Y La dẫn đầu đoàn binh lính trở lại quân doanh sau khi đã sắp xếp việc thu dọn ngoài thành cho Chiu Tư chỉ đạo. Tướng quân Hoa Nam cùng một tốp binh lính cũng được đưa vào quân doanh, số còn lại ở ngoài thành chờ lệnh. Trận chiến đã thắng nên dân chúng ra đường mừng đón quận chúa và quân đồng minh Hoa Nam. Na Dực đứng trước cổng quân doanh vẻ mặt mong ngóng, tâm trạng vừa mừng vừa lo, trong tay đang cầm một mảnh giấy. Thấy Y La cả người bê bết lại còn bị thương trên vai, Na Dực đi nhanh đến đón nàng.
Quân y và các phụ tá cùng những người dân tình nguyện đã ra ngoài thành kiểm tra các xác chết và chăm sóc cho binh lính bị thương. Y La ngồi trong phòng chờ Na Dực mang vài thứ đến trị thương giúp nàng. Hắn lấy đoản đao cắt phần tay áo của Y La để sơ cứu vết thương. Hai người không nói gì với nhau, Y La cũng không tỏ vẻ là bị đau, vết thương này với nàng có lẽ đã là quá nhẹ. Cát bụi còn bám đầy trên tóc quận chúa, cả bộ y phục cũng lấm bẩn vì lăn lộn ngoài chiến địa, vết xước trên má cũng đã khô lại. Na Dực băng bó vết thương bên vai xong thì thấm một miếng băng gạc rửa luôn vết thương nhỏ trên mặt Y La. Y La không cản hắn vì vẻ mặt lầm lì của hắn. Y La nhìn Na Dực với cái đầu vẫn còn băng bó vì vết cào xé Kang Dĩ gây ra vẫn chưa lành. Na Dực chỉ tập trung vào việc đang làm, tiện tay hắn lại phủi phủi đám bụi trên tóc Y La. Đúng lúc tuỳ tùng mang thêm nước vào phòng, Na Dực đặt chậu nước lên một cái ghế để phía sau một chiếc ghế dài. Chẳng nói chẳng rằng hắn quay lại chỗ Y La ngồi bế nàng sang đặt nàng ngồi lên chiếc ghế dài rồi lại bảo nàng nằm xuống. Y La nhìn hắn và làm theo mọi yêu cầu của hắn. Na Dực gỡ tóc Y La ra rồi gội đầu cho nàng, vẫn chỉ tập trung vào việc đang làm mà thôi. Na Dực lại bế Y La đặt nàng ngồi lại trên ghế gần cửa sổ. Hắn lau tóc cho nàng. Khi xong việc, Na Dực chào quận chúa và đi ra, dù sao lát nữa cũng sẽ gặp nhau ở phòng nghị sự nên hắn cất mẫu giấy đi để Y La có thể nghỉ ngơi chút lát.
Tướng quân Hoa Nam là Phương Cô ngồi sẵn trong phòng nghị sự chờ quận chúa. Y La cùng Na Dực đi vào. Phương Cô đứng dậy cúi đầu hành lễ với quận chúa. Quận chúa gật đầu chào hắn.
- Thần là Phương Cô nhận lệnh của hoàng tử Hoa Nam đến tiếp viện cho quận chúa. Xin được chiến đấu cùng quận chúa đến khi kế hoạch của quận chúa thành công!
- Ta cám ơn lòng tốt của hoàng tử! Thành nhỏ, quân doanh chật hẹp tướng quân và binh lính phải vất vả cùng chúng ta rồi.
- Quận chúa không cần lo việc đó, quân Hoa Nam xin đóng quân ngoài thành chỉ để một vài tướng lĩnh trong quân doanh để kịp thời nhận lệnh từ quận chúa.
- Vậy cũng được! Ta sẽ cho người đến hỗ trợ ngài việc hạ trại và bố trí cho binh lính.
- Xin cảm ơn quận chúa!
Na Dực rút mẩu giấy trong áo ra trình cho quận chúa. Y La nhìn thấy thư báo thì mở ra đọc, nàng nhíu mày có vẻ không được vui, sau đó là vẻ lo lắng. Phương Cô chớp mắt chờ đợi. Y La thở dài nói:
- Trong lúc chúng ta tập trung cho trận đánh này thì quân Lãnh chúa ở các thành khác đã nhanh chóng rút lui khỏi miền nam này rồi. Hắn rút hết sức lực của miền nam, giờ tình hình bất ổn thì buông bỏ để bảo toàn vùng đất của hắn trước đó. Ta sẽ không để hắn dễ dàng thành công như vậy.
Phương Cô đã hiểu vì sao quận chúa lo lắng. Na Dực nói:
- Tình hình như vậy chúng ta không còn cách nào khác là phải tái chiến ngay. Nếu Y Tung lui quân về được Thành lãnh chúa thì việc lật đổ hắn sẽ kéo dài ra bằng năm.
Phương Cô gật gù nói:
- Tộc trưởng nói đúng! Nguồn lực miền nam đã bị đưa về cho Lãnh chúa gần cạn kiệt, muốn cứu dân chúng ở đây chỉ có cách đó mà thôi.
Y La cương quyết:
- Lập tức chuẩn bị tái chiến, ba ngày sau sẽ lên đường! Chúng ta sẽ tấn công đoàn quân của Y Tung. Chúng ta chỉ còn cơ hội này thôi!
Ba người trong phòng nghị sự gật đầu với nhau. Y La chợt nhớ đến Xơng Ngỵ liền hỏi:
- Chiến sự ở Hoa Nam thế nào? Tướng quân có nắm được nhiều tin tức từ trận địa không?
- Thưa quận chúa! Hoàng tử đã rút lui khỏi thành Tây an toàn. Quân Lãnh Bắc khôn ngoan cẩn trọng nên hoàng tử phải tính toán cẩn thận. Từ đầu đã bố trí quân lính trấn giữ biên giới đề phòng Y Tung nên mới có thể kịp thời chi viện cho quận chúa được. Còn lại chuyện hoàng tử sẽ phản công thế nào thì thần không được biết
- Hoàng tử luôn khiến người khác phải bất ngờ, Lãnh Bắc e dè cũng là phải.
Phương Cô xin phép ra lại ngoài thành để thông báo cho toàn quân biết việc xuất binh ba ngày sau. Khi còn hai người ở lại, Na Dực nhìn Y La rồi ngập ngừng nói:
- Lần này ta có thể ra trận cùng quận chúa rồi chứ?
- Được chứ! Nếu ngươi không đánh trận được vẫn có thể làm phụ tá cho quân y.
Na Dực phì cười. Y La nhìn Na Dực nói tiếp:
- Ta vẫn chưa bắt được Kang Dĩ. Tại sao ngươi lại cố đi tìm cái đầu của tên sát thủ đó?
Na Dực đưa tay lên sờ sờ chỗ bị thương trên đầu, mắt nhìn xuống mặt bàn gỗ rồi nói:
- Ta lúc đầu chỉ muốn nhìn mặt kẻ đã chém quận chúa bị thương thôi. Nhưng khi trở lên trên bờ dốc lại thấy Kang Dĩ đang đứng đó như đang chờ ta thì ta đã giấu cái đầu đi và đến gặp hắn. Hắn chẳng nói gì liền lao đến tấn công ta. Ta và hắn đánh nhau một lúc thì đều làm rớt kiếm lại đánh nhau bằng tay không. Hắn nhanh tay rút đoản đao của ta và đâm ta một nhát. Ta giành lại được đao thì hắn nhanh chân đá nó rơi mất. Hắn lại nhào đến cấu xé ta. Trong quân doanh cả ta và Chiu Tư đều từng giao đấu với hắn nhưng lúc nào hắn cũng thua. Cho đến hôm quận chúa bị ám sát hắn lại mạnh lên khác thường, cả thái độ của hắn cũng khác thường. Ta đã doạ hắn là binh lính theo sau ta sắp đến. Lúc hắn sơ hở ta đá hắn ra và chạy trốn cho đến khi mọi người đến cứu.
- Ta cũng cảm thấy rất lạ nhưng lại nghĩ vì hắn lo cho ta.
Y La cười hắt ra vì thấy bản thân có chút khờ khạo. Na Dực ngẫm nghĩ lại mọi việc rồi nói tiếp:
- Ta cũng đã nghĩ như vậy. Nhưng khi biết hắn và tên sát thủ quen biết nhau thì mấy câu hắn nói với ta trước đó có vẻ là dành cho cô gái kia.
Y La ngạc nhiên hỏi:
- Hắn đã nói những gì?
- Hắn nói ta hãy để cho ‘nàng ấy’ yên.
- Nàng ấy? Chẳng lẽ ngay cả việc hai người đó là anh em cũng là để lừa ta? Cả những phản ứng của hắn và những gì hắn nói với ta cũng là dành cho Kang Hạ. Ta nghĩ rằng tên của họ cũng đều không phải là tên thật. Giờ nghĩ lại những lời nói của hắn về ngươi và Chiu Tư lúc nào cũng muốn ta nảy sinh nghi ngờ cho hai người. Hắn giả vờ thích ta cũng là để giữa chúng ta có mâu thuẫn. Tại sao hắn phải vất vả cứu ta, theo ta về đây, chiến đấu cùng ta nhưng giờ lại muốn giết ta?
- Có lẽ là hắn muốn quận chúa đối đầu với Y Tung nhưng dù thế nào quận chúa cũng không được thắng. Vì lo lắng quận chúa sẽ thắng nên hắn phải ra tay giết quận chúa trước.
Y La nheo mắt, nàng nhớ đến mảnh giấy nhỏ còn lại gửi kèm với bản vẽ trận địa mà Xơng Ngỵ gửi cho nàng. Y La thở dài nhưng có vẻ như vừa gỡ được một nỗi lo nào đó.
Ánh lửa lập loè trong khu lều trại giữa khu rừng rậm cách thành Lãnh chúa hơn trăm dặm. Đoàn quân này đã hành quân không ngừng nghỉ để rút ngắn thời gian và hạ trại ở khu rừng này được hai ngày. Binh lính có thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức trước trận đánh quyết định sắp đến.
Na Dực ngồi trong lều cho quân y tháo băng trên đầu, phần cạo nhẵn phía bên trái giờ đã có một vết sẹo, vết đâm ở bụng chưa lành hoàn toàn nên chỉ thay băng. Y La đứng nhìn quân y chăm sóc cho Na Dực cho đến khi họ đi ra ngoài. Đến ngồi đối diện Na Dực, Y La nhìn vết sẹo trên đầu hắn rồi đưa tay lên xoa xoa kiểm tra xem hắn còn bị đau không.
- Có lẽ trong ngày mai Y Tung sẽ về đến đây. Trận đánh quyết định thực sự cuối cùng cũng đến.
- Có thể cùng quận chúa đi được đến trận đánh này thì có chết cũng không sao!
Y La chau mày nhìn Na Dực. Nàng nhớ lần trước khi nghĩ rằng Na Dực đã chết nàng đã cảm thấy khó chịu như thế nào. Lúc đó trong đầu lại có nhiều chuyện muốn nói với hắn vậy mà giờ ngồi bên cạnh hắn Y La lại không biết nói gì, bắt đầu từ đâu. Nàng nhớ là đã nói thích hắn nhưng chẳng bao giờ nghe hắn hỏi vì sao lại thích hắn và thích hắn từ lúc nào. Dĩ nhiên không phải thích hắn vì lần đầu gặp hắn đã cố cưỡng bức nàng nhưng cũng rất nhanh sau đó thì nàng lại muốn làm điều đó với hắn rồi. Năm tháng trôi đi con người không còn giống chính mình trước đó nữa nhưng đôi mắt là vẫn vậy không khác đi nhiều. Na Dực không nghe Y La nói gì chỉ thấy nàng nhìn hắn. Hắn nhớ đã nhìn thấy ánh nhìn này trước đó khi ở bên bờ đá trong rừng gần thành Cảo. Cảm thấy mặt mình lại nóng lên, Na Dực bước lại bên đệm ngủ nằm xuống, xoay lưng về phía Y La, kéo chăn lên tới cổ, lẩm bẩm:
- Ta không sao rồi, quận chúa có thể yên tâm.
Y La hụt hẫng vì Na Dực cứ tránh né nàng. Nếu nàng không bị thương và phải tham chiến trong nay mai thì với điệu bộ đó của hắn nàng đã chẳng để cho hắn yên thân. Na Dực đối với nàng lúc gần lúc xa cứ như để trêu tức. Y La lắc lắc đầu ngán ngẫm rồi lại “ừm” một tiếng và đi ra khỏi lều.
Màn đêm kéo đến cùng một cơn mưa rả rích. Lính tuần tra về báo quân Lãnh chúa đã xuất hiện và hạ trại cách khu rừng chưa đến mười dặm. Y La nghe tin báo liền hạ lệnh sẽ tấn công vào giữa đêm trong lúc quân Lãnh chúa ít đề phòng nhất. Cả khu trại lập tức tập hợp và hành quân về phía đoàn quân của Lãnh chúa để tấn công bất ngờ khiến quân địch không kịp trở tay.
Khu trại của Y Tung chìm dưới màn mưa lạnh. Các toán lính đội mưa tuần tra xung quanh, tiếng mưa rì rào dội về không nghe thấy được âm thanh gì khác hơn, màn mưa che kín không thể thấy những gì đang diễn ra ở phía xa.
Y La chia quân thành ba cánh lớn sẽ tấn công từ ba hướng chính diện, phải và trái. Một do Chiu Tư chỉ đạo, quân Hoa Nam của Phương Cô và cánh còn lại do quận chúa cùng tộc trưởng Xương Phồ chỉ đạo vì cả hai đều đang bị thương cần tác chiến cùng nhau. Do ẩn mình dưới mưa nên ba cánh quân đã tiến đến gần nhưng quân Lãnh chúa chưa thể phát hiện ra. Khi nhìn thấy phía gần hàng cây những bóng đen lố nhố hiện ra cũng là lúc khu trại bị tấn công ồ ạt. Binh lính trong lều nghe tiếng la hét thì bật dậy chạy ra liền bị giết. Nhiều trại bị kéo sập và quân của quận chúa chỉ việc nhào lên đăm xuống khi nhìn thấy dáng người dưới lều bạt đang tìm lối ra. Y Tung chưa kịp mặc giáp chỉ kịp cầm kiếm chạy ra. Y Seng và binh lính kéo đến bảo vệ Lãnh chúa. Y Tung quá bất ngờ khi bị tấn công ở nơi gần thành Lãnh chúa như vậy, lại đang là giữa đêm trời mưa tầm tã, không có sự chuẩn bị nên đoàn quân tuy đông nhưng rời rạc không kịp ứng phó.
Nhìn trong đám hỗn loạn Y Tung thấy Y La từ xa liền xăm xăm đi đến vì sự tức giận đến tột cùng. Y Tung chém giết tất cả những ai đang cản đường đi của hắn. Y Seng chạy theo yểm hộ. Y La nhìn thấy Y Tung đang tiến đến thì đứng chờ không tỏ vẻ nôn nóng gì. Na Dực đấu lưng với Y La chém giết các phía bảo vệ nàng. Vết thương trên vai Y La bắt đầu đau âm ĩ vì bị ngấm nước mưa dù trước khi lên đường đã băng bó cẩn thận lại. Y Tung vừa đến liền vung đao chém Y La tới tấp. Y La đưa kiếm lên đỡ, chưa tìm được cơ hội phản công. Na Dực tấn công Y Tung thì Y Seng xông vào đánh nhau với hắn thành ra có hai đôi đánh nhau. Y Tung dồn hết sức vào từng nhát chém, thấy Y La nhăn mặt vì vết thương chưa lành hắn càng dùng lực mạnh hơn. Na Dực lo lắng cho Y La nên tranh thủ hạ Y Seng trước. Y Seng cố dẫn Na Dực ra xa khỏi chỗ Y Tung và Y La. Na Dực gấp gáp tấn công hơn nữa. Y Seng không nhanh bằng Na Dực nên bị chém vào khuỷu chân và ngã xuống. Na Dực đạp mạnh lên gối của Y Seng rồi mặc hắn nằm lăn lốc chạy lại giúp Y La. Cánh tay phải của Y La bị mất sức do vai bị đau, vừa đỡ đường đao của Y Tung vừa giật lùi. Na Dực đưa kiếm đỡ một nhát chém xuống của Y Tung. Y Tung chuyển sang đánh với Na Dực dù chẳng biết hắn đóng vai trò gì trong đoàn quân của Y La. Việc thôn tín miền nam Y Tung đã giao cho Y Tô thực hiện sau khi hắn đã giết tất cả tộc trưởng ở lễ cưới của mình nên không hề biết kẻ đứng trước mặt là con trai của tộc trưởng Xương Phồ Na Mân, mà thật ra Y Tung chẳng quan tâm đến điều đó. Vết thương ở bụng của Na Dực cũng bắt đầu đau lại. Y La và Na Dực cùng tấn công Y Tung. Y Tung dùng lực quá nhiều nên cũng bắt đầu thấm mệt, đánh thêm một lúc thì bị Na Dực đá rơi thanh đao. Y La chém vào tay Y Tung một đường. Y Tung ngã xuống ôm lấy tay bị thương, máu chảy ra bị nước mưa cuốn đi lan ra nền đất. Na Dực chĩa kiếm trước mặt Y Tung, Y La bước đến nhìn xuống, cả ba đều thở mệt nhọc. Y Tung cười khẩy nói:
- Ngươi thắng rồi! Còn chờ gì mà không giết ta đi?
Na Dực định xuống tay thì Y La kéo tay Na Dực lại rồi nói:
- Có người cần cái mạng của hắn hơn chúng ta.
Y Tung hơi ngóc đầu lên nhìn Y La với vẻ ngạc nhiên nhưng rồi như hiểu ra lại hạ đầu xuống và cười thành tiếng:
- Hắn rõ là không dễ bỏ qua chuyện đó!
Trời hửng sáng. Cơn mưa đã tàn. Trận đánh cũng đến hồi kết thúc, cả một khu trại tan tác, ngổn ngang. Binh lính đầu hàng bị dồn vào một góc và bị binh lính của quận chúa tước hết vũ khí, canh chừng cẩn thận. Chiu Tư cùng binh lính đi kiểm tra những người bị thương hoặc đã chết để xử lý. Na Dực đỡ Y La đến ngồi gần một gốc cây rồi tìm một chiếc áo khoác đến choàng lên cho nàng giữ ấm. Y La mặt tái nhợt, tựa đầu vào thân cây, nhắm mắt mở mắt mấy lượt rồi lại thở dài. Cuộc chiến giành lại Ngạn Tây đã kết thúc, chỉ là sau đây Ngạn Tây như chỉ còn nửa mạng sống, cả miền nam đang đói khổ. Y La nghĩ đến những việc đã xảy ra lại thấy xót xa cho quê hương mà nàng yêu quý.
Chiu Tư cưỡi ngựa cùng đoàn tùy tùng tiễn tướng quân Phương Cô về lại Hoa Nam sau khi đã từ biệt quận chúa trong đại điện. Chiu Tư và Na Dực cũng đang chuẩn bị quay về miền nam để lập lại hoà bình và tiếp tế cho dân chúng. Ra đến ngoài thành thì Phương Cô từ biệt Chiu Tư để lên đường:
- Tiễn đến đây cũng đã khá xa, ngài có thể quay về được rồi. Ta xin tạm biệt! Nói với quận chúa hãy yên tâm, thứ quận chúa gửi cho hoàng tử ta sẽ mang về cho ngài ấy.
Chiu Tư cúi chào Phương Cô rồi nói:
- Chúc ngài lên đường bình an! Nếu ngài gặp được hoàng tử xin nhắn giùm là ta rất ngưỡng mộ ngài ấy đã ra tay giúp đỡ Ngạn Tây ta, chỉ là chưa có dịp để được gặp mặt ngài ấy lần nào.
- Được!
Phương Cô thúc ngựa đi nhanh hơn. Đoàn quân đông đúc đi theo sau hướng về phía đông.
Từ khi về lại Thành Lãnh chúa Y La mấy ngày liền đều đi dạo xung quanh. Nàng cảm thấy như đã xa nơi này rất lâu rồi. Ngày vào thành dân chúng kéo ra chào đón quận chúa trở về như nàng chỉ vừa đi đâu đó làm công vụ cho Lãnh chúa. Quan thần nghe tin nàng đánh bại Y Tung và dẫn quân về thành thì phũ phục ra cổng cung đón nàng, trông ai cũng vui mừng. Y La vừa ở trong đại điện làm lễ chào tướng quân Phương Cô về lại Hoa Nam và giao cho Chiu Tư trách nhiệm đi tiễn tướng quân lên đường thì liền đi dạo. Rẽ lối vào một biệt điện không có ai ở nên chỉ có lính canh ngoài cổng vào. Đi qua sân nhỏ, Y La đến trước cửa ra vào mở tung hai cánh cửa. Bên trong biệt điện yên ắng, luôn được tuỳ tùng dọn dẹp nên mọi thứ đều ngăn nắp. Y La nhớ lần trước nàng đã đưa Xơng Ngỵ đến ở nơi này khi đoàn sứ thần Hoa Nam sang thăm. Sau đó đã có rất nhiều chuyện xảy ra, rất nhiều sự thay đổi, Y La thở dài có chút buồn bã. Na Dực vẫn đi theo sau Y La từ lúc nãy khi ra khỏi đại điện. Hắn không biết nơi đây là đâu và tâm trạng của Y La là gì vì chưa bao giờ hắn được đến Thành Lãnh chúa. Trước kia hắn luôn nghĩ khi trở thành tộc trưởng sẽ có cơ hội đến đây theo thông lệ nhưng nào biết lúc hắn đến được đây thì Ngạn Tây lại trở nên tang tốc thế này. Y La bước vào phòng ngủ phía trong, nhìn đâu cũng gợi lên tâm sự. Na Dực không muốn làm phiền tâm trạng của Y La nên xin phép rời đi. Y La không trả lời hắn mà bắt đầu nói:
- Năm mười tuổi ta cùng cha về miền nam, đó cũng là lần gần nhất ta đến. Nơi chúng ta đến là Xương Phồ, tộc trưởng các nơi lần lượt đến gặp cha ta. Trong phủ lớn lúc nào cũng có tiệc và cha luôn bận rộn. Một lần ta lén trốn ra vườn cây chơi thì gặp một cậu bé. Cậu ấy nhỏ hơn ta chừng hai tuổi đang cầm kiếm gỗ múa một mình. Lúc đó ta thấy cậu ấy rất dễ thương nên ra chơi cùng. Chẳng may một con chó săn xổng chuồng chạy ra nhào đến tấn công bọn ta. Ta liền ôm lấy cậu bé và ngã xuống. Con chó ngoạm vào vai trái khiến ta bị thương. Hộ vệ trong phủ đến kịp và cứu bọn ta. Lúc ta ngồi cho lang y trị thương thì cậu bé đó đứng lấp ló ngoài cửa nhìn vào cho đến khi ta được băng bó xong và nằm xuống giường nghỉ ngơi mới chịu rời đi. Có nhiều người đến thăm ta nhưng ta không thấy cậu bé đó đến. Vài ngày sau thì ta cùng cha về lại Thành Lãnh chúa và cũng không có dịp về miền nam lần nào nữa. Sau đó một năm, ta được theo cha sang Hoa Nam. Ở đó ta lại gặp một cậu bé khác cũng cùng tuổi với cậu bé kia. Ta và cậu bé đó cũng chơi đùa cùng nhau. Sau này ta cứ nghĩ bản thân thích cậu bé ở Hoa Nam, mãi cho đến khi ta gặp lại cậu bé ở miền nam thì ta mới biết thì ra từ lúc bắt đầu ta chỉ thích mỗi cậu bé ở Xương Phồ thôi. Nhưng giờ ta lại nghĩ là do ta nhận lầm người rồi. Nếu không sao cậu bé đó không nhớ gì về ta cả? Vết sẹo lần đó vẫn còn trên vai ta, nếu là cậu ấy thật thì sao cậu ấy không nói gì với ta?
Lúc này Y La đã đứng đối mặt với Na Dực và nhìn hắn. Na Dực lúc đầu vẫn né tránh ánh nhìn của Y La cho đến khi nghe thêm câu chuyện của nàng thì vẻ mặt lại trở nên sầu não. Na Dực nhìn Y La chưa biết nói gì với nàng lúc này vì cảm thấy choáng ngợp trong lòng. Y La mất kiên nhẫn, nhíu mày nhìn Na Dực, đoạn lại định bỏ đi. Na Dực lúng túng kéo Y La lại rồi ôm lấy nàng và nói:
- Cậu bé không đến thăm quận chúa được vì sau đó cậu bé bị sốt. Sau khi khoẻ lại cậu bé liền chạy đi tìm quận chúa nhưng quận chúa đã rời đi. Cậu bé chờ rất lâu nhưng quận chúa không đến nữa. Sau đó nhiều năm quận chúa bắt đầu cầm quân thì cậu bé ở trong phủ siêng năng luyện tập chờ đến ngày có thể chiến đấu cùng quận chúa. Rồi cậu bé được chọn làm tộc trưởng nên việc đầu quân vào đội quân của quận chúa là không thể được. Cậu bé chờ đến ngày có thể đến Thành Lãnh chúa gặp quận chúa nhưng quận chúa đã bị sát hại ở Hoa Nam rồi miền nam cũng bị tàn sát. Cả gia tộc của cậu bé bị giết hết, cậu bé trốn vào trong núi sâu trở thành cướp. Cậu bé bắt giữ một cô gái và cố ý kiểm tra vết sẹo trên vai. Kiểm tra được rồi cậu bé lại sợ cô ấy giận nên không dám nói gì. Lúc quận chúa nói thích ta, ta rất vui và cũng rất buồn. Ta vui vì quận chúa thích ta nhưng ta buồn vì quận chúa có vẻ không biết ta là ai. Quận chúa quên ta mất rồi!
Y La đưa hai tay lên giữ lấy gương mặt lo âu của Na Dực, mắt nàng nhoè đi vì nước mắt nhưng miệng lại mỉm cười. Na Dực cũng cười rồi cúi đầu hôn lên môi Y La. Y La đẩy Na Dực ngã xuống giường, leo lên người hắn. Lần này Na Dực phối hợp rất nhiệt tình không còn né tránh Y La nữa.