Tung Hoành Cổ Đại

chương 556: lời kết tội của tống vĩnh kỳ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tống Vĩnh Kỳ biết rằng những điều mà Ôn Yến đang nói kỳ thực chính là tâm nguyện của cô, tỷ như chuyện về con cái là điều mà cô bận tâm nhất, còn về Trần Nguyên Khánh đang dẫn binh xa vạn dặm kia. Dù biết hắn ta không hề một lòng phục tùng, cô cũng chỉ có thể tự an ủi mình rằng chỉ cần y đối xử tốt với Nhu Phi, thì mọi chuyện đều sẽ ổn. Thế nhưng…

Thế nhưng năng lực, thời gian cùng chuyện mà y có thể làm được chỉ có hạn.

Ôn Yến lại phó thác hết thảy tương lai vào tay y, nhưng y…..

Y không dám nghĩ đến việc sống một cuộc sống thiếu Ôn Yến, tĩnh mịch đến độ khiến y ngạt thở. Y không dám quay lại những ngày tháng như vậy, đó là cơn ác mộng lớn nhất đời y, chính vì thế, y tình nguyện làm một kẻ đào ngũ.

Y ôm chằm lấy Ôn Yến, một cái ôm chứa tất cả thâm tình cùng vô vàn lời muốn nói.

“Ta còn có việc phải làm, nàng nghỉ ngơi trước đi, xong việc ta sẽ quay về.” Tống Vĩnh Kỳ nói khẽ với cô rồi đứng dậy rời đi, tuy rất quyến luyến thời gian có thể ở bên Ôn Yến, nhưng y còn rất nhiều nỗi lo khác, nếu đã chọn làm kẻ đào ngũ, y không thể trốn chạy quá khó coi, không thể để sự bất lực của y lại tái diễn thêm lần nữa.

Tống Vĩnh Kỳ vừa ra khỏi Thải Vi cung, Lộ công công đã vội vàng chạy đến hành lễ rồi quỳ xuống trước mặt y, y nhìn Lộ công công rồi nhẹ giọng hỏi: “Là ai làm?”

“Nô tài có tội, nô tài không nghĩ tới đệ tử của nô tài lại…” Lộ công công quỳ rạp trên đất không dám nhìn Tống Vĩnh Kỳ, ông ta biết đồ đệ mà mình tín nhiệm nhất đã gây ra rắc rối lớn cho Hoàng Thượng, nếu Ôn Yến có mệnh hệ gì thì tên nghịch đồ kia chính là hung thủ.

Nêu như hắn ta không sai người hạ độc Thái hậu, Ôn Yến cũng sẽ không quay trở về, hoàng thượng thì vẫn là hoàng thượng trước kia, tuy có lãnh tĩnh cùng tịch mịch nhưng không phải đối mặt với việc người y yêu thương sắp phải chết.

“Hoàng thượng, xin người hãy ban chết cho nô tài.” Lộ công công không biết phải như thế nào mới có thể chuộc lại lỗi lầm của mình, ông là tội nhân, chính ông đã hại hoàng thượng, cũng hại cả Ôn Yến.

“Ta không trách ngươi, bọn họ cố tình lôi kéo người bên cạnh ta, không phải đồ đệ của ngươi thì cũng sẽ là người khác, may mắn là, người đó không phải ngươi.” Tống Vĩnh Kỳ nói rất nhẹ, nhưng đủ khiến nước mắt Lộ công công lăn dài.

“Hoàng thượng, lão nô dù chết cũng sẽ không phản bội hoàng thượng, mạng quèn này là do người cứu, nô tài…” Vì lời của Tống Vĩnh Kỳ, nỗi áy náy của Lộ công công thêm phần nặng nề, hoàng thượng lại khoan dung thay vì nghiêm khắc càng khiến lòng ông chua xót không chịu được.

“Ngươi hãy tra xét những việc mà hắn đã làm, rồi xử lý hậu hoạn là được. Sau này, ngươi nên cẩn thận khi thu nhận đệ tử, đừng lại nghe người khác nói.” Tống Vĩnh Kỳ dặn dò xong liền đi về hướng ngự thư phòng, bọn người Tiêu Tướng đã đợi ở đây từ rất lâu rồi.

Lộ công công nhanh chóng đứng lên đuổi theo Tống Vĩnh Kỳ, ông không nói một lời, nhưng trong lòng đã định, ông sẽ không bao giờ thu đồ đệ nữa…

Dù cho có áy náy cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được chuyện trước mắt, Ôn Yến đã trở lại kinh thành và giờ đang phải đối mặt với cái chết.

Tống Vĩnh Kỳ cùng Tiêu Tướng và Trương Tư Không trò chuyện cả đêm ở ngự thư phòng, lúc ra khỏi của liền gặp được Tống Vĩnh Kỳ, khi nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ không hành lễ mà đưa tay tát Tống Vĩnh Kỳ một cái.

Tống Vĩnh Kỳ thản nhiên tiếp nhận, sắc mặt y không chút thay đổi, Tống Vĩnh Kỳ là bằng hữu mà Ôn Yến coi trọng, hắn đánh y bởi vì ấm ức thay cho Ôn Yến, vì lẽ đó y có thể hiểu được hành vi của Tống Vĩnh Kỳ.

“Ta hiểu rõ con người của Ôn Yến. Ngươi không thể nào lay chuyển được quyết định của nàng ấy ta cũng không trách ngươi, nhưng nàng hết lần này đến lần khác đều đánh đổi tính mạng của mình không vì giang sơn hay ngôi vị hoàng đế của ngươi thì là vì con dân của ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà bỏ mặc mọi thứ như vậy? Ngươi biết Trọng Lâu là đứa con mà Ôn Yến thương yêu nhất, nhưng ngươi lại nhường ngôi cho đứa bé đó, ngươi làm hoàng đế lâu như vậy phải hiểu rõ nổi bất lực cùng khổ sở của một đế vương chứ, ngươi làm vậy thẹn với Ôn Yến cũng thẹn với Trong Lâu.”

