Tư thế của hai người chuyển từ ngồi sang nằm từ lúc nào không hay.
Tới lúc anh buông cô ra, khuôn mặt cô đã đỏ bừng, hơi thở ngắt quãng, bờ môi sưng tấy còn lưu lại vết cắn vẫn đang rỉ máu.
Hữu Dương nhìn cô một lúc, lại cúi xuống li3m nhẹ lên vết thương trên môi cô, khàn giọng nói.
- Những tấm hình như vậy tốt nhất em nên xem ít thôi.
- Người ta cố ý gửi cho em mà, làm sao em có thể đề phòng được chứ? - Cô nhìn anh bằng vẻ bất đắc dĩ.
- Huống hồ, em cảm thấy nó có vấn đề gì đâu.
Người gửi không ngại, vì sao em phải ngại giùm bọn họ?
- Bẩn! - Anh hừ lạnh, nói bằng vẻ ghét bỏ.
- Nhìn thôi đã thấy đau mắt rồi.
An Ngọc không nhịn được bật cười.
Xem ra cách nói chuyện của Lim hoàn toàn là do bị ảnh hưởng từ anh rồi, đúng là thầy nào trò nấy, ngay cả ngữ điệu cũng giống nhau.
Có khi nào việc chị ấy thường buột miệng chửi thề cũng là do học từ anh không?
Càng nghĩ càng buồn cười, An Ngọc to gan ôm lấy mặt anh, rướn người lên chủ động hôn nhẹ lên bờ môi đang mím chặt ấy.
Sau đó, cô thì thầm với anh bằng chất giọng nhỏ nhẹ dịu dàng.
- Vâng.
Em biết rồi.
- Đoạn, cô li3m nhẹ lên vết thương trên môi, tủm tỉm cười với anh.
- Làm sao đây, máu vẫn đang chảy.
Chắc anh không muốn lãng phí đâu nhỉ?
Nghe vậy, Hữu Dương nheo mắt lại, chợt cười với cô.
Cuối cùng, anh lại cúi xuống, gặm nhấm môi cô như thưởng thức bữa khuya của mình.
Nhưng chỉ mới hôn một lúc, anh đã nhíu mày muốn rời đi, nhưng không ngờ lại bị cô giữ gáy cản lại.
Vị sắt lan ra khắp miệng hai người mà không hề có dấu hiệu ngừng lại.
Dù rằng nếm được vị máu ngọt lịm này khiến tâm tình anh khoan khoái dễ chịu, song, cái dáng vẻ bất chấp của cô vẫn khiến anh không thể không cưỡng chế giữ cả hai tay cô l3n đỉnh đầu.
Anh nhíu mày nhìn cô, ánh mắt sáng quắc đầy nguy hiểm.
- Em cố ý đấy à?
- Cũng lâu lắm rồi anh không được uống máu tươi còn gì? - Đối diện với khuôn mặt đã tối sầm của anh, ấy vậy nhưng cô vẫn không hề có phản ứng gì là chột dạ hay run sợ, trái lại, cô vẫn mỉm cười hết sức điềm nhiên.
- Anh ghét dùng đồ đông lạnh mà?
- Cho dù là vậy thì không có nghĩa em được phép cố ý cắn cho chảy máu.
- Tay còn lại của Hữu Dương kéo môi dưới của cô, để lộ một vết thương nhỏ ở ngay phía trong lòng môi.
- Không sao.
- An Ngọc hơi né đi tránh khỏi bàn tay anh.
- So với việc dùng dao rạch lên tay thì cái này chẳng là gì cả.
Thấy Hữu Dương trừng mắt với mình, cuối cùng cô không còn giữ được nụ cười thản nhiên nữa, bất đắc dĩ quay về dáng vẻ ngoan ngoãn thường ngày, chớp mắt tội nghiệp với anh.
- Em biết rồi, em sẽ không làm như vậy nữa.
- Cô tỏ ra tủi thân.
- Anh có thể buông em ra trước không? Tay em đau quá!
Nghe vậy, cuối cùng Hữu Dương cũng chịu nới lỏng tay.
Anh rời khỏi người cô, nằm về chỗ cũ.
An Ngọc vừa xoa cổ tay vừa thầm xuýt xoa.
Lực tay của người đàn ông này đáng sợ quá.
Anh chỉ cần dùng một tay thôi đã có thể chế trụ được cả hai tay cô cùng một lúc, còn ghì chặt khiến cô không thể động đậy.
Cô nghe nói anh từng là bộ đội đặc chủng, xem ra đó không phải là danh hão dọa người cho vui rồi.
- Đau sao? - Hữu Dương liếc nhìn cô một cái, hỏi.
Cô vội vàng giấu bàn tay dưới chăn, lắc đầu.
- Không có.
Anh cứ làm việc tiếp đi, đừng để ý đến em.
Đoạn, cô vội vã trùm chăn lên, quơ tay tìm điện thoại.
Tin nhắn của Thanh Vân vẫn đang không ngừng nhảy tới, liên tục hỏi cô vì sao không thể làm phù dâu, còn bắt đầu tự biên tự diễn rằng liệu có phải cô vẫn giữ trong lòng chuyện ngày đó nên mới từ chối hay không.
An Ngọc đọc hết một lượt, sau đó không thèm trả lời nữa.
Cô cố tình trả lời lấp lửng như vậy chỉ để đối phương suy diễn và hiểu nhầm càng nhiều càng tốt mà, lúc này cô im lặng thì càng đạt hiệu quả tốt nhất.
Mà Gia Hưng lại không thấy cô trả lời qua một lúc lâu như vậy thì lại nhắn thêm một tin nữa, tuy nhiên, An Ngọc vẫn quyết định làm lơ, không hề chần chừ kéo cả hai tin nhắn kia vào sọt rác.
Có một câu Hữu Dương nói khá đúng, rác một khi đã vứt rồi thì quả thật cô ngại nhặt trở về dùng một lần nữa.
***
Sáng sớm, An Ngọc bị tiếng chuông báo thức làm cho tỉnh lại.
Tất nhiên đó không phải là chuông của anh, bởi vì gần đây chất lượng giấc ngủ của anh rất tốt nên bỗng dưng anh có một cái đồng hồ sinh học, cứ đến giờ thì nhất định sẽ tự giác tỉnh lại.
An Ngọc với tay tắt chuông, nằm một lúc cho tỉnh táo rồi len lén đỡ lấy cánh tay đang khoác trên eo cô đặt sang nơi khác.
Nhưng không biết vì sao vừa rời khỏi cô, anh đã lập tức nhíu mày, cất tiếng.
- Gì vậy? Còn sớm mà? - Giọng của anh có chút lười biếng, còn pha thêm một chút bực dọc vì bị đánh thức.
Thấy anh lại ôm lấy eo cô, cô cười gượng, vỗ nhẹ lên tay anh, đáp.
- Em dậy huấn luyện.
Hôm qua em hẹn chị Lim rồi.
Bởi vì công việc của Hữu Dương thực sự quá bận rộn nên cô không dám mở lời làm phiền anh nữa, thay vào đó, cô chuyển qua nhờ Lim dạy thêm về kỹ năng.
Dù sao cô ấy cũng là đội trưởng đội vệ sĩ nữ, lại do một tay Hữu Dương chỉ dạy, vậy thì tất nhiên khả năng của cô ấy không hề tầm thường chút nào.
Hữu Dương không đáp, chỉ dùng hành động để thể hiện sự bất mãn của mình.
Anh kéo cô lại gần hơn, ôm chặt đến mức cô không thể thoát ra được, sau đó vùi đầu vào tóc cô rồi im lặng, hơi thở đều đặn chứng tỏ đã ngủ say.
An Ngọc hoàn toàn bất lực.
Nhìn anh thế này, ai mà có thể tin rằng trước đây anh bị chứng mất ngủ chứ? Rõ ràng anh vào giấc nhanh tới vậy cơ mà.
An Ngọc khẽ thở dài, nằm một lúc cũng lim dim ngủ mất.
Tới khi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao chiếu sáng cả căn phòng, mà người bên cạnh đã rời đi từ lâu.
Cô nghiêng đầu nhìn cái chỗ trống bên cạnh hồi lâu, sau đó bật cười.
Hay lắm! Anh làm lỡ dở việc của cô, ấy thế mà tỉnh rồi còn không thèm gọi cô dậy.
Sao trên đời lại có người vô lý như vậy chứ?
Vừa đánh răng, An Ngọc vừa lầm bầm thầm chửi rủa anh trong lòng.
Tới khi vén tóc ra sau tai, cô khựng lại, nghiêng đầu, sau đó trợn mắt nhìn chằm chằm vào gương hồi lâu.
Cái vết đỏ đỏ như vết hôn này là cái gì đây? Nó xuất hiện từ khi nào vậy?
Ngay lập tức, cô chạy ùa ra ngoài cầm điện thoại lên, nhưng bấm mãi cũng không mở được máy.
Một suy nghĩ chợt xuất hiện, cô vội tháo chiếc ốp đau mắt kia ra, cười nhẹ.
Chà, xem ra người hoàn mỹ thì cũng có lúc mắc phải sai lầm cơ bản như cầm nhầm điện thoại thế này đây.
An Ngọc khẽ tặc lưỡi, đột nhiên thấy vui vẻ vô cùng.
Cô thong thả thay đồ, thong thả dùng bữa sáng, hoàn toàn làm lơ ánh mắt phức tạp của Lim, cô ngâm nga tự mình tận hưởng niềm vui nhỏ nhoi này.
Tới khi điện thoại trên bàn rung lên, cô không nghĩ ngợi gì mà lập tức nghe máy.
Vừa mới cất tiếng “alo”, người bên kia im lặng mấy giây rồi hỏi bằng giọng khó chịu.
- Cô là ai? Sao lại cầm máy của anh Dương?
An Ngọc im lặng một chốc, thầm nghĩ hóa ra anh cũng có số đào hoa lắm chứ.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng lên tiếng.
- Còn cô? Cô là ai?
Bên kia im lặng mấy giây rồi thoải mái nói.
- Tôi là bạn gái của anh ấy.
Nghe tới đây, An Ngọc không khỏi nhướn mày kinh ngạc, mà Lim đang đứng bên cạnh nghe rõ mồn một thì vội vã xua tay, còn lắc đầu nguầy nguậy như đang ra hiệu cho cô tuyệt đối đừng tin tưởng.
Cô nhìn cô ấy không khỏi buồn cười, mà không ngờ tiếng cười của cô lại vô tình bật ra, rơi vào ống nghe, theo đường truyền lọt vào tai đối phương.
Quả nhiên ngay sau đó, cô gái kia gằn giọng bằng vẻ khó chịu.
- Cô cười cái gì? Vì sao cô lại có điện thoại của bạn trai tôi? Anh ấy bây giờ đang ở đâu? Cô dám léng phéng quyến rũ anh ấy sau lưng tôi sao? Trả điện thoại của anh ấy cho tôi ngay.
- Được thôi! - An Ngọc cười khẽ.
- Vậy chúng ta gặp nhau đi.
Có vẻ đối phương không ngờ cô lại to gan tới vậy nên lại rơi vào im lặng một lúc lâu.
An Ngọc cũng không lên tiếng thúc giục, thoải mái cầm cốc sữa lên, vừa uống vừa chờ đợi.
Một lúc sau, nghe đối phương đáp “được”, cô liền đặt cốc xuống bàn, lau miệng rồi đứng dậy đi lên phòng.
Lim thở dài đi theo, nhỏ giọng như nói một mình.
- Nghiệp chướng! Đúng là nghiệp chướng! Chắc thầy Dương không ngờ được có kẻ dám nhận là bạn gái mình sau lưng như vậy.
Cô gái này còn to gan hơn cả Tâm Đường.
An Ngọc đi phía trước lắng nghe, không khỏi phì cười.
Tuy nhiên, cô đồng ý với suy nghĩ của Lim.
Tâm Đường ở cạnh anh mười năm mà còn chưa dám nhận bản thân là bạn gái của anh ấy, thế mà cô gái từ trên trời rơi xuống này lại có thể tự tin mặc nhận như vậy.
Cho nên, cô phải đi nhìn thử xem cô gái dũng cảm kia trông như thế nào chứ.