút động tĩnh gian phòng kế bên, đáng tiếc trừ tiếng xe ngựa ở ngoài cửa sổ truyền tới cũng không còn nghe thứ gì khác nữa. Thời điểm Lưu Lê sắp bị hành hạ tới điên, Mục Tử Anh rốt cuộc cũng mang theo thủ hạ đến tìm Lưu Lê, cũng nói cho nàng biết một chiếc thuyền đến từ nước Lưu đã bị bọn họ cướp, trừ hai người lái thuyền những người còn lại đều bị họ trói vào trong một phòng. Nếu thuyền đã có, Lưu Lê lập tức gõ vang cửa phòng Tiêu Thanh Nhiên, để cho nàng nhanh chóng thu xếp chuẩn bị lên đường.
Chuyến đi lần này, Mục Tử Anh đem phần lớn thủ hạ để ở lại huyện Ôn Hải, chỉ đem theo một số người quen thuộc đường thủy đi theo lên thuyền. Thuyền từ từ rời khỏi bờ biển, thủ hạ của Mục Tử Anh cầm đao đứng ở hai tên lái thuyền của nước Lưu, bắt buộc bọn hắn lái thuyền chạy nhanh đến nước Lưu. Nước Lưu cách Đại Tần không gần, đi đường thủy ít nhất cũng mấy một tuần lễ. Dĩ nhiên, thời gian cũng không phải là vấn đề, vấn đề là người trên thuyền ngoại từ người của nước Lưu cùng Lưu Lê đều chưa từng ngồi qua tàu thuyền.
Ở trong khoang thuyền ngây ngốc chỉ sau một thời gian ngắn rốt cuộc cũng xuất hiện tình trạng say thuyền, ngay cả Tiêu Thanh Nhiên võ nghệ cao cường cũng bởi vì say thuyền mà đứng ở đuôi thuyền không màng đến hình tượng mà nôn thốc nôn tháo. Mới đầu Lưu Lê thấy nàng ấy say thuyền mà nôn mửa còn có chút hả hê cười cợt thể chất của nàng ấy quá kém, càng về sau thấy nàng ấy bởi vì nôn mửa mà gương mặt dị thường tái nhợt, trái tim giống như bị vô số cây kim ghim vào sinh ra đau lòng.
"Ngươi không có sao chứ?" Thời điểm Tiêu Thanh Nhiên chân sắp nhũn ngã xuống đất, Lưu Lê vội vàng tiến lên đỡ nàng ấy để nàng ấy nằm trong lồng ngực của mình. Đưa tay sờ sờ gương mặt tái nhợt của nàng, Lưu Lê đau lòng đem nàng ấy ngồi xuống mà ôm lấy, theo thuyền nhỏ lắc lư mà ôm lấy nàng đi vào trong khoang thuyền. Trong khoang thuyền ngoại trừ Mục Tử Anh đang ngất nga ngất ngởn ra, thì những người khác đều ở trên bong thuyền ói không ngừng, phát hiện Lưu Lê ôm Tiêu Thanh Nhiên đi vào, nàng ta rất tự giác lấy tay che lấy dạ dày đi ra khoang thuyền, vốn là đang muốn ói, vừa lúc để cho hai người bọn họ có cơ hội chung đụng với nhau, không phải sao?
"Thanh Nhiên, ngươi khỏe hơn chút nào không vậy?" Lưu Lê một bên ôm lấy nàng ấy một bên không chút kiêng kỵ mà giúp nàng ấy xoa dạ dày, trên mặt tràn đầy vẻ ân cần mà lo lắng, thậm chí quên mất danh xưng mình thường gọi nàng ấy mà trực tiếp gọi nàng ấy hai chữ "Thanh Nhiên.". Có lẽ hai chữ này nàng sớm đã muốn gọi từ lâu nhưng chẳng qua là thiếu cơ hội mà thôi.
"Đừng xoa nữa, ta....ta đã đỡ hơn nhiều rồi." Trên gương mặt tái nhợt của Tiêu Thanh Nhiên hiện lên chút tia đỏ ửng, nàng tránh tới tránh lui muốn bắt được bàn tay của Lưu Lê đang thỉnh thoảng va chạm vào hai khỏa ngực mềm mại của mình, nắm lấy, rồi sau đó chậm chạp buông ra.
"Tốt cái rắm! Thiếu chút nữa đã phun mật xanh rồi! Ngươi đợi chút." Lưu Lê bùng nổ mà nói tục, để cho nàng ấy nằm lên trên giường, từ sau lưng của mình lấy ra một cái khăn lông, sau khi thấm ướt liền lau trên trán của Tiêu Thanh Nhiên, nói: "Ta nhớ dùng khăn lông ướt thao lên trán có thể giảm bớt tình trạng say thuyền, ngươi hiện tại cảm thấy khá hơn chút nào không? Nếu như không thoải mái ta kêu bọn họ lái thuyền trở về, đưa ngươi về lữ quán nghỉ ngơi."
"Ta đỡ hơn rồi, thuyền đã đi lâu như vậy rồi, sao ngươi muốn trở về liền trở về được?" Tiêu Thanh Nhiên nhìn nàng ấy bởi vì khẩn trương mà nhăn lại chân mày, giơ tay đặt lên mi tâm của nàng ấy nhẹ nhàng xoa, nói: "Ta chỉ chưa từng ngồi qua thuyền nên mới không kịp thích ứng, chỉ cần nghỉ ngơi một lát hẳn là sẽ không có chuyện gì, đừng lo lắng cho ta."
"Cái gì không kịp thích ứng, ngươi đã ói thành như vậy, rõ ràng là say thuyền rồi. Ngươi đợi chút, ta đi tới kêu bọn họ đem thuyền tạm thời dừng lại, để cho mọi người chầm chậm thích ứng, nếu không ai cũng không chịu nổi được nữa. Ngươi ngoan ngoãn nằm ở đây, chớ lộn xộn, ta trở về ngay." Đứng dậy đi tới miệng thuyền, tay Lưu Lê nắm chặt, nàng quay lại ngó chừng Tiêu Thanh Nhiên, qua một lúc lâu sau, cánh môi mím nhẹ đặt lên trên trán của nàng ấy, cũng như đồng thời chạy trốn ra khỏi khoang thuyền.
Có lẽ là mọi người không muốn tiếp tục ói nữa, nghe đề nghị của Lưu Lê xong, sau đó rối rít giơ tay đồng ý. Rốt cuộc để cho thuyền dừng lại ở trên biển đung đưa theo cơn sóng biển, tình trạng nôn mửa của mọi người cũng giảm bớt đi ít nhiều.
Ánh mặt trời càng nóng gắt, mọi người nôn xong tứ chi liền mở rộng nằm ở trên bong thuyền phơi nắng, thấy mọi người không còn nôn nữa Lưu Lê yên tâm tiến vào trong khoang thuyền, đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt tái nhợt của Tiêu Thanh Nhiên, vẫn cứ đau lòng. Nàng không nói lời nào, Tiêu Thanh Nhiên tuy nhiên cũng không chủ động mở miệng, hai người cứ như thế mà trầm mặc giữ vững động tác.
Qua một lúc, Lưu Lê đem khăn lông mang đi thấm ướt thêm lần nữa, vắt khô, lại thoa lên trán của Tiêu Thanh Nhiên. Nhiệt độ mát lạnh làm cho Tiêu Thanh Nhiên thỏa mái hơn rất nhiều kể từ khi lên thuyền, có lẽ liên quan đến việc nhắm mắt, nàng có thể rõ ràng cảm nhận lòng bàn tay ấm ấp của Lưu Lê, nàng nắm lấy bàn tay Lưu Lê đang vuốt ve mặt của nàng, hai tay nắm lấy nhau, tựa hồ khi nắm lấy nó có thể làm cho nàng cảm thấy an toàn hơn.
Xung quanh hết thảy dường như an tĩnh dị thường, tầm mắt Lưu Lê tùy ý để nàng ấy lấy khăn lông trên trán xuống, nhìn qua đôi mắt đang nhắm kia, cuối cùng dừng lại ở trên đôi môi mỏng đẹp của Tiêu Thanh Nhiên. Kìm lòng không đậu, cũng bởi vì lý trí trong đầu bị nội tâm đánh bại hoàn toàn muốn cảm thụ đôi môi này; người tiện tâm cũng tiện, cuối cùng bởi vì cảm giác ti tiện mà bất giác đem lý trí của nàng bị đánh bại. Cánh môi run rẩy giống như trái tim đang khẩn trương của Lưu Lê, hai tay nàng chống đỡ hai bên người của Tiêu Thanh Nhiên, chậm rãi cúi đầu ngậm lấy cánh môi mê người của Tiêu Thanh Nhiên.
"Ân...." Con ngươi Tiêu Thanh Niên đột nhiên trợn to, nhưng khi chống lại ánh mắt kia của Lưu Lê thì chậm rãi nhắm lại, hai tay khóa lên phía sau lưng của nàng ấy, đôi môi bởi vì Lưu Lê hôn lên mà nhẹ mở ra thuận tiện cho đầu lưỡi của Lưu Lê tiến vào chiếm lĩnh khoan miệng của mình. Tim đập rộn ràng, có dòng nước ấm từ trong bụng xẹt qua, cảm giác khác thường chưa bao giờ trải qua làm cho Tiêu Thanh Nhiên trúc trắc đáp lại sự trêu đùa của Lưu Lê, hai chiếc lưỡi quấn quít cùng nhau nhảy múa, đầu lông mày của hai người rõ ràng đã hiện lên dấu vết của động tình.
"Ưhmm...." Bàn tay của Lưu Lê không thành thật phủ lên khỏa ngực mềm mại của Tiêu Thanh Nhiên, chỉ là nghe thấy người phía dưới rên nhẹ một tiếng, đang muốn tiếp tục, thì phía ngoài truyền đến liền tiếp những tiếng gào thét, tựa hồ có kẻ địch đột kích thuyền.
-----------------HẾT CHƯƠNG ------------------
Chương này bị lỗi, mình đăng lại chương khác, các bạn kiểm tra xem có đọc được không. Nếu không được thì báo với mình nhé.