CHUYỂN NGỮ: THƯỢNG QUAN SA HY
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
~~~~~~
Tô Trản nghĩ rằng mình đã nghe lầm. Cái tên Tống Bách Ngôn này cô nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra.
Tống Bách Ngôn đang theo đuổi cô?
Tại sao cô không biết cái gì hết vậy?
Từ Gia Diễn khoanh tay, nghiêng người dựa trên hành lang, ánh mắt nhàn nhạt giống như người vừa mới hỏi những câu kia không phải là anh vậy.
Tô Trản kéo dài thanh âm hết sức vô tội nói “Không có mà —— ”
Từ Gia Diễn giễu cợt cong khóe miệng, bàn tay buông xuống để vào trong túi quần, đổi tư thế khác dựa lưng vào tường, nhướng mày nói: “Không phải tối hôm qua còn hẹn nhau gặp mặt à??”
“Ơ?” Tô Trản nhẹ nhàng phát ra một tiếng, ánh mắt kì lạ nhìn chằm chằm anh, giống như cô vừa phát hiện một đại lục mới.
Từ Gia Diễn bị cô nhìn như vậy thì chột dạ, theo bản năng nghiêng người cầm một hộp thuốc lá ở trong chiếc tủ phía đối diện, rút một điếu thuốc ngậm vào trong miệng, ánh mắt quét khắp nơi.
“Anh tìm cái này?” Cô gái cầm trong chiếc bật lửa màu đen làm bằng kim loại.
Từ Gia Diễn đưa tay tới bị cô né đi.
Bàn tay ngừng giữa không trung, anh bắt đắc dĩ cười, sau đó xoay qua chỗ khác, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, hạ thấp thanh âm, “Em đừng làm loạn.”
Kéo rèm cửa sổ lại, căn phòng trở nên mờ tối, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ của hai ngọn đèn trên tường.
Hai người nói nhỏ cười yếu ớt, giống như đang tâm tình.
Trong lòng Tô Trản căng thẳng, ánh mắt xinh đẹp lại nhìn anh chằm chằm, miệng nhếch lên: “Anh ghen.”
Anh cười một cái không đáp lời, bàn tay đưa tới lần nữa bị cô né tránh. Cô đem bật lửa nắm kĩ trong tay rồi giấu ra phía sau.
Ánh mắt Từ Gia Diễn mang ý cảnh cáo nhìn cô.
Trong lòng Tô Trản vui vẻ, nhìn biểu hiện của anh từ tối hôm qua đến giờ thì tám phần là ghen rồi, thế nên cô cười cười nhìn anh: “Tối hôm qua anh ấy xin số điện thoại của em.”
Anh bỗng nhiên thu lại nụ cười, khóe miệng mím lại thành một đường thẳng, “Em cho?”
Cô gật đầu, “Cho chứ ạ. Dù sao anh ấy cũng là bạn của Trầm tổng, cũng phải cho chút mặt mũi chứ. Hơn nữa, anh ấy còn nói mới về nước nên không có bạn bè gì, chỉ muốn làm bạn với em. Anh ấy còn làm bộ mặt đáng thương, không đồng ý cũng không tốt lắm...”
“Em đồng ý làm bạn anh ta?”
” Ừ.”
Từ Gia Diễn cười lạnh, một tay bỏ vào trong túi, đem điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra cầm trên tay, ánh mắt kiên định nhìn cô chằm chằm, môi mím lại rồi gật đầu một cái.
Một giây sau thì không nhìn cô nữa, bước mấy bước vượt cô rồi ngồi lên sô pha, mở ti vi.
Tô Trản cũng đi theo, ngồi xuống bên cạnh anh. Anh mặc một cái áo ngắn tay, bắp tay mạnh mẽ có lực. Cô nhích lại gần anh cảm nhận nhiệt độ cơ thể và sức hấp dẫn trên người anh, tùy tiện nhìn đôi gò má, trái tim loạn nhịp như nai con lạc đường.
Cô gọi anh: “Từ Gia Diễn.”
Anh không động đậy, không thèm để ý cô.
Cô lại lấy cùi chỏ đẩy anh một cái, anh tỉnh bơ nhích sang bên cạnh nửa tấc kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Ấm áp bỗng nhiên biến mất, cô nhích lại gần anh, còn gần hơn lúc nãy nữa, không có một kẽ hở nào.
Anh xê dịch thân mình.
Cô cũng làm theo.
...
Hai người cứ như vậy em đến anh đi, đến khi Từ Gia Diễn đã dịch đến thành ghế, không thể xê dịch được nữa. Anh chậm chạp đứng dậy, cũng không nhìn cô, đi một mạch đến bàn làm việc, mở máy tính, người ngồi lên ghế, lười biếng đưa bàn tay ra sau xoa xoa cổ, chờ máy tính lên nguồn.
Tô Trản thở dài, đứng dậy, “Được rồi, không giỡn nữa.” Vừa nói, đem túi đựng miếng dán cổ xé ra, đi đến chỗ anh.
“Em giúp anh dán cái này, sẽ đỡ đau hơn trước, ngồi lâu cũng sẽ thoải mái hơn.”
Từ Gia Diễn rốt cuộc cũng liếc nhìn cô một cái, nhếch mi lạnh lùng nói: “Không cần.”
Tô Trản không thèm để ý anh vừa nói gì, đi vòng qua bàn đến bên người anh, bất kể ba bảy hai mốt, bàn tay giữ sau ót anh đẩy về phía trước, ý định để anh cúi đầu xuống “Không dán sẽ đau cả đời đó!”
Từ Gia Diễn theo phản xạ cầm tay cô, mũi chân để dưới góc bàn, cánh tay dùng sức đẩy về phía trước, ghế làm việc xê dịch nửa tấc, tạo thành một khe hở với mặt bàn. Cô bị kéo vào khe hở kia, mông đụng vào góc bàn, đau chết đi, thiếu chút nữa đã rớt nước mắt.
Anh buông tay, cả người ngã trên ghế, phanh chân, hai cánh tay ôm cô lại, ngẩng đầu nhíu mi nhìn cô.
Tô Trản bị đụng không không nhẹ, mông rất đau. Vốn muốn đưa tay đi xoa, lại thấy anh nhìn mình, ngại ngùng không dám nên chỉ có thể cắn môi chịu đựng, vành mắt bỗng chốc đỏ hồng.
Thấy Tô Trản âm thầm chịu đựng không dám làm gì, Từ Gia Diễn cũng biết mình ra tay hơi nặng. Tư thế không thay đổi, ánh mắt anh di chuyển xuống nhìn chằm chằm chỗ kia, dùng chiếc cằm chỉ chỉ. “Bị đụng vào?”
Cô đỏ mặt cắn môi gật đầu, “Cái bàn này thật cứng.”
Anh nhịn cười nói, “Anh giúp em xoa bóp?”
Ánh mắt ngạc nhiên nhìn anh, vô cùng mừng rỡ “Thật hả anh?”
“Em nghĩ hay nhỉ?.”
Cô biết điều không nhắc lại.
Hai người vẫn duy trì tư thế đó, anh ngồi trên ghế mở rộng chân, cô đứng bị anh ôm vào giữa.
Hai người anh nhìn em, em nhìn anh một lúc...
Không ai nói lời nào, anh không nói, cô cũng không nói.
Mấy giây sau...
Không biết là cô không đủ kiên nhẫn,
Hay là cô còn trẻ tuổi, không thể chịu được cảm giác bị người đàn ông mình thích nhìn chằm chằm.
Nhìn một lúc,
Nai con bị lạc đường lâu hơn, tim đập nhanh hơn, tâm hoảng ý loạn, cô bỗng chốc muốn hôn anh.
Cô mở mắt, nghiêm mặt thở ra một hơi, bàn tay theo thói quen quạt quạt mấy cái muốn làm lòng mình bình tĩnh lại.
Nửa giây sau, vẫn không ổn, cô không quên được chuyện này.
“Để em dán cho anh đi mà! Em mang theo hơn nửa hộp, xách nó làm tay cũng đỏ rồi.. ”
Một người đàn ông, có đánh chết cũng sẽ không đứng trước mặt phụ nữ thừa nhận thân thể mình không ổn.
Thân thể anh thì chính anh rõ ràng nhất, vài năm trước đã có vấn đề rồi. Nhưng mấy năm nay lại khác, chỉ chú trọng rèn luyện, thời gian ngồi trước máy tính không lâu như trước nữa nên đã tốt hơn nhiều. Chỉ có thỉnh thoảng không nghỉ ngơi tốt hoặc tư thế ngủ không tốt mới đau một chút thôi. Mà cái đau này cũng bình thường thôi mà, thế nhưng ánh mắt của cô gái trước mắt này, rất giống kiểu bất cứ lúc nào anh cũng có thể chết vậy...
Không biết mấy người Đại Minh nói với cô bao nhiêu nữa nhưng chắc anh cần phải giải thích với cô một chút.
“Chuyện xương cổ của anh không ổn này...”
Cô cho rẳng sĩ diện của đàn ông rất cao nên cướp lời anh, nói:”Anh yên tâm, em sẽ không nói bậy bạ ra ngoài đâu.”
Từ Gia Diễn liếc mắt, “Anh muốn hỏi em, chuyện này ai nói cho em biết?”
“Không ai nói hết, cái này tự em biết được.”
Lúc này khí thế trở nên nghiêm túc, “Không cần giỡn, em nói thật đi.”
“Ngày đó anh nói chuyện điện thoại với Mạnh Thần, em vừa vặn nghe được.”
Từ Gia Diễn hơi gật đầu, rất tốt, Mạnh Thần, sau đó nhìn về phía cô: “Sợ anh chết?”
Cô gật đầu.
“Tại sao?”
“...”
“Thích anh?” Anh lười biếng nằm trên ghế nhướng mày hỏi cô. Lúc anh hỏi câu này, giọng nói còn mang theo ý cười sâu xa, giống như đang chế giễu cô, tại sao lại thích người như anh chứ?
“...”
Anh thu chân lại, cả người chậm rãi đứng lên, lập tức từ ngẩng mặt nhìn cô liền biến thành cúi đầu nhìn xuống, nói được lời như vậy mới có ưu thế của đàn ông.
Từ Gia Diễn kề sát người cô, đem cô đặt vào khoảng trống giữa anh và cái bàn, lồng ngực khỏe mạnh cứng rắn hơi nghiêng về phía trước. Anh khom người, cúi người, bàn tay dọc theo cạnh bàn ôm cô vào trong ngực rồi cúi đầu nhìn “Không nói hử?”
Muốn cô nói cái chi vậy chứ?
Đầu lưỡi của Tô Trản cứng lại, ngàn lần không thể nói!.
Anh nhích lại gần hơn, chất giọng trầm thấp muốn mạng người vang lên bên tai cô hỏi thêm một lần, “Vì sao lại thích anh?”
“...”
Cô sắp đứng không vững nữa rồi...
Cho nên, đàn ông bình thường căn bản là lười chơi với bạn.
Nếu như thật sự động tay động chân với bạn rồi thì bạn sớm bị thất bại thôi, làm gì còn sức mà làm bộ này nọ chứ...
Anh ngồi dậy, không còn hùng hổ dọa người như lúc nãy, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
“Em thích Pot hay thích Từ Gia Diễn?”
“Cũng... Đều thích.”
Anh nhếch mi, “Thích ai hơn?”
Tô Trản chống lại ánh mắt của anh, kiên định nói: “Từ Gia Diễn.”
Anh nhướng mày, hiển nhiên rất thích đáp án này.
Tô Trản nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, trong mắt một mảnh đen trong veo phát sáng, vẻ mặt cô thành thật nói:
“Một ngày nào đó anh không còn là Pot nữa, anh không thể thi đấu tranh tài với người ta, anh không còn là người hùng trong mắt người ta nhưng vĩnh viễn là Từ Gia Diễn mà em thích.”
Nói xong, Tô Trản tự cổ vũ cho bản thân rồi ngước mặt hôn anh.
Giống như đang bày tỏ thái độ với người ta, đây chính là tình yêu.
Ba lần hôn môi đều là cô chủ động.
Hai người đứng gần như vậy, đối với cô chính là một loại cám dỗ. Kì thực, lúc cô nói câu đó ánh mắt chẳng hề nhìn chỗ khác mà tầm mắt cô đã chằm chằm nhìn đôi môi của anh rồi.
Tô Trản đưa tay ra phía tay ôm cổ anh, kiễng chân lên, ngậm môi anh, từng chút từng chút khẽ mút hôn lên.
