Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nàng đi đâu, chúng ta đều đi theo đó."
"Cái gì tính là giả vờ, cái gì lại tính là lừa gật chứ?" Tần Nguyệt Dao cười quyến rũ, hoàn toàn không bởi vì lời của Lưu Lê mà ảnh hưởng đến tâm tình: "Bổn cung cũng không có thời gian ở chỗ này dông dài với nàng. Hoặc là nàng cùng Bổn cung đến Càn Thanh cung, hoặc là đi đến Khôn Ninh cung với các nàng ấy. Lưu Lê, ngôi vị hoàng đế là của Bổn cung, nàng yên tâm, sau khi Bổn cung lên ngôi, nàng vẫn như cũ là phò mã của Bổn cung, tất cả mọi người bên trong hậu cung đều là của nàng. Chỉ cần, nàng biết điều một chút mà ngoan ngoãn ở trong hoàng cung." Tần Nguyệt Dao phục hồi cách xưng hô lúc ban đầu mới gặp Lưu Lê, nàng biết Lưu Lê sẽ không nguyện ý đi cùng mình đến Càn Thanh cung, cũng biết có một Tiêu Thanh Nhiên ở bên ngoài chờ nàng. Chỉnh sửa trang phục của mình lại, Tần Nguyệt Dao chủ động kéo cánh tay của Lưu Lê, thời điểm nàng ấy dùng sức giãy dụa một chút, liền lôi kéo nàng ấy ra ngoài.
"Tần Nguyệt Dao, ta thật sự chán ghét nàng." Thời điểm sắp đến cửa, thanh âm của Lưu Lê chứng tỏ nàng không phản kháng nữa, mà là hàng phục đi theo nàng ấy. Thấy Tiêu Thanh Nhiên ở ngoài cửa, liền nói: "Thanh Nhiên, nàng đến Khôn Ninh cung chờ ta, ta sẽ qua đó ngay."
Đi theo Tần Nguyệt Dao đến Càn Thanh cung, Sở Trần Quân đã không có hầu hạ ở bên Tần Hiên nữa, nhìn người trên giường vẫn hôn mê bất tirh như cũ, đột nhiên nhớ đến gì đó, hất tay Tần Nguyệt Dao, nói: " Người để cho Mỵ Như hạ độc, là nàng đúng không? Từ đầu đến cuối, nhưng thứ ta cho là Lương vương làm, cũng là nàng làm đúng không?"
"Ha ha." Tần Nguyệt Dao liếc nhìn Lưu Lê, cũng không nói gì thêm. Nàng cầm lấy chén thuốc đang đặt ở bên cạnh lên, ngồi vào bên giường giống như tỳ nữ mà đút Tần Hiên uống thuốc. Thuốc từ miệng hắn tràn ra, Tần Nguyệt Dao cũng không dùng tơ lụa lau đi, ngược lại cứ để nó tiếp tục trào ra, cho đến khi toàn bộ thuốc trong chén đã tràn hết ra trên giường, nàng ấy lúc này mới hài lòng để chén thuốc xuống, chỉ như vậy mà nhìn Lưu Lê, thật sự khó đoán.
Không có đáp lại, Lưu Lê cũng trầm mặc theo nàng ấy. Càn Thanh cung lớn hư vậy, bên trong lại yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy được hô hấp của hai người, ai cũng hi vọng đối phương sẽ mở miệng để đánh vỡ sự trầm mặc này, nhưng hết lần đến lần khác không có ai đánh vỡ sự yên tĩnh của hai người, nhưng vào lúc này xuất hiện hai vị Vương gia. Bọn họ tựa hồ đã nghe thấy tin tức gì mới đến đây. Vừa vào cửa, Tần Hạo liền chạy thẳng đến bên giường, nhìn thấy Lưu Lê ở đây, trong mắt đều hiện lên tia vui mừng, đối với Tần Nguyệt Dao, nói: "Hoàng muội, không phải là nói Hoàng huynh tỉnh rồi sao? Làm sao vẫn cứ thế này?!"
"Vương huynh chớ vội, lần này để các ngươi tới đây là muốn nói cho các ngươi biết, Hoàng huynh đã đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho Bổn cung. Sau này, những người khác sẽ không cần phải để ý đến ngôi vị Hoàng đế nữa." Lời này của Tần Nguyệt Dao mặc dù là nói với Tần Hạo, nhưng ánh mắt vẫn ở trên người Tần Dịch, ngay cả trong những người khác trong lời nói của nàng, bất quá cũng nàng cũng không để vào mắt.
"Ngôi vị Hoàng đế truyền cho ngươi? Ha ha ha, Hoàng muội là đang nói đùa sao? Trò đùa này một chút cũng không vui vẻ gi. Hạng người nữ lưu như ngươi, vẫn là nên ngoan ngoãn ở trong cung, cùng.... phò mã của ngươi mới đúng." Tần Dịch ngửa đầu cười to, hắn nhìn thấy nữ tử làm Hoàng đế là chuyện hoàng đường đến cỡ nào. Huống chi, ngôi vị Hoàng đế là mộng tưởng của hắn, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ cướp đi.
"Hạng người nữ lưu? Vương huynh như vậy là không vừa mắt với Bổn cung? Vậy thì đừng quên, ta chính là hạng nữ lưu mở ra triều đại Hoàng đế mới trong miệng của ngươi đấy. Hôm nay Hoàng huynh truyền ngôi cho Bổn cung, là chuyện xác thực."
"Cho dù như thế, người có đươc ngọc tỷ truyền quốc mới được thừa kế ngôi vị Hoàng đế. Không biết hoàng muội đây có ngọc tỷ ở trong tay không? Nếu như không có, đừng ở đây nói lời điên khùng. Bổn vương cũng không rảnh mà tiếp, cẩn thận hôm nay có mạng để nói mấy lớn mật, thì sáng mai liền khó giữ được tính mạng."
"Vậy sao?" Tần Nguyệt Dao cười lạnh một tiếng, ánh mắt chạm đến nam tử hoa phục đang đứng ở cửa, nàng từ từ đi đến bên cạnh Tần Dịch, giả bộ ôm lấy hắn, rỉ tai nói: "Vương huynh, đây là lần đầu tiên chúng ta ôm nhau cũng là lần cuối cùng, hi vọng ngươi ở dưới mặt đất có thể tiếp tục giấc mộng Hoàng đế của ngươi." Hàn quang chợt hiện lên, hai tròng mắt Tần Dịch nhất thời mở lớn, hai cánh tay của hắn ôm chặt lấy Tần Nguyệt Dao, trong miệng lẩm bẩm tên của nàng, sau một thời gian ngắn, hai cánh tay Tần Dịch buông xuống, té ngã trên mặt đất mà chỗ nào đó nơi trái tim của hắn, đã có một thanh phi đao cắm vào, ở phía trên còn rỉ rỉ máu đỏ.
"Hoàng muội, ngươi!"
"Tần Nguyệt Dao, nàng!"
Lưu Lê cùng Tần Hạo hai người nhìn Tần Dịch ngã trên mặt đất mà trợn mắt hốc mồm, bọn họ căn bản không biết sẽ phát sinh ra cảnh này. Đã chết, người mới vừa rồi còn sống sờ sờ trước mặt bọn họ, giờ khắc này đã thành thi thể. Lưu Lê kinh ngạc cho sự yếu ớt của sinh mệnh, cũng khiếp sợ sự khốc liệt của Tần Nguyệt Dao, đó là ca ca của nàng, nàng lại có thể thong dong như vậy mà giết hắn.
"Ngôi vị Hoàng đế, quan trọng đến như vậy sao?" Lưu Lê nhìn thi thể lẩm bẩm tự nói với chính mình, có nước mắt từ vành mắt nàng lăn xuống, lời nói ra là sự tuyệt vọng hay là sự thất vọng đối với Tần Nguyệt Dao.
"Hoàng muội, làm sao ngươi có thể?! Hắn là Vương huynh của ngươi! Làm sao ngươi có thể!" Tần Hạo tựa như thấy ác ma đến từ địa ngục, từng bước lui về phía sau, không cẩn thận ngã nhào xuống đất.
"Kẻ cản ta thành Hoàng đế, đều phải chết!" Tần Nguyệt Dao nở nụ cười dài, bước qua thi thể tới trước mặt nam tử hoa phục, từ trong tay của hắn lấy ngọc tỷ truyền quốc, đối với những người còn lại ở chỗ này nói: "Hôm nay Hoàng huynh đã truyền ngôi vị Hoàng đế cho Bổn cung, mà ngọc tỷ truyền quốc cũng ở trong tay Bổn cung. Truyền ý chỉ xuống, ba ngày sau cử hành đại điển đăng cơ. Về phần ngươi..." Tần Nguyệt Dao chỉ vào Tần Hạo, đó là người ca ca thân nhất của nàng, cũng là một ca ca vô dụng chưa từng muốn làm Hoàng đế: "Người đâu, đem hắn nhốt lại, đợi sau khi Bổn cung lên ngôi sẽ thả hắn ra."
"Tần Nguyệt Dao! Nàng quả thực..!" Lưu Lê không biết có thể dùng từ gì để hình dung nàng ấy, nàng rất đau lòng tựa như lúc nghe thấy tin tức nàng ấy bị trọng thương. Không muốn ở chỗ này thêm một khắc nào nữa, Lưu Lê chỉ hướng về phía Tần Hạo lắc đầu, cũng không quay đầu lại nhìn mà đi ra khỏi Càn Thanh cung, đi thẳng đi Khôn Ninh cung. Tần Nguyệt Dao làm cho nàng đau đớn, nhưng Khôn Ninh cung vẫn còn người đang chờ nàng, quan tâm nàng, lo lắng cho nàng.
"Ê! Có ý gì vậy, tại sao ta phải là nhỏ nhất chứ! Nhỏ nhất rõ ràng là Thanh Nhiên muội muội!" Còn chưa bước chân vào Khôn Ninh cung, Lưu Lê đã nghe thấy thanh âm bất mãn của Lăng Mỵ Như truyền đến. Có chút nghi ngời đứng ở bên ngoài, Lưu Lê muốn biết các nàng rốt cuộc vì cái gì mà náo loạn như thế, cảm giác đè nén cùng thống khổ mới vừa rồi cũng xen lẫn chút tò mò.
"Nàng vốn dĩ là nhỏ nhất rồi, Thanh Nhiên muội muội so với nàng còn sớm hơn một tháng đây! Hơn nữa, chúng ta chỉ sắp xếp bối phận theo một cách riêng tư thôi! Mỵ Như nàng có cần phải kịch liệt như vậy hay không." Thanh âm Sở Trần Quân truyền đến, Lưu Lê liền cười phun ra tiếng. Những người này náo loạn hồi lâu chỉ là sắp xếp thứ tự lớn nhỏ, không cần nghĩ cũng biết chính là chủ ý của Sở Trần Quân.
Bên trong lại có thanh âm truyền đến, Lưu Lê sợ các nàng bởi vì thứ tự lớn nhỏ mà tranh cãi ầm ĩ, cũng không muốn ở ngoài tiếp tục đứng nhìn, liền trực tiếp đi vào, nhìn bốn người các nàng ấy bởi vì thấy nàng mà đột nhiên yên lặng như tời, nói: "Đi Bích Tiêu cung với ta không? Theo chúng ta, chỉ năm người chúng ta, sống cuộc sống chỉ thuộc về chúng ta."
"Nàng đi đâu, chúng ta đều đi theo đó." Lần này, bốn người cũng trăm miệng một lời. Sau khi trao đổi ánh mắt lẫn nhau, Lăng Mỵ Như, Trọng Yên Nhi cùng Sở Trần Quân đột nhiên từ phía sau lấy ra bao y phục, cười nói: "Thanh Nhiên muội muội sớm đã nói trước, đồ đặc cũng đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta lúc này đi thôi."
"Ha ha, đi!" Trên mặt Lưu Lê lộ ra vẻ vui mừng, cũng may còn có các nàng nguyện ý cùng mình trải qua cuộc sống Điền viên. Không muốn tiếp tục suy nghĩ đến mấy người ở Càn Thanh cung nữa, Lưu Lê cảm thấy từ lúc khoảnh khắc trên giường kia, trái tim của mình và nàng ấy đã cách nhau quá xa. Có lẽ, thứ "quý giá" kia của nàng ấy, lần đầu tiên giao cho mình, bất quả cũng bởi vì nàng ấy cần mình hỗ trợ mà thôi. Hoặc là nói, tình cảm đối với Tần Nguyệt Dao căn bản không tồn tại, nàng ấy ngoại trừ ngôi vị Hoàng đế, thì không còn cần những thứ khác.
Năm người sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi thì ra khỏi Khôn Ninh cung, các nàng tính toán, Sở Trần Quân là hoàng hậu tất nhiên có thể tùy ý ra vào cửa cung. Chẳng qua là, khi các nàng ôm ý nghĩ như vậy đi đến cửa Thần Võ, thời điểm chuẩn bị làm cho những binh lính kia cho đi, một tiếng "Không thể" làm cho binh lính lại đem cửa lớn đóng lại một lần nữa.
Tần Nguyệt Dao chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau lưng các nàng, ngực kịch kiệt phập phồng, đối với Lưu Lê nói: "Bổn cung đã nói với nàng, ngoan ngoãn sống trong hoàng cung, vĩnh viễn cũng không được rời đi. Bổn cung không quản nàng có bao nhiêu nữ nhân, cũng không quản đem hậu cung náo loạn như vậy. Chẳng qua là nàng đừng quên một điều, thiên hạ này đều là của Vua, nếu nàng rời đi, chỉ sợ đám nữ nhân của nàng đều sẽ bồi mạng."
"Nàng!" Lưu Lê đột nhiên nhìn Tần Nguyệt Dao cười lớn nói, gật đầu liên tục: "Được được được, ta không đi, ta muốn nhìn nàng làm Hoàng đế, ta còn phải ở chỗ này cùng người mình yêu sống cho thật tốt nữa! Nàng biết người yêu của ta không? Nàng biết các nàng ấy không? Ta nói cho nàng biết a, ta yêu chỉ có bốn người, bốn người, biết chưa? Chính là bốn người đứng ở phía sau ta đây. Đi, chúng ta trở về Khôn Ninh cung đánh bài đi." Cửa lớn Thần Võ đã đóng, Lưu Lê đem Tần Nguyệt Dao hóa thành người trong suốt, nàng ngăn cản y đồ ra tay của Tiêu Thanh Nhiên, mang các nàng ấy trở về Khôn Ninh cung, trong lòng lại cầu phúc cho quyết định của bản thân.
--------------------CHƯƠNG --------------------