(“đậu hũ” hiểu theo nghĩ thô là “da thịt”, cả cụm từ “ăn đậu hũ” trở nên phổ biến từ cộng đồng giới trẻ TQ, với ý nghĩa tương tự dê xồm, sàm sỡ, )
Edit: Tiểu Nguyệt Dương
Tiến vào tẩm cung, Hoàng Phủ Vũ Trạch không kinh động lấy một người, ở địa bàn của mình mà phải cư xử như một tên trộm.
Chỉ vì tất cả mọi người đều biết, tối nay Minh Vương vứt bỏ Vươnghậumới cưới để nghỉ bênsủngphi.
Có một số việc, không thể bại lộ bây giờ.
Vừa tới gần nàng, hương rượu nồng liền xông vào mũi, Hoàng Phủ Vũ Trạch không khỏi nhíu nhíu mày, tức giận tự nhiên sinh ra.
Nhưng khi nhìn thấy vệt nước mắt chưa khô trên khuôn mặt nhỏ nhắn, hết thảy tức giận đều tan thành mây khói, bất đắc dĩ và thương tiếc còn sót lại hóa thành một tiếng thở dài phiêu tán trong không trung.
Cúi người bế giai nhân, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Động tác liên tiếp đều cực kỳ cẩn thận, giữa ôn nhu cũng lơ đãng toát ra nhu tình mật ý tràn ngập trong con người tưởng như sắt đá ấy.
Hoàng Phủ Vũ Trạch cứ đứng yên bên giường như vậy, si ngốc nhìn thiên hạ nằm đó. Nhìn mãi, không khỏi có chút say.
Không thể phủ nhận, cô gái trước mắt rất đẹp, đẹp đến nỗi không giống phàm nhân, mà là tiên tử bước ra từ trong bức họa.
Mũi, mắt, mi, môi····· Mọi thứ như đã trải qua quá trình tạo hình tỉ mỉ, trở nên xinh đẹp làm người ta hít thở không thông.
Mí mắt khẽ run lên, ưu sầu kia dù chìm vào trong mộng cũng không hề biến mất, nước mắt trong suốt còn vương trên làn mi cong cũng run rẩy theo, nhưng không hề rơi xuống.
Tựa như cánh hoa trong mưa, mảnh mai như vậy, làm cho người ta thương tiếc.
Ngón tay thon dài không kìm lòng nổi mà xoa lên khuôn mặt nàng, tinh tế vuốt ve từng bộ phận, đường cong, như muốn khắc sâu hình dạng nàng vào tận đáy lòng.
Phượng mâu sâu thẳm đen lại, không biết đang nghĩ cái gì mà nghĩ đến thất thần. Chợt thấy đứa trẻ ngủ say trên giường đột nhiên mở mắt ra!
“Vũ Trạch ······”
Hoàng Phủ Vũ Trạch cả kinh, lập tức rút tay, đang định xoay người rời đi thì cổ tay đã bị cánh tay mềm mại nhỏ bé túm lấy.
“Vũ Trạch, đừng đi.” Một tiếng mềm mại, uyển chuyển, kèm theo chút nỉ non cầu xin, dù là người nhẫn tâm đến mấy cũng khó mà cự tuyệt.
Uất Trì Nghiên San lắc lắc lư lư đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, đôi tay mềm mại không xương chạm lên khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc kia, si ngốc vuốt ve.
Hoàng Phủ Vũ Trạch lúc ấy mới phát hiện, con ngươi của nàng mê ly, thân mình cũng lung lay như có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào, rõ ràng là say rượu.
Hoàng Phủ Vũ Trạch yên lòng lại, lẳng lặng đứng đó, mặc cho nàng vuốt ve, hai tay theo bản năng vòng quanh thân nàng tạo thế phòng ngừa, nhỡ nàng có té ngã thì hắn có thể kịp thời cứu giúp.
“Vũ Trạch, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của hai ta, để ta khiêu vũ cho chàng xem nhé, được không?”
Hoàng Phủ Vũ Trạch nhíu đôi mày kiếm, đứng còn không vững thì sao mà nàng khiêu vũ được?
Thấy vẻ mặt hắn không vui, Uất Trì Nghiên San lập tức mất hứng, quệt miệng, bĩu môi nói: “Chàng không thích? Ta nói cho chàng biết, vũ kỹ của ta tuyệt nhất kinh thành, bao nhiêu người muốn nhìn còn không được nhìn kìa, chàng······ chàng lại ghét bỏ nó!”
Uất Trì Nghiên San ủy khuất sụt sịt, cực kỳ ai oán nhìn Hoàng Phủ Vũ Trạch, bộ dạng lã chã chực khóc vô cùng đáng thương, rõ ràng đang cố nói “Chàng khi dễ người ta!”
Hoàng Phủ Vũ Trạch bất đắc dĩ màsủngnịch nhéo mũi nhỏ của nàng, trên mặt hiện ý cười.
Không ngờ tiên tử, thần nữ của thiên hạ cũng có một mặt đángyêungây thơ như vậy, hoặc là nói, đây mới là bộ mặt vốn có của nàng?
Nhưng mà, so với vẻ không nhiễm khói lửa nhân gian ngày thường thì càng mê người hơn.
Hoàng Phủ Vũ Trạch không khỏi suy nghĩ: tùy nàng,sủngnàng đi.
Chỉ là tình huống không cho phép a, đã say như vậy còn múa máy cái gì nữa?
Bạc môi vẽ lên tươi cườisủngnịch, nói: “Ngày khác múa được không? Hôm nay nàng uống say, nếu ngã ra đấy thì làm sao bây giờ?”
“Không, ta không say!” Thấy Hoàng Phủ Vũ Trạch vẫn có vẻ không tin tưởng, tiểu thiên hạ ngạo kiều quyết định mặc kệ, lập tức xoay tròn vài cái rời khỏi hắn, cười duyên: “Không tin thì ta múa cho chàng xem!”
Hoàng Phủ Vũ Trạch đành bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bình thường người say đều lớn tiếng tuyên bố không say a, xem ra nha đầu này đã uống không ít.
Thôi, đằng nào nàng cũng đã quyết tâm muốn múa rồi, cùng lắm thì hắn chú ý nhiều chút là được.
Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Vũ Trạch cũng không ngăn trở nữa, mà quay qua chuyển hết bàn ghế, chướng ngại vật từ bên cạnh người nàng ra phía xa, để lại một khoảng trống rộng lớn ở giữa cho nàng, chính mình thì cẩn thận đứng sang một bên, chuẩn bị cho tùy thời cứu giá.
Không ngờ Uất Trì Nghiên San lại cười duyên một tiếng, lập tức phi thân nhảy lên ghế dài, đá rơi giày thêu, lấy tư thế duyên dáng đứng đưa lưng về phía Hoàng Phủ Vũ Trạch, rồi nhấc làn váy dài che đi một nửa kiều nhan tuyệt mỹ, chậm rãi quay đầu thản nhiên mà cười.
Khoảnh khắc ấy, hoa nhường nguyệt thẹn.
Cái gọi là “Ngoảnh nhìn lại, một nụ cười như trăm hoa khoe sắc, phấn hương lục cung chợt ảm đạm nhạt nhòa”, sợ là cũng không hơn được thế này!
Vừa lòng nhìn ra một tia kinh diễm si mê từ đáy mắt Hoàng Phủ Vũ Trạch toát ra, Uất Trì Nghiên San càng cười vui vẻ, mắt hàm thu thủy, lưu quang long lánh, tà áo phất lên, tùy ý bay múa.
Lúc này, nàng chẳng phải tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian, mà làyêutinh bóng đêm tới mị hoặc lòng người.
Nhất cử nhất động, một cái nhăn mày một nụ cười, đều tràn ngập lực hấp dẫn đến trí mạng.
Phiên nhược kinh hồng, uyển tựa du long, mắt sáng như tinh tú, lúm đồng tiềnyêukiều, động tác phóngtúng, dung nhan ửng đỏ vì say, nhu tình mị thái, mê hoặc đến không thể nói bằng lời.
(Phiên nhược kinh hồng, uyển tựa du long: Nhẹ nhàng vút bay như chim hồng vượt sóng, uyển chuyển mềm mại như loài rồng lượn chơi)
Khi tĩnh thì xuất trần phiêu diêu như tiên tử, khi múa lại quyến rũ câu nhân nhưyêutinh, thử hỏi thiên hạ này có mấy người được hưởng thụ loại mị hoặc cực hạn ấy?
Bất tri bất giác, Hoàng Phủ Vũ Trạch ngây ngốc.
Chợt thấy giai nhân tung bay, nhấc chân xoay tròn giữa không trung vài vòng, mũi chân vừa chạm đất lại tiếp tục xoay tròn không ngừng, làn váy, tà áo, tóc đen như mực cùng vẽ lên từng đường cong xinh đẹp trong không trung.
Nhịp nhàng ăn khớp quấn lấy trái tim quân.
Bỗng nhiên!
Uất Trì Nghiên San hụt chân một cái, thân mình mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất!
Hoàng Phủ Vũ Trạch giật nhói lòng, lập tức phục hồi tinh thần lại, lao lên một bước ôm lấy vòng eo mềm mại.
Cảm nhận được ấm áp sau lưng, Uất Trì Nghiên San chợt xoay người, thẳng mặt đối diện, đôi tay nhanh chóng vòng lên cổ hắn, hai thân thể nhất thời gắn chặt lấy nhau.
Khổ nỗi, Hoàng Phủ Vũ Trạch giờ nào rảnh mà để ý tới tình trạng ái muội, trái tim hoảng loạng còn chưa chịu về vị trí cũ, sắc mặt vẫn âm trầm khủng bố.
“Sao lại bất cẩn như vậy?”
Tiếng cười thanh thúy như chuông bạc vang lên, giai nhân tuyệt không e ngại bộ mặt đen sì của hắn, ngược lại cười đến run rẩy cả người.
“Không phải còn có chàng sao?”
Hoàng Phủ Vũ Trạch cảm thấy một dòng cam lộ trong veo rót vào đáy lòng, ngọt ngào, lập tức hết giận.
“Nàng nha······ Thật là tiểu quỷ không làm người ta hết lo được!”
Nhìn môi hắn mở ra đóng vào, mắt Uất Trì Nghiên San tự dưng hoa lên, chỉ thấy trước mặt có một viên thủy tinh cao ngon lành đương tỏa hương mê người.
Mỗ nữ bụng rỗng không khỏi vươn lưỡi liếm cánh môi của mình, sau đó ······ há mồm ······ cắn lên!