EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Lại là một năm cuối mùa thu, hai năm trước cũng vào thời điểm này Úc Uyển Ương quyết định rời khỏi, thời gian không ngắn cũng không dài, hy sinh không bầu bạn bên cạnh Thư Hoài Đạt, quay lại nơi mà cô nghĩ cả đời này không bao giờ đặt chân tới. Chỗ có tên nam nhân xấu xa kia, vào năm cô tám tuổi đã bỏ rơi cô và mẹ cô.
Hai năm trước, Úc Uyển Ương đi cũng bắt đầu vào đông, cô cùng với Thư Hoài Đạt vượt qua toàn bộ xuân hạ, nhưng cô lại ra đi đúng vào lúc cần sự ấm áp nhất.
Nói tới đây cũng thật khéo, cô đi không bao lâu thì tới sinh nhật ba mươi mốt của Thư Hoài Đạt, bây giờ cô trở về cũng đúng lúc, gần tới sinh nhật của nàng rồi.
Hôm qua, sau khi trở về từ Thư gia, hai người triền miên tới nửa đêm, hai người đều rất thích cảm giác thân mật hôn môi đối phương, hưởng thụ cùng đối phương da thịt ma xát, khiến bản thân mê muội run rẩy, cả hai không chỉ đơn thuần khát vọng muốn giữ lấy mà là ôn nhu đối đãi lẫn nhau.
Cho đến khi mặt trời lên cao, Úc Uyển Ương mới mơ mơ màng màng tỉnh lại. Cô nhíu mày giãy dụa khỏi cơn buồn ngủ, mở mắt liền thấy một khuôn mặt điềm tĩnh, Thư Hoài Đạt ngủ say hoàn toàn khác với dáng vẻ xa cách lúc nàng xã giao, lúc này nhìn nàng tinh thuần ngây thơ.
Úc Uyển Ương luôn luôn biết rõ, bản thân đã bị Thư Hoài Đạt hấp dẫn từ những ngày đầu mới quen, các nàng đã ở bên nhau một khoảng thời gian đã quen thuộc đến từng hơi thở của đối phương, tự nhiên sẽ không còn cảm giác mới mẻ. Nhưng trái ngược hoàn toàn, lúc cô đối mặt với Thư Hoài Đạt, cô cảm nhận rõ ràng, tình yêu làm người ta mê muội, cho dù đã biết rõ về nhau, mà vẫn bị đối phương hấp dẫn quên lối.
Đột nhiên Thư Hoài Đạt chau mi lại, lông mi dài hơi hơi rung động, giống như bị gió nhẹ làm lay động, Úc Uyển Ương vô thanh tươi cười, lẳng lặng nhìn, chờ Thư Hoài Đạt tỉnh lại.
Úc Uyển Ương chờ Thư Hoài Đạt từ từ mở mắt ra, lúc này mới nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, ôn nhu hỏi nàng: "Là động tác em quá lớn, làm chị thức giấc sao?"
Vừa rồi Úc Uyển Ương tỉnh lại đã lơ đãng có vài động tác, không bao lâu Thư Hoài Đạt cũng tỉnh lại, trách không được cô có suy nghĩ như vậy.
Thư Hoài Đạt lắc lắc đầu, tới gần cổ Úc Uyển Ương, nhắm mắt lại, cong khóe môi xa xăm thở dài nói: "Mệt quá."
Nàng nghĩ sau này phải khắc chế bản thân mới được, nếu cứ phóng túng thế này, ngày hôm sau không thể nào đi làm được. Trách không được thời xưa người ta luôn đem những đế vương hoang phế chính sự đều quy tội lên người nữ nhân, tuy rằng cũng có chút bất công, nhưng nếu quá mức sa vào dục vọng, dễ dàng làm hỏng việc.
Úc Uyển Ương nghe vậy không khỏi cười khẽ một tiếng, đưa tay giúp nàng xoa xoa, ngữ khí mập mờ: "Hoài Đạt, tối qua người chủ động là chị, sao bây giờ người nói mệt cũng là chị?"
Thư Hoài Đạt mở mắt ra nhìn, bởi vì mặt nàng đang vùi ở giữa cổ Úc Uyển Ương, vị trí cũng thấp hơn cô, nhìn thấy dấu vết còn lưu lại trước ngực cô. Do tối qua nàng không kiềm chế được mà để lại, bây giờ nhìn lại thì ra tối qua nàng đã quá vội vàng mà muốn Úc Uyển Ương.
Thư Hoài Đạt lại thở dài, tay đang ôm Úc Uyển Ương cũng buông lỏng, đưa lên chạm vào vết đỏ sậm trước ngực cô, nói: "Sau này chị sẽ khắc chế lại, tối hôm qua là chị không có nghĩ tới chuyện hôm nay còn phải đi làm, nên mới làm càn như vậy."
Úc Uyển Ương thu lại tươi cười, đưa tay muốn giữ Thư Hoài Đạt thì mềm bị trượt xuống, nhưng cô cũng không quan tâm, chạm vào tóc đen dài của nàng, mâu trung hàm chứa bỡn cợt, cười hỏi: "Tại sao phải khắc chế? Tối hôm qua bất quá là nhất thời cao hứng, thế này mới vong tình. Hơn nữa lần trước là em muốn chị, lúc này chị đòi lại cũng là chuyện nên làm, chúng ta cũng không phải mỗi lần đều như vậy, tối hôm qua tâm tình vui vẻ mà thôi."
Nhân sinh đâu có bao nhiêu lần không khống chế được, làm gì phải quá mức chú ý? Huống chi giữa hai người yêu nhau thì những chuyện như vậy cũng rất bình thường, ở cùng với Thư Hoài Đạt, Úc Uyển Ương cảm thấy chỉ cần là tình đầu ý hợp, thì tùy theo lòng mình là tốt nhất.
Thư Hoài Đạt bị lý do của Úc Uyển Ương làm nàng không có cách nào phản bác lại, mà cũng đúng là như vậy, đây là lần đầu tiên phóng túng như vậy, nên cũng không vì chuyện này mà nghĩ nhiều nữa, nàng sờ sờ gương mặt Úc Uyển Ương, cũng trêu tức ngược lại: "Vì tối hôm qua 'Nhất thời cao hứng', nên hôm nay hai người chúng ta cũng chỉ có thể nhàn hạ, em chớ có trách chị."
Úc Uyển Ương thấy Thư Hoài Đạt cũng không còn cảm thán như vừa rồi, trái lại còn trêu chọc mình, liền thấy có chút xấu hổ, hai mắt nhíu lại như hồ ly, mềm thanh mềm khí nói: "Hoài Đạt, nếu nói mệt thì người mệt là em mới đúng, giường cũng không muốn xuống, chị lại muốn ở nằm ở đây với em, đây là vì cái gì?"
Úc Uyển Ương biết rõ còn cố ý hỏi, Thư Hoài Đạt xê dịch tay một chút, dùng ngón trỏ điểm nhẹ trán cô, bất đắc dĩ cười nói: "Là chị muốn nhàn hạ, như vậy vừa lòng chưa?"
Úc Uyển Ương thuận thế tiếp lời: "Vừa lòng rồi, nên thẳng thắng ngay từ đầu." Cô nói xong, ánh mắt phóng xa, nhìn khe hở bức màn sau lưng Thư Hoài Đạt, ánh sáng nhè nhẹ xuyên vào, nhìn ra thời tiết hôm nay không được gọi là tươi đẹp chỉ là sáng sủa một chút thôi.
Thư Hoài Đạt thấy cô nhìn sau lưng mình, cũng trở mình nhìn cửa sổ, đưa lưng về phía Úc Uyển Ương tiến sát vào lòng cô.
Sáng sớm mà thoải mái như vậy làm Úc Uyển Ương nhớ lại khoảng thời gian sinh hoạt ở Úc gia, cô lên tiếng cảm khái: "Thật vất vả mới thả lỏng được vài ngày, lâu rồi em không có lười biếng, qua hai ngày thì trở về quỹ đạo."
Âm thanh của cô rất gần với Thư Hoài Đạt, liền dán ở bên tai Thư Hoài Đạt xa xăm nói, nghe ra có chút cảm thán.
Úc Uyển Ương trở về nhiều ngày, Thư Hoài Đạt chưa từng hỏi trong hai năm qua cô sinh hoạt như thế nào, vì chỗ đó dù sao cũng có ba cô Úc Bác Viễn. Bây giờ nghe Úc Uyển Ương nói vậy, lòng Thư Hoài Đạt đau thắt, đưa tay kéo tay Úc Uyển Ương vòng qua hông mình, trong lời nói có chút ưu sắc: "Ở bên đó, em rất ít nghỉ ngơi sao?"
Cằm Úc Uyển Ương gác lên bả vai Thư Hoài Đạt, xoay tay nắm chặt tay nàng, giữa môi bật ra nhợt nhạt than thở, trả lời: "Nên nghỉ ngơi thì cũng nghỉ ngơi, chỉ là không được thả lỏng như hiện giờ, vì chỉ cần em được nghỉ ngơi, em sẽ muốn trở về. Một khi đã như vậy không bằng cố gắng làm việc học hỏi để có thể mau trở về bên cạnh chị."
