Bạch ngân cửu đầu xà nằm im lìm trên mặt đất, một khắc khi tử kim lôi điện tiếp tục oanh xuống nó cũng kịp thời rống lên một tiếng điên cuồng, thân thể to lớn tiếp tục phá không bay lên, đôi mắt như ngọn đèn lưu ly kia mặc dù chứa đựng thống khổ nhưng đồng thời cũng mang theo chấp nhất, nếu như nhân tính hóa thì trong ánh mắt nó giờ phút này một mạt bất cam cùng một đi không trở lại.
Long hạch lăng lập hư vô, bên trên quang mang càng ngày càng thịnh, ngàn vạn đạo quang tiển trùng điệp phủ xuống khiến cho đám người vũ thiên long ở bên dưới chỉ biết bất lực ngóng nhìn.
Đứng trước nguy cơ sinh tử tiên mệnh ấn ký một lần nữa hiện thân, đồ án bán nguyệt trên mi tâm vũ thiên long cấp tốc xoay tròn tạo nên một cỗ lực lượng như lốc xoáy điên cuồng công kích lên tầng phong ấn.
Chỉ cần như vậy, thân thể vũ thiên long thoáng tìm lại được bản năng hoạt động, hô hấp thô trọng, thần sắc khẽ biến, một ngón tay nặng nề điểm lên mi tâm muốn cùng thức hải câu thông, sát na sau chiến thần đỉnh hiện thế, đại đỉnh lăng lập hư vô, như một ngọn núi nhỏ che chắn cho toàn bộ không gian phía dưới.
Long khí đánh lên đại đỉnh vang vọng thanh âm sắc lạnh, chiến thần đỉnh xuất, nguyên bản hư vô tràn ngập hoàng kim sắc cùng tử kim lôi quang, giờ phút này huyết quang nồng đậm trùng điệp bốc lên.
Tựa hồ bị long hạch của bạch ngân cửu đầu xà hấp dẫn, chiến thần đỉnh tại thời khắc này bỗng nhiên rung động dữ dội, bên trên vang lên từng hồi tiếng chấn minh, vũ thiên long cảm nhận được hình như nó đối với long hạch cực kỳ thèm khát.
Bỗng nhiên sơn hà đồ ly khai chiến thần đỉnh treo ngược bầu trời, một luồng hấp lực vô cùng mạnh mẽ cuốn hết phong vân vào bên trong, như vòi rồng súc thế thành hình càn quấy bát phương hư vô, không những vậy, một vài tia sét lăn lộn cũng bị hút vào.
Long hạch kịch liệt lắc lư, gầm rú điên cuồng muốn cùng cỗ hấp lực cuồng bạo kia chống đối, hoàng kim chi khí bên trên không những giảm bớt mà còn bạo tăng lên vài lần, như loạn vũ nhao nhao trút xuống muốn mạnh mẽ xé nát sơn hà đồ.
Thấy vậy, vũ thiên long tu vị ngưng khí năm tầng triệt để phóng xuất ra bên ngoài, trên đỉnh đầu hắn đại việt tôn tiên kinh cực đại vận chuyển.
Toàn bộ lực lượng tu vị bị cưỡng chế rót vào bên trong chiến thần đỉnh khiến cho đại đỉnh tựa hồ sinh ra linh tính, thời khắc này nổ vang từng hồi rồi tự hành xoay vòng, âm phong theo đó cũng ầm ầm nổi lên.
Vũ thiên long âm trầm đảo mắt nhìn sang đám người thiết trụ, bọn hắn lúc này cũng được giải khai phong ấn, vậy nên hoạt động đã sớm trở lại bình thường, một khắc như tâm trí tương liên, năm người cùng gật đầu, tu vị mạnh mẽ phóng xuất, đều nhấc tay xuất thủ, năm đạo linh khí năm màu trực tiếp gia trì lên trên chiến thần đỉnh.
Huyết quang đầy trời, âm phong gầm rú, sơn hà đồ tung bay trong gió, cỗ hấp lực kia càng ngày càng trở nên cường đại.
Phong vân bị hút vào bên trong hóa thành mây xanh du đãng, thiểm điện dung nhập lại hóa thành một tia lôi điện nhỏ bé quẹt ngang hư vô, bên dưới hình vẽ sông núi như lặng thầm chuyển động, lão giả chèo thuyền cũng hướng mắt nhìn lên thương khung rộng lớn, tất cả như thực như hư, tựa hồ vũ thiên long tự tay vẽ lên những họa tiết kia.
Long hạch càng ngày càng bị lôi kéo đến gần, bạch ngân cửu đầu xà đang cùng lôi kiếp chống chọi lúc này quay đầu nhìn xuống bên dưới, ánh mắt tràn ngập thù hận.
Tia tử lôi hung hăng đánh lên thân thể nó, mạnh mẽ xé toạc nhục thân, long phiến, đến da xương đều bị thiêu đốt cháy đen, ngân xà một lần nữa đập vào sâu trong lòng đất.
Đồng thời tử kim lôi điện cũng nhanh chóng tiêu tán, hóa thành ngàn vạn tinh điểm biến mất bên trong trời đất, hắc vân thoái lui, thái cổ lôi thú không biết đã rời đi từ lúc nào.
Mọi chuyện nói có vẻ dài nhưng thực chất chỉ phát sinh trong thời gian mấy cái hô hấp, trên mặt đất chỉ còn lại thân ảnh bạch ngân cửu đầu xà vô lực nằm tại đó.
Lúc này long hạch cũng đã bị sơn hà đồ nuốt mất dung nhập vào bên trong tạo thành một vầng kiêu dương treo cao tỏa ra quang minh sáng chói, bức tranh ngày càng sống động như thực, có núi đồi, có mây xanh, có sông ngòi, có thái dương, có sinh mệnh, đây mới chính là sơn hà đồ.
Cơ hồ uy lực của chiến thần đỉnh được nâng cao lên không ít, vũ thiên long cũng có chút thắc mắc, theo như lời sư tôn hắn thì đại đỉnh này được sư tôn gỡ xuống trên người một kẻ tên gọi hình thiên bên trung thổ, nếu như đại đỉnh đã có chủ nhân thì hẳn những ký tự trên sơn hà đồ đã sớm được dung nhập đầy đủ mới phải.
"để sau này lại hỏi sư tôn vậy!".
Vũ thiên long thở dài một hơi, trận chiến này quả thực gian nan vượt ngoài dự liệu của hắn, nhưng theo đó, tại bên trong sinh tử chiến tu vi của vũ thiên long cũng được đề cao, ngưng khí tầng năm đỉnh phong, nhưng thu hoạch lớn nhất phải là kinh nghiệm thực chiến.
Bạch ngân cửu đầu xà sinh khí đã cạn bất lực nằm trên mặt đất, đám người thiết trụ thấy vậy mới thở dài một hơi, cảm giác sống sót sau tai nạn khiến cho bọn họ đều cảm thấy phấn khởi, nhanh chóng riêng phần mình nuốt vào đan dược trị thương.
Tất cả đều phải nhìn lại vũ thiên long bằng một ánh mắt khác, ai nấy đều có chung nhận định, kẻ này thực lực, bản lĩnh sâu không lường được.
Mặc dù có ganh tị, có ngưỡng mộ cũng có kẻ ít nhiều nổi lên tư tâm, nhưng mà đứng trước thực lực tuyệt đối thì mọi mưu toan chỉ là phù vân, hơn nữa bọn hắn đều là hài tử, đối với ân nhân không mảy may phát sinh lòng dạ thâm độc, nếu có cũng bị sinh sinh nuốt xuống.
"thi thể bạch ngân cửu đầu xà này chính là một bảo tàng!".
Thiết trụ hứng khởi vỗ vỗ bả vai vũ thiên long, kích động nói.
"đúng vậy, dù gì nó cũng là một đầu á long, rồng bệnh vẫn là rồng, nhục thân quả thực vô kiên bất tồi, càng được tôi luyện qua thiên kiếp".
Công tôn uyển vẻ mặt lạnh nhạt đáp, biểu tình nàng sớm trở lại như ban đầu, băng lãnh, kiêu ngạo, tựa một tảng băng ngàn năm không tan.
"da rắn đem tế luyện thành bảo giáp phòng thân, năng lực phòng ngự không thua kém gì kim tằm ti, xương cốt lại chính là bảo vật luyện khí, nếu đem ra hắc thị hoặc đấu giá phường có thể đổi lấy một món tiền lớn, còn nữa! long cân..thứ này mới là chí bảo.. hắc hắc!".
Võ vu minh mặc dù thương thế không nhẹ nhưng cũng tỏ ra cực kỳ phấn chấn.
"thịt rắn này ăn vào một miếng rất có ích cho việc tu luyện, chỉ tiếc long hạch đã bị bức tranh kia hút mất".
Thiết trụ thoáng chút tiếc nuối, nhìn về vũ thiên long nói thầm.
Cũng không mất bao lâu, một đầu đại xà to lớn đã bị đám người mổ xẻ ngay tại hiện trường, riêng phần xương cốt, da, gân đều được chia làm sáu phần bằng nhau, vũ thiên long bởi vì không có túi trữ vật cho mình nên hắn không thể nhận lấy những thứ nặng như vậy.
Cuối cùng đám người quyết định gốc huyết sâm thuộc về vũ thiên long, sau khi nhổ lên, đây không ngờ lại là một gốc thiên niên huyết sâm cực kỳ quý giá.
"vận khí gì vậy?".
Thiết trụ cười khổ, đám người công tôn uyển kinh dị nhìn vũ thiên long, vũ thiên long bị chúng nhân ngóng nhìn chỉ biết vuốt mũi cười cười.
Đêm hôm đó trăng rơi trên núi, bốn bề như ngọc, lặng như giếng cổ, dưới ánh lửa bập bùng, mùi thịt chín thơm phức lan tỏa khắp cánh rừng, đám người thiết trụ đều ăn no, nhất là võ vu minh kia, hắn nhồi nhét vào động không đáy của mình đến hơn chục ký thịt.
Công tôn uyển cũng đạm mạc nuốt vào mấy miếng sau đó lặng lẽ đi ra một góc xa, vận công tiêu hóa lực lượng linh khí bên trong.
Đây quả thực là một buổi đại tiệc thiên hạ khó gặp, bất kỳ cao lương mỹ vị gì trên đời đứng trước món thịt nướng này đều là thứ bỏ đi.
Vũ thiên long cũng không ăn nhiều, hắn cắn vào một miếng huyết sâm, chuẩn bị trùng kích ngưng khí sáu tầng.
Gốc huyết sâm này chứa đựng linh lực cực kỳ mạnh mẽ được chậm chạp tích góp qua cả ngàn năm cho nên vừa mới nuốt vào, vũ thiên long cảm giác thân thể ngay lập tức nóng ran, cổ họng khô khốc, trên đỉnh đầu khói trắng bốc lên, trong kỳ kinh bát mạch linh khí như du long bôn đằng không ngừng càn quét, tràn về đan điền.
Kinh mạch một khắc này cũng bạo trướng, một cỗ đau nhức muốn tê tâm liệt phế thình lình kéo đến, vũ thiên long ngay lập tức khai công, đả tọa trên mặt đất, đại việt tôn tiên kinh điên cuồng vận chuyển.
Bên ngoài thân thể vũ thiên long bị bao phủ bởi một màn sáng bạc, tựa hồ sương khói lên cao, cả người hắn mặc dù chật vật như lập tức toát ra khí thế xuất trần.
Đêm khuya, đúng vào thời khắc hạo nguyệt sáng tỏ nhất, mảnh trăng bạc phủ xuống cánh rừng một màn sáng mờ ảo, trong bóng đêm liêu trai có đến mấy trăm đôi mắt đỏ đục tựa như ánh lửa chằm chằm nhìn hướng đám người vũ thiên long.
