CHUYỂN NGỮ: TQSH
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
~~~~~~
Sinh nhật năm mười tám tuổi, Hồ Đồng gọi điện thoại cho Thịnh Thiên Vi mời cô đến Nhã Giang chơi.
Thịnh Thiên Vi xin phép ba mẹ ba ngày để đến Nhã Giang, ở đó, cô gặp lại Trầm Tinh Châu. Nếu nói thuở nhỏ là ảo tưởng không thực tế vậy thì lần đến Nhã Giang này, tình cảm của cô đã hoàn toàn nảy mầm.
Ngày sinh nhật của Hồ Đồng là ngày sáu tháng tám. Vé máy bay Thịnh Thiên Vi đặt xuất phát vào một ngày trước. Lúc Thịnh Thiên Vi xuống máy bay, cô gọi điện cho Hồ Đồng nhưng lần nào cũng máy bận. Thấy thế, Thịnh Thiên Vi bình tĩnh ngồi vào hàng ghế cạnh đường. Mười phút sau, Hồ Đồng gọi điện thoại cho cô. Ngồi một lúc lâu khiến cô sắp bị phơi khô rồi, tâm tình vui vẻ lúc đầu cũng biến thành uể oải, “A lô.”
Hồ Đồng, “Cậu ở đâu thế? Giọng nói sao thế này?”
“Ở sân bay chứ ở đâu. Mau nhắn địa chỉ nhà cậu cho tôi đi.”
Hồ Đồng “a” một tiếng, “Chị hai à.. Chị đến sớm thế sao không báo em một tiếng? Đây là muốn tặng kinh hỉ cho em à?”
Thịnh Thiên Vi tức giận, “Ờ, rồi sao? Chú thấy đủ kinh hỉ chưa?”
Hồ Đồng, “Tất nhiên là quá kinh hỉ rồi.. Thế nhưng giờ tôi không qua đón cậu được.”
“Không sao. Tôi tự bắt xe đến.”
Hồ Đồng không đồng ý “Sao thế được! Đây là lần đầu cô đến Nhã Giang, lỡ tài xế bắt chẹt cô thì sao??”
Ánh mắt trời rực rỡ chiếu lên người khiến Thịnh Thiên Vi có chút phiền muộn, cô bắt đầu thiếu kiên nhẫn, “Cậu nghĩ có người đánh được tôi?”
Có lẽ Hồ Đồng đang trong thời kì trưởng thành nên trong tư tưởng muốn bảo vệ con gái. Thế nên dù Thịnh Thiên Vi có nói thế nào, Hồ Đồng cũng không chịu đồng ý việc cô tự mình bắt xe đến.
Ngay lúc Thịnh Thiên Vi muốn nổi đóa, Hồ Đồng quay đầu lại nói với ai kia, “Anh, anh đi đón người giúp em nhé!”
Ở đầu bên kia điện thoại, Thịnh Thiên Vi nghe được một thanh âm trầm thấp, “Đón ai?”
“Một người anh em của em.”
Hai người thấp giọng nói với nhau mấy câu, Thịnh Thiên Vi không nghe rõ nội dung trong đó. Cô chỉ nghe thấy một giọng nói trầm thấp, bỏ ngoài tai chất giọng vịt đực của Hồ Đồng ra thì chỉ còn giọng nói kia mang theo chút lạnh nhạt không rõ và tính lãnh cảm.
Thế cái gì gọi là tính lãnh cảm?
Nói văn vẻ một chút thì tính lãnh cảm chính là chất giọng sạch sẽ, lúc nói ra không hề mang theo chút dục vọng nào, nghe ra tựa tựa một vò rượu trong vắt. Còn nếu nói thẳng ra ấy hả? Nghe giọng là biết đối phương thuộc dạng cấm dục, ấy thế nhưng chất giọng lại khiến người nghe hết lần này tới lần khác nổi lên …
Trước đây Thịnh Thiên Vi có xem qua một bộ phim, Lạc Gia Dương – nam chính trong phim cũng là loại người có chất giọng như thế. Giọng nói mang theo mấy phần lạnh nhạt nhưng lại rất dễ nghe, lãnh cảm mười phần. Trong phim, nữ chính là Dương Tĩnh luôn tự cho rằng Lạc Gia Dương là đối tượng của minh. Mà cảnh quay kinh điển nhất trong phim chính là: lúc hai người đang là bạn bè, một buổi tối gọi điện thoại nói chuyện với nhau, nữ chính nằm trên giường nói chuyện điện thoại với nam chính. Sau đó, nữ chính vì nghe được giọng nói của nam chính mà đạt đến cao trào. Ấy thế mà nam chính lại chẳng có cảm giác gì.. Bộ phim này được đánh giá khá tốt. Sau đó, lúc hai vai chính phát sinh quan hệ, nữ chính gần như là điên cuồng say mê giọng nói của nam chính. Lúc Thịnh Thiên Vi xem bộ phim này lần đầu, Thịnh Thiên Vi chỉ đang học cấp . Lúc đó, phim điện ảnh mới bắt đầu công chiếu, mà ý kiến đánh giá của bộ phim đó không tệ nên được công chiếu trước. Không lâu sau đó, Hồ Đồng lấy được vé xem phim rồi thần thần bí bí hỏi cô có muốn đi xem không.