“Tống Vĩnh Kỳ, không ngờ ngươi là một con người hèn nhát như vậy, ngươi làm sao xứng với những gì mà Ốn Yến đã hy sinh. Nếu ngươi chết, Trọng Lâu phải làm sao đây? Ngươi để Tiêu Tướng và Trương Tư Không phò tá đứa trẻ kia đối phó Trần Nguyên Khánh, ngươi sợ nó chết không đủ nhanh có phải không?

“Tống Vĩnh Kỳ, ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi dám chết, ta sẽ mang Trọng Lâu rời đi, dù giang sơn xã tắc của ngươi có ra làm sao ta cũng không quan tâm, ta chỉ muốn nuôi con của ta thật tốt, đứa bé nên hưởng một cuộc sống hạnh phúc như một đứa trẻ bình thường, nó đã không còn mẹ, ta sẽ không để nó lại đi theo vết xe đỗ của ngươi nhận lấy trọng trách giang sơn đại nghiệp, Trọng Lâu chỉ mới có sáu tuổi, nhưng ta và Ôn Yến đã nuôi nấng nó suốt năm năm, nay ngươi chỉ dựa vào ân tình dưỡng dục nửa năm của ngươi mà kêu nó đi bán mạng cho Tống gia các người, ngươi không có cửa đâu.”

“Uổng công ta còn xem ngươi là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, hiện tại xem ra, ngươi cũng chỉ là kẻ nhu nhược mà thôi.”

Tống Vĩnh Kỳ nói một hơi rất dài, y kìm lòng từ lúc thượng triều cho tới tận bây giờ chỉ vì muốn đòi lại công đạo cho Ôn Yến và Trọng Lâu, y không muốn nhìn việc Ôn Yến đánh cược cả mạng sống để bảo vệ thái bình, nay lại trở thành miếng mòi ngon trong tay kẻ khác, càng không muốn thấy Trong Lâu vẫn còn nhỏ mà phải mang lên mình trọng trách quốc gia.

Y hiểu rõ thâm tình của Tống Vĩnh Kỳ, nhưng cũng không thể để y buông xuôi cùng đi chịu chết với Ôn Yến.

Y cũng biết nỗi lòng của Ôn Yến, nhưng Ôn Yến khó có thể khuyên giải được Tống Vĩnh Kỳ, vậy thì cứ để y làm, đây cũng là một trong số ít chuyện mà y có thể làm cho Ôn Yến.

Tống Vĩnh Kỳ nói xong liền rời đi, y không biết lời mình có thể đả đọng gì tới Tống Vĩnh Kỳ hay không, chỉ vì đứa bé cũng được, y nhất định phải sống cho dù có tịch mịch cỡ nào đi chăng nữa.

Những chuyện mà Tống Vĩnh Kỳ đã nói, Tống Vĩnh Kỳ đều đã nghĩ đến, trong lòng y tràn ngập áy náy, nếu không hôm nay y cũng không mời Tiêu Tướng và Trương Tư Không sang đây, y giao phó nhiều việc như vậy, cũng bởi vì quá lo lắng mà thôi.

Thế nhưng Tiêu Tướng cùng Trương Tư Không lại cự tuyệt tất cả thỉnh cầu của y, thậm chí bọn họ còn ăn nói bậy bạ, cái gì mà nếu Tống Vĩnh Kỳ chết, bọn họ liền từ quan.

Giang sơn này chính là do Tống Vĩnh Kỳ một tay tạo dựng, cũng là do một tay Ôn Yến tận tụy bảo vệ, bọn họ tin rằng, chỉ cần nghĩ đến thiên hạ này, nhìn đến Trọng lâu vẫn còn nhỏ kia, chắc rằng Tống Vĩnh Kỳ sẽ thay đổi chủ ý.

Tống Vĩnh Kỳ nhìn bóng lưng của Tống Vĩnh Kỳ, hồi lâu không nói gì.

Bọn họ đều biết rõ một điều rằng, sống còn khó hơn cả chết.

Ôn Yến ơi là Ôn Yến, chắc nàng nghĩ là ta không có cách nào để đi cùng nàng có phải không? Thậm chí nàng còn sai Tống Vĩnh Kỳ đến khuyên ta thay nàng nữa chứ? Tống Vĩnh Kỳ ta cho tới bây giờ mới biết thì ra Ôn Yến nàng có lúc lại tàn nhẫn đến vây. Nàng thậm chí còn không cho phép y được chết.

Nhưng nếu không có Ôn Yến, năm tháng cô liêu dài đằng đẳng, y biết sống thế nào đây.

Ôn Yến chính là căn bệnh của y, nhưng chỉ cần khỏi bệnh thì cũng đồng nghĩa với việc đánh mất Ốn Yến.

“Ôn Yến, nàng nói ta phải làm sao bây giờ, ta…” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng than thở, dưới ánh trăng ảm đạm y chậm rãi từng bước đi về Thải Vi cung.

Khắp nơi đều một mảnh lạnh lẽo, chỉ khi nghĩ đến Ôn Yến trong lòng y mới cảm nhận được chút ấm áp.

Tuy vậy, chút ấm áp ấy cũng trở nên quá đổi xa xỉ đối với y.

Ngọn đèn trong Thải Vi cung bé như hạt đậu nở rộ dưới không gian giá lạnh của đêm đông, Tống Vĩnh Kỳ chậm rãi đi về nơi ấm áp kia, nơi có nguồn sống duy nhất của y.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio