Từng Nghe Giọng Nói Của Anh

chương 25

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHUYỂN NGỮ: RÙA

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

Chủ nhà ngay từ đầu còn chưa hiểu liền hỏi lại: “Người nào?”

Mạnh Thần nghĩ lại một chút, quay sang phía chủ nhà: “ Chính là cái người tóc dài, vô công rỗi nghề, gầy tong teo…”

Dì nhận ra, kêu lên: “ Cậu nói Tô Trản sao?”

Cậu gật đầu một cái: “ Đúng vậy.”

Dì cho thuê nhà đẩy mắt kính nói: “Cô bé này là từ Bắc Tầm chuyển tới, dì nhớ ngày đó cậu thanh niên kia đến kí hợp đồng, lái xe bảng số Bắc Tầm, có rất nhiều số , nhìn qua đã biết là người có tiền. Lúc đó dì hỏi cậu ta thuê cho ai ở, cậu ấy nói là một cô gái, dì nhìn ngoại hình của cậu ta cũng rất tuấn tú, vì vậy liền hỏi có phải thuê cho bạn gái ở hay không. Cậu ấy chỉ cười cười, không nói lời nào, không phủ nhận cũng không thừa nhận, dì cho là cậu ta thừa nhận…”

Vài ngày sau chính là là sinh nhật của Trầm Mộng Duy, sinh nhật được tổ chức trong biệt thự của Trầm Tinh Châu. Người tới cũng không nhiều, đều là anh em chơi đùa với nhau từ nhỏ, nhìn qua chỉ giống một cuộc gặp gỡ của những người trẻ tuổi. Từ Gia Diễn không tới, Tô Trản hơi mất hứng, cả buổi đều yên lặng ngồi một bên.

“ Mau ăn cơm thôi”, Đại Minh cùng Mạnh Thần chậm rãi đi tới.

Trầm Mộng Duy nhìn thấy bọn họ, so với nhìn thấy anh trai mình còn vui vẻ hơn, tiến lên: “ Anh Đại Minh, anh Mạnh Thần, đại thần đâu?”

Hai người đưa hộp quà được đóng gói tinh xảo qua: “ Lão đại bay qua Chicago xử lí chút việc gấp, không đến được nữa.”

Trầm Mộng Duy có chút mất mát nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục tâm trạng, mời bọn họ ngồi xuống “ Ngồi đi, chờ mọi người đã lâu.”

Đại Minh ngồi vào chỗ trống, Mạnh Thần vừa khéo ngồi bên cạnh Thịnh Thiên Vi. Anh nghiêng đầu nhìn liếc nhìn cô gái nhỏ “ Chà chà, hôm nay còn trang điểm sao?”

Thịnh Thiên Vi lườm anh ta một cái “Ai cần anh lo”

Thực ra ngày thường Thịnh Thiên Vi có trang điểm nhưng chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhìn cũng như không vậy. Hôm nay cô trang điểm có chút đậm, chủ yếu là son môi, vẻ mặt nhìn không giống lúc trước. Mạnh Thần độc miệng, không nhịn được mà trêu chọc: “Môi như vậy thật giống mông khỉ, cô đang hóa trang sao?”

Thịnh Thiên Vi tức điên lên, cắn răng nói: “ Anh không nói, không ai bảo anh câm”

Thật ra buổi trưa Tô Trản đã nhận được tin nhắn của Từ Gia Diễn, nội dung chủ yếu của tin nhắn—buổi chiều anh sẽ bay qua Chicago xử lí vài việc gấp, ngày mai sẽ quay lại.

Cô chỉ trả lời một chữ: “ Ừ”

Từ Gia Diễn yên lặng một chút, lúc chuẩn bị tắt điện thoại mới thấy cô trả lời. Nhìn một chữ ngắn gọn kia, hừ nhẹ một tiếng.

“ Chỉ như vậy thôi sao?”

Từ trước đến nay, anh không có thói quen báo cáo báo cáo lịch trình cho người khác, vừa rồi cũng không biết đầu óc làm sao mà gửi tin nhắn kia, cô còn trả lời lại một chữ cộc lốc?

Mặt khác, lúc hai người ở cùng một chỗ, cô cười cười nói nói không hề đứng đắn, lúc nào cũng tìm cách chiếm tiện nghi của anh, nhưng lúc hai người xa nhau, cô cũng không bám lấy anh, cũng không gửi cho anh lấy một tin nhắn, anh liền chủ động nhắn cho cô trước. Vậy mà cô chỉ trả lời anh một câu ngắn gọn vậy sao?

Anh cảm thấy hoài nghi, chẳng lẽ cô không nhớ anh sao?

Nhất thời cao hứng?

Cảm thấy thú vị?

Hay cô thực sự thích anh?

a…

Biệt thự Trầm thị.

Trầm Tinh Châu đang cùng người của mình loay hoay trước một trận địa đồ sứ cổ vừa mới chuyển về, nắm ở trong tay, đó đều là bảo bối.

Có người hỏi: “ Được ăn cơm chưa vậy? Đói chết mất.”

Trầm Tinh Châu tiếp tục chơi đồ chơi cổ nhỏ trong tay, không quay đầu lại nói: “ Đợi một chút nữa, hôm nay tôi có một người anh em mới từ Mỹ trở về, đêm nay giới thiệu cho mọi người.”

“ Ai?”

“ Đợi một lát nữa, cậu ấy chắc gần đến rồi.”

Vừa dứt lời, cửa lớn bị đẩy ra, một người đàn ông mặc âu phục đi tới, vẫy tay với Trầm Tinh Châu: “ Tinh Châu.”

Có người nhận ra người đàn ông này, đây không phải là Tống Bách Ngôn sao?

Tống Bách Ngôn cười một tiếng: “ Đã lâu không gặp”

Hai người bắt tay, Trầm Tinh Châu vỗ vai Tống Bách Ngôn: “ Cậu lớn lên ở Mỹ, xem ra thật khỏe mạnh?”

“ Tạm được.”

Mọi người bên trong đều chơi với Trầm Tinh Châu từ lúc còn mặc tã, quan hệ rất thân thiết. Trầm Tinh Châu chỉ mượn cớ sinh nhật em gái mà cùng mọi người tụ tập.

Nói đến Tống Bách Ngôn, con trai duy nhất của Tống gia, từ nhỏ đã học tập ở nước ngoài, hiện tại được giữ lại làm tiến sĩ ở Mỹ, tuổi, chuyên ngành nghiên cứu mã hóa thông tin chuyên nghiệp, đã có thành quả nghiên cứu khoa học được thực hiện ở Trung Quốc, lúc trước được mời tham dự hạng mục quản lí của cục mã hóa thông tin bảo an quốc gia.

Trầm Tinh Châu đời này chỉ khâm phục hai người.

Một là Từ Gia Diễn, game thủ đệ nhất thế giới.

Người còn lại chính là Tống Bách Ngôn, nắm trong tay sự an toàn của số mệnh quốc gia.

Trầm Tinh Châu nói đến hai người anh em này thì mặt mũi đều tràn đầy kiêu ngạo, vì Tống Bách Ngôn lúc trước một mực ở Mỹ học tập, rất ít khi về nước. Từ nhỏ đến lớn rất ít người biết Tống Bách Ngôn. Anh ta và Từ Gia Diễn cũng chưa gặp mặt, chỉ thường xuyên nghe về nhau từ miệng Trầm Tinh Ngôn.

Tống Bách Ngôn cẩn thận nhìn qua một vòng, rất nhanh đã nhận ra, liền quay lại hỏi Trầm Tinh Châu: “ Từ Gia Diễn không tới sao?”

“ Ừ, tạm thời có việc đã bay qua Chicago. Tôi vẫn muốn giới thiệu người với nhau, lúc trước cậu ở Mỹ cũng chẳng chịu về, không dễ dàng mới trở về một lần nhưng cậu ta lại bay đi khắp nơi, vốn tưởng rằng tối nay các cậu có thể gặp nhau, ai biết tiểu tử này lại bay qua Chicago.

Tống Bách Ngôn khẽ cười “ Về sau còn có cơ hội.”

“ Cũng đúng.” Trầm Tinh Châu vỗ vai hắn “ Ngồi xuống đi, tôi sẽ từ từ giới thiệu.”

Thịnh Thiên Vi nói nhỏ bên tai Tô Trản “ Anh ta cũng thật nghiêm túc, mặt cũng thật nghiêm túc. Người đảm bảo an toàn thông tin ai cũng như anh ta sao?”

“ Cũng đúng. Muốn để bên tôi đi làm thương phẩm này, tôi nhất định không hạ phần mềm của bọn họ, tuyệt đối không tin tưởng.”

Đại Minh: …

Mạnh Thần: “ Cắt.”

Trầm Tinh Châu giới thiệu mọi người trong bàn. “ Đại Lưu, Trình Cương, Vương Đại Mao, còn nhớ rõ không, lúc đó chúng ta còn chưa tụt quần cậu ta cậu ta sợ tới mức tè luôn ra quần…”

Vương Đại Mao đứng lên, đưa cho anh một điếu thuốc: “ Các anh em, tin tức an toàn này từ nay về sau nhờ vào các cậu.”

Tống Bách ngôn khẽ gật đầu.

Trầm Tinh Châu tiếp tục giới thiệu. “ Đây là người đẹp tôi vừa mời về làm nhân viên, đều là nhân tài, đặc biệt người phía bên trái, Tô Trản, nhân tài cùng chung máy bay chiến đấu, so với cậu năm đó cũng chẳng khác là bao.”

Tống Bách Ngôn khẽ cười, gật đầu một cái với cô.

Giới thiệu hết một vòng cũng không mất nhiều thời gian, mọi người nói chuyện rôm rả, cũng không khác một bữa cơm thân mật là mấy.

Thoáng một cái giờ đã trôi qua, đám con trai vẫn bàn bạc sôi nổi.

Thịnh Thiên Vi và Tô Trản ngồi tán gẫu.

Thịnh Thiên Vi: “ Đến giai đoạn nào rồi?”

Tô Trản cúi đầu xuống: “ Cái gì?”

Thịnh Thiên Vi hạ giọng, nói qua kẽ răng: “Bà với đại thần tiến triển tới đâu rồi?”

Tô Trản cúi thấp đầu “Nói cái gì đó.”

Thịnh Thiên Vi bĩu môi.

Trầm Mộng Duy thấy hai người cùng nhau thì thầm, trong lòng tò mò, đi tới gần: “ Chị, các chị đang nói chuyện gì vậy?”

“ Không có gì, trẻ con, không hiểu được.”

Trầm Mộng Duy kêu lên một tiếng, ý tứ sâu xa nói: “ Đang nói về anh Bách Ngôn sao?”

Câu nói này không bé cũng không to, vừa đủ để mọi người nghe thấy.

Đám con trai đồng loạt dừng lại, nhìn hai cô gái bên này, người ồn ào reo hò, nhìn kĩ vẻ mặt mà Tống Bách Ngôn là người trong cuộc ngược lại ánh mắt không chút cảm xúc, nhìn hai cô một cái, cuối cùng ánh mắt yên tĩnh dừng lại trên người Tô Trản.

Không biết ai khơi mào gây rối “ Rốt cuộc là Tống Bách Ngôn của chúng ta, vừa xuất hiện lập tức làm cho các cô gái của chúng ta ngây ngất.”

Thịnh Thiên Vi véo Trầm Mộng Duy một cái “ Cô đừng nói liều.”

Trầm Mộng Duy bĩu môi: “ đều là thanh niên, không phải xấu hổ.”

Sau đó một đống người lại lại nhao nhao lên, Trầm Tinh Châu vội vàng bóc hạt dưa xem náo nhiệt. Ngược lại Tô Trản rất bình bĩnh, không trả lời cũng không đón nhận, chẳng hề quan tâm, trên mặt không một chút ngượng ngùng, làm như mọi chuyện đều không liên quan đến cô.

Tống Bách Ngôn lên tiếng giải thích, lời nói nhẹ nhàng nhưng rất phong độ “ Được rồi, đừng làm loạn, các cậu làm người ta xấu hổ, hôm nay được người đẹp coi trọng, là vinh hạnh của tôi. Vừa nãy nói đến đâu rồi, các cậu có nghe không?”

“ Nghe rồi, không trêu chọc các cô nữa. Cậu nói tiếp đi, an ninh thông tin bên Mỹ nhìn qua có vẻ tiên triến hơn chúng ta nhưng thực ra đều vô ích…”

Lần này câu chữ quả thật vừa đúng, không hạ thấp phong độ, không chòng ghẹo các cô lại còn cho các cô sĩ diện, đúng là được dạy dỗ tốt.

Không khí trên bàn lại sôi nổi.

Đại Minh ngồi bên trêu chọc tô Trản: “ Lão đại không ở đây, cô nhìn đi đâu vậy?”

Tô Trản cũng trêu chọc lại anh: “ Tôi nhìn một chút thì sao? Lão đại của cậu chẳng liên quan đến tôi,”

Được, anh lại quản chuyện không đâu.

Gần sáng, sinh nhật kết thúc.

Mạnh Thần lái xe đưa Tô Trản về, trên đường có điện thoại, là Từ Gia Diễn gọi. Tô Trản ngồi sau dựng tai lên cẩn thận nghe ngóng.

“ Anh đến khách sạn chưa?”

“…”

“ Được, em bảo Đại Minh nói tên cho anh.”

“…”

“ Anh nằm nghỉ một lát đi, để nhân viên phục vụ ra ngoài mua giúp.”

“…”

“ Vâng.”

Cúp máy, Mạnh Thần chuyển tay lái, quay đầu nói với Đại Minh: “ Cậu nói tên miếng dán lần trước mua ở Chicago nói cho lão đại, anh ấy bị tái phát bệnh cũ.”

Đại Minh vội vàng lục lọi: “ Fuk, lần trước tôi đã đặc biệt để trong hành lý của anh ấy một hộp lớn, thế nào mà đã dùng hết?”

“ Tôi gọi điện nói cho anh ấy trước đã.”

“ …”

“ ừ.”

Xương cổ lại đau?

Thật đáng thương.

Biệt thự Trầm gia.

Tống Bách Ngôn chưa đi, dựa vào ban công tầng nhỏ trên tầng tán gẫu với Trầm Tinh Châu, hai người rất lâu chưa gặp nhau, có rất nhiều chuyện để nói.

Hút đến hơi thuốc cuối cùng, Tống Bách Ngôn dừng lại, vờ như vô tình hỏi:

“ Hai cô gái kia là nhân viên mới của cậu?”

Trầm Tinh Châu cũng dựa vào lan can, híp mắt nhìn bạn mình: “ Đúng.”

“ Có một người gọi là Tô Trản?”

“ Ừ. Sao vậy, có hứng thú với cô ấy?”

Tống Bách Ngôn cười cười, không trả lời “ Trông thật xinh xắn.”

Trầm Tinh Châu kinh ngac nhìn anh ta: “ Đừng nha, thích người ta thì nhận đi thôi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio