Hai mắt Cố Lê đỏ lên, yên lặng tựa đầu lên vai cậu. Chàng trai bị giữ lại, không chỉ sợ hãi mà còn khiếp hồn, đến cả Cố tổng cũng quên gọi mà chỉ biết nhỏ giọng nói: “Chân em đau…”
Cậu muốn lợi dụng điểm này để khơi lên lòng thương xót của người đàn ông kia.
Cũng không biết Cố Lê có nghe thấy không, nặng nề ngẩng đầu nhìn cậu.
“Chân nào?”
Túng Túng nuốt nước miếng, thấp giọng trả lời: “Hai chân đều…”
Tay Cố Lê nắm lấy nắm chân cậu. Quần jean rộng rãi bị kéo lên, anh nắm lấy thịt đùi mềm mại tinh tế xoa nhẹ. Da đầu Đỗ Vân Đình tê rần, không thấy xúc động mà chỉ cảm thấy mình như cá bị ướp gia vị, bây giờ đang trộn cho vừa miệng, sau đó sẽ bị ăn luôn trong nồi.
Cậu đỡ lấy cái nồi phía sau, lưng bị đau, cái chân không những không khá lên mà còn co rút dữ hơn.
Giọng còn mang theo âm mũi, [Cậu sợ cái gì.]
Đỗ Túng Túng: […]
Nói thừa, cậu nói coi tui sợ gì!
Còn không phải là do món ăn của cậu ban tặng sao?
: [Chính cậu yêu cầu mà.]
Đỗ Vân Đình: […]
[Không đúng,] sửa lời, [Là cậu cướp trắng của tôi mà.]
Đỗ Vân Đình nghe ra ý cười trên nỗi đau của người khác trong giọng nói của nó. Da đầu cậu sắp nổ tung, cảm giác trạng thái hiện tại của Cố tiên sinh như con sói đói bụng mấy tháng trời… Đều muốn trực tiếp nhai gọn rồi nuốt người ta vào bụng. Đỗ Vân Đình cũng không rảnh nghĩ chuyện khác, vội vã giục: [Nhanh lên nhanh lên, đổi đồ cho tôi!]
[Đổi gì?] Thế mà hệ thống lại không hề vội, thậm chí còn lật giở sách, [Thẻ lông xù hử?]
Giờ này mà đổi thẻ lông xù gì má! Đỗ Vân Đình ngừng lại, trong lòng ôm chút may mắn, [Nếu tôi biến thành lông xù, liệu Cố tiên sinh có còn cho tôi nở hoa không?]
: [Cậu có thể thử một chút.]
Đỗ Vân Đình nghĩ lại, thôi được. Lần đầu trong thế giới này, cậu không muốn để Cố tiên sinh sau khi nhớ tới lại cho rằng mình thật sự đã ngủ với vượn cổ phương Nam.
Cậu còn muốn làm người.
Cái cổ bỗng nhiên tê rần, cậu bị người đàn ông kia cắn. Đỗ Vân Đình cảm giác phần da nhỏ đó đã bị cọ rách rồi, khóc không ra nước mắt đi giục hệ thống, [Mau lên, đổi đồ!]
: [Hai mươi tám điểm tích lũy một hộp.]
Á đù, tăng giá? [Cậu làm gì vậy?]
, [Hết cách rồi, giá cả tăng vọt, lạm phát nảy sinh.]
Đỗ Vân Đình vừa định há miệng lên án đồ gian thương vô lương tâm này, bỗng nhiên khẽ run lên đành phải cắn răng chấp nhận.
[Hai mươi tám thì hai mươi tám, cho tôi hai hộp… Không, ba hộp.]
Đúng là ăn cướp trắng trợn.
Ba cái hộp nặng trĩu rơi vào trong túi cậu, rốt cuộc Đỗ Vân Đình cũng thở phào một hơi, đến cả giãy dụa cũng không còn sức nữa, chỉ kịp kêu đau một tiếng rồi lập tức bị kéo vào vực sâu vô tận.
Cậu bị mang tới bàn đám phàn để nói chuyện làm ăn với Cố tiên sinh.
Đỗ Vân Đình vẫn luôn biết công việc kinh doanh của Cố tiên sinh rất lớn, mối làm ăn lớn triệu không chỉ là nói suông. Nhưng hôm nay được tận mắt chứng kiến bức tranh toàn cảnh về đế chế tài chính của Cố Lê, cậu mới biết rốt cuộc công việc kinh doanh của Cố tiên sinh lớn cỡ nào… Một tòa nhà văn phòng cao vút trong tầng mây, lại còn được xây vô cùng hoành tráng, từ cách trang trí cho đến cấu trúc, không có điểm nào mà Đỗ Vân Đình không thích.
