Edit: Tiểu Nguyệt Dương
Ngày thứ hai, một trong bốn vị phi tử là Quỳnh phi bị giáng ba cấp, nháy mắt ngã xuống thành uyển nghi, gây ra sự oanh động không nhỏ cả ởhậucung lẫn triều đình.
Mới nói năng lỗ mãng với Vươnghậumột câu đã bị đá từ thiên đường xuống địa ngục như vậy, khiến cho mọi người bắt đầu cân nhắc lại địa vị của Uất Trì Nghiên San.
Đương nhiên, đa phầnhậucung đều là cảm giác vui sướng khi người gặp họa, đủ các loại cười nhạo châm chọc không ngừng truyền ra, chúng nữ không ngừng dẫm đạp lên vị Quỳnh uyển nghi, cũng không ngừng tranh nhau khoe sắc.
Chức Phi chỉ có một, ai nắm được trong tay, phải xem bản thân mỗi người.
Nhất thời,hậucung đã không còn vẻ ngoài gió êm sóng lặng ấy nữa, quả là bát tiên quá hải, các hiển thần thông, một đám nữ nhân chọc cho toàn bộhậucung gió nổi mây phun, mỗi ngày đều có chuyện.
(bát tiên quá hải các hiển thần thông: ý là mỗi người đều có bản lĩnh và phương pháp riêng.)
Mà Quỳnh uyển nghi thân là “kẻ chịu thiệt” nhất, đương nhiên tức gần chết, hận Uất Trì Nghiên San đến ngứa răng!
“Rầm! Choang!”
Trong cung điện nhỏ hơn một nửa so với trước kia, từng đợt binh bang lách cách không ngừng truyền ra, đám cung nhân dè dặy cẩn thận làm việc, thở cũng không dám thở to một cái, chỉ sợ chọc họa vào thân, vứt luôn cả mạng nhỏ.
“Chủ tử, xin ngài bớt giận mà!” Nhìn mảnh vỡ đầy đất, Nguyệt Hồng lo lắng nói: “Chủ tử bớt giận đi, đừng tức giận mà làm thương thân thể.”
“Bớt giận? Ngươi bảo bản cung phải bớt giận thế nào?!” Khi nói chuyện, lại một cái bình hoa tinh xảo bay ra từ trong tay nàng ta, khuôn mặt xinh đẹp của Quỳnh uyển nghi giờ đã trở nên dữ tợn đến đáng đáng sợ, cung nhân chung quanh run rẩy không ngừng.
Nguyệt Hồng cố gắng trấn định, tiếp tục nói: “Nhưng chủ tử như vậy cũng không thay đổi được cái gì, truyền ra ngoài còn bị người ta chê cười, mà nhỡ rơi vào trong tai Vương, không chừng Vương lại càng thêm tức giận, đến lúc đó thì chủ tử thật sự không còn ngày để xoay người mất!”
Quỳnh uyển nghi nghe vậy mới ngẩn ra, bất mãn buông bình hoa trong tay, oán hận nói: “Nhưng mà bản cung không cam lòng! Nếu không vì ả tiện nhân Uất Trì Nghiên San, bản cung sao có thể rơi vào nông nỗi này!”
“Chủ tử xinh đẹp của nô tỳ ơi, ngài phải nhỏ giọng chứ!” Nghe hai chứ “tiện nhân” kia, Nguyệt Hồng thấy tim mình như vọt lên tận cổ đến nơi, giật mình quan sát tứ phía rồi liếc mắt đầy thâm ý với Quỳnh uyển nghi.
Quỳnh uyển nghi thấy thế, lập tức vung tay, cho lui tất cả cung nhân, chỉ để lại một mình Nguyệt Hồng.
“Nói đi, có diệu kế gì để bản cung giải hận?”
Nguyệt Hồng hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng thầm thì: “Nô tỳ biết ngài hận, muốn báo thù, nhưng Vươnghậuđược Vương che chở như thế, chỉ bằng một mình ngài thì khác gì trứng chọi đá. Nhưng mà, tronghậucung này, đâu phải một mình ngài hận ả ta đâu nào?”
Nói đến đây rổi, Quỳnh uyển nghi mà còn không hiểu thì xem như uổng phí những tháng ngày lăn lộn trong cung.
