CHUYỂN NGỮ: NHIÊN
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Mưa đến bất ngờ không kịp đề phòng, hai người trong xe cũng không có dù. Từ Gia Diễn kéo Tô Trản lên xe mình, cả người ướt đẫm. Anh ngồi phía sau lấy áo T-shirt đưa cho cô, “Trước tiên lau cái đã.”
Tô Trản nghe lời cầm quần áo lên lau tóc.
Ngoài cửa sổ mưa dần dần lớn hơn, sấm chớp rền vang, màn đêm thoáng qua một tia sáng, bầu trời đêm trong nháy mắt bị sét đánh thành hai nửa. Từ Gia Diễn quay đầu nhìn sang Tô Trản ở ghế lái phụ. Người cô co lại trên ghế ngồi, lạnh đến run lẩy bẩy.
Anh chẳng màng đến lau nữa, lập tức nổ máy xe, quẹo vào trong tiểu khu.
Người gác cổng đứng dưới mưa, vẫn không nhúc nhích, thấy bảng số xe không hề quen mắt liền đưa tay ngăn lại. Từ Gia Diễn hạ cửa kính xe xuống, người gác cổng nhìn thấy mặt Tô Trản, cung kính một tiếng: “Tô tiểu thư”, lập tức cho đi.
Từ Gia Diễn đóng cửa kính xe lại, quay đầu hỏi cô, “Bên nào?”
Tô Trản cầm quần áo anh trong tay, hướng phía sau chỉ chỉ, “Căn bên đó.”
Xe vững vàng dừng ở dưới lầu nhà cô.
Vừa vào cửa, Từ Gia Diễn liếc mắt nhìn thấy tủ rượu lớn, so với Nhã Giang, tủ rượu trong căn phòng này giống nhau như đúc.
Thật ra bộ tủ rượu kia là do Tô Trản lấy sau khi Tô Minh Triều chết. Lục Diệp Minh tìm người từ Nhã Giang dời đến Bắc Tầm, bên trong đều là rượu thượng hạng lâu năm mà Tô Minh Triều cất giấu như vật báu.
Trừ tủ rượu không hợp, cả căn phòng gần như đều không thiết kế gì, đơn giản, vắng lặng.
Áo sơ mi của Từ Gia Diễn ướt đẫm dán vào ngực, hai chấm ở ngực mơ hồ có thể thấy. Quần tây đen thuận theo dán vào đùi, bên trong ống quần lộ ra chân thon dài đều đặn. Tô Trản thay quần áo khác, mang một cái khăn lông từ phòng tắm để trên ghế sa lon, “Trước tiên anh lau qua một lát, cởi quần áo ra, em dùng máy sấy tóc giúp anh thổi một chút.”
Từ Gia Diễn gật đầu, ung dung thong thả mở nút áo. Đầu tiên là ống tay áo, sau đó từ dưới lên.
Cởi áo sơ mi, sau đó là quần…
Tay anh vừa mới đặt lên cái chốt của dây thắt lưng, Tô Trản vội vàng nói: “Quần chờ anh sấy sau.”
Từ Gia Diễn cong khóe miệng, nhún vai, nhặt khăn lông trên ghế sa lon lên, vừa lau, vừa quan sát một thân ảnh mờ nhạt qua mặt kính thủy tinh. Âm thanh của máy sấy tóc vù vù thổi ở bên tai. Trong gương, cô cúi đầu, giúp anh thổi áo sơ mi, ánh mắt ôn nhu.
Lúc này, điện thoại di động trên ghế sa lon vang lên.
Anh ngắm nhìn phòng vệ sinh, mơ mơ màng màng bóng người vẫn còn giúp anh sấy áo sơ mi.
Hình như cô cũng không nghe thấy.
Từ Gia Diễn cúi người nhặt lên, ba chữ to Lục Diệp Minh ở trên màn ảnh nhấp nháy. Anh cau mày, không nhịn được mà cúp máy.
Âm thanh của máy sấy tóc ngừng lại.
Anh vội ném điện thoại di động trở về, bắt đầu cầm khăn lông lau người như không có chuyện gì xảy ra.
Tô Trản đem áo sơ mi đi ra, đứng trước mặt anh, đưa cho anh, “Anh mặc thử đi, em thấy nó cũng khô rồi.”
Anh không đón lấy, khoanh tay, trầm ngâm nhìn cô.
Tay Tô Trản đưa ra phía trước, tỏ ý muốn anh mặc vào.
Một giây kế tiếp, Từ Gia Diễn ném khăn lông, kéo cô vào ngực. Cúi đầu hôn cô một cái, tóc cô đều là nước, anh hôn cô một lần rồi một lần nữa.
Lồng ngực anh cứng rắn như sắt, cô đẩy không khiến anh chuyển động, chỉ có thể mặc anh muốn gì được nấy.
Từ đầu đến cuối cô cũng không cự tuyệt anh.
Nôn nóng bức bách, Từ Gia Diễn trực tiếp ôm ngang cô, ném cô trên ghế sa lon, hai tay chống hai bên, cúi người phủ phục lên, hôn liên tiếp xuống phía dưới. Đầu tiên là trán, sau đó là mắt, mỗi cái một chút, không buông tha một tấc da thịt, chóp mũi, môi. Anh ngừng lâu ở môi cô, trăn trở mút nhẹ, nghiền mài gặm cắn, anh đều phát huy hết sức tinh tế…
Tình triều trào dâng.
Sắc mặt cô ửng hồng, lộ ra làn da trắng mịn. Từ Gia Diễn hiểu rõ mọi nơi trên người cô. Ở sau vành tai cô khẽ cắn, tay từ dưới người cô thăm dò, muốn vén áo cô lên, lại bị Tô Trản kéo lại. Cô lên tiếng gọi anh, “Từ Gia Diễn…”
Anh vân vê cái sẹo dài nhô lên trên cái eo, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, “Là nơi này sao?”
Cô biết anh đang hỏi cái gì. Cầm tay anh, định lấy ra, “Đừng nhìn, không có ý nghĩa.”
Anh hơi nổi nóng: “Em biết anh…”
Tô Trản ngắt lời, đẩy anh ra, ngồi dậy, “Đến đây chấm dứt đi, được không?”
Anh buông cô ra, nén giận nhìn cô.
Tô Trản cúi đầu, “Từ Gia Diễn, chúng ta đến đây kết thúc, em không muốn dây dưa tiếp nữa, không có ý nghĩa.”
Ba năm.
Có lẽ anh đã coi thường tiểu cô nương này.
Mặc dù cô cúi đầu nhưng trong lời nói kiên định, thật sự cho anh biết, cô sẽ không trở lại bên cạnh anh.
Ngay cả vùng nguy hiểm như vậy mà cô cũng dám đi, còn có cái gì mà cô không dám làm đâu.
Cố gắng bình tĩnh cơn giận của mình, anh rất sợ lời nói khỏi miệng lại trở thành vũ khí sắc bén của cô. Cân nhắc mãi, hết lần này tới lần khác, phát hiện trừ khi để cho cô trở lại bên cạnh mình, nhưng lại không nói được gì.
“Em ngẩng đầu lên, nhìn mắt anh, nói lại lần nữa.”
Từ đầu đến cuối Tô Trản đều cúi đầu, giọng nói gần như khẩn cầu: “Như vậy đi, chúng ta cứ như vậy đi, được không? Buông tha nhau, đừng hành hạ lẫn nhau nữa, được không?”
Anh bị tức cười, nhếch môi trên môi dưới liên tục mấy lần,
“Là em đang hành hạ anh, Tô Trản.”
“Anh và Hàn lão sư sao rồi?” Cô cúi đầu, thấp giọng hỏi.
“Em quan tâm sao?”
Cô cười tự giễu một tiếng, “Được rồi, em cũng không muốn hỏi cái này. Em nói là, hai người chúng ta đến đây chấm dứt, cứ coi là vậy đi.”
Đêm, yên tĩnh, vô hình trung lại như dồn nén mọi thứ, hai người nhìn nhau.
Bỗng nhiên, chuông cửa reo.
Hai người đều không động đậy.
Đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không động.
Chuông cửa lại gấp rút vang lên hai tiếng, Tô Trản đẩy anh một cái, “Em đi mở cửa.”
Từ Gia Diễn nén giận. Đột nhiên ấn cô một cái, đem trở về chỗ cũ, “Anh đi.”
Nói xong, quần áo cũng không mặc, cánh tay trần đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra.
Gương mặt Lục Diệp Minh đó xuất hiện ở cửa, chưa thấy rõ người tới mở cửa là ai, lập tức làm ồn lên: “Sao điện thoại em cũng không nghe, làm anh sốt ruột chết được –”
Trong nháy mắt sửng sốt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hai người cũng nhận ra đối phương.
Từ Gia Diễn nhàn nhạt nheo mi nhìn anh.
Lục Diệp Minh chính là đầu óc quay ba vòng.
Phản ứng đầu tiên, con mẹ nó mày là ai?
Phản ứng thứ hai, fck, đây không phải là Từ Gia Diễn sao.
Thứ — ứng, fck, không mặc quần áo?
Một giây kế tiếp, Từ Gia Diễn đã “Bành” một tiếng đóng cửa lại, xoay người buông tay, “Là gió.”
Sau lưng truyền tới tiếng đập cửa kịch liệt.
Ngoài cửa, Lục Diệp Minh đã đánh tan nát cái cửa, hướng về phía cánh cửa trực tiếp la hét rống to:
“Từ Gia Diễn, con mẹ nó mau mở cửa cho lão tử, tao / dm / thằng cha mày!”