Tung Hoành Cổ Đại

chương 638: điểm chung

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đạo sĩ tiên phong, đạo cốt không nói gì nữa, chỉ chậm rãi quay lưng lại, bước về phía Thải Vi cung.

Tống Vĩnh Kỳ đi theo sau lưng ông ta, không dám nói gì, nhưng y lại căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

“Tống Vĩnh Kỳ, trước kia ta đã nói, hai con có duyên tiền kiếp, mà bây giờ tính thế triều đình vừa mới ổn định, đang đúng lúc cần con vạch ra đường lối phát triển, bởi thế con không cần…” Mặc dù là người ngoài cõi tục, thế nhưng vì Ôn Yến, vì sự lừa gạt của Tống Vân Lễ, ông ta vẫn hiểu đôi chút về chuyện triều chính.

“Sư phụ, nếu như không gặp ta thì chắc chắn Ôn Yến có thể sống vui vẻ hạnh phúc suốt cả đời, đều là vì ta, là ta đã phá hủy cuộc sống bình an của nàng ấy, ta…” Chỉ cần nghĩ đến hàng loạt những dày vò mà Ôn Yến đã gánh chịu sau khi gặp mình, nỗi áy náy lại lấp đầy lòng y.

Sư phụ không nói gì nữa, cho đến khi đi tới Thải Vi cung, ông ta kiểm tra thân thể của Ôn Yến xong mới nói khe khẽ: “Con ra ngoài đi, ta sẽ cố gắng hết sức để cứu con bé, con là Đế vương của nhân gian, ta không thể đổi mạng của con được.”

Sau khi nói dứt lời, sư phụ bèn khoanh chân ngồi trên mặt đất, đồng thời giơ cao hai tay, không ngừng múa may, chẳng bao lâu sau lại có làn gió xuân thoang thoảng nổi lên trong tẩm cung.

“Ta phải làm phép, các con ra ngoài hết đi.” Thấy Tống Vĩnh Kỳ vẫn còn ngơ ngẩn đứng ở đây, sư phụ không khỏi lên tiếng nhắc nhở y.

“Ta…” Tống Vĩnh Kỳ vẫn còn muốn nói nữa, thế nhưng còn chưa đợi y cất tiếng, sư phụ đã phất ống tay áo, làn gió cuốn Tống Vĩnh Kỳ bay ra khỏi tẩm điện.

Tống Vĩnh Kỳ biết mình không nên ở bên trong, cũng biết ràng sư phụ sẽ không lấy mạng mình đổi mạng của Ôn Yến. Nhưng ông ta còn làm phép, có phải là…

Cảm giác lo lắng và thấp thỏm dâng lên trong lòng Tống Vĩnh Kỳ, y nhìn cửa tẩm cung chăm chú, nghe tiếng mưa tuôn gió cuốn nổi lên bên trong.

Chẳng bao lâu sau, lại có tiếng thì thầm vang lên văng vẳng, Tống Vĩnh Kỳ cố gắng ép lòng mình bình tĩnh lại, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Ôn Yến, trái tim y đập thình thịch.

Rồi sau đó, mọi thứ lại chìm trong bầu không khí im lặng chết chóc, yên tĩnh như đã đến lúc tận thế rồi vậy.

Tống Vĩnh Kỳ đợi ở bên ngoài một hồi lâu, mà tẩm điện cũng đã yên tĩnh rất lâu rồi, rốt cuộc thì y cũng không kiềm chế nổi sự căng thẳng trong lòng mình nữa mà rón rén đi vào trong, lòng dạ đang đầy ắp sự hy vọng của y cảm thấy kinh ngạc, sự bi thương hằn lên trong ánh mắt.

“Sư phụ, người…” Tống Vĩnh Kỳ nhìn thấy sư phụ nằm trên mặt đất, máu tươi vương bên khóe môi, đạo bào đen rách tơi tả, cứ như tấm vải rách bao bọc quanh cơ thể gầy yếu của ông ta vậy.

“Lần này Ôn Yến gặp tai ương là vì ta, tất nhiên ta sẽ cố gắng hết sức để cứu con bé, chỉ có điều công lực của ta có hạn, khi nãy vừa mới xử lý Tống Vân Lễ xong, bởi thế nên ta chỉ có thể bảo vệ nguyên thần của Ôn Yến, còn cơ thể của con bé tìm thấy kí chủ như thế nào, có còn nhớ những gì đã xảy ra hay không thì ta cũng không biết nữa, ta đã cố gắng hết sức rồi.” Sau khi nói dứt lời, sư phụ lại nôn ra bụm máu tươi.

“Sư phụ…” Sư phụ không tiếc tính mạng mình để cứu Ôn Yến làm Tống Vĩnh Kỳ rất cảm động, nhưng lời nói cuối cùng của sư phụ lại khiến cho y ngẩn ngơ…

“Thế thì làm sao ta mới có thể tìm được nàng ấy đây? Nàng ấy có còn chủ động xuất hiện trong sinh mạnh của ta nữa hay không, ta…” Nghĩ đến việc lần này có thể Ôn Yến sẽ lại xuất hiện trong sinh mạng của mình, Tống Vĩnh Kỳ vô cùng phấn khởi, còn tương lai ra sao, y lại cảm thấy hơi mông lung.

“Ta cũng không chắc chắn, lần này ta đã sử dụng hết tinh lực của bản thân rồi, bởi thế ta chỉ có thể giúp hai con đến đây mà thôi, vận mệnh của hai con đã định trước sẽ ở bên cạnh nhau, nếu như con muốn tìm Ôn Yến thì phải tìm từ điểm chung của hai đứa.” Sau khi cố gắng hết nói câu, sư phụ bèn bất tỉnh.

Nghĩ đến việc rất có thể Ôn Yến vẫn còn sống, Tống Vĩnh Kỳ vô cùng phấn khởi, nhưng y vẫn còn rất chuyện thắc mắc muốn hỏi, bởi thế sau khi sắp xếp người lo liệu cho sư phụ, y vẫn luôn chờ đợi sư phụ tỉnh lại, nhưng không ngờ lại nhận được tin sư phụ đã ra đi trong giấc ngủ say.

Sao lại như thế? Sư phụ có thân thể bán tiên, ông ta có thể nhìn được vận mệnh của người phàm, làm sao có thể qua đời đột ngột như thế chứ…

Tống Vĩnh Kỳ không dám tin tưởng vào kết quả như thế này, y đích thân đi tìm sư phụ của Ôn Yến, sau vài lần xác nhận, đúng là sư phụ đã dùng tính mạng của mình để bảo vệ nguyên thần của Ôn yến.

Bây giờ Tống Vĩnh Kỳ luôn tin tưởng rằng, chỉ cần nguyên thần của Ôn Yến vẫn còn, Ôn Yến còn sống thì bọn họ vẫn còn vô số khả năng được ở bên nhau.

Nhưng biển người mênh mông, sư phụ chỉ cho mình khái niệm quá rộng lớn, điểm chung với Ôn Yến.

Có dung mạo tương tự với Ôn Yến, tính cách tương tự như Ôn Yến, hay là quá khứ tương tự như Ôn Yến? Y biết phải bắt đầu từ đâu.

Ôn Yến không còn nữa, dường như Tống Vĩnh Kỳ đã quay lại với ngày tháng tĩnh lặng của trước kia.

Trên triều đình đã không còn bọn lòng lang dạ sói, Lương Quang Tường chạy trốn, đã bắt được Trương Tiên Huy và Lương Khuê, giam cầm suốt đời, sau khi Tống Vân Lễ chết, Trần Nguyên Khánh cũng bó tay chịu trói, ông ta đề nghị được là hộ vệ cho Kinh Mặc với điều kiện sẽ giao hổ phù của có thể điều động quân lính ở kinh thành và các vùng lân cận cho triều đình.

Sau khi có Trần Nguyên Khánh làm hộ vệ riêng cho mình, không ngờ cô lại ra lệnh xuất quân đánh Nam Chiến, một cô bé như cô bé lại đứng trên triều đình hiên ngang mà nói muốn Nam Chiếu lấy máu trả máu. Kiếm Hiệp Hay

Cô bé vẫn luôn cảm thấy Nam Chiếu đã hại chết mẹ mình, vì Nam Chiếu xuất binh nên cuối cùng phụ hoàng và mẹ không thể ở bên nhau.

Mà với thái độ và sự khiêu khích của Nam Chiếu với Đại Lương trong một năm nay, đúng là cần phải dạy dỗ bọn họ một chặp, bởi thế Tống Vĩnh Kỳ bèn đồng ý với yêu cầu của cô bé.

Không biết vì sao, Tống Vĩnh Kỳ tin rằng có Trần Nguyên Khánh ở đó, chắc chắn Kinh Mặc sẽ lập được chiến công không tệ.

Tống Vĩnh Kỳ đích thân tiễn Kinh Mặc xuất chinh, nhìn bóng dáng đại quân dần đi xa, dường như mọi thứ đều đã kết thúc.

Chỉ có điều Tống Vĩnh Kỳ không ngờ rằng muôn dân trăm họ lại yêu cầu truy phong Ôn Yến làm Hoàng hậu.

Tống Vĩnh Kỳ tin rằng Ôn Yến vẫn còn chưa chết, bởi thế y bèn phớt lờ yêu cầu của bọn họ, nhưng không ngờ chuyện của Ôn Yến được kể lại rộng rãi bên ngoài Hoàng cung, dù là về cống hiến của cô cho nền y thuật hay là những gì cô đã làm cho triều đình, hoặc là uy danh vô cùng to lớn của cô trong nhân gian.

Tống Vĩnh Kỳ cố tình cho người lan truyền chuyện về Ôn Yến rộng rãi ngoài nhân gian, những gì Ôn Yến làm cho mình đáng được khắc ghi vĩnh cửu.

Bởi vì sự phớt lờ của Tống Vĩnh Kỳ, càng lúc càng có nhiều lời đồn đại trong bá tánh, thậm chí có người đồn rằng sở dĩ Hoàng thượng không chịu truy phong Ôn Yến làm Hoàng hậu, đó là vì Ôn Yến từng là Hoàng quý phi của tiên đế.

Rồi sau đó, còn có người đồn rằng lăng tẩm của thái tổ có để lại di mệnh, môn chủ của Phi Long Môn không thể bị bó buộc bởi bất kỳ thân phận nào, dù có là Hoàng hậu của Hoàng thượng.

Nhưng chỉ có điều Tống Vĩnh Kỳ không tin rằng Ôn Yến đã chết mà thôi, y vẫn luôn đợi Ôn Yến trở về, nhưng không ngờ người dân càng đồn càng hăng, cho đến khi người dân xung quanh Hoàng lăng liên kết với nhau, đào lăng mộ Thái tổ, lấy ra di chỉ của Thái tổ.

Lúc tấm di chỉ ấy nằm trong tay Tống Vĩnh Kỳ, y dở khóc dở cười.

Trước kia y luôn muốn phong Ôn Yến làm Hoàng hậu, thế nhưng tất cả mọi người đều ngăn cản, bây giờ y không muốn truy phong thì bọn họ lại lấy di chỉ của tổ tiên ra ép y.

Cũng vào giây phút này, Tống Vĩnh Kỳ mới biết vận mệnh vô thường là như thế nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio