Sau khi dùng bữa với gia đình xong, Uyển Nhi một mực đòi Uyển Thư cùng mình đi shopping. Uyển Thư vì chiều chuộng đứa em này nên không nỡ từ chối, vả lại cũng lâu rồi hai chị em không có thời gian để cùng nhau đi chơi như lúc trước nữa. Vì thế, có cơ hội liền lập tức bắt lấy.
-Chà, hôm nay thời tiết đẹp quá ! Uyển Nhi ngồi trong xe, mắt nhìn bầu trời trong xanh mà không khỏi cảm thán. Lâu rồi cô cũng chưa ra ngoài nên cô rất thích thú cứ như đứa trẻ khi được cho kẹo.
-Ưm, thời tiết hôm nay đúng là rất đẹp nha. Mà, sao em lại tỏ vẻ quá khích đến như vậy ?! Có phải Khả Ái nó nhốt em trong nhà không ?
-Chị này...Chị ấy có nhốt em đâu. Nhưng mỗi lần em muốn ra ngoài thì chị ấy lại cho người vệ sĩ kè kè theo để bảo vệ em, như vậy rất khó chịu nên em đành ở nhà luôn. Lí do muôn thuở mà có người vệ sĩ kế bên đó là "Vì em chưa hồi phục được hết trí nhớ nên rất dễ bị lạc đường hay bị ai đó bắt cóc". Uyển Nhi nói một lào nhưng cốt là để bảo vệ chị người yêu
-Ohh, vậy chị trách lầm em ấy rồi. Nhưng mà, sao hôm nay em ấy lại cho em về Lê gia một mình ?! Em ấy sao không đưa em về ?!
-Ahh, chị ấy đi công tác ở Nhật ấy ngày sau mới về. Em cũng chán khi suốt ngày cứ quanh quẩn trong nhà nên em quyết định về nhà mình thăm ba mẹ và chị. Hihi
Đang nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại của Uyển Thư vang lên, chen ngang cuộc trò chuyện.
-Ưm, đợi chút, chị có điện thoại.
Uyển Nhi dùng tay ra hiệu "OK" rồi ngoan ngoãn ngồi im lặng.
-Halo, chị nghe nè. Uyển Thư vừa nói vừa cười.
-....
-À, hôm nay chị có việc rồi nên sẽ không gặp em được. Xin lỗi baby nhé~~
Trời ơi, Uyển Nhi ngồi bên cạnh nghe cái giọng nhão nhẹt của chị mình thì suýt chút nữa mà nhảy cẩng lên. Chưa bao giờ cô thấy bộ mặt này của Uyển Thư nha. Chắc "chị bên kia" cũng quyền lực lắm mới có thể "cảm hoá" được tảng băng di động này.
Hai người cũng trò chuyện được một lúc rồi cũng chịu tắt máy.
-Ầy, không biết là ai có quyền năng có thể biến Lê đại tiểu thư trở nên "sến lụa" như thế này ahh. Uyển Nhi châm chọc.
-Ahaha, một người hết sức đặc biệt đối với chị.
-OMG !! Chị rốt cục cũng chịu an phận rồi hả.
-Yahh, em nói giống như chị là một player chính hiệu vậy á. Uyển Thư tức giận
-Haha, em đùa mà. Rồi chị định khi nào dẫn chị ấy "ra mắt" gia đình mình đây.
-Ờ thì...nếu em ấy đồng ý thì ngay ngày mai ra mắt luôn cũng được.
- ngày sau Khả Ái về rồi chị dẫn chị ấy về nhà mình đi.
-Haha, okay cưng.
Hai chị em suốt quãng đường cứ cười cười nói nói với nhau đến trung tâm thương mại thuộc chuỗi quản lí của công ty nhà cô. Ngày hôm đó cô và Uyển Thư mua rất là nhiều đồ a. Nhưng thời gian sao mà trôi nhanh quá, mới đây đã kết thúc một ngày rồi. Đã đến lúc cô chào tạm biệt mọi người và lên xe trở về Trần gia.
-Thỉnh thoảng nhớ về thăm ba mẹ và chị nhé. Uyển Thư nói
-Dạ, em biết rồi.
-Giữ gìn sức khoẻ nha con. Chủ tịch phu nhân ôm con gái vào lòng vừa vuốt nhẹ từ đỉnh đầu đến lưng con gái nhỏ vừa nói.
-Dạ, mẹ. Ba không muốn nói gì với con hả ?! Uyển Nhi buông mẹ ra rồi đưa cặp mắt cún con nhìn chủ tịch Lê.
-Ây da, tất cả những gì mà ta muốn nói đều bị hai người này nói hết rồi. Lại đây cho ta ôm cái nào. Chủ tịch bật cười, dang rộng hai cánh tay của mình ra ý muốn ôm con gái.
Uyển Nhi lập tức sà vào vòng tay vừa rộng lớn, vừa ấm áp ấy. Mặt dụi dụi vào lòng ngực của chủ tịch Lê mà làm nũng.
-Cũng trễ rồi, con mau về đi. Nếu không Khả Ái và ông bạn già của ta lại gọi đến tìm ta. Bảo là ta bắt cóc con thì khổ.Chủ tịch Lê nhìn sắc trời cũng đã nhá nhem tối nên thúc giục con gái về.
-Ba này, kì quá à. Con sẽ về thăm mọi người.
Uyển Nhi cuối chào rồi bước đến bên chiếc xe sang trọng đó, rồi ngồi vào trong. Bác Tấn tài xế đóng cửa lại giúp cô rồi cũng cuối người chào gia đình. Chiếc xe từ từ chạy ra cổng và biến mất hẳn. Ba người cứ đứng đó cho đến khi không còn nhìn thấy chiếc xe đó nữa mới chịu vào nhà.
-----------------------------------
~Trần gia~
~Phòng khách~
Cô vừa bước vào nhà đã thấy ba của Khả Ái ngồi xem TV. Cô bước đến cuối người chào.
-Hôm nay con đi chơi có vui không ? Chủ tịch Trần vươn tay tắt TV rồi kiu Uyển Nhi ngồi đối diện mình. Ông nở nụ cười hiền hậu
-Dạ vui ạ. Uyển Nhi ngoan ngoãn ngồi phía đối diện, nở nụ cười tươi
-Con biết chuyện Khả Ái nó sẽ không về đúng dự định rồi chứ ?!
-Dạ, chuyện đó chị ấy có nói với con rồi ạ. Nhắc đến chuyện này làm tâm trạng Uyển Nhi trùng xuống hẳn nhưng cô lại không bộc lộ ra bên ngoài.
-Ừm, con đã ăn gì chưa ?
-Dạ, con ăn rồi ạ. Con hơi mệt, con xin phép lên phòng trước ạ.
Chủ tịch Trần gật đầu, rồi mỉm cười tỏ vẻ đồng ý. Sau đó ông lại tiếp tục xem TV.
--------------------------------------
Uyển Nhi trút bỏ hết quần áo, rồi ngâm mình trong bồn tắm rải đầy những cánh hoa hồng. Thật thoải mái ah.
Được một lúc, cô bước ra ngoài với chiếc khăn tắm quấn quanh người, để lộ da thịt trắng nõn, một vài sợi tóc ướt rũ xuống, những giọt nước tinh nghịch chảy dài xuống khe ngực, bộ dáng cô lúc này rất là câu dẫn nha.
Cô ngồi vào bàn trang điểm, thoa một vài mỹ phẩm dưỡng da lên người thì cô giật bắn mình lên vì có một vòng tay nào đó ôm lấy thân mình. Cô định quay sang, tát cho tên đó một cái nhưng khi cô quay lại thì thấy khuôn mặt phóng đại của người đó mà hết sức kinh ngạc, không tin vào mắt mình
-Lại quên khoá cửa rồi ! Người đó cất giọng trách móc
-Chị...sao...chị lại về sớm vậy.
-Tôi trốn về. Khả Ái mỉm cười tinh nghịch.
-Nói dối. Sao không ở bên đó luôn đi. Uyển Nhi lại tiếp tục thoa kem dưỡng thể không quan tâm đến người kia nữa
-Thôi mà~ Người ta là muốn tạo bất ngờ cho em mà~ Biết là lần này cô đã làm cho em người yêu giận thật rồi nên đành phải xuống nước năn nỉ thôi.
-Chị đã ăn gì chưa ? Uyển Nhi nhìn hình ảnh phản chiếu của hai người trong gương rồi cất tiếng
-Chị chưa
-Chị muốn ăn gì ?
-Em. Nói rồi Khả Ái phả một làn hơi ấm nóng lên chiếc cổ trắng ngần của Uyển Nhi và hôn lên đó.
......Chap sau có yếu tố + ......