Cô cũng chẳng có phương pháp hôn môi gì, đầu tiên là mút, sau đó thì cắn.
Đầu tiên là nhẹ nhàng ngậm cánh môi trên mong mỏng của anh, cô khó khăn liếm nhẹ, dần dần dùng sức, mút một cái. Hai tay cô chậm rãi trượt vào trong đầu tóc đen nhánh của anh, đầu ngón tay phía sau ót anh vuốt nhẹ mấy lần. Cô hôn không hề lưu loát, cũng không biết phải lấy hơi. Lúc không thể thở được thì đành chuyển chiến trận khỏi đôi môi của anh, cô hôn mấy cái, sau đó lại len lén hô hấp rồi hôn lên gò má, chóp mũi, cuối cùng trở lại đôi môi của anh.
Anh không đẩy cô cũng không hôn lại cô.
Tay cũng rũ xuống một bên.
Cô hôn mệt mỏi nghiêng đầu trên cổ anh thở hổn hển, từng chút từng chút một. Tiếng hít thở còn nhẹ hơn mèo.
Một lúc sau ngẩng đầu nhìn anh.
Từ Gia Diễn đang quan sát cô, cô đỏ mặt tức giận nói: “Anh nhắm mắt lại ngay!.”
Anh thật sự nghe lời nhắm mắt lại.
Ý là cô muốn hôn thế nào thì tùy?
Lông mi thật là dài..
Ngũ quan cũng thật đẹp mắt...
Tô Trản dứt khoát đặt mông ngồi lên bàn đọc sách, tay treo trên cổ anh. Cô nhìn gương mặt trước mắt, ngừng thở, nuốt một tiếng nói, một lần nữa hôn lên.
Đầu tiên là môi... Gò má... Chóp mũi... Mi mắt... Sau đó là lỗ tai rồi dần dần đi xuống yết hầu ở cổ họng anh. Ngừng một chút, Từ Gia Diễn nghe được cô lại nuốt xuống một cái rồi nhẹ nhàng ngậm lại.
Nháy mắt vừa ngậm vào trong lòng Tô Trản run rẩy, ngay cả đôi môi cũng run nhẹ.
Giống như càng lúc càng không thể dừng lại được nữa vậy.
Cả người cô nóng rực.
Từ Gia Diễn kêu tên cô một lần nữa, ý đồ muốn cô tỉnh táo lại: “Tô Trản?”
Tô Trản đang dừng lại ở nơi đó, ôm cổ anh, tiếp tục hôn môi, tự nhiên lại như bùng chát, khẩn cấp muốn mở miệng anh ra. Hôn đến cuối cùng, cô nóng nảy, vành mắt đỏ lên, nhỏ giọng kêu tên anh:
“Từ Gia Diễn.”
“Ừ?” Anh lạnh nhạt đáp lời.
Tô Trản đang nâng mặt anh, nghe vậy thì chậm rãi dừng lại, từng chút rời khỏi đôi môi anh, nhìn ánh mắt của anh hỏi, “Anh mới suy nghĩ việc gì vậy?”
“Muốn biết hả?”
Tô Trản gật đầu.
Anh kéo bàn tay của cô đang ở trên cổ xuống, sau đó vỗ vỗ sau ót cô, rốt cuộc vẫn không muốn nói thật.
“Anh đang nghĩ đến chuyện thi đấu.”
Nói thật thì, là nghĩ đến cả cô và trận đấu.
Trong khung cảnh tràn ngập tình ý như thế, cô liên tục hôn anh mà anh lại nói anh đang nghĩ đến chuyện thi đấu? Là phụ nữ thì cũng phải tức giận đúng không?
Tô Trản đẩy anh ra, đứng dậy, “Vậy anh tiếp tục suy nghĩ việc của anh đi. Em nhất định là bị điên rồi mới lo lắng anh bị đau sẽ không ngủ được.”
Từ Gia Diễn kéo tay cô lại “Giận rồi hả?”
Tô Trản gỡ bàn tay của anh ra, “Không có. Nếu chỉ vì việc này mà giận thì em sớm bị anh làm tức chết rồi.”
Từ Gia Diễn một lần nữa đè cô trên bàn, cả người đem cô ôm lại vào lồng ngực cứng rắn, cô có muốn động đậy cũng không được, “Em muốn nghe lời anh nói không?”
Tô Trản bị anh ôm trong ngực thì lập tức ngoan ngoãn, cúi đầu dính sát anh không nhúc nhích.
Tay anh đặt vào phía sau cái ót của cô khiến cô phải ngẩng mặt lên.
Tô Trản không nhìn anh, rũ mắt, “Anh nói đi —— ”
Anh cười khẽ, nói: “Em nhìn anh.”
Tô Trản nghe lời nâng mí mắt lên nhìn anh.
“Nói thật, tại em xuất hiện quá bất ngờ nên anh còn chưa suy nghĩ xong.”
“...”
“Trận chung kết CPL sắp tới rồi, anh cũng không có thời gian để nói những chuyện khác. Đêm đó, em nói lúc anh đi thi đấu thì để em đi cùng, lúc về nhà thì anh mới hối hận, thi đấu ở nước ngoài mang theo con gái làm gì chứ... Nếu như có chuyện gì xảy ra, những đội viên khác sẽ nghĩ em như thế nào? Đến lúc đó ăn ở cùng một đám đàn ông sẽ thành một vấn đề lớn, nhưng mà anh vẫn đồng ý, anh chỉ sợ mình không đồng ý thì em lại khóc.”
“...”
“Trước kia cũng nói qua với em rồi, anh không thích có bạn gái bởi vì thấy họ phiền toái thôi.”
Cô nhỏ giọng thầm thì: “Vậy mà trước đây anh còn có bạn gái...”
“Đó là bất ngờ thôi. Rảnh rỗi sẽ giải thích em nghe, bây giờ nói đến vấn đề của chúng ta.”
“Dạ.” Cô cúi đầu xuống.
“Trừ việc ngoài ý muốn đó ra thì anh thật sự chưa từng chân chính có một người bạn gái, cũng không tiếp xúc quá nhiều với phụ nữ. Thậm chí anh cũng không biết sở thích của mấy cô gái trẻ, anh cũng không có thời gian đi dạo phố, xem phim, mua sắm với em. Ngoại trừ cái tên Pot này ra, anh cũng chẳng còn cái gì, có lẽ anh vẫn là một tên khốn kiếp, tính tình lại không tốt, càng không phải là một thằng bạn trai đúng tiêu chuẩn.”
“...”
...
Có người gõ cửa phòng.
Từ Gia Diễn nhìn ra ngoài của, sau đó vỗ vỗ cái ót của cô, “Em chờ anh một chút.”
Anh đi mở cửa.
Tô Trản bắt đầu sửa sang lại quần áo, thật đúng là giống như chuyện như vậy.
Đại Minh đứng ngoài cửa, cầm một túi quà vặt đưa cho anh, y hệt như đang hiến tặng trân bảo: “Lão đại, anh không đi ăn cơm hả?
Từ Gia Diễn cắm đâu, không vui nói: “Đến vì việc này?”
“Em đi dạo với Mạnh Thần thì phát hiện bên Lộc Thành có cái trò chơi mới khá vui, buổi tối đi chứ anh?”
Từ Gia Diễn: “Còn gì nữa không?”
“Không có.”
“Vậy thì cậu về phòng đi..”
“Lão đại anh thấy phiền phức sao?”
“Ừ.”
“Được rồi, vậy em tìm Mạnh Thần cùng đi vậy.”
Đáp lại cậu chính là, ba một tiếng, cửa đóng lại.
Lúc Từ Gia Diễn xoay người thì Tô Trản đã đứng ngay sau lưng anh, “Em hiểu ý anh rồi, không còn chuyện gì khác thì em đi trước đây.”
Từ Gia Diễn kinh ngạc, “Em biết thật?”
Anh mới nói sơ sơ xong, còn chưa kịp nói thêm cái gì, chỉ như vậy mà cô đã hiểu được?
” Dạ.” Cô gật đầu.
Lợi hại thật! Ngộ tính cũng cao ghê...
Vừa có ý định đưa tay xoa xoa đầu tóc cô thì cô nhích sang một bên né tránh: “Em muốn đi về, anh mở cửa đi.”
Phải, biết cái shit ấy!!!!