Mộc Ang đứng nhìn màn mưa ngoài trời trên hoang đảo. Nàng nhìn rõ từng hạt mưa trong suốt rơi xuống khắp mọi nơi nối tiếp nhau. Đại Đế cứu Mộc Ang và đưa về hoang đảo đã nhiều ngày từ trận đánh bên vực nước sâu ở Hoa Nam. Xơng Ngỵ giờ đã là vua của Hoa Nam, những gì Mộc Ang nợ người coi như đã trả được phần nào nhưng còn Kha Lang thì mãi mãi nàng không thể làm được gì cho hắn nữa. Mộc Ang nắm lấy viên đá đeo trên cổ, thứ duy nhất còn lại từng thuộc về Kha Lang, nước mắt chảy xuống khi đôi mắt u buồn của nàng vẫn đang nhìn cơn mưa như trút ngoài kia. Rồi nàng sẽ được trở lại Đại Vân Đình, nơi quê nhà mà bấy lâu nay nàng luôn mong được về lại, nhưng Mộc Ang của ngày hôm nay đã không thể là Mộc Ang của ngày đó. Từ lúc cánh cửa Vạn Dặm Vân Quan đóng lại phía sau lưng nàng thì con người trước kia của nàng cũng đã ở lại nơi đó mãi mãi, kẻ quay về lần này đã khác, trong lòng đã mang biết bao tâm sự khác, mang theo cả bóng hình một Nhân Tộc tầm thường. Giá như vào đêm trước khi lên đường nàng đừng đẩy hắn ra để có thể cảm nhận được hơi ấm của hắn nhiều hơn, nhìn hắn lâu hơn để nàng không quên đi gương mặt của hắn khi không bao giờ còn gặp lại nhau, hay lúc rơi xuống vực nước sâu đôi tay nàng siết chặt hơn thì có lẽ Đại Đế đã có thể cứu được cả hai. Bây giờ tất cả đã qua, cho dù Mộc Ang có cảm thấy bao nhiêu nuối tiếc thì Kha Lang cũng đã mãi nằm lại dưới làn nước lạnh kia rồi.
- Nàng vừa khoẻ lại không nên đứng đây, gió ngoài này rất lạnh!
Tiếng của Đại Đế cất lên phía sau lưng Mộc Ang khi thấy nàng đứng cạnh cửa hang, dáng vẻ bần thần. Mộc Ang không trả lời, đầu óc nàng đang mải nghĩ đến Kha Lang, đến những chuyện cả hai đã cùng trải qua. Bàn tay siết chặt viên đá xù xì như cố gắng níu kéo những ký ức, những hình ảnh trong quá khứ. Đôi vai nàng run lên, những tiếng nấc, rồi cả thân người ngã khuỵu. Đại Đế chạy đến đỡ Mộc Ang và ôm nàng vào lòng như để an ủi. Mộc Ang suy sụp, chỉ biết nhắm mắt khóc. Nàng không chống chọi lại được cảm giác đau đớn trong trái tim mình.
- Lúc nàng chưa tỉnh vẫn cứ hay gọi tên hắn. Ta biết ta đã không cố gắng cứu lấy hắn vì lúc đó ta chỉ nghĩ đến nàng mà thôi. Nhưng hắn đã bị thương nặng như thế cũng đã chẳng thể sống được lâu. Nàng cũng phải trở lại quê nhà của nàng. Dù hắn sống hay chết cũng không còn liên quan gì đến nàng nữa rồi. Tháng rộng năm dài, nàng rồi cũng sẽ quên được hắn thôi.
Đại Đế thì thầm bên tai Mộc Ang. Người nhớ đến lúc Mộc Ang còn hôn mê sau khi được cứu lên từ vực nước sâu, mấy ngày liền vẫn không tỉnh nhưng những lúc mơ màng nàng lại chỉ gọi “Kha Lang!”, Nhưng Kha Lang chết rồi, làm sao nghe được nàng gọi hắn. Dù sau cùng Mộc Ang cũng đã hiểu tình cảm mà nàng dành cho hắn nhưng tất cả đã không còn ý nghĩa. Hai người đến từ hai đầu thế giới tách biệt nhau, dù có yêu nhau, dù cả hai có còn sống sót thì cuối cùng vẫn sẽ là chia ly.
- Nếu ngươi cứu hắn lên thì có lẽ hắn vẫn có thể sống được. Ta biết ta và Kha Lang không thể ở bên nhau nhưng hắn vì ta mà chết thì làm sao ta sống yên ổn được? Tại sao ngươi không cứu hắn? Tại sao?
Mộc Ang đánh liên tục vào ngực Đại Đế. Đại Đế cam chịu, càng ôm chặt lấy nàng hơn. Mộc Ang vùng vẫy như muốn trút hết cơn giận dữ và đau đớn vào người bên cạnh.
- Dù thế nào thì hắn cũng chết rồi! Nàng trách ta cũng được nhưng nàng đừng tự hành hạ bản thân mình. Ta biết hắn sẽ không trách nàng mà chỉ muốn nàng sống tiếp và phải sống thật vui vẻ.
- Ta muốn rời khỏi nơi này! Ta không muốn ở lại đây nữa! Ta nhìn bất cứ thứ gì ở thế giới này cũng khiến ta cảm thấy đau lòng. Ta muốn về nhà!
Mộc Ang nói trong tiếng nấc.
- Được! Nàng hãy gọi người của nàng đến giải trừ Ấn Ký của ta đi! Đến lúc ta cũng phải buông bỏ tất cả kể cả buông nàng ra rồi! Nàng hãy gọi họ đến đây!
Hai bàn tay của Đại Đế đỡ lấy gương mặt ướt đẫm nước mắt của Mộc Ang và nhìn nàng. Người biết không kéo dài những ngày dằn vặt nhau như thế này mãi được, đến lúc phải kết thúc hết mọi chuyện, trả Mộc Ang trở về nơi mà nàng thuộc về, có lẽ nơi tươi đẹp đó sẽ giúp nàng dần quên đi những chuyện không vui ở đây.
Mộc Ang nhắm mắt lại, Tùng Hoa trên trán nàng sáng lên. Nàng tập trung Thần Lực để phát tín hiệu đến hoa Trường Mệnh của nàng ở Đại Vân Đình. Cuộc hành trình của nàng ở Nhân Tộc đã kết thúc, tất cả đã kết thúc.
Đại Đế một mình đi dạo quanh bờ biển khi cơn mưa đã dứt lúc trời cũng đã về đêm. Người để Mộc Ang ở lại trong hang đá một mình. Sau khi Mộc Ang phát tín hiệu gọi người của nàng đến thì cũng đã thôi không khóc lóc hay đánh Đại Đế để trút giận nữa nhưng nàng cũng chỉ ngồi một mình và im lặng. Người của Thần Tộc có thể đến bất cứ lúc nào để kết thúc lời nguyền mà Đại Đế đang mang trong người. Mộc Ang sau đó cũng sẽ theo họ rời đi, bỏ lại người với một khoảng không trong ký ức. Đại Đế dừng lại, đứng đối mặt với biển rộng, trên cao là bầu trời mênh mông, đưa tay lên ngực chạm vào thứ hoa văn huyền bí như khắc trên da thịt mình. Ấn Ký là thứ đã khiến Đại Đế không thể sống như một người bình thường mà phải che giấu thân phận suốt bao lâu nay. Bản thân người mang Ấn Ký cũng chẳng có chút hiểu biết gì về nó và thứ năng lực vượt qua bất kỳ người nào mà nó mang đến. Nó còn là mối đe dọa cho sự tồn vong của thế giới, là kẻ thù của một tộc người nào đó đã ẩn mình khỏi thế gian. Nhưng cũng chính vì nó mà Đại Đế được gặp Mộc Ang và biết thế nào là cảm giác yêu thương một người. Người đã từng có những ngày tươi đẹp và những tháng ngày tăm tối của cuộc đời nhưng Mộc Ang là điều khiến cuộc sống của người được trọn vẹn. Nhưng hai người đã được định đoạt ngay từ lúc sinh ra là mãi mãi không thể gần nhau. Hơn nữa, người mà Mộc Ang yêu thích là một kẻ tên Kha Lang chứ không phải là Đại Đế mang trong người một luồng năng lượng đen tối, có thể sẽ tàn phá tộc người của nàng và thế giới.
Đại Đế dừng dòng suy tư khi nghe tiếng bước chân của Mộc Ang đến gần. Ngoáy đầu nhìn lại thì thấy nàng đang đứng nhìn mình. Nét mặt bên trong lớp mặt nạ cố gắng giấu đi vẻ buồn bã cứ như chiếc mặt nạ không đủ dày để che đậy hết cảm xúc. Vẫn điệu bộ ung dung, hai tay chắp sau lưng, Đại Đế bước đến gần Mộc Ang và mời nàng cùng đi dạo biển. Mộc Ang nhìn Đại Đế rồi khẽ gật đầu, sau đó bước đi theo khi Đại Đế quay lưng đi dọc theo bờ biển.
- Người của nàng bao lâu thì sẽ đến?
- Khi nhận được tín hiệu họ sẽ lập tức lên đường, có lẽ một hai ngày là sẽ đến đây thôi.
- Vậy là nàng sắp được trở về nhà rồi! Ta thì sắp quên mất khoảng thời gian này và cả nàng.
- Ta sẽ nhớ ngươi và cả những kỷ niệm ở nơi đây.
- Những người từng quen biết nàng cả đời này cũng không biết nàng là ai, đi đâu về đâu, nói xem, họ sẽ nghĩ gì nếu biết được sự thật? Có lẽ sẽ có người ngất xỉu mất.
- Phải! May mà không có ai biết gì về ta cả.
- Nhưng sẽ có người nhớ đến nàng, có thể là rất nhiều.
- Ta cũng sẽ nhớ họ.
- Rồi nàng sẽ vui vẻ trở lại! Ta rất mong nàng sẽ được hạnh phúc. Quê nhà nàng tươi đẹp như vậy sẽ khiến nàng mau quên đi mảnh đất đầy giao tranh và chém giết này.
- Nói thật lòng, trước khi đến đây ta đã nghĩ ngày trở về sẽ là ngày đáng mong đợi nhất và sau đó mọi thứ ở nơi này sẽ rất dễ dàng lãng quên nhưng có lẽ ta đã sai. Thời gian dài như vậy, đã trải qua nhiều chuyện, gặp gỡ nhiều người, ta cảm thấy bản thân cũng đã thay đổi, cả cách nhìn đối với Nhân Tộc cũng không còn như trước đây. Có lẽ điều khó khăn nhất cho ta không phải chỉ là tìm được ngươi mà còn là tìm lại ta của trước đó. Ngươi, ta có thể tìm được nhưng ta của trước đó có lẽ đã không thể tìm lại được nữa rồi!
- Vậy là ta may mắn hơn nàng. Loại bỏ thứ Ấn Ký này xong thì ta sẽ lại là ta của trước đây, là một người bình thường lẫn lộn giữa hàng vạn người bình thường khác, không phải nhớ những chuyện kỳ dị này.
Mộc Ang giữ lấy viên đá đeo trên cổ bằng hai ngón tay. Nàng lại nghĩ đến Kha Lang. Kha Lang không bao giờ biết nàng là ai và cả không thể nói được lời từ biệt với nhau. Nếu Kha Lang còn sống, có thể lúc chia tay nàng sẽ lấy hết can đảm để hôn lên đôi môi ấy dù chỉ một lần. Có thể sau đó hắn sẽ ôm chặt lấy nàng không muốn rời xa và khổ sở để quên đi nàng, thì đã sao chứ, ít nhất hai người cũng được yêu nhau trong một khoảnh khắc. Mộc Ang ghét cuộc hành trình này, ngay lúc này đây nàng vẫn không hề thích nó vì những gì đã mất khiến nàng đau khổ vô cùng. Những người từng quen biết nàng ở Đại Vân Đình có thấy nàng xa lạ không khi trong lòng nàng lại nhớ đến một Nhân Tộc? Họ sẽ cho rằng nàng đã điên mất rồi hoặc bị Nhân Tộc làm cho mê muội. Nhưng họ làm sao biết được những tháng ngày nàng đã phải trải qua, những chặng đường dài mà nàng phải đi rồi mới có đủ can đảm nhìn nhận cảm giác thực sự trong lòng mình. Ở Đại Vân Đình nàng từng nói sẽ chỉ Kết Tùng Hoa với người mà nàng yêu, nhưng người nàng yêu lại không hề có Tùng Hoa và cũng đã chết mất rồi.
Hai người đi về đến hang đá, đống lửa bên trong vẫn đang cháy và tỏa hơi ấm ra xung quanh. Họ ngồi lại bên đống lửa, không nhìn nhau mà nhìn vào thứ ánh sáng ấm nóng rồi người này nhìn người kia khi người kia không nhìn mình. Đại Đế ngã lưng nằm xuống, ngửa mặt nhìn lên, chốc chốc lại liếc nhìn cô gái vẫn đang ngồi đối diện mình qua ánh lửa. Cảm giác rất muốn ôm nàng ấy vào lòng một lần nữa, mặc kệ nàng sẽ đánh vào ngực mình thùm thụp, khóc lóc nhưng Đại Đế lại không muốn Mộc Ang cảm thấy bị bức ép và trở nên căm ghét người.
“Cuộc hành trình dài như vậy, nàng có lẽ đã quá mệt mỏi! Ta chỉ còn cách để nàng rời đi thôi. Nàng ở cạnh ta đã đủ rồi, những ngày vay mượn mà có được đó cũng nên kết thúc!”
Buổi sáng trên hoang đảo sau cơn mưa thật trong mát, ánh nắng chiếu xuyên qua từng giọt nước đọng trên cành lá. Một nhóm chín người xuất hiện từ trên cao, vận y phục màu đen có thêu một bông hoa tám cánh màu đỏ bên ngực trái, khi chân họ vừa chạm nền cát thì liền tiến vào phía khu rừng nơi có một hang đá cạnh một hồ nước nhỏ, nơi mà họ cảm nhận được Thần Lực phát ra.
Mộc Ang và Đại Đế đều nghe thấy động tĩnh từ phía xa khi đang ngồi bên bờ hồ ngắm cảnh và chờ đợi người đến từ Đại Vân Đình. Cả hai nhìn nhau rồi cùng đứng dậy nhìn về phía bìa rừng. Vài gương mặt quen thuộc cùng một vài người lạ mặt xuất hiện cùng lúc trước mặt Mộc Ang khiến nàng cảm thấy bồi hồi. Bát Thần Bộ đã đến theo tín hiệu của Vệ Nữ gửi về, hồi kết cho Lời Nguyền Huyền Lực đã đến. Mộc Ang trở nên tươi tỉnh hơn khi nàng nhìn thấy Lão Thần Tất Nhạ dẫn đầu Bát Thần Bộ, bên cạnh có cả Mễ Đằng. Mễ Đằng nhìn thấy Mộc Ang thì đôi mắt như sáng lên vì sau bao ngày xa cách giờ đây họ đã được gặp lại nhau. Những người khác không thể hiện quá nhiều cảm xúc vì họ chưa từng quen biết Vệ Nữ mà chỉ từng nhìn thấy nàng và ngưỡng mộ nàng. Chàng trai trẻ nhất trong Bát Thần Bộ từ lúc gặp Vệ Nữ đã không rời mắt khỏi nàng vì lần đầu gặp nàng là lúc hắn chỉ vừa năm tuổi. Vệ Nữ không có nhiều thay đổi sau ngần ấy năm nhưng cậu bé ngày xưa giờ đã lớn và là một thành viên trong Bát Thần Bộ, có trách nhiệm kết thúc nhiệm vụ của Vệ Nữ và đưa nàng trở lại Đại Vân Đình. Lão Thần Tất Nhạ cẩn trọng quan sát người mang mặt nạ đứng phía sau Mộc Ang để đo lường khả năng của hắn khi hắn có vẻ không đề phòng dù có nhiều người xuất hiện và Vệ Nữ lại có vẻ thân thiết với hắn. Đại Đế có vẻ đã rất tin tưởng Mộc Ang vào việc giải trừ Ấn Ký.
- Mọi người đã đến rồi!
Mộc Ang vui mừng quay sang nói với Đại Đế. Đại Đế nhìn nàng, khẽ gật đầu và mỉm cười. Đã nhiều ngày qua người không thấy Mộc Ang được vui như lúc này.
- Mộc Ang!
Mễ Đằng cất tiếng gọi Mộc Ang, cảm giác như trở lại những tháng ngày ở Đại Vân Đình, khi cả hai rong chơi trên thảo nguyên hắn vẫn thường gọi Mộc Ang như thế. Mộc Ang đi như chạy lại nắm lấy hai bàn tay đã chìa ra sẵn đợi chờ nàng. Mễ Đằng liền kéo Mộc Ang vào lòng và ôm lấy cho thỏa thời gian mong nhớ khi vừa chạm đến tay nàng. Có ánh mắt nhìn ngạc nhiên, có ánh nhìn ưu tư, có người chớp chớp mắt. Đại Đế hơi nhíu mày, bàn tay siết lại thành nắm đấm, đôi mắt hơi cụp xuống cố che đậy cảm xúc trước nhóm người lạ mặt. Mộc Ang có chút bất ngờ với hành động của Mễ Đằng, nàng nhớ Mễ Đằng như một người anh trai nhưng cách ôm ghì lấy nàng vào lòng như thế lại khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng. Mễ Đằng cảm nhận được Mộc Ang đang đẩy hắn ra nhưng hắn mặc kệ, hắn muốn mọi người đều biết tình cảm của hai người thân thiết như thế nào. Nhan Trác nhìn thấy vẻ khó xử của Mộc Ang thì đưa tay vỗ khẽ lên vai Mễ Đằng như nhắc nhở họ vẫn còn nhiệm vụ phải hoàn thành. Mễ Đằng miễn cưỡng buông Mộc Ang ra nhưng vẫn nắm chặt lấy tay nàng và giữ nàng đứng bên cạnh khi Mộc Ang định bước lại phía Đại Đế. Lúc này Đại Đế đang đứng một mình đối diện Vệ Nữ và Bát Thần Bộ đến từ một nơi bí mật của thế giới, một tộc người khác biệt dù hình dáng bên ngoài khó có thể phân biệt được. Đại Đế quan sát khắp lượt những người mới đến, họ cũng quan sát người rất kỹ đặc biệt là người đứng đầu nhóm người đó. Ông ta chỉ liếc nhìn Mễ Đằng ôm lấy Mộc Ang rồi lại tập trung vào Đại Đế, mục tiêu vô cùng quan trọng của Đại Vân Đình. Trước khi lên đường đến đây, Tất Nhạ đã gặp riêng Thượng Tôn Thần Mẫu và mệnh lệnh cuối cùng trước khi rời đi nhận được là dù ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải tuyệt đối thực thi nhiệm vụ, không nhân nhượng, không khoan thứ.
- Chính xác là Đại Đế của Nhân Tộc?
Tất Nhạ liếc nhìn Mộc Ang thật nhanh và tiếp tục quan sát. Mộc Ang gật đầu, cảm thấy Lão Thần Tất Nhạ và Bát Thần Bộ đã trở nên căng thẳng. Việc giải trừ Ấn Ký quan trọng như vậy dĩ nhiên họ sẽ phải căng thẳng. Bàn tay Mễ Đằng cũng siết chặt hơn. Mộc Ang nhìn thấy Đại Đế đứng một mình thì cảm thấy có chút chạnh lòng, nàng vẫn chưa nói lời từ biệt nào với hắn.
Đại Đế nghe thấy người kia muốn xác nhận mình đúng là người họ đang cần hay không thì khẽ cười, sau đó xòe bàn tay hướng về phía trước. Ấn Ký lấp ló sáng lên trong ngực áo, thứ ánh sáng màu đỏ rực. Một đám lá cây từ đâu bị kéo đến rồi xoay vòng thành những đường tròn chồng chéo nhau, lơ lửng ở giữa khoảng trống ngăn cách Đại Đế và nhóm Thần Tộc. Lão Thần Tất Nhạ nheo mắt nhìn một Nhân Tộc đang sử dụng Huyền Lực theo cách thức tương tự Thần Tộc sử dụng Thần Lực. Khi đã xác nhận đây chính là Đại Đế, Tất Nhạ nhìn ra hiệu cho những người bên cạnh chuẩn bị kết thúc nhiệm vụ vạn năm của Thần Tộc, chấm dứt nguy cơ của cuộc Đại Phân Tranh lần thứ ba và huỷ diệt Lời Nguyền Huyền Lực mãi mãi. Mộc Ang nhìn những người đứng gần nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho nhiệm vụ, nàng cảm thấy có chút kỳ lạ vì trông họ như sắp lao vào một cuộc chiến. Mộc Ang nhìn Tất Nhạ, nhìn mọi người và nhìn Đại Đế.
- Mật Lệnh đang ở đâu?
Tất Nhạ lại nhìn Mộc Ang.
- Vẫn còn ở Biển Bóng Tối. Hắn đã từ bỏ Mật Lệnh và đồng ý để mọi người giúp loại bỏ Ấn Ký. Đại Đế là người tốt, mọi người không cần phải lo lắng.
Mộc Ang nói với hy vọng điều nàng linh cảm là không đúng. Lại có những ánh nhìn khác nhau nhìn về phía Vệ Nữ, riêng Tất Nhạ không nhìn nàng mà chỉ nhìn người đeo mặt nạ cùng những vòng lá cây vẫn đang xoay giữa không gian.
- Nếu vậy thì nhân loại sẽ biết ơn hắn!
Tất Nhạ vừa dứt lời thì một mũi kiếm lao thẳng về phía Đại Đế, xuyên qua đám lá cây. Tất cả còn chưa nhận thức được điều gì vừa xảy ra mà chỉ thấy thanh kiếm loang loáng bay ra từ tay của Lão Thần Tất Nhạ. Mộc Ang trợn mắt liền kéo tay nàng ra khỏi tay Mễ Đằng với ý định ngăn cản lưỡi kiếm nhưng Mễ Đằng đã chuẩn bị trước liền giữ chặt nàng lại. Những người khác lập tức hợp lực đẩy thanh kiếm đi về đích nhắm là trung tâm Ấn Ký. Tùng Hoa của họ đồng loạt sáng lên. Họ đã luyện tập cho khoảnh khắc này hàng ngàn lần ở Đại Vân Đình nhưng vẫn có chút bất ngờ bởi tốc độ ra tay quá nhanh của Tất Nhạ vì đề phòng sự phản kháng của Đại Đế khi đã nhìn thấy khả năng của hắn.
Đại Đế đã cảm nhận được sự cẩn trọng và nguy hiểm trong ánh nhìn của những người mới đến dành cho mình. Khi nhìn thấy lưỡi kiếm xuất hiện liền dùng năng lực cản nó lại lúc nó vừa xuyên qua giữa đám lá cây. Trong phút chốc người nghĩ có thể Mộc Ang đã lừa mình, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng vì bất ngờ của nàng thì đã hiểu cả nàng ấy cũng đã bị lừa. Thần Lực của tám Thần Tộc hợp lại tạo nên một luồng sức mạnh rất mạnh mẽ, thanh kiếm đang bị đẩy về phía Đại Đế mỗi lúc một gần hơn. Đại Đế cố ngăn cản đường đi của lưỡi kiếm đến lúc này cho thấy năng lực mà Ấn Ký mang lại là rất lớn, một khi kết nối được với Mật Lệnh thì khả năng này sẽ còn mạnh hơn rất nhiều lần. Đám lá cây xoay vòng mỗi lúc một nhanh hơn vì có nhiều luồng sức mạnh tác động vào. Mộc Ang nhìn thấy Đại Đế đang phải gồng mình ngăn cản lưỡi kiếm sắp đoạt mạng hắn. Hắn nghiến răng, hai chân cố trụ lại và người hơi nghiêng về phía trước vì phải dồn lực chiến đấu, đôi mắt phía sau mặt nạ nhìn thẳng mũi kiếm nhưng có lúc lại như đang nhìn nàng.
- Tại sao phải giết hắn? Hắn đã từ bỏ Mật Lệnh rồi mà? Thần Mẫu đã nói hắn sẽ chỉ bị mất một phần ký ức thôi mà.
- Chỉ có người chết thì ký ức mới bị chôn vùi.
Tất Nhạ lạnh lùng nói. Mộc Ang vẫn đang cố vùng ra khỏi vòng tay của Mễ Đằng. Mễ Đằng nhìn nàng không nói gì mà chỉ lắc đầu. Mộc Ang nghe tiếng hét của Đại Đế, hắn đang dồn hết sức lực để ngăn lưỡi kiếm đang tiến đến gần. Đại Đế bị đẩy lùi dần, trên nền đất hằn lên dấu trượt của đôi chân. Tất Nhạ lạnh lùng không quan tâm đến Mộc Ang đang nói gì mà tập trung dồn lực đẩy thanh kiếm tiến về phía trước. Bát Thần Bộ tập trung theo Tất Nhạ, dốc toàn lực tấn công Đại Đế. Mộc Ang nhận thấy Đại Đế không thể cầm cự lâu được nữa, nàng liền tập trung Thần Lực cản phá đường đi của lưỡi kiếm. Mễ Đằng nhìn thấy Tùng Hoa của Mộc Ang đã sáng thì biết nàng đang cố can thiệp để cứu lấy Đại Đế.
- Nàng làm vậy là phản bội Đại Vân Đình, hãy dừng lại ngay!
Mễ Đằng giữ lấy hai vai Mộc Ang và xoay người nàng đối mặt với hắn. Dù Mộc Ang có cố gắng cũng không đủ sức chống lại Bát Thần Bộ nhưng nếu nàng dùng Thần Lực chống lại Thần Tộc thì sẽ bị xem là phản bội, hơn nữa, nhiệm vụ này là tồn vong của Đại Vân Đình không thể không thực hiện.
- Hắn không phải kẻ ác, tại sao chúng ta lại giết hắn? Chúng ta làm vậy thì có khác gì bọn người xấu ở Nhân Tộc này chứ?
Mộc Ang vẫn tập trung kéo lưỡi kiếm lại, mồ hôi đã lấm tấm trên trán nàng.
- Cho dù hắn đã từ bỏ Mật Lệnh thì hắn cũng không thể sống vì hắn đã biết về chúng ta!
Tất Nhạ hét lớn vì tức giận khi Mộc Ang muốn cứu Đại Đế. Lưỡi kiếm như bị giữ lại giữa không gian, chỉ rung lên mà không tiến được về phía trước dù chỉ cách Đại Đế một khoảng ngắn.
Mộc Ang thừa lúc Mễ Đằng vì cố gắng khuyên nàng nên để lộ sơ hở liền đánh bật Mễ Đằng và thoát ra. Nàng định chạy đến bên Đại Đế để giúp hắn. Những gì Tất Nhạ và Mễ Đằng nói nàng đều hiểu nhưng bắt nàng phải đứng nhìn một người vô tội bị giết thì nàng không thể chịu được. Kha Lang đã vì nàng mà chết, Đại Đế không thể cũng vì nàng mà bỏ mạng được. Nếu từ đầu hắn ra tay giết nàng ở Biển Bóng Tối thì đã chẳng phải đối diện hoàn cảnh này. Hắn lại hết lần này đến lần khác cứu lấy nàng, tin tưởng nàng và muốn nàng được trở về nhà bình yên mà không hề biết rằng điều đó mang lại cái chết cho hắn. Đại Đế đang chống chọi với tám Thần Tộc có bản lĩnh nhất của Đại Vân Đình vì tin nàng sẽ đưa người đến giúp đỡ hắn. Mộc Ang không thể suy tính quá nhiều mà chỉ biết chạy về phía hắn. Mễ Đằng bị đánh bật về phía sau nhưng nhanh chóng bình tỉnh lại và dùng Thần Lực khống chế Mộc Ang. Mộc Ang bị một lực kéo lùi lại thì liền cố gắng thoát ra. Nàng bay lên cao, xoay người, đánh một lực về phía Mễ Đằng. Mễ Đằng phải đỡ đòn nên thả lỏng Mộc Ang hơn. Lúc này Mộc Ang quay lưng và đáp xuống bên cạnh Đại Đế, hợp lực với hắn ngăn cản thanh kiếm, mọi tội lỗi với Đại Vân Đình nàng quyết sẽ một mình gánh chịu. Tất Nhạ trợn mắt nhìn Mộc Ang đã phản bội họ và cũng có chút chột dạ khi nghe mấy lời nàng nói nhưng câu nói của Thượng Tôn Thần Mẫu lại vang lên trong đầu.
‘Không nhân nhượng! Không khoan thứ!’