Loại không khí đó chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta kinh hãi. Chỉ là có vẻ điều hòa không tốt lắm, mặt ngoài tòa nhà bị hun nóng rực, sàn nhà cũng nóng như bốc cháy.
Đỗ Vân Đình nhìn tòa nhà cao tầng trăm tầng trước mặt, nhớ tới ngôi nhà nhỏ hai tầng kiểu phương Tây của mình, đúng là không muốn nhìn vào… Tiền vốn của cậu và Cố Lê, quả thật không thuộc cùng một đẳng cấp.
Trong lòng cậu khiếp sợ, nuốt ngụm nước bọt. Cò kè với người đàn ông: “Hay là thôi đi…”
Bây giờ cậu cảm thấy, công ty nhỏ như cậu không nhất định phải nhận mối làm ăn này.
Cố tình Cố Lê lại khăng khăng muốn đưa nó cho đối tác kinh doanh của mình, không cho từ chối nói: “Nhất định phải lấy.”
Cố tiên sinh cứ lôi kéo cậu leo lên phía trên từng tầng từng tầng một, tự thân lên tầng cao.
Đứng trên nóc tòa nhà nhìn xuống chỉ thấy một vùng trắng xóa. Dưới lầu có hai cái bể bơi hình tròn thông với một khu vườn nhỏ xinh. Mặc dù tòa nhà hai tầng kiểu Tây của cậu cũng có bể bơi, nhưng không có vườn hoa đủ loại cây cỏ như thế này, chỉ nhìn cũng đã rung động. Cậu ngắm các loại hoa cỏ trong vườn, cùng lặn xuống hồ bơi với Cố tiên sinh.
Bọt nước bắn lên tung tóe, cậu đạp hụt một bước, hoàn toàn bị sóng nước nhấn chìm.
…
Chuyện đàm phán làm ăn của Đỗ Vân Đình và Cố Lê không quá vui vẻ. Ngày hôm sau khi tỉnh lại, cậu như người tàn phế, nói với : [Tôi chỉ muốn một món tiền nhỏ…]
: [Sau đó thì sao?]
Đỗ Vân Đình gào khóc: [Sau đó Cố tiên sinh cho tôi một món siêu lớn!]
Khoản tiền lớn thì thôi đi, đằng này lại còn chia theo giai đoạn!
Cứ lần lượt từng đợt, một lần tiếp một lần… Công ty nhỏ như cậu cơ bản không thể nhận nhiều đầu tư như vậy được, chuỗi mắt xích tài chính nhanh chóng báo lỗi, hoạt động vận hành sắp tê liệt. Hai mắt Đỗ Vân Đình dại ra nhìn trần nhà, thì thào: [Tôi cảm giác muốn phá sản rồi.]
Vì lần hợp tác này, cậu quá hao tổn.
: […]
: [Cậu có thể khuyên anh ta cho ít hơn.]
Đỗ Vân Đình nghe vậy trầm mặc hồi lâu, lúc mở miệng lần nữa thì giọng nói đã mang tiếng khóc, [Tôi khuyên rồi, thậm chí tôi còn khóc cho anh ấy thấy.]
Cái kiểu gào khóc toáng lên, nhưng có cách nào nữa đâu, toàn là vô dụng!
[Tôi nói tôi không muốn nhiều như vậy, nhưng anh ấy nhất định phải cho tôi, cứ phải cho tôi… Tôi thật sự chỉ muốn một ít vốn để đầu tư nông nghiệp, không muốn nhận gia sản nghìn tỷ của Cố tiên sinh đâu!]
: [Nghĩ tích cực lên, ít nhất bây giờ cậu đã là phú ông nghìn tỷ.]
Đỗ Túng Túng: [… Không, đêm qua, món tiền kia đổ sông đổ biển hết rồi.]
Đúng thế. Đổ sông đổ biển hết.
Cậu từ từ trở mình trên giường, cảm giác mình chẳng khác gì con cá ướp muối đang treo trên dây chờ hong khô, dứt khoát kéo áo choàng tắm lên trên một chút để lộ cái bụng nhỏ trắng bóc, gió lùa vào.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Cố Lê bước ra.
Không biết người đàn ông đã tỉnh lại từ lúc nào, lúc này trông hoàn toàn khác với Đỗ Vân Đình nửa sống nửa chết sau cuộc đàm phán, anh vẫn là một doanh nhân tinh anh, bước tới kéo quần áo của cậu xuống che bụng lại.
Đỗ Vân Đình hơi tủi thân nhìn anh, vừa mở miệng đã khàn giọng, “Nóng.”
Đúng là hôm qua cậu bàn chuyện làm ăn hơi mạnh bạo, cổ họng gần như không thể phát ra tiếng.
