“Tiểu thư sao vậy?” Uyển Quân lo lắng nhìn Uất Trì Nghiên San.
Khởi Lăng cũng mẫn cảm phát giác ra, cảm xúc tiểu thư nhà mình tựa hồ rất thấp, cứ ẩn ẩn lộ ra một chút bi thương, liền căm giận nói: “Tiểu thư, có phải Minh Vương khi dễ ngài hay không? Nô tỳ đi báo thù cho người!”
Đánh không lại thì sao chứ? Đấu không lại thì sao chứ? Dám khi dễ tiểu thư, vô luận là ai đều phải trả giá lớn!
“Khởi Lăng!” Uất Trì Nghiên San gọi Khởi Lăng lại, hít sâu một hơi rồi nói: “Ta không sao, đi thôi.”
Sửa sang lại tâm tình, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhấc chân tao nhã, tựa như một con thiên nga xinh đẹp, cao quý, và kiêu ngạo.
“Tiểu thư!” Nhìn bóng dáng rõ ràng thực cô đơn lại cố ra vẻ kiên cường như trước của nàng, Khởi Lăng chỉ thấy xót mũi, suýt nữa liền rơi lệ.
Oán hận trừng cái tên Ảnh như đầu gỗ đứng bên cạnh, nghiến răng “kèn kẹt”, mắt thấy tiểu thư ngày càng xa, cuối cùng nàng đành không cam lòng mà nhấc chân đuổi theo.
Vừa đến đại môn đã nghe quản gia bẩm báo lại: “Đại tiểu thư, Nhị nương thỉnh ngài qua bên đó một chuyến.”
A, chuyện nên đến cũng đến thật nhanh.
Uất Trì Nghiên San nhẹ nhếch môi, tựa tiếu phi tiếu gật đầu, “Đi thôi.”
(tựa tiếu phi tiếu: cười mà như không cười, là độ cong rất nhẹ của môi)
“San San đến à, mau tới ngồi đi, đến nếm thử hoa quế cao ta tự tay làm này.”
Vừa thấy đến Uất Trì Nghiên San, Tần Nhu liền vội vàng lộ ra nụ cười ôn nhu, thân thiết tiến lên kéo tay nàng, bộ dạng nhiệt tình như vậy, ai không biết mà nhìn vào thì chắc đều nghĩ đó là mẹ con ruột với nhau.
Uất Trì Nghiên San âm thầm rút tay lại, cười nhạt: “Di nương vội bảo ta đến như vậy, không phải chỉ để mời thưởng thức hoa quế cao đấy chứ?”
“Là thế này, ta nghe nói, hôm nay con và Duẫn nhi ra đường, gặp hai cô nương bán mình chôn cha liền mua về phủ······”
“Đúng vậy, ta thấy hai bọn họ đáng thương quá nên muốn giúp một tay, ai ngờ nha đầu của ta lại hồ đồ đến nỗi, xuất môn cũng quên mang bạc, may mà có tam đệ.”
“Bạc thì không nói làm gì, nhưng hai cô nương này, ta thấy không cần đâu. Con xem chỗ ta tổng cộng đã có mười mấy nha đầu hầu hạ trước sau rồi, còn dùng các nàng làm gì nữa?”
“Ta nghĩ, không phải bên người tam đệ vẫn chưa có nha đầu tri kỷ sao? Mấy tên sai vặt chung quy thế nào cũng không thể so cẩn thận với nữ hài tử được, thế nên ta mới nghĩ đơn giản đưa các nàng cho tam đệ là tốt nhất! Di nương sẽ không trách ta tự ý chủ trương chứ?”
Bạc tuy là Uất Trì Duẫn đưa, nhưng Uất Trì Nghiên San nói trong nói ngoài, ý tứ đều là hắn chỉ thay mặt nàng trả bạc thôi, còn hai người kia nói trên danh nghĩa cũng là người mà nàng “đưa” cho Uất Trì Duẫn. Chuyện nàng “đưa” và Uất Trì Duẫn tự “mua” , khác biệt nhiều lắm, cho dù trong lòng Tần Nhu khó chịu cũng không thể tùy ý động vào người của nàng được!
Cho phép Tần Nhu gọi một tiếng “San San”, cho phép bà ta không biết tôn ti ở trước mặt nàng như thế, đã là nể mặt lắm rồi. Thực ra, theo quy củ, Tần Nhu phải tôn nàng một tiếng “Đại tiểu thư”, nói chuyện cùng nàng thì phải tự xưng là “tiện thiếp”.
Tần Nhu có chút mất tự nhiên, cười nói: “Sao có thể chứ? San San có ý tốt, di nương làm sao trách con được? Chỉ là hai nha đầu kia, dù sao cũng không phải người trong phủ, thân phận gốc gác đều không biết······”
“Chuyện này, di nương cứ yên tâm đi. Bọn họ đều là nữ nhi của một hộ bần hàn, ta thấy cũng khá là thành thực, không phải hạng người hay sinh sự đâu. Nếu di nương thật sự lo lắng, để ta phái Vương mama tới dạy dỗ bọn họ cho đàng hoàng, nên sửa thì sửa cho một phen luôn.”
Uất Trì Nghiên San nói hai ba câu đã phá hỏng đường lui của bà ta, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, bà không khỏi hơi hơi đổi sắc, do dự nói: “San San a, di nương cũng nói thật với con, ta là lo lắng······ Nghe nói bộ dạng hai nha đầu kia rất được, dáng người cũng vô cùng tốt, Duẫn nhi đã mười ba tuổi rồi, lại chưa hiểu rõ mấy chuyện nam nữ, cứ để hai nha đầu xinh đẹp cả ngày đi theo bên người hầu hạ, chuyện ấy······”
“Thì ra là thế ······” Uất Trì Nghiên San ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Di nương sợ hai nha đầu kia không an phận, vọng tưởng nhảy lên giườg chủ tử để hóa phượng hoàng à?”
Tần Nhu xấu hổ gật đầu, vừa định mở miệng để phái bọn họ tới bên người chính mình, chợt nghe Uất Trì Nghiên San nói: “Nếu không như vậy đi, ta có chủ ý này, di nương nghe một chút xem cảm thấy có được hay không vậy.”
“Chờ nha đầu kia đến đây rồi, di nương gọi họ tới sửa trị một phen, hơn nữa nói cho các nàng rõ ràng, chỉ cần an phận hầu hạ tam đệ, đợi sau khi tam đệ thành niên sẽ làm chủ cho các nàng một danh phận. Sau đó, dù các nàng thực sự cái tâm tư gì cũng sẽ không mạo hiểm đi quyến rũ chủ tử, hơn nữa, bọn họ nhất định còn cảm động với di nương đến rơi nước mắt. Như vậy, di nương còn có cái gì để lo lắng nữa đâu?”
Tần Nhu tinh tế cân nhắc một lát, cũng có chút do dự: “Chủ ý không tồi, chỉ là, dân đen như các nàng sao có thể xứng đôi với Duẫn nhi của ta được chứ!”
Uất Trì Nghiên San nghe vậy thì âm thầm khinh thường miệt thị, lời này cũng mệt bà nói được ra mồm, năm đó chính bà cũng chỉ là một cái tiện tì, dùng đủ loại thủ đoạn thấp kém nhào lên giường chủ tử đấy thôi, di nương đã thành người cao quý từ lúc nào vậy?
Người ta “tiện” chính là thân phận, bà tiện là về phẩm tính! Nếu không, sao lại cùng người ngoài tư thông mà để lại “dấu vết” chứ?
“Ôi ta bảo này di nương của ta ơi, sao nói mãi vẫn không hiểu thế? Ta đã nói biện pháp này chỉ là cái kế sách tạm thời thôi. Tam đệ còn hai năm nữa mới trưởng thành, đến lúc đó rốt cuộc có muốn giúp họ hay không đều do di nương nói, bọn họ có thể làm thế nào chứ?”
“Dù không cam lòng, muốn quyến rũ chủ tử để ngồi lên thượng vị đi nữa, cứ cho các nàng quyến rũ được, nam nhân thôi, có vài cái nha đầu làm ấm giường cũng là chuyện bình thường. Chỉ cần tam đệ giữ vững phong độ, đừng làm ra chuyện gì hồ đồ là được mà.”
“Ta biết di nương cũng vì tam đệ, nhưng mấy thiếu gia quyền quý, có ai mà bên người không có mấy nha đầu xinh đẹp đi theo nào?”
“Từ trước đến giờ tam đệ đã bị bằng hữu cùng trường cười chê không ít, đều là tiểu nam nhân, tôn nghiêm mặt mũi miễn bàn cũng biết nặng cỡ nào. Nếu còn như vậy, nói không chừng, ngày nào đó tam đệ bộc phát, làm ra chuyện gì khác người thì sao?”
“Ta cảm thấy, nên hạn chế thì hạn chế, nhưng không thể quá hà khắc được, nếu không rất có khả năng hoàn toàn bị phản tác dụng a.”
Những lời này của Uất Trì Nghiên San nói vô cùng có lý, từng chữ đều chí tình, Tần Nhu nghe vậy cũng bắt đầu trầm mặc , mày liễu nhíu nhanh, hiển nhiên đang suy nghĩ, chính mình quản nghiêm như vậy, thậm chí có thể nói là hà khắc, đến tột cùng là đúng hay sai.
Sau một lúc lâu, Tần Nhu rốt cục gật gật đầu, nói: “Được, liền làm như vậy đi! San San, cám ơn đề xuất của con.”
Uất Trì Nghiên San gắt giọng: “Người một nhà không nói lời ngoài như vậy, di nương quá khách khí rồi.”
Tần Nhu âm thầm cười nhạo Uất Trì Nghiên San ngu xuẩn, lại không biết, chính bà mới là kẻ ngu xuẩn bị người bán còn giúp người đếm bạc.