Lúc này tâm trí vũ thiên long đã đắm chìm bên trong thức hải, hắn đang ở giai đoạn mấu chốt nhất để đột phá ngưng khí tầng sáu, trong đan điền, linh khí mạnh mẽ không ngừng xoay chuyển, tạo thành một cái mũi khoan đánh thẳng vào tấm màn ngăn vị trí trung thượng đan điền.
Thể nội vang lên từng hồi thanh âm tiếng nổ lách tách tựa như củi khô bị đốt cháy, trên đỉnh đầu đại việt tôn tiên kinh càng ngày càng trở nên cuồng bạo, tiên mệnh ấn ký phát tán quang minh lập lòe, phạm vi ngàn trượng linh khí đất trời đều bị đại việt tôn tiên kinh hấp dẫn cuồn cuộn mà đến.
Không gian xao động, càng có hàn phong lạnh lẽo quét ngang, thi thoảng từng tiếng hú rợn người từ sâu trong cánh rừng vọng lại, tựa hồ báo hiệu cho một đêm không mấy bình an.
"song thủ huyết bức!!".
Công tôn uyển là người đầu tiên tỉnh lại, nàng vừa rồi cũng đi nếm thử đột phá nhưng cả mấy lần đều gặp phải thất bại, lúc này mấy trăm cái ánh mắt như ngọn đèn dầu khẽ chớp động, nhấp nháy trong đêm.
Bốn người kia nghe được tiếng hét của công tôn uyển cũng thất thần mở mắt, phản xạ cực nhanh, bảo kiếm đồng thời rời khỏi vỏ, thân thể nhất tề đứng thẳng, ai nấy đều tỏ ra cảnh giác cao độ.
Những con mắt kia có màu đỏ thẫm, gần như ngay khi năm người vừa thấy, thì nháy mắt đã có từng trận âm thanh vỗ cánh truyền ra, hàng trăm con dơi to bằng lòng bàn tay, nhưng lại có hai đầu, bay ra thành đàn.
“song thủ huyết bức, trên nanh vuốt của bọn chúng có kịch độc, dung huyết phong hậu!”.
"vũ thiên long, hắn đang đột phá chúng ta cùng thủ hộ cho hắn!".
Thiết trụ cầm trên tay thanh đại kiếm, thần sắc ngưng trọng, hắn nhìn đàn dơi đông nghịt như cuồng phong đang quét tới.
“ngũ kiếm tề thiên.”.
Công tôn uyển biến sắc, lập tức kinh hô, thân hình nhoáng một cái đã thay đổi phương hướng, tốc độ trong sát na đó cũng bộc phát, thanh trường kiếm trên tay nàng bay ra, lăng lập giữa hư không, đồng thời có thêm bốn thanh kiếm nữa được phóng xuất, hội tụ cùng một chỗ tạo nên tiểu kiếm trận.
Kiếm ảnh chập chùng không ngừng xoay chuyển xung quanh thân thể vũ thiên long, chỉ nhìn thấy tàn kiếm sắc bén chém gọt lên hư vô, một vài đầu song thủ huyết bức lao vào đều bị kiếm khí chặt chém, thân hình không toàn vẹn rơi lả tả trên mặt đất.
Bầy dơi này không chỉ công kích một mình vũ thiên long, đám người thiết trụ đang điều khiển kiếm trận cũng bị từng con dơi nhỏ bấu chặt vào thân thể, trên miệng nó phát ra thứ âm thanh nỉ non như âm phong cực kỳ khó nghe.
Hai mắt công tôn uyển cũng co rút lại, nàng phất tay lên, lập tức ở trước người xuất hiện một lá bùa, chậm rãi bùng cháy, tràn ra thứ ánh sáng màu xanh lam lại hóa thành một màn sáng bao phủ lấy toàn thân, tốc độ của nàng cũng tăng lên, vội vã thay đổi phương hướng, linh hoạt đánh ra vô số đạo chỉ pháp vào bên trong tiểu kiếm trận.
Vũ thiên long lúc này mặc dù mê man, nhưng trong thần thức cũng cảm nhận được có biến cố đang xảy ra, bởi vì thần thức sớm hình thành nên hắn cực kỳ nhạy cảm đối với nguy hiểm.
Tấm màn ngăn tại trung thượng đan điền giờ phút này đã bị khoan phá đến hơn một nửa, linh khí bên trong trời đất theo quỹ tích của đại việt tôn tiên kinh không ngừng rót vào, hắn có thể cảm nhận toàn bộ sự việc đang phát sinh, nhưng lại không thể mảy may cử động thân mình.
Giờ phút này, những con dơi tiến đến kia lại phân biệt tạo thành năm đàn khác nhau, tiến hành công kích đám người thiết trụ.
"không!!".
Võ vu nam hét lên một tiếng kinh hãi, trên đầu hắn mấy chục con dơi nhỏ không ngừng cấu xé, từng miếng da mang theo tóc đen bị bóc xuống thành mảng, máu tươi cũng chảy ra ròng ròng, võ vu nam loạn xạ cào cấu cố kéo xuống, nhưng cơ hồ là dán chặt lên đầu, càng đả động càng trở nên điên loạn.
Bầy dơi này thực lực không cao chỉ ở vào khoảng ngưng khí tầng ba, thế nhưng số lượng lại quá nhiều, đám người thiết trụ, công tôn uyển lúc này đều cực kỳ chật vật.
"không được gián đoạn kiếm trận, hắn đang ở thời khắc mấu chốt!".
Thiết trụ nhìn đồng bạn, trên trán hắn mồ hôi đã lấm tấm, đến y phục cũng bị móng vuốt của song thủ huyết bức xé nát.
Lúc này thể nội vũ thiên long vang lên mấy tiếng nổ lớn, hắn mở miệng gầm lên một tiếng.
"phá!".
Mũi khoan linh khí ngay lập tức xé toạc tấm màn ngăn, khí thế như thiên quân vạn mã, lực lượng linh khí điên cuồng tràn vào cánh cửa ngưng khí tầng sáu, vũ thiên long mở mắt, chớp mắt thân hình hắn đã ở phía bên ngoài tiểu kiếm trận.
Nhìn đám dơi đông nghịt chen chúc nhau mà đến, vũ thiên long hừ lạnh một tiếng, song thủ cùng triển khai chém giết, lăng không kình tạo thành vô số đạo chỉ khí chuẩn xác đánh thẳng lên đám song thủ huyết bức.
Bọn người thiết trụ cũng đồng thời xuất kiếm, như trút được gánh nặng, kiếm khí lăng thiên điên cuồng chém giết, chém giết đến đỏ mắt.
Hơn một canh giờ qua đi, trời cũng vừa hửng sáng, trên mặt đất là vô số đầu song thủ huyết bức không toàn vẹn nằm đầy một mảnh, mùi vị huyết tinh nồng đậm lan tỏa, đếm sơ sơ cũng có đến hơn mấy ngàn.
Một đêm mệt mỏi, đám người vũ thiên long lại tiếp tục lên đường, hải vân sâm lâm cơ hồ rộng bạt ngàn vô tận càng nhìn không thấy điểm cuối, dừng trên hải vân quan ngắm cảnh trời biển, xem thiên không vô tận mà lòng người bỗng nhiên cảm thấy nhỏ bé vô cùng.
Đông hải phía xa mịt mù sóng dữ, từng con sóng bạc đầu cao đến mấy chục trượng không ngừng chồm lên nhau đánh vào ghềnh đá, trắng xóa bọt biển phát ra thứ âm thanh như mời mọc, réo gọi.
"hùng vĩ!".
Vũ thiên long chỉ biết che miệng thốt lên một câu cảm thán.
"đây mới là thế giới bên ngoài, mặc dù muôn vàn hung hiểm nhưng cũng không kém phần tươi đẹp!".
Không lâu sau, sáu người tiếp tục đi, không có cưỡi thuyền, không xe ngựa, sau khi trải qua sự việc lần này, vũ thiên long đề nghị ban đêm tìm hang đá nghĩ ngơi, còn ban ngày thì đi bộ, công tôn uyển không phản đối gì, còn đám người thiết trụ hơi suy nghĩ một chút rồi cũng nhẹ gật đầu.