Thịnh Thiên Vi không chống nổi tò mò bèn nhận lấy vé. Kể từ đó, Hồ Đồng có cái gì tốt cũng chia sẻ với Thịnh Thiên Vi, tình bạn hữu nghị giũa hai người nháy mắt thay đổi.
Buổi trưa, ông mặt trời hoạt động vô cùng mãnh liệt. Quả thật là chẳng nể mặt nhau chút nào! Thịnh Thiên Vi nghe được chất giọng lãnh cảm mười phần ở đầu dây bên kia khiến cô còn tưởng, không phải cô gặp được Lạc Gia Dương chứ??
Cô bắt đầu nhớ lại, dáng vẻ của Lạc Gia Dương lúc đó là sao nhỉ?
…Không tài nào nhớ nổi!!
Có lẽ cô nên xem lại bộ phim đó một lần nữa.
Ngồi trên hàng ghế cạnh đường, Thịnh Thiên Vi bỏ di động vào túi, hai tay che tai lại, cả người đã bị ướt đẫm vì mồ hôi.
Anh của Hồ Đồng đến.
Lúc Trầm Tinh Châu đến, quả thực anh không nhớ nổi Thịnh Thiên Vi. Cô ngồi chồm hổm dưới đất, một đầu tóc ngắn gọn gàng. Ánh mặt trời chiếu len lưng cô khiến toàn thân cô như tỏa ra một lớp hào quang. Phản ứng đầu tiên của Trầm Tinh Châu chính là, người anh em này cũng trắng quá nhỉ… Nhưng lúc híp mắt nhìn kĩ lại thì anh thấy được vẻ thanh tú của người con gái giữa hai đầu lông mày. Giây tiếp theo, Trầm Tinh Châu mất hứng liếc mắt, lạnh nhạt nói, “Lên xe.”
Thịnh Thiên Vi nghe lời lên xe ngồi. Trong xe cũng chỉ có hai người nhưng chẳng ai nói lời nào.
Bộ đồ Trầm Tinh Châu mặc trên người cũng tỏ rõ anh là công tử nhà giàu nhưng lại không khiến người khác thấy chán ghét. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy đây là một cậu trai sạch sẽ gọn gàng, ừ, còn mang theo chút tà khí nho nhỏ.
Đồ đạc trong xe được sắp xếp rất gọn gàng, còn có một mùi nước hoa nhàn nhạt. Thịnh Thiên Vi ấy à, cô trời sinh đã có một lỗ mũi chó rồi, “Diptyque?”
Trầm Tinh Châu liếc mắt nhìn cô một cái, khóe miệng cong cong, “Mũi cũng nhạy lắm nhỉ?”
“Ừ.”
“Còn ngửi được mùi gì nữa?”
“Chắc là mấy loại nước hoa.”
Trầm Tinh Châu kinh ngạc nhìn cô.
“Có loại nước hoa khác pha lẫn mùi của Diptyque.” Thịnh Thiên Vi ngửi một cái, nói tiếp, “Bình thường anh bận lắm à? Anh qua loa ứng phó Hồ Đồng đến đón tôi?”
Trầm Tinh Châu vui vẻ, cô gái này cũng thú vị ấy nhỉ, “Cô đừng vu oan thế! Mấy hương nước hoa khác là của bạn học Hồ Đồng. Nếu cô không tin vậy lát nữa tự cô ngửi rồi tìm đi, cô sẽ biết tôi nói dối hay không.”
Thịnh Thiên Vi đúng là tìm cô gái dùng loại nước hoa kia.
Tóc dài, mắt to, mặt tròn, hội tụ đủ tiêu chuẩn của người đẹp. Lúc Thịnh Thiên Vi đang quan sát cô nàng, Hồ Đồng từ phía sau nhảy ra vỗ vai Thịnh Thiên Vi, “Anh Vi, hoa hậu lớp em đó, anh thấy sao?”
Đối với mấy việc như hoa hậu của lớp này, Thịnh Thiên Vi không có hứng thú lắm. Nhưng chắc là do mùi nước hoa trên xe của Trầm Tinh Châu lưu lại quá ấn tượng nên cô mới nhìn người ta lâu một chút thôi.
Cô gái kia cười lên trông rất đẹp. Giọng nói rất dịu dàng. Nơi cô nàng đi qua, nam sinh ở đó nhất định sẽ liếc mắt một cái.
“Ừ, khá xinh.”
Hồ Đồng lắc đầu nói, “Cũng chẳng xinh lắm. Tôi thấy cô ấy còn không ưa nhìn bằng cậu đâu. Mà điều kiện tiên quyết chính là cậu phải để tóc dài.”
Thịnh Thiên Vi im lặng không nói.
Hồ Đồng, “Bây giờ cậu cũng không phải đi thi đấu nữa. Thế sao không thử để tóc dài?”
Thịnh Thiên Vi hỏi ngược lại, “Cậu có vẻ thích tóc dài quá nhỉ? Thế sao cậu không tự mình để tóc dài đi?”
“…” Hồ Đồng giận rồi. “Cậu có phải con gái không thế? Khó trách anh Châu cứ gọi cậu là thằng nhóc kia! Hừ, sao cậu không có chút tự giác nào mình là con gái thế hả?”
Lúc này Thịnh Thiên Vi mới nhớ lại. Sau khi về đến nhà, không biết Trầm Tinh Châu đang nói chuyện điện thoại với ai, sau đó, anh nói ra một câu, “Thằng nhóc bạn em anh đón về rồi đấy.”
Trong mắt của cả con trai và đàn ông, tóc ngắn hình như trở thành khắc tinh của phái nữ. Cho dù Thịnh Thiên Vi có một làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú đi nữa thì chỉ với một đầu tóc ngắn cũng khiến người khác có loại cảm giác cô là con trai.
Hai người đang nói chuyện thì cô gái kia đi đến, “Này, Hồ Đồng, anh Trầm đâu rồi?”
Thịnh Thiên Vi híp mắt nhìn cô nàng.
Thiếu nữ vừa mười tám chưa thể nào giấu được tâm sự trong lòng. Biểu tình trên mặt cô nàng đã chứng tỏ cô đang tìm ai đó. Nhưng cô nàng còn trẻ, da mặt lại mỏng, ngượng ngùng
Hồ Đồng, “Không biết nữa. Anh ấy đi đón bạn gái rồi, tối mới về. Cậu tìm anh ấy có việc gì à?”
Ánh mắt của cô gái thoáng chốc trở nên ảm đạm. Cô nàng lắc đầu một cái rồi xoay người rời đi.
Thịnh Thiên Vi cũng không hề biết rằng, lời nói không có thiện ý lúc đó, cô đã thu hết tâm tình của mọi người vào mắt nhưng lại không hiểu được chính mình.
Buổi tối, Trầm Tinh Châu dẫn theo bạn gái đến. Nghe nói cô gái này là học viên ở Học viện Nghệ thuật – ngôi trường sát trường anh. Cô nàng học múa, thân thể rất mềm mại. Nghe nói, cô nàng có thể phối hợp một trăm tám mươi độ các loại tư thế với Trầm Tinh Châu. Còn nghe nói, vì cô nàng, Trầm Tinh Châu đã xích mích với người nhà mấy lần. Nghe nói, cô nàng tên Lâm Kiều.
Lâm Kiều rất đẹp, cũng rất thanh thuần. Trên người cô mang theo một mùi hương Diptyque nhàn nhạt, cả người trông như một đứa trẻ, rất yếu ớt, thuộc loại bóp một cái sẽ vỡ mất.. Cô chính là loại con gái khiến cánh đàn ông dễ dàng sinh ra cảm giác phải bảo vệ; khiến phái nữ nhìn vào cũng phải hâm mộ cô.
Sinh nhật lần thứ mười tám của Hồ Đồng cũng chính là lễ thành niên của cậu.
Nhà họ Trầm tổ chức cho Hồ Đồng một buổi party sang trọng, mời tất cả bạn học đến tham dự thời khắc quan trọng nhất trong đời cậu.
Năm mười tám tuổi, Hồ Đồng được phép có ba điều ước.
Trước sự uy hiếp và dụ dỗ của mọi người, dưới ánh nến sáng vàng, một cậu trai ngượng ngùng nói, “Điều thứ nhất, hi vọng năm sau sẽ đậu đại học. Điều thứ hai, hi vọng… ” Hồ Đồng dừng lại, ánh mắt liếc nhìn Thịnh Thiên Vi, “Hi vọng anh Vi sẽ để tóc dài!”
Ngay tức khắc, ánh mắt của mọi người bỗng dời đến cô gái có mái tóc ngắn yên lặng đứng bên cạnh Hồ Đồng.
Thế nhưng Thịnh Thiên Vi vẫn thản nhiên như thường.
Hồ Đồng ôm vai cô, “Này, ba điều ước năm mười tám tuổi tôi để lại một điều cho cô rồi. Người anh em, không, là bạn tâm giao, ba điều quan trọng trong đời tôi cô chiếm mất một cái rồi đó!”
Chỉ là, trong đêm sinh nhật của Hồ Đồng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người không phải là cô gái có trong điều ước của Hồ Đồng, mà là người anh họ lãnh đạm của cậu, Trầm Tinh Châu.
Lúc ăn cơm, Thịnh Thiên Vi nghe mấy cô gái ngồi cùng bàn nói chuyện, “Anh họ của Hồ Đồng đẹp trai quá á! Dạ lại trắng nữa nè!”
“Bạn gái anh ấy cũng xinh lắm nhé!”
Có người dị nghị, “Hứ! Chắc chắn lại đi phẫu thuật chỉnh hình rồi! Không thấy cái bản mặt cứng ngắc thế kia à?”
Cũng từ đó, Thịnh Thiên Vi đưa ra một kết luận, thái độ phái nữ đánh giá đồng loại.. là vô cùng nghiêm khắc!
Cơm nước xong, mọi người chia nhau ra. Nhóm thì chơi bài, nhóm chơi game, còn lại thì ngồi nói chuyện phiếm. Thịnh Thiên Vi bị Hồ Đồng kéo đi đánh bài.
Bàn Trầm Tinh Châu ngồi có mấy cậu trai đang nói chuyện trên trời dưới đất, Lâm Kiều lại y hệt một tượng gỗ xinh xắn khéo léo ngồi bên người Trầm Tinh Châu. Cô lẳng lặng ngồi nghe một đám người nói chuyện, thỉnh thoảng cũng sẽ cúi đầu nhàn nhạt cười.
Giọng nói của mọi người luôn truyền vào tai Thịnh Thiên Vi nhưng cô lại thấy một điều hết sức kì quái. Có đến mấy chục người đang ồn ào nói chuyện, kèm theo đó là mấy người có chất giọng rất to.. Thế nhưng cô vẫn luôn nghe được giọng nói của anh. Lúc anh nói chuyện, khóe miệng sẽ cong lên, thế nhưng giọng nói lại lộ ra cỗ cảm giác trong trẻo lạnh lùng.
Thịnh Thiên Vi lại nghĩ đến Lạc Gia Dương.
Trong lòng trở nên buồn bực, Thịnh Thiên Vi ném bài cho Hồ Đồng, “Cậu đánh đi. Trong người khó chịu, tôi ra ngoài hóng mát một lát. ”
Hồ Đồng nghi ngờ cầm lấy, nhỏ giọng thì thào, “Sao thế nhỉ…”
Thịnh Thiên Vi tựa người vào lan can ở sân sau hút thuốc.
Ánh trăng chiếu sáng, cả sân sau là một vườn nho. Trong đêm đen, hàng rào làm bằng sắt phát ra ánh sáng, cùng với đốm lửa lập lòe trên đầu thuốc trong tay Thịnh Thiên Vi, từng chút lóe sáng.. Trên tấm kính cửa phản chiếu khuôn mặt cô, một đầu tóc nắng đen muốt, làn da trắng nõn nổi bật trong đêm, trong lòng cô bỗng toát ra một ý nghĩ kì quái..
“….Hay là mình cứ để tóc dài đi nhỉ??”