Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đây thế nào là đánh bài chứ, rõ ràng là ba nữ nhân kết phường kết bè mà đánh nàng mà!"
Ba nữ nhân một vở kịch, bốn nữ nhân một bàn mạt chược.
Trong hậu cung mặc dù không có mạt chược, nhưng cũng không có nghĩ Lưu Lê và Sở Trần Quân không có khả năng tạo ra một bộ mạt chược. Nói về các nàng quả thật không có bản lĩnh làm ra mạt chược, chẳng qua là tìm một đống giấy tương đối cứng rắn, cắt bỏ chế thành một bộ bài tú-lơ-khơ. Lăng Mỵ Như và Trọng Yên Nhi đối với loại đồ vật kỳ lạ này căn bản chưa từng thấy qua, trải qua thời điểm Lưu Lê và Sở Trần Quân thay nhau giải thích quy tắc chơi loại bài tú-lơ-khơ cổ quái này, rốt cuộc cũng biết chơi thế nào.
Cuộc sống hậu cung quá nhàm chán, hôm nay có Lưu Lê và các nàng, Sở Trần Quân cũng bắt đầu mân mê chơi đùa. Nàng vốn dĩ cũng không cam lòng an phận là chủ nhân, hôm nay có Lưu Lê kề bên, thêm Hoàng thượng đối với chuyện hậu cung căn bản cũng không quan tâm đến, nàng liền thoát bỏ phượng bào, mặc y phục thoải mái mát mẻ, bốn người ở trong một tẩm cung chơi bài tú-lơ-khơ.
"Trần, không cho nàng chơi như vậy! Dựa vào cái gì mà ba người các nàng lại bí mật đổi bài chứ!" Đây thế nào là đánh bài chứ, rõ ràng là ba nữ nhân kết phường kết bè mà đánh nàng mà! Đổi bài cũng đổi quá rõ ràng quá rồi, cứ trước mắt nàng mà đem bài rút tới rút lui như vậy. Lưu Lê bất mãn đem bài thảy lên bàn, thời gian cũng chưa được bao lâu, mà ba nữ nhân này từ lúc nào quan hệ lại tốt đến như vậy rồi chứ?! Bây giờ thì tốt rồi, ba người các nàng ấy kết bè kế đảng bắt đầu chỉnh đốn nàng, thậm chí nửa đem không để cho nàng lên giường ngủ, đem nàng đạp xuống giường viện cớ là đi bắt chuột?!
"Ai nha tỷ tỷ, ta không cần lá bài này đâu! Lá này giống Yên Nhi tỷ tỷ dùng trước rồi mà!" Lăng Mỵ Như rất phối hợp không nhìn đến ánh mắt ai oán của Lưu Lê, một bên cùng Sở Trần Quân đổi bài, lại đem lá bài cũ trả lại trên tay Trọng Yên Nhi.
"Muội muội, lá bài này cho ta được không? Ta đang thiếu nó đây!" Trọng Yên Nhi chỉ vào lá bài K đỏ, dưới sự cho phép của Lăng Mỵ Như mà cầm lấy đi, sắp xếp các lá bài lại trực tiếp ra bài, nói: "Lê, ta thắng rồi!"
"Ê! Các nàng rốt cuộc có nghe ta nói hay không đây?! Nhiều ngày qua vẫn luôn như vậy, các nàng chưa thấy đủ sao! Nếu còn như vậy nữa, ta... bỏ trốn khỏi cung luôn!" Lưu Lê làm lộn xộn mấy lá bài của Trọng Yên Nhi trên bàn, rất là cứng rắn mà đứng dậy. Nàng bị chơi đủ rồi, những ngày qua bị các nàng ấy đối xử như vậy, ngay cả giường cũng không thể ngủ, muốn ôm các nàng ấy một cái lại bị đẩy sang một bên, muốn hôn nhẹ các nàng ấy liền trực tiếp bị tát qua một bên, cứ như vậy làm nàng cả ngày không ngừng oán niệm.
"Lê, nàng thật sự muốn rời khỏi cung trốn đi sao? Hay là, nàng muốn đi tìm Đoàn Can Linh đây? Yên Nhi nhớ là, lúc ở Lạc Tĩnh thành nàng ta còn không ít lần khi dễ nàng đâu. Nếu muốn đi tìm, thì đi đi. Chúng ta ở đây chờ nàng!" Trọng Yên Nhi cười cười một cách giảo hoạt, cũng không tức giận khi Lưu Lê làm lộn xộn lá bài của nàng, đứng dậy sắp xếp lại lần nữa.
"Ai! Nàng!" Cơn tức giận của Lưu Lê bị mấy câu nói khích của Trọng Yên Nhi làm tan thành mây khói, ngồi trở lại trên ghế tròn, nàng làm sao lại không nghĩ đến Yên Nhi vừa ôn nhu vừa thiện lương hiểu ý người của nàng hiện tại lại học theo Sở Trần Quân đùa giỡn nàng chứ!
Bị nàng ấy đâm chọt cũng không muốn nói chuyện nữa, Lưu Lê không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng cười mấy tiếng, nói: "Ta cùng nàng ấy không có gì cả, người ta hiện tại sắp gả cho thế tử nước Lưu, ngày sau sẽ vô cùng tốt đẹp. Ta vui vẻ thay nàng ấy còn không kịp nữa mà, làm sao lại đi tìm nàng ấy chứ! Hơn nữa, ta có các nàng, nơi nào còn dám đi tìm người khác, không phải sao?" Đã bị các nàng ấy khi dễ đã đủ thảm, chẳng lẽ còn muốn đi tìm những cực phẩm khác nữa sao?!
"Xí, nàng cũng bớt giả vờ đi." Sở Trần Quân vứt một ánh mắt xem thường cho Lưu Lê, bưng lên ly trà nồng trên bàn uống, nói: "Hôm nay nang lại thua rồi, buổi tối tiếp tục ngủ ở Vân Thư điện đi. Ta cùng Yên Nhi muội muội còn có Mỵ Như muội muội còn có việc nhà nói chưa xong, liền ủy khuất cho nàng ngủ một mình a! Ngoan~"
"Nàng xem ta là tiểu hài tử a! Còn ngoan!" Lưu Lê có chút tức giận nói, mỹ nhân ở trước mắt ngay cả hôn một chút cũng không cho, suốt ngày dùng giọng điệu dỗ tiểu hài tử mà nói với nàng. Nàng thật không rõ, ba nữ nhân là bởi vì nàng mà ở cùng một chỗ sao? Hay là nên nói nàng đây là mệnh trung chú định, tự làm tự chịu a! Lưu Lê túm lấy ly trà trong tay Sở Trần Quân một hơi uống sạch, khuôn miệng còn chứa một ít lá trà, đứng dậy hướng ra khỏi cửa, nàng muốn đi ra ngoài hít thở, tránh để các nàng ấy rảnh rỗi lại khi dễ nàng. Vừa đi đến cửa điện, Lưu Lê lại đụng phải một thái giám tuổi còn trẻ đang vội vã tiến vào. Nàng vốn đang kìm nén bực bội, lại trực tiếp bị đụng trúng, nên rống lên: "Có bệnh sao! Đi không nhìn đường a!"
"Nô tài có tội, nô tài có tội. Thật sự..." Thái giám trẻ tuổi cho rẳng nàng là Hoàng hậu, ngẩng đầu mới phát hiện Sở Trần Quân đang ngồi trên ghế tròn tựa tiếu phi tiếu nhìn bọn họ. Khẩn trương tiến thêm vài bước đến trước mặt Sở Trần Quân, quỳ xuống thấp giọng nói: "Nương nương, bẩm báo Hoàng hậu nương nương, thân thể của Thánh thượng đang mang bệnh, mời nương nương người đi qua chăm sóc!"
"Mang bệnh? Hoàng thượng thế nào rồi?" Dù sao đây là Tần Hiên chứ không phải là Lưu Lê, Sở Trần Quân đối với tin tức này cũng không có bao nhiêu phản ứng, cũng không phải là nàng máu lạnh, nàng cũng không phải là thái y, cho dù Tần Hiên sắp chết cũng không có cách nào giúp hắn cải tử hoàn sinh, không phải sao?
"Hôm nay, Hoàng thượng trong lúc lâm triều đột nhiên ngất xỉu ở đại điện, mấy vị thái y chuẩn mạch, nói là...nói là trúng độc mãn tính." Thái giám trẻ tuổi cẩn thận đem những điều biết được nói rõ cho Sở Trần Quân: "Nương nương, mời người đi qua đó xem thử. Thái y nói Hoàng thượng là dùng thạch tín lâu dài nên mới dẫn đến bệnh, hiện tại Hoàng thượng đang hôn mê bất tỉnh, tình hình thế này...phải dựa vào Hoàng hậu người chủ trì rồi a!"
Thạch tín?! Lưu Lê khóe miệng co rút tính nói gì đó, ánh mắt của nàng rơi lên người của Lăng Mỵ Như, phát hiện nàng ấy cũng giống như bình thường không có phản ứng gì, trong lòng không khỏi tự trách lại nghi ngờ là Lăng Mỵ Như làm. Nhưng mà?! Lưu Lê nhíu mày, nàng nhớ rõ Lăng Mỵ Như nói với nàng rằng nàng ấy đang thay Lương vương làm một chuyện đại nghịch bất đạo, nếu như nói thì còn có chuyện gì đại nghịch bất đạo hơn là khi quân phạm thương chứ....không dám tiếp tục suy nghĩ, Lưu Lê đi đến bên cạnh cầm lấy tay của Lăng Mỵ Như, nói: "Hoàng hậu nương nương, nếu Hoàng thượng có chuyện, người cũng nên nhanh đến Càn Thanh cung xem một chút đi. Bất kể kết quả như thế nào, cũng đừng làm cho tỷ muội nhà mình bị ủy khuất." Trong lời nói của Lưu Lê có ẩn ý gì, Sở Trần Quân tất nhiên hiểu được ý trong lời nói của nàng, gật đầu để cho thái giám trẻ tuổi dẫn đường, căn dặn mấy câu liền rời khỏi Khôn Ninh cung.
Sở Trần Quân vừa đi, trong tẩm cung chỉ còn lại ba người Lăng Mỵ Như, Trọng Yên Nhi cùng Lưu Lê. Một lần nữa ngồi trở lại ghế tròn, Lưu Lê kéo Lăng Mỵ Như ngồi xuống bên cạnh mình, hết sức đứng đắn hỏi: "Mỵ Như, nàng nói cho ta biết...có phải là nàng không?"
"Ừ." Lăng Mỵ Như gật đầu thừa nhận, sợ Lưu Lê vì vậy mà tức giận vội vàng trở lại nắm tay nàng ấy, nói: "Nàng cũng biết, ta làm những việc này cũng là thân bất do kỷ. Phụ thân từ lúc bắt đầu ủng hộ Lương vương kế vị, vốn là ông ấy muốn để ta bên cạnh Vương gia làm việc, về sau lại muốn đề nghị Vương phi muốn cho ta tiến cung làm phi tần, thứ nhất có thể đạt được chức quan Thượng Thư, thứ hai có thể thăm dò ý tứ của Hoàng thượng. Phụ thân nói chỉ cần đưa ta tiến cung, đợi sau khi Vương gia kế vị, ta có thể giải thoát, trả lại tự do cho ta. Nhưng ta không ngờ tới, đến lúc ta tiến cung Vương gia phái người đưa thư tín cho ta, muốn ta mỗi ngày ở bên Hoàng thượng mỗi ngày bỏ thạch tín vào trong chén thuốc, chỉ cần Hoàng thượng...Hoàng thượng băng hà, sẽ có người mang ta xuất cung."
"Lương vương phái người đưa thư tín?" Lưu Lê cảm giác có chút không được tự nhiên, không phải là chỉ thăm dò ý muốn của Hoàng thượng sao? Làm sao lại biến thành thạch tín rồi! Càng nghĩ lại càng thấy không đúng, Lưu Lê nắm lấy cổ tay của Lăng Mỵ Như vừa nới lỏng vừa chặt, nói: "Nàng xác định người đưa thư tín là người của Lương vương sao? Nàng không cảm thấy chuyện này rất kỳ quái sao? Rõ ràng chỉ muốn thăm dò ý định của Hoàng thượng, thế nào lại muốn hạ độc chứ?!"
"Ta...người nọ che mặt, ta cũng không biết lai lịch của hắn, hắn cũng không mở miệng chẳng qua là đem thư tín giao cho ta, đợi ta xem xong liền đem nó đốt thành tro. Hôm nay nàng nói chuyện có chút kỳ quái, ta, ta mới nhớ đến hắn cũng không cho ta bất kỳ tín vật gì. Ai! Lưu Lê, lần này ta thật sự thông minh bị thông minh hại rồi...Ta!" Lăng Mỵ Như nói không được nữa, nàng cho tới bây giờ không ngờ tới bản thân lại ngu xuẩn như vậy, chỉ dựa vào một phong thư liền làm ra sai lầm phạm thượng vua như vậy. Nếu như điều tra tới nàng, tru di cửu tộc cũng không quá đáng.
"Không có chuyện gì, chỉ cần Hoàng thượng bất tỉnh, những người đó cũng sẽ không tra được gì trên người của ngươi." Trọng Yên Nhi trầm mặc thật lâu, rốt cuộc đợi đến lúc Lăng Mỵ Như nói xong mới mở miệng. Mặc dù chỉ là một lời vô tâm, nhưng một câu như vậy lại làm chi Lưu Lê nheo mắt suy nghĩ, trong con ngươi có một loại tín hiệu nguy hiểm.
"Lê, nàng không phải là muốn?" Trọng Yên Nhi cùng Lăng Mỵ Như trăm miệng một lời, các nàng không nhìn quen nhất chính là ánh mắt thế này của Lưu lê, một loại bí ẩn nguy hiểm, làm cho người ta không đoán ra tâm tư của nàng.
"A, Không có gì cả. Các nàng đừng có đoán mò, người này chính là Hoàng thượng, ta cho dù to gan đến đâu cũng không dám mưu hại Hoàng thượng a! Yên tâm đi, Trần nàng ấy nhất định sẽ không để Mỵ Như nàng xảy ra chuyện gì đâu. Chúng ta cái gì cũng đừng nghĩ nữa, đi, cùng ta ra ngoài một chút đi." Lưu Lê vỗ vỗ phía sau lưng Lăng Mỵ Như làm cho nàng yên tâm một chút, nàng quả thật dự định để cho Hoàng thượng vĩnh viễn không thể tỉnh lại, nhưng nàng không thể làm như vậy. Đứng lên hướng các nàng ấy lộ ra một nụ cười bướng bỉnh, lôi kéo các nàng chạy như điên ra ngoài, đạp gió mà đi, có chút đắc ý thưởng thức làn gió mới này.
--------------------HẾT CHƯƠNG -----------------