Sáu người chậm rãi đi xa, dọc theo bờ đông hải, đi nhanh về phía bắc.
Thời gian đi qua, rất nhanh đã một tháng.
Một tháng này, là quãng đường dài nhất mà vũ thiên long từng đi qua, hắn thấy được một tòa rồi lại một tòa núi lớn, thấy được một mảnh rồi lại một mảnh rừng rậm, bốn phía hoang tàn vắng vẻ, toàn bộ trời đất giống như là man hoang vậy.
Một lần, lúc sáu người bọn họ đang chạy đi thì đột nhiên mặt đất run rẩy, vũ thiên long kinh nghi phát hiện, ở một mảnh sơn mạch phía xa, rõ ràng có một người khổng lồ toàn thân mọc lên vô số lông lá, chậm rãi bước từng bước một, mỗi một lần bước chân của người khổng lồ này rơi xuống, mặt đất đều chấn động dữ dội.
Người khổng lồ như thế này, khiến cho vũ thiên long không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Còn có một lần ở trong đêm, bọn hắn đang ở trong một sơn động vắng vẻ nhìn ra, đột nhiên ở phía xa sấm chớp nổ vang, vũ thiên long nhìn thấy một con chim lớn, vô cùng lớn, lớn chừng ngọn hải vân sơn đang gào thét bay qua, trên người có tia sét tự hành chạy qua chạy lại, ở trong đêm thoạt nhìn cực kỳ kinh người.
Công tôn uyển gọi nó là chim lạc, loài chim chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nghe đồn chim lạc này đến từ tiên giới, mang trong mình huyết mạch tôn quý, là điểu trung chi vương.
Chim lạc đại biểu cho sự trường tồn vĩnh cửu, đại biểu cho ý chí không bao giờ chịu khuất phục, chim lạc là hậu duệ lạc thần tạo chủ.
Mà làm cho vũ thiên long khắc sâu nhất, là vào một ngày, bọn hắn thấy được nơi xa đông hải.
Ở bên cạnh bờ có một con hung thú bốn chân ngắn nhỏ, nhưng cái đầu lại như một ngọn tiểu sơn, bị một con cá sấu màu vàng lớn chừng vạn trượng từ bên trong đông hải lao ra, một ngụm thôn phệ con hung thú này, ánh mắt của nó lạnh như băng, còn nhìn thoáng qua sáu người, vũ thiên long bị một màn này làm cho hoảng sợ.
Chỉ một cái nhìn kia đã khiến cho đầu bọn hắn ù ù, khóe miệng tràn ra máu tươi, đại não đau như muốn đổ vỡ, mất mấy ngày, mới miễn cưỡng khôi phục được.
Đêm kia ở trong hang đá, vũ thiên long gặp một giấc mơ..hắn nhìn thấy tại trên núi tuyết một cái thân ảnh hắc y đang đứng quay lưng về phía mình, quay lưng tuyết sơn, nhìn không ra diện mục, duy bóng lưng kia khiến cho hắn khiếp sợ.
"ngươi..ngươi!"
Vũ thiên long thất kinh la hét.
"yên lặng!".
Bóng lưng đìu hiu ở dưới bông tuyết bay bay, một vài hoa tuyết dính lên theo tà áo trôi xuống, người kia thở dài than nhẹ, chầm chậm ngẩng đầu đọc một khúc đồng dao.
Tang thương thanh âm vọng vào núi tuyết, hòa vào cái kia tịch mịch không gian.
Hoa hạnh, hoa đào, hoa sen đỏ..năm kia xuống núi đạo sĩ gia..năm sau hài đồng sang nhà hỏi..ở lại hay đi đạo sĩ gia?.
Mộ môn không mở chưa đi được...ngươi gửi ngươi về luân hồi xem..xem hết liền thông tam thiên đạo..không thông kiếp khác bỏ đạo gia!
Main bá; hậu cung hữu dụng; nvp có não; tình tiết không máu chó; không buff quá đà; cốt truyện đặc sắc tại tới dị giới làm tiểu bạch kiểm. tới dị giới làm tiểu bạch kiểm