Đảo mắt một cái, không nói thêm điều gì.
Đêm lạnh như nước, một bóng đen lấy tốc độsét đánh không kịp bưng tai lủi vào phòng.
“Ai?” Lâu Thư Nhã khẽ kêu một tiếng, cảnh giác cầm kiếm lên.
“Lâu cô nương đừng kinh hoảng, ta cũng không có ác ý.”
Giọng nữ hơi quen, nhưng không thể nhớ ra là người nào ngay được.
“Ngươi là ai? Đến đây có mục đích gì?” Lâu Thư Nhã nhíu mày liễu, nghi hoặc hỏi, cũng chưa từng thả lỏng cảnh giác.
Chỉ nghe người đó cười duyên một tiếng, nâng tay kéo khăn che mặt màu đen xuống ······
“Là ngươi sao?” Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, Lâu Thư Nhã kinh hô một tiếng.
“Sao? Ngoài ý muốn à?” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, rõ ràng chính là Quỳnh uyển nghi vừa bị giáng ba cấp!
Lâu Thư Nhã nhíu mày: “Đúng là ngoài ý muốn, ta còn chưa hiểu Quỳnh phi được đâu, à không, là Quỳnh uyển nghi chứ nhỉ. Không ngờ nha, đường đường là một uyển nghi nương nương là có loại ham mê thế này cơ đấy.”
Đáy mắt Quỳnh uyển nghi lóe lên chút ngoan độc, cũng cất giọng cười nhạo: “Được rồi, châm chọc bản cung làm gì, ngươi cũng hơn được bản cung chỗ nào đâu, không phải cũng bị mất sạch mặt mũi trước mắt mọi người sao?”
“Ngươi!” Lâu Thư Nhã oán hận cắn răng, mặt nạ ngụy trang suýt thì vỡ tan, sự ghen ghét trong mắt nàng ta không thoát khỏi tay Quỳnh uyển nghi.
“Sao nào? Rất hận chứ?”
Lâu Thư Nhã không tiếp lời, cố gắng bình phục tâm tình rồi mới thản nhiên nói: “Đêm hôm khuya khoắt, tới tìm ta là có chuyện gì?”
“Hầy, hai chúng ta đều có thể coi là người lưu lạc thiên nhai mà? Lâu cô nương cần gì phải lạnh lùng như thế?”
Thấy Lâu Thư Nhã chẳng để ý tới mình, Quỳnh uyển nghi không giận, tự ngồi xuống rót trà, nhấp một ngụm, không nhanh không chậm mở miệng: “Lâu cô nương, người sáng mắt không nói tiếng lóng, bản cung tới tìm Lâu cô nương để kết minh.”
“Kết minh?” Lâu Thư Nhã khẽ cười: “Không cùng chí hướng, không chung lời nói.”
“Nói lời tạm biệt sớm vậy? Bản cung biết cô cũng thích Vương. Khổ nỗi hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. Giờ xuất hiện Uất Trì Nghiên San chiếm tâm Vương, hoàn toàn chiếm Vương như vậy, theo tình huống đó, cô thấy mình còn cơ hội sao?
Bản cung tưởng, hiện tại sợ là cô cũng đã hận Uất Trì Nghiên San rồi còn gì? Hận không thể làm nàng ta vĩnh viễn biến mất, đúng không?”
Bị người ta xé toạc tâm tư mình ra như vậy, sắc mặt Lâu Thư Nhã khó coi hẳn lên.
Đúng là, sự xuất hiện của Uất Trì Nghiên San làm cho mình bất an mãnh liệt, nhất là khi nghe đồn rằng, cả một thời gian dài gần đây, biểu cayêudấu của mình đều ngủ lại Tê Phượng cung, độcsủngmột người. Nghe mà điên cuồng ghen tị!
Hận chứ! Hận không thể bầm thây con tiện nhân kia ra vạn đoạn!
Nhưng bản thân nào phải hạng đầu óc ngu xuẩn mà người khác đưa mồi thì lập tức mắc câu.
“Nói đến kẻ địch, ngươi cũng thế cả thôi, vì sao ta phải hợp tác với kẻ địch chứ?”
Quỳnh uyển nghi cười nhạt, “Lâu cô nương nói sai rồi. Dù bản cung cũng là nữ nhân của Vương, nhưng lòng Vương không có bản cung, làm sao mà gọi là kẻ địch được chứ? Chưa kể, bản cung biết tự mình hiểu lấy, một nam tử như Vương, không phải ai cũng có thể mơ tưởng, bản cung chỉ muốn một cái chức Phi để cả đời hưởng vinh hoa phú quý vô tận mà thôi, không có tâm tư tranh đoạt Vương với cô đâu.
Mục tiêu của cô làHậuvị, mà Vương thì không chỉ có mỗi Vươnghậu, tronghậucung nhất định phải phong phú đủ loại phi tần. Thay vì để những kẻ có ý đồ khác thượng vị, tranh giành Vương như thế, sao Lâu cô nương không suy nghĩ đến chuyện hợp tác với bản cung nhỉ? Dù sao thì, hai chúng ta cũng không có xung đột mục tiêu.
Đã đến nước này, Lâu cô nương suy nghĩ cho thật kỹ nhé. Không phải bản cung coi thường cô, nhưng chỉ một mình cô mà muốn lật đổ Uất Trì Nghiên San á? Không đơn giản đâu. Huống hồ, bản cung tin là Lâu cô nương cũng không muốn để biểu cayêudấu phát hiện bộ mặt thật của cô chứ? Ha ha ······”
Tranh “Bát tiên quá hải, các hiển thần thông”:
C-Bát tiên quá hải
vị tiên đó là: Trương Quả Lão, Lữ Động Tân, Hàn Tương Tử, Tào Quốc Cữu, Thiết Quải Lý, Hán Chung Li, Hà Tiên Cô, và Lam Thái Hòa.
Truyền thuyết kể rằng: trong lễ chúc thọ Vương Mẫu Nương Nương, vị đại tiên cũng đến dự hội bàn đào, họ kết bạn với nhau cùng vượt qua biển Đông.
Khi chạm đến mặt biển, Hán Chung Li 汉钟离 trước tiên lấy quạt ba tiêu ném trên mặt nước, rồi phanh ngực nằm ngửa trên đó để mặt quạt trôi đi. Thiết Quải Lý 铁拐李 tháo bầu hồ lô đeo bên mình thổi hơi vào, hồ lô nhỏ biến thành hồ lô lớn nổi trên mặt nước giống như một chiếc thuyền, Thiết Quải Lý ngồi trên hồ lô tươi cười lướt sóng. Hà Tiên Cô 何仙姑 thấy thế cũng ném lá sen xanh, miệng lâm râm mấy câu trong phút chốc lá sen hoá lớn, Hà Tiên Cô nhẹ nhàng nhảy lên lướt sóng đuổi theo. Lam Thái Hoà 蓝采和 ném chiếc giỏ trống, đáy giỏ vừa chạm mặt nước, trong giỏ liền có hoa tươi nở bung, Lam Thái Hoà bay tới, tay cầm phách ngọc rẽ sóng mà đi. Hàn Tương Tử 韩湘子 ném ống sáo rồi nhảy lên, ống sáo trôi như một chiếc tàu, Hàn Tương Tử miệng thổi sáo, chân đạp sáo tiến tới. Lữ Động Tân 吕洞宾 ném cây bảo kiếm Hoàng long, trong vòng một trượng, sóng biển lặng yên. Tào Quốc Cữu 曹国舅 tháo chiếc dây lưng ném xuống, dây chưa chạm mặt nước mà sóng nước đã rẽ, Tào Quốc Cữu đứng trên dây giống như đứng trên lưng con rồng đang lắc đầu quẩy đuôi, rẽ sóng mà tiến. Trương Quả Lão 张果老 từ tốn từ trong tay áo lấy ra một con lừa giấy, làm phép biến thành lừa thật rồi cưỡi ngược mà đi. Có vị đứng, có vị ngồi, lúc nhanh lúc chậm, lúc tụ lại lúc tản ra, lúc ngẩng lên lúc cúi xuống ngắm cảnh xa gần, quả đúng là “Bát tiên quá hải, các hiển thần thông”.