Túng Sủng – Ngạo Thế Cuồng Phi

chương 11: tiền đặt cược, ly vương điện hạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Ngân Đường

Beta: Sally

Lôi đài vô cùng náo nhiệt, bốn phía đèn lồng màu đỏ chói mắt treo thật cao, tiếng trống liên tiếp quanh quẩn khắp nơi. Trên đài phụ tử Lạc gia đạm nhiên ngồi xuống. Dưới đài mọi người chen nhau động nghịt, mài quyền sát thủ, muốn đấu tranh anh dũng.

Trên đài hai đại hán đang quyền cước tương giao, đánh khí thế ngất trời.

“Ta cũng thử một lần!” Đột nhiên một giọng trẻ con non nớt cắt ngang.

Đoàn người sôi trào an tĩnh lại. Chỉ thấy một thân ảnh nho nhỏ nhảy lên, bất quá chỉ cao mét rưỡi, ở trong đám người có vẻ thấp bé. Tri Nhã đứng trên lôi đài, tầm mắt khó có thể che giấu chán ghét, thật phiền phức, muốn gì đó còn phải so tài.

“Ha ha —— một tiểu nữ oa lại muốn tới tham gia luận võ chọn rể!” An tĩnh qua đi, mọi người đều mất bình tĩnh. Thậm chí có người điên cuồng cười rộ lên, ngay cả hai người ngồi ở trên đài cao sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

“Lạc gia lần này mất mặt lắm đây!”

“Uy, tiểu cô nương, mẫu thân ngươi gọi ngươi về nhà ăn cơm kìa! Tránh mất thể diện a!” Trong đám người càng thêm châm chọc.

Hừ! Tri Nhã nhíu mày, phiền phức!

Thân ảnh nho nhỏ xoay người đánh ngã mấy tráng hán cười cợt mình. Động tác tựa như nước chảy mây trôi, Tri Nhã lười biếng xoay người lại, ngạo nghễ, như thần nhân cao cao tại thượng hờ hững nhìn xuống nhân loại.

Đám người vừa sôi trào trong nháy mắt yên tĩnh, mở to hai mắt nhìn. Không ai không biết mấy tráng hán vừa rồi võ công tốt cỡ nào! Tiểu cô nương này có thể đánh bại sao? Quả thực bất ngờ.

“Các ngươi còn ai dám phản đối?” Tri Nhã nhíu mày, giọng nói vô cùng khiêu khích.

Trầm mặc thật lâu, đột nhiên một nam tử trung niên bước lên. “Ta phản đối.” Một thân cẩm y, bước đi đầy khí thế.

Tri Nhã khẽ nhếch hai hàng lông mày, nam tử này tuy rằng ăn mặc hoa lệ, lại khó che lấp đáy mắt mang theo mệt mỏi, hiển nhiên trọng bệnh đã lâu. Có thể ông là người của Lạc gia, mặc dù nàng chuyển kiếp tới không lâu, nhưng để sinh tồn trong triều đại này, hầu như tư liệu danh nhân đều nhớ kỹ trong lòng.

Nghe đồn Lạc gia là thương nghiệp đệ nhất gia, hết lần này tới lần khác lại đứng phía sau nhi nữ chọn phu. Khóe miệng Tri Nhã cong lên, thì ra là do thân thể Lạc Gia Thành.

Thân thể Tri Nhã nho nhỏ hiện đầy khí phách. “Vậy ngươi vì sao phản đối? Nếu như ngươi chọn người còn kém hơn cả ta, thì làm sao mà giúp ngươi đảm đương trách nhiệm cho Lạc gia.”

Lời vừa nói, dưới đài bắt đầu nhốn nháo, quả thực, những vị cao thủ đó đều bị tiểu cô nương này đánh ngã.

Lạc Gia Thành nhìn ra trong mắt Tri Nhã sự tự tin, thậm chí, tiểu cô nương này có năng lực vượt lên tất cả mọi người ở đây. Nhưng ông cần một nam tử hỗ trợ nữ nhi mình đảm đương lập nghiệp.

“Thế nhưng, tại hạ luận võ chọn rể, tiểu cô nương thân phận không hợp, sợ rằng…”

Lạc Gia Thành nói chưa xong, trong mắt Tri Nhã hiện hàn quang, nàng nghĩ có chuyện gì mà mình còn không làm được.

“Vậy nếu như ta nói không đồng ý thì sao?” Đôi môi mềm mại nhấn rõ từng chữ.

“Lão phu coi như vô ý!” Lạc Gia Thành không do dự nữa, vung hai tay lên, ý bảo thủ hạ xông lên mang Tri Nhã đi.

Tri Nhã lạnh lùng cười, vô tri! Nàng cho tới bây giờ sẽ không vì chuyện mình làm mà hối hận. Mười ngón hiện ngân quang.

“Chậm đã ——” Một thân ảnh ưu nhã từ trên trời giáng xuống, nam tử áo lam chân chạm đất, áo choàng phía sau theo gió vũ động, hắn tản ra mỹ lệ làm kẻ khác hít thở không thông, rõ ràng thân sam y xanh nhạt, lại giống như hồ điệp phất phới trên không trung.

Là Hiên Viên Uyên, Tri Nhã nhíu mày, chết tiệt, nàng hoàn toàn không phát hiện hơi thở của hắn, nam tử này quả thực đáng sợ.

Hiên Viên Uyên ưu nhã xoay người, thân thể thon dài như nam tử bước ra từ trong tranh, tản mát ra tà mị.

“Là Ly vương…”

“Là Ly vương điện hạ!” Bỗng nhiên có người nhận ra Hiên Viên Uyên, nhịn không được kêu lên. Đoàn người bên dưới vừa nhìn là biết Vương gia, rộn ràng còn không quên vội vàng quỳ dưới đất.

“Đều đứng lên đi, ngoài cung bản vương không cần nhiều lễ tiết như vậy.” Hiên Viên Uyên phất phất tay, nhìn bách tính đứng dậy. Liền xoay người đi tới Lạc đương gia.

“Ngươi nói tiểu nha đầu này không hợp quy cách của ngươi, vậy bản Vương đây thì sao?” Con ngươi Hiên Viên Uyên thâm thúy lóe tà quang. Nha đầu kia muốn ngoạn, vậy hắn liền theo nàng.

Bất quá, nàng lại dám chọn rể, lá gan này thật là lớn, nhưng hắn cảm thấy hứng thú.

“Vương gia, Lạc gia thần chỉ là giới bình dân không với cao nổi.” Lạc Gia Thành nhất thời bị hoảng sợ, mặc dù có thể đặt quan hệ với Ly vương có mơ cũng chẳng dám, thế nhưng cơ hội trước mắt, ông lại không dám tin.

“Có cái gì mà không với cao nổi.” Tri Nhã chậm rãi đi lên trước, trong mắt tính toán.

Nếu hắn tự đưa tới cửa, không lợi dụng một chút thật quá xin lỗi mình. “Kỳ thực theo ý Vương gia nếu ta tham gia mà thắng, vậy thì mời Lạc đương gia truyền chi bảo ban tặng ta, Vương gia sẽ giúp Lạc gia các ngươi chọn người thích hợp, nếu ta thua, vậy Vương gia là con rể nhà ngài, ngài xem thế được không?”

Con ngươi Hiên Viên Uyên thu lại, môi mỏng cong cong, tà mị vạn phần. Không ngờ lại bị tiểu nha đầu này tính toán đến cuối cùng. Coi hắn như tiền đặt cược, còn không cho hắn cơ hội tham gia tranh tài, thật đúng là to gan lớn mật!

“Thế nào?” Hai tròng mắt Tri Nhã mang theo khiêu khích, cho dù Hiên Viên Uyên không đáp ứng chuyện này, nàng cũng có thể dựa vào năng lực của mình đoạt lấy tơ tằm huyết cầm. Nàng không tin tên Vương gia hồ ly này coi trọng Lạc gia tiểu thư.

Hiên Viên Uyên bất động thanh sắc đối mặt với ánh mắt của Tri Nhã, tà mị tiếu ý dày đặc vài phần.

“Ly vương, ý của ngài là…” Lạc Gia Thành thô thô thở dài, ánh mắt hai người này thực sự quá kinh khủng! Run run mở miệng hỏi.

“Đương nhiên, y theo tiểu nha đầu.” Hiên Viên Uyên thu hồi ánh mắt của mình, vung hai tay lên đem áo choàng đeo sau lưng rơi trên mặt đất.

“Nhưng, nhiều đại nhân (người lớn) lại đánh một đứa bé, có thể hơi quá đáng, không bằng…” Hiên Viên Uyên ưu nhã quay đầu, quả nhiên thấy Tri Nhã nhíu mày.

Người nam nhân này, không phải là muốn đổi thành… Hai mắt Tri Nhã cảnh giác, tuy rằng nàng từ hiện đại xuyên qua, thế nhưng đối với cầm kỳ thư họa, có thể nói mọi thứ không thông.

Chợt nghe Hiên Viên Uyên nói lên câu Tri Nhã ghét nhất: “Đổi thành đấu văn…”

Đôi mắt Tri Nhã nhất thời nảy lên tín hiệu nguy hiểm. Người đàn ông này, tuyệt đối là cố ý!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio