EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
P/S: Tháng là tháng của Thư nhe...
Sau khi lên xe Thư Hoài Đạt, Úc Uyển Ương liền nhắm mắt lại không nói thêm cái gì. Thư Hoài Đạt cũng biết không nên ở lại đây nữa, liền khởi động xe, chạy ra khỏi Thư gia, trở lại Quang Hoa uyển.
Xe dừng hẳn, Úc Uyển Ương trầm mặc xuống xe, Thư Hoài Đạt vội vàng đuổi theo, ôm đầu vai của cô đau lòng hỏi: "Uyển Ương, em làm sao vậy? Ba chị rốt cuộc đã nói gì với em? Em nói cho chị biết đi, đừng như vậy được không?"
"Không có gì, chỉ trò chuyện một chút thôi." Úc Uyển Ương cười cười nói, trong lời nói vẫn còn nức nở rất rõ ràng. Chính xác mà nói Thư Hòa Thái cũng không nói muốn tách hai người ra, chỉ muốn cho cô biết, cô đã làm liên lụy Thư Hoài Đạt rất nhiều.
"Tuyệt đối không đơn giản như vậy!" Thư Hoài Đạt nói như đinh đống cột, phủ định: "Nếu chỉ là trò chuyện, vậy tại sao em lại khổ sở như vậy chứ? Huống chi, chị không tin ba chỉ đơn giản tìm em nói chuyện. Uyển Ương, chị là người yêu của em, em nói cho chị biết, không cần phải chịu đựng một mình như vậy."
Úc Uyển Ương cắn răng, mắt đỏ lên, nhìn thái độ thân thiết của Thư Hoài Đạt, thì lòng cô lại đau như bị kim châm.
Cô chưa bao giờ nghĩ Thư Hoài Đạt và cô sẽ chấm dứt ở đây, hiển nhiên mà hưởng thụ tấm chân tình nàng dành cho cô, giống như đà điểu chôn chân tại chỗ, nếu vậy thì đoạn tình cảm này sẽ đi được tới đâu.
Úc Uyển Ương hít hít mũi, ôm lấy cánh tay Thư Hoài Đạt, giọng nói vẫn còn hàm chứa sự nức nở, cố gắng cười nói: "Hoài Đạt, em ra ngoài còn chưa có ăn cơm, bây giờ rất đói bụng rồi, chị nấu cho em chén mì được không?"
Thư Hoài Đạt cau mày nhìn cô, một câu cũng không nói, nhưng ngược lại, Úc Uyển Ương thì mỉm cười, đưa tay vuốt mi Thư Hoài Đạt, lần nữa cười nói: "Em thật sự đói bụng, muốn ăn mì thịt bò do chị làm, ăn xong rồi nói được không?"
Úc Uyển Ương đột nhiên muốn được ăn mì thịt bò do Thư Hoài Đạt làm lần nữa, tuy tài nghệ nấu ăn của nàng không được tốt lắm, nhưng sở trường của nàng chính là món này. Mà Úc Uyển Ương cũng thích nhất là món này.
Trầm mặc sau lúc lâu, Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng gật đầu: "Được, em đừng khóc nữa. Trở về phòng chờ chị, bây giờ chị đi nấu."
Úc Uyển Ương mỉm cười nhìn nàng, nhìn theo bóng lưng nàng đi vào cửa, mới chậm rãi đi vào sau, đứng ở cửa phòng bếp nhìn nàng vì cô mà bận rộn.
Trước đây thật lâu, hai người còn chưa thích nhau, cô đã bắt đầu quan tâm cảm xúc của Thư Hoài Đạt rồi, bắt đầu vì cô không ăn cơm mà bận tâm, cũng bắt đầu vì Thư Hoài Đạt muốn làm cái gì đó.
Thời điểm đó, Thư Hoài Đạt lại vì cô ở một nhà hàng nhỏ nấu mì thịt bò, bộ dáng đó cho tới bây giờ, cô vẫn nhớ như in trong đầu. Một Thư Hoài Đạt ưu nhã như vậy, nhấc tay nhấc chân đều làm người khác động tâm.
Úc Uyển Ương đứng nhìn bóng lưng Thư Hoài Đạt rất lâu, rốt cuộc cũng thu hồi tầm mắt, quay đầu trở về phòng.
Bởi vì Thư Hòa Thái nói, cô bắt đầu hoài nghi sinh hoạt yên tĩnh hiện giờ của mình. Cùng Thư Hoài Đạt ở cùng một chỗ, hầu như cô đã đem toàn bộ mọi chuyện xung quanh đều quên hết, sau khi cô hạn chế xuất hiện trước công chúng, cũng không nghe được bất cứ tin tức dư luận gì.
Cô biết rõ, Thư Hoài Đạt ở lúc cô không biết đã vì cô làm rất nhiều chuyện.
Úc Uyển Ương mở notebook ra, đầu ngón tay do dự một chút rồi gõ bàn phím tìm kiếm tên của mình. Tên của nàng đang là một trong những nhân vật được tìm kiếm nhiều nhất, có một số hoạt động cô đã tham gia.
Nhưng mọi chuyện đều rất bình thường, không có bất luận dị thường gì.
Nhưng khi Úc Uyển Ương kéo xuống thêm, có thể nhìn thấy một ít bài báo phản đối cô, chỉ là khi cô nhấp chuột vào tin tức đó, thì lại hiện dòng chữ 'Lỗi mạng, trang web không tồn tại'.
Một số chi tiết nhỏ trong sinh hoạt đã hiện lên trong đầu Úc Uyển Ương, có đôi khi sắc mặt Thư Hoài Đạt rất nghiêm trọng nghe điện thoại, nhưng nếu cô tới gần, Thư Hoài Đạt sẽ lơ đãng cúp điện thoại.
Động tác tự nhiên như vậy, tự nhiên đến nỗi cô không cảm giác được, nội dung cuộc gọi đó liên quan tới mình.
Mũi lại bắt đầu đau xót vô cùng, nước mắt nóng bỏng lại rơi xuống lần nữa, một giọt hai giọt... Nối đuôi nhau theo má trượt xuống cổ, cổ họng như đang mắc nghẹn cái gì đó, phun không ra, nuốt không xuống.
Thư Hoài Đạt đi vào phòng nhìn thấy hốc mắt vô cùng đỏ của Úc Uyển Ương, không cần hỏi thêm cái gì nữa, liền buông khay trong tay đặt xuống bàn, đi tới ngồi bên cạnh cô, dang hai tay ôm cô vào lòng: "Uyển Ương, thực xin lỗi, là chị sơ sót, để em chịu khổ rồi."
Mắt Úc Uyển Ương ngấn lệ liên tục lắc đầu, Thư Hoài Đạt đã vì cô làm quá nhiều rồi, nếu không có sự sắp xếp của nàng, chắc cô đã bị dư luận bao vây rồi. Nếu không có Thư Hoài Đạt, chắc cô đã bị vòng luẩn quẩn này ăn đến xương cũng không còn.
Nàng quá yếu, yếu đến nỗi cả bản thân cũng không thể tự lo được, chỉ có thể được Thư Hoài Đạt bảo vệ, yếu đến nỗi Chu Nghê vừa nhìn đã biết hai người có quan hệ không bình thường, nhưng giữa cô và Thư Hoài Đạt, Chu Nghê lại lựa chọn hỏi cô trước, thay vì hỏi Thư Hoài Đạt.
Thư Hoài Đạt cúi đầu hôn mắt Úc Uyển Ương, vị mặn của nước mắt làm lòng nàng quặn thắt.
Hai người từng liệt kê qua rất nhiều tình huống có thể xảy ra, mỗi một tình huống, hai người cũng bàn bạc cách để đối phó. Nhưng bộ dáng hiện tại của Úc Uyển Ương làm cho Thư Hoài Đạt thấy bất lực, loại cảm giác từ trước đến nay chưa từng có, cuối cùng Thư Hòa Thái đã nói cái gì với Úc Uyển Ương, khiến cô đau khổ như vậy?
Thư Hoài Đạt nâng tay lau nước mắt trên mặt Úc Uyển Ương, hôn khóe mắt, hai má, ôn thanh hỏi: "Uyển Ương, nói cho chị biết ba chị đã nói cái gì với em, em đã từng nói, không làm chuyện gì để chị lo lắng mà, cũng đồng ý với chị, dù có chuyện gì thì hai chúng ta cũng cùng nhau đối mặt. Bây giờ em lại muốn một mình đối mặt, em như vậy làm sao chị có thể yên tâm được chứ?"
Úc Uyển Ương nhìn dáng vẻ ôn nhu của Thư Hoài Đạt, trong lòng giống như có người đang cầm dao từng chút từng chút cắt thịt của cô xuống, không làm nàng lập tức chết đi, mà muốn cô từ từ cảm nhận sự đau khổ tột cùng.
Cô chỉ biết trốn tránh sau lưng Thư Hoài Đạt, nhận sự bảo vệ của nàng.
Lúc Thư Hoài Đạt có phiền não, thì cô hoàn toàn không thể giúp được gì cho nàng. Lúc Thư Hoài Đạt cảm thấy mệt mỏi, cũng cần một chỗ dựa, cần được bảo vệ, mà cô ngay cả mình cũng không bảo vệ được thì có tư cách gì làm chỗ dựa cho Thư Hoài Đạt được, dáng vẻ của cô như hiện giờ thì làm sao có thể bảo vệ tình yêu của hai người được?
Mối liên kết yếu ớt trong tình cảm của hai người đều bị Thư Hòa Thái nói đúng hết, cũng không phải Thư Hòa Thái xem nhẹ cô mà cô đúng là yếu như vậy.
Cô không có cái gì hết, thứ duy nhất cô có được chính là tâm của Thư Hoài Đạt.
Úc Uyển Ương quay đầu nhìn nắng chiều ngoài cửa sổ, lại nhìn thấy khay đồ ăn trên bàn, kéo kéo quấn áo bên hông Thư Hoài Đạt, cố gắng nén nghẹn ngào vào trong, hỏi: "Hoài Đạt, đêm nay không cần tới thư phòng được không? Đợi em ăn xong, sau đó chúng ta cùng nhau xem TV."
Thư Hoài Đạt nắm chặt tay Úc Uyển Ương, lại lần nữa chau mi lại: "Em còn chưa nói cho chị biết, ba chị đã nói gì với em, nếu em không nói thì để chị đi hỏi ba. Chị đã từng nói, chị muốn chúng ta ở cùng một chỗ, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không sao, chúng ta cùng nhau giải quyết."
Âm thanh của nàng trầm ổn mà ôn nhu, ấm áp có thể làm băng hàn tan đi, có năng lực làm đông lại ác mộng lâu dài. Úc Uyển Ương cắn cắn môi, tay vong qua eo nàng, siết chặt, giống như tận lực ôm ấp người duy nhất trên đời có thể đem lại ấm áp cho cô.
Trải qua sự lắng đọng, cảm xúc đã không còn kịch liệt bị ai nữa, Úc Uyển Ương ôn nhu đáp lại nói: "Quả thật giống với dự đoán của chúng ta, ba ba chị không đồng ý để chúng ta ở bên nhau, tuy em đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng em vẫn thấy rất là khổ sở..."
Lòng cô chua xót vô cùng giống như thủy triều ập vào bờ, cơn sóng cao nhất, mãnh liệt nhất, nhìn thấy Thư Hoài Đạt rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Chị đã biết, ba chị sao có thể dễ dàng tìm em nói chuyện phiếm thôi chứ." Thư Hoài Đạt giương môi cười, nhéo nhéo mũi Úc Uyển Ương, trấn an nói: "Đừng khóc, yên tâm giao cho chị đi. Bên chỗ của dì, chị đã sắp xếp cho người bảo vệ rồi, tuyệt đối không có chuyện gì có thể uy hiếp được chúng ta, tin tưởng chị."
Úc Uyển Ương không biết nàng đã sớm có chuẩn bị rồi, vừa nghe thì lòng cô lại nóng lên, thiếu chút nữa lại rơi lệ lần nữa. Thư Hoài Đạt nào biết, uy hiếp hai người không phải là Thư Hòa Thái mà chính là tự thân Úc Uyển Ương.
"Có khả năng, là em quá để ý rồi. Dù đã có sự chuẩn bị, nhưng trong lòng vẫn có nhiều bất an, nên khi nghe ba ba chị nói, đột nhiên thấy khổ sở thôi." Úc Uyển Ương cố gắng làm ra bộ dáng thoải mái nhất, tận lực đè nén sự chua xót trong lòng, nâng tay lên vuốt ve mày đang chau lại của Thư Hoài Đạt.
Thư Hoài Đạt xoa xoa đầu cô, phối hợp với cô mà giản mi ra, thở dài nói: "Ba chị nhìn vào rất là nghiêm túc, nhưng Ông ấy đối với chị rất tốt, lúc chị còn rất nhỏ, Ông đi đâu cũng sẽ dẫn chị theo. Lúc này đây, có lẽ Ông rất là kinh ngạc, một thời gian ngắn chắc không chấp nhận được, cho nên chúng ta phải kiên trì, để chứng minh cho Ông ấy thấy, hai chúng ta là thật lòng và có thể đem lại hạnh phúc cho đối phương."
Mũi Úc Uyển Ương lại bắt đầu thấy đau nhức, nhưng vẫn lẳng lặng nhìn Thư Hoài Đạt đang rất ôn nhu an ủi cô. Cô sao có thể đem lại hạnh phúc cho Hoài Đạt đây, khi không hề có năng lực bảo vệ tình yêu của hai người.
"Hoài Đạt, em đói bụng." Úc Uyển Ương bĩu môi, bộ dáng đang làm nhũn với Thư Hoài Đạt. Cô là diễn viên, mặc dù muốn thể hiện để Thư Hoài Đạt không còn lo lắng, nhưng cô cũng muốn nhắc nhở bản thân nên nhớ thân phận này của mình.
"Được rồi, không nói nữa, mau ăn thôi, nếu không ăn sẽ bị lạnh đó." Thư Hoài Đạt cười cười, buông cô ra.
Loay hoay cũng đã tới giờ ăn cơm chiều, Úc Uyển Ương cứ tưởng Thư Hoài Đạt chỉ nấu một phần cho cô ăn, nhưng nàng lại làm nhiều thêm một phần, cứ như vậy hai người quyết định thực đơn cơm chiều là mì thịt bò.
Ăn cơm chiều xong, Thư Hoài Đạt không tới thư phòng xử lý công việc, mà làm theo yêu cầu của Úc Uyển Ương, hai người ở phòng khách coi phim truyền hình nhiều tập.
Thư Hoài Đạt vốn không thích phim truyền hình nhiều tập, sau khi ăn cơm chiều xong nàng thích tản bộ hoặc vẽ, cũng có thể là xử lý công việc, nhưng từ khi ở chung với Úc Uyển Ương thì thường xem phim truyền hình, nàng cũng theo cô mà xem.
Coi phim xong, trời đã tối rồi, hai người trước sau tắm rửa, chuẩn bị nghỉ ngơi, Úc Uyển Ương ở phía sau, nhẹ tay nhẹ chân tới bên giường, Thư Hoài Đạt đang ngồi dựa đầu giường nhắm hai mắt lại, cô theo thói quen ôm dang tay ôm nàng vào lòng.
Thư Hoài Đạt còn chưa ngủ, khẽ cười một tiếng, phối hợp để cô thuận lợi ôm mình hơn, cảm nhận hơi ấm quen thuộc, cằm cô gác lên đầu vai nàng.
"Hoài Đạt, chị mệt sao?" Úc Uyển Ương thấp giọng hỏi.
"Không có, em thì sao?" Thư Hoài Đạt từ từ mở mắt ra, cảm giác mình nghiêng người được Úc Uyển Ương ở phía sau ôm chặt hơn, một khe hở cũng không có.
"Em cũng không có mệt." Úc Uyển Ương nói, dựa đầu sát hơn nữa, hô hấp thật sâu, làm Thư Hoài Đạt phải rụt cổ lại, đã vậy còn lên tiếng trêu tức một câu: "Hoài Đạt, chị rất thơm..."
Mặt Thư Hoài Đạt ửng đỏ, nâng tay vỗ nhẹ nhẹ tay cô, thấp giọng trách mắng: "Không cho nói nữa, đi ngủ thôi."
Úc Uyển Ương không nói, chỉ tiếp tục ngửi hương vị của Thư Hoài Đạt, bỗng nhiên thấy chua xót vô cùng, một giọt nước mắt rớt xuống áo Thư Hoài Đạt, nhanh chóng biến mất.
Mà cô lại cố làm như không có chuyện gì, vẫn ôm Thư Hoài Đạt như vậy, hưởng thụ hơi ấm trên người nàng.
Cô ôm eo mảnh khảnh của Thư Hoài Đạt, ở bên tai nàng hạ xuống một nụ hôn, ôn nhu thể hiện tình cảm trong lòng mình, trầm giọng nói: "Hoài Đạt, em yêu chị. Những lời này em đã chuẩn bị rất lâu rồi, nhưng lại không biết lúc nào thích hợp để nói với chị, cũng không biết nên nói như thế nào với chị nữa. Càng nghĩ, thì thấy không nên rườm rà như vậy, chỉ cần chị ở bên cạnh em, có thể nghe em nói, như vậy là được rồi."
Cô chưa từng nói yêu với Thư Hoài Đạt, chỉ từng nói, một ngày nào đó sẽ yêu. Đây là lần đầu tiên, nàng nghe Úc Uyển Ương nói yêu, trong lòng kích động vô cùng, tâm nhịn không được mà rung động, muốn quay người lại nhìn cô.
"Hoài Đạt, đừng xoay người qua..." Úc Uyển Ương nhanh chóng ôm chặt Thư Hoài Đạt, không cho nàng xoay người lại, mà trên mặt cô lại rơi đầy nước mắt.
Chỉ cố gắng khống chế giọng nói nghẹn ngào, tận lực duy trì âm thanh ổn định: "Để em ôm chị như vậy, em muốn bảo vệ, giống như chị bảo vệ em vậy. Cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không để em bị tổn thương, coi mẹ của em như mẹ của chị. Hoài Đạt, em cũng muốn giống chị, bao dung chị giống như chị đã bao dung em..."
Cô muốn làm chỗ để nàng có thể dựa vào, muốn là nhà của nàng, mà không phải là người yếu đuối chỉ biết đứng sau lưng nàng. Cô là nữ nhân, nàng cũng là nữ nhân, cô mệt mỏi thì có nàng quan tâm, nhưng nếu nàng ngã xuống, trừ bỏ cô, ai sẽ vì nàng giúp đỡ bằng cả tấm lòng đây?
Thư Hoài Đạt nhếch môi, nâng tay đặt lên tay Úc Uyển Ương đang ôm ở hông nàng, ôn nhu lên tiếng: "Chị biết em đang khóc, cho chị quay qua được không? Để chị nhìn em, em thổ lộ với chị như vậy, mà không cho chị nhìn em!"
Nghe vậy Úc Uyển Ương mới thả lỏng tay, Thư Hoài Đạt lập tức trở mình, đập vào mắt là nước mắt của cô.
Mặc dù hai mắt đẫm lệ làm tầm nhìn có chút mơ hồ, cô vẫn như cũ cười nhợt nhạt, nhìn Thư Hoài Đạt trước mặt cách một màn nước mắt.
"Khóc cái gì? Thổ lộ tình yêu với chị ủy khuất lắm sao?" Thư Hoài Đạt đau lòng hôn lên nước mắt của cô, lời nói vừa ôn nhu vừa trêu tức, chỉ là nhớ tới hôm nay cô ở nhà mình chịu ủy khuất, trong lòng đau đớn vô cùng.
Úc Uyển Ương gần như là vừa khóc vừa cười, tâm Thư Hoài Đạt giống như bị ai nhéo, ôm người trước mặt vào lòng, cuối cùng vẫn là đè lại ngượng ngùng của mình, mi nhãn cong cong, nhẹ giọng nhỏ nhẹ: "Uyển Ương, chị yêu em."
Thư Hoài Đạt vừa nói xong, lại hôn nước mắt Úc Uyển Ương lần nữa, nàng biết nước mắt này là vì nàng mà chảy. Nhưng nàng lại không biết, nước mắt này vừa chua xót vừa có vui mừng.
Thư Hoài Đạt cười ôm Úc Uyển Ương vào trong lòng, cưng chiều lại đau lòng xa xăm nói: "Sống qua ải này, cuộc sống của chúng ta sau này không còn buồn rầu nữa. Chúng ta có thể cùng nhau đi làm, cùng nhau tan tầm, cùng nhau về nhà ba mẹ ăn cơm, ngẫu nhiên cũng có thể tổ chức tiệc để cả nhà cùng nhau tụ họp. Đúng rồi, em muốn nuôi một con mèo và một con chó mà, chúng ta có thể cùng nhau đặt tên cho chúng."
Úc Uyển Ương nghe kế hoạch tương lại của Thư Hoài Đạt, bên môi thì lại tươi cười như hoa, cô nâng tay vuốt ve ngũ quan nhu hòa của nàng, thật sâu đem thần tình ôn nhu này khắc sâu vào tâm trí.
"Được, có chị ở bên cạnh, tất cả đều được hết." Cô cười khẽ một tiếng, đồng ý với nguyện vọng của Thư Hoài Đạt.
Đây cũng là nguyện vọng của cô, mà giờ phút này trong lòng cô xuất hiện mấy câu: " "Lần này chị nhất định phải trở về, chuyện của chị với Thư tiểu thư, ba đã biết rồi. Chị cẩn thận suy nghĩ xem, nếu trong nhà có thế lực, hậu thuẫn sau lưng chị cường đại, tỷ lệ chuyện của chị được tán thành sẽ càng cao, đúng hay không?"
Hoài Đạt, xác thực em có thể tiếp tục đứng ở sau lưng chị, được chị trân trọng, được chị thương tiếc. Chỉ cần em giữ vững sự kiên trì này, thì cuộc sống của chúng ta sẽ vẫn như trước đây.
Nhưng... Em làm sao có thể để một mình chị vì tình yêu của chúng ta mà chống đỡ cả bầu trời được chứ!
Em có thể là uy hiếp của chị, nhưng chỉ cần lúc chị khó khăn, em cũng có thể giúp được chị, đứng bên cạnh chị chứ không phải chỉ biết đứng sau lưng chị.
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả hôm nay có lời muốn nói, hy vọng mọi người có thể đọc.
Nơi này là Úc Uyển Ương một cái cảm xúc bùng nổ điểm, của nàng thế yếu là từ đệ nhất chương tràn lan điếm đến bây giờ.
Lăng Ỷ khi dễ, Chung Dật Minh chèn ép, Chu Nghê biết các nàng có quan hệ sau đầu tiên tính toán theo nàng nơi này vào tay, còn có sau này Lăng Ỷ bôi đen, cùng với nàng yên ổn sinh hoạt đến từ Thư Hoài Đạt bảo hộ...
Ta hiểu được như vậy tình tiết nhất định sẽ bị nói cũ, nhưng kỳ thật ta tại tính toán viết này văn thời điểm cũng không có đi suy xét này đó, tại đây đoạn tình tiết thượng mà nói, ta chỉ nghĩ biểu đạt "Tình yêu là bất kể song phương trả giá đến tột cùng bao nhiêu, nhưng nếu có thể làm được, ta cũng muốn đi bảo hộ ngươi "
Như vậy tình tiết thật là cũ, nhưng của ta ước nguyện ban đầu cũng chỉ là viết như vậy một cái khuôn sáo cũ cố sự, nó muốn biểu đạt gì đó thực phổ thông.
Cho ta bình luận qua nội dung vở kịch cũ độc giả, ta chỉ có thể nói, ta thực xin lỗi.