Nói xong, cằm đi xuống một ít, đem mặt vùi vào tóc Thư Hoài Đạt, âm thanh rầu rĩ, như rơi vào quá khứ khó quên: "Có lúc ba em nói với em, để em tìm chị hỗ trợ, nhưng em không thể. Nếu em tìm chị, Thư đổng sẽ vĩnh viễn nghĩ em chỉ biết dựa dẫm vào chị, em cũng không qua được ải này, em không chỉ muốn Thư đổng có thể chấp nhận em mà em còn muốn chúng ta có một tương lai vô ưu vô lự..."
Cô vĩnh viễn nhớ rõ khoảng thời gian mới tiếp nhận Cường Thịnh, cảm giác giống như người đầy bụng kinh luân lại không viết ra được câu thơ nào, không có chức vị hư danh lại khó có thể thi triển quyền cước. Cô từ chối Úc Bác Viễn ở sau lưng giúp đỡ cô, mỗi ngày đều ở thư phòng làm việc tới khuya.
Úc Uyển Ương nhớ rõ, khi đó Úc Bác Viễn có vài lần đi vào thư phòng, tuy rằng cô chưa từng chủ động để ý, nhưng ngay lúc Úc Bác Viễn nói 'Uyển Ương, con có thể tìm Hoài Đạt giúp đỡ, ba sẽ không ngăn cản", cô lập tức lên tiếng từ chối.
Trầm mặc một lúc, Thư Hoài Đạt xoay người lại, Úc Uyển Ương thuận thế chôn sâu giữa cổ nàng, nàng đưa tay xoa đầu cô, lên tiếng: "Vậy lúc đó em trả lời như thế nào?"
Úc Uyển Ương hô hấp cứng lại, lời nói nghẹn ở cổ họng, thật lâu mới cắn xương quai xanh nàng, sau đó thấp giọng cười nói: "Em nói, con thà rằng nhận thua còn hơn thắng như vậy." Cô ngẩng đầu nhẹ nhàng cắn má Thư Hoài Đạt, mâu trung lòe lòe: "Em biết nếu em mở miệng, chị nhất định sẽ giúp em, nhưng em không thể mở miệng, một khi như vậy, một số việc sẽ bị định luận."
Úc Uyển Ương chưa bao giờ nghĩ tìm Thư Hoài Đạt giúp đỡ, Thư Hoài Đạt càng biết Úc Uyển Ương sẽ không bao giờ làm vậy, nên nàng mới tìm cách giúp đỡ cô, nếu biết Úc Uyển Ương cần gì đó sẽ thông qua TV chỉ dạy cho cô. Thư Hoài Đạt biết, Úc Uyển Ương sẽ không bỏ qua bất cứ tin tức nào liên quan tới mình.
"Uyển Ương, em thật sự muốn ăn chị." Thư Hoài Đạt khẽ cười một tiếng, cúi đầu nhìn Úc Uyển Ương, tay xoa tóc cô rồi trượt tay xuống cằm, cảm thán nói: "Hoàn hảo em cũng không phải tuyệt đối không muốn nhìn thấy chị, nên không bỏ qua tiết mục nào có chị, bằng không chị không biết làm sao giúp em nữa."
Úc Uyển Ương hơi mím môi cười, lập tức liếm môi mình một cái, rồi cười tiếp.
Thư Hoài Đạt nhìn nụ cười xinh đẹp của Úc Uyển Ương, người này làm nàng nhớ nhung hai năm, là oán niệm của nàng, tất cả đều bị tình yêu hòa tan, nửa câu oán hận nàng cũng không thể nói ra miệng, chỉ đem ngữ khí của mình nhẹ khinh, dùng bộ dáng ôn nhu nhất nói với Úc Uyển Ương: "Mọi chuyện đều đã qua, Uyển Ương, đều qua rồi..."
Tất cả đều đã qua, chúng ta vẫn ở chung một chỗ, vẫn ở cùng một chỗ. Thất tịch năm đó nguyện vọng cả hai giống nhau, muốn cùng nhau tới già.
Hai người lười biếng nằm trên giường tới trưa, Úc Uyển Ương mới bị Thư Hoài Đạt kêu dậy, tuy đã quyết định hôm nay không cần đi làm, nhưng cũng không thể cứ ở lì trên giường.
Cả hai đều lười không muốn tự tay xuống bếp, Thư Hoài Đạt liền rửa mặt đi ra cửa mua đồ ăn, Úc Uyển Ương thì ở lại trong nhà thu xếp lại một ít đồ đạc còn xót lại trong hành lý, rồi tắm rửa.
Úc Uyển Ương đem bức màn trong phòng kéo ra, ánh sáng trong khoảnh khắc tràn ngập cả phòng. Cô đứng đó nhìn xa xa nhìn xa xa, khi dân cư ở xa ấn vào mắt cô, từng hình ảnh ùa về.
"Uyển Ương, chị đã về."
Giọng nói Thư Hoài Đạt từ xa truyền tới, Úc Uyển Ương quay đầu nhìn, chỉ thấy Thư Hoài Đạt cầm theo hai hộp cơm đặt trên bàn, rồi chậm rãi tới gần.
"Trở về nhanh như vậy?" Hai tay Úc Uyển Ương vòng trước ngực cười nói, cô chỉ mặc váy ngủ đơn giản, chất vải mềm mại phác thảo dáng người thon thả của cô, nhưng lúc này không khí bắt đầu từ từ chuyển lạnh, cộng thêm vừa từ bên ngoài trở về, nên Thư Hoài Đạt nhìn thấy vậy liềm cảm thấy sẽ bị cảm lạnh.
"Ân, không đi quá xa." Thư Hoài Đạt vừa nói, vừa cởi áo khoác trên người rồi phủ lên cho Úc Uyển Ương, nhớ tới cảnh vừa thấy khi mới bước vào, Thư Hoài Đạt giương mắt hỏi: "Em nhìn cái gì mà xuất thần vậy?"
Úc Uyển Ương mỉm cười, cầm tay nàng ý muốn nàng nhìn ra xa, ngữ khí tràn ngập hoài niệm vang bên tai nàng: "Hoài Đạt, khu cư dân bên kia chị còn nhớ không? Lúc trước chúng ta từng tới đó."
Thư Hoài Đạt nhìn lại, chỉ liếc mắt nhìn xa xa một cái rồi ánh mắt chuyển tới Úc Uyển Ương, da trắng mịn nhẵn nhụi, khóe môi có chút cười như không cười, bộ dáng đúng là chọc người trìu mến.
"Chị nhớ rõ." Thư Hoài Đạt thản nhiên nói, dừng lại một lúc, nàng nắm chặt tay Úc Uyển Ương, ngữ điệu trầm thấp nói: "A di đã qua đời được một năm rồi."
Tươi cười trên mặt Úc Uyển Ương cương lại, tay được Thư Hoài Đạt nắm run nhè nhẹ, hai tròng mắt đang tràn đầy hồi ức liền ảm đạm xuống. Trong đầu từng hình ảnh xẹt qua, một lúc lâu cô mới thở dài, nghiêng mình nhìn Thư Hoài Đạt, duỗi bàn tay, cùng Thư Hoài Đạt mười ngón đan nhau.
Thư Hoài Đạt dùng một tay ôm lấy Úc Uyển Ương, hô hấp ấm áp có quy luật vang bên tai Úc Uyển Ương, nàng nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài của Úc Uyển Ương, vừa ôn nhu vừa kiên định nói: "Uyển Ương, chúng ta ở bên nhau có thể còn vài thập niên nữa, thoạt nhìn thì rất dài, nhưng em biết rõ thật ra nó chỉ là nháy mắt mà thôi. Cho nên khoảng thời gian nháy mắt này, chúng ta không được xa nhau nữa."
Úc Uyển Ương cảm nhận áo khoác còn khí túc của Thư Hoài Đạt, giờ phút này lại được Thư Hoài Đạt ôm vào trong ngực, từng trận ấm áp quanh quẩn xâm nhập vào cơ thể cô, khóe mắt vì hạnh phúc này nên có chút ướt át.
Úc Uyển Ương nhẹ nhàng tách khỏi Thư Hoài Đạt, hai tay vòng qua eo nàng, ngữ khí rất ôn nhu: "Được, sẽ không xa nhau nữa. Bắt đầu từ lúc chị ba mươi ba tuổi, tới bốn mươi ba tuổi, năm mươi ba tuổi, tới một trong hai không còn trên đời, bất ly bất khí."
Úc Uyển Ương đã bỏ lỡ sinh nhật ba mươi mốt và ba mươi hai của Thư Hoài Đạt, nên năm nay, cô âm thầm thề, tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ thêm một lần nào nữa.
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Đại gia thất tịch khoái hoạt! Có hay không theo ta giống nhau tại tản ra độc thân cẩu thanh hương bảo vật bảo!
Ngày mai chính là cuối cùng nhất chương, chúng ta chuẩn bị muốn phải cáo biệt Thư lão bản cùng Tiểu Úc còn có Cố tổng cùng trầm đại tiểu thư lạp.