Có vẻ người đàn ông đã chuẩn bị từ trước, ngồi xuống bên đầu giường rồi rót một cốc nước. Đỗ Vân Đình nhấp hai ngụm, cảm nhận được vị ngọt trong đó.
Nước chanh mật ong, nhuận cổ họng.
Cậu chép miệng uống trên tay người đàn ông. Một cánh tay khác của Cố Lê mạnh mẽ kéo xuống góc áo mà cậu vừa lén vén lên, giữ tay không cho cậu nhúc nhích, “Cẩn thận lạnh.”
Đỗ Vân Đình vẫn muốn vén lên tiếp, ngay cả hệ thống cũng khuyên: [Đừng vén lên.]
Phía trên trông như bị ướp muối, vết tích rất đậm, mận đỏ người ta vẽ cũng không mạnh tay như cậu.
Đỗ Vân Đình không nhúc nhích nữa, chỉ là nằm trên giường co rúm lại, vẫn tủi thân như trước, “Em muốn ăn đùi gà.”
Đôi mắt Cố tiên sinh liếc cậu, “Em không được ăn nhiều dầu nhiều muối.”
Đỗ Vân Đình không chịu, lăn lộn trên giường vỗ chăn, “Đùi gà!”
Cậu không hiểu, vì kéo GDP mà suýt nữa cậu không thể đứng dậy nổi, vậy mà giờ muốn ăn chút đùi gà cũng không được!
Dường như người đàn ông vẫn ngồi im ở đầu giường, im lặng một lát rồi đứng dậy đi lấy điện thoại. Lúc quay vào nhà, mấy người trợ lý trong công ty đều lúng túng theo phía sau, đặt một tấm bàn nhỏ lên giường Đỗ Vân Đình, đặt một cái chén lớn, bên trong đựng đầy cháo hoa và cả thịt đùi gà xé nhỏ, lúc bày biện cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ là ánh mắt lúc vô tình liếc tới đều tràn ngập vẻ hoảng sợ, cứ như phát hiện ra bí mật động trời.
Á đù má, ông chủ mới làm gì đây?
Kim ốc tàng kiểu hả?
Cố Lê mím môi, đút từng muỗng một cho người trên giường ăn. Chàng trai ăn quá vội, anh liền dừng lại cầm khăn tay cẩn thận lau khóe miệng cho người ta. Nhóm trợ lý càng nhìn càng thấy khung cảnh này quá kỳ lại, sau khi làm xong việc không dám nán lại thêm giây nào, nhanh chóng cầm bát xách hộp thức ăn ra về. Đỗ Vân Đình nhìn bóng lưng hốt hoảng của bọn họ, cảm thán: “Cố tổng, e rằng hình tượng của anh trong công ty bị hủy hoại rồi.”
Cố Lê vuốt mái tóc trắng rũ xuống trước trán cậu, thản nhiên nói: “Không sao.”
Đỗ Vân Đình: “Chắc chắn bọn họ sẽ nói anh bao nuôi em.”
Bao nuôi một ngôi sao nhỏ còn chưa nổi tiếng, dùng tài nguyên nâng người ta hot, nhìn kiểu gì cũng thấy đây là chuyện mà tổng tài bá đạo sẽ làm.
Tổng tài bá đạo hơi trầm tư một lát, nhìn vẻ mặt chàng trai như đang mong chờ, không khỏi nhướng một bên mày, “Em muốn để anh bao nuôi?”
Đỗ Vân Đình thật thà gật đầu, siết chặt chăn khàn giọng nói: “Kích thích.”
Khóe môi Cố Lê nhẹ nhàng nhếch lên, dở khóc dở cười. Một tay anh xoa eo cho cậu, thấp giọng hỏi: “Đau không?”
Đỗ Túng Túng lắc đầu, duỗi tay giữ tay anh lại. Người đàn ông nói: “Là lỗi của anh.”
“Không phải đâu,” Đỗ Vân Đình căm giận nói, “Là món ăn kia…”
Cố Lê ngắt lời cậu, “Là anh.”
Thật ra anh đã phát hiện ra những suy nghĩ trong lòng từ lâu rồi, cũng biết rốt cuộc mình có tâm tư gì. Lúc thực sự bắt đầu, thật ra anh rất tỉnh táo, từ đầu đến cuối vẫn luôn biết mình đang làm gì.
Nhưng dù vậy, anh vẫn suýt nuốt cả người này vào bụng.
Trong lòng Cố Lê tồn tại một loại tâm tư u ám mà chính anh cũng sợ. Anh muốn khóa chặt người này bên mình mãi mãi, ở một nơi anh chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới. Chỉ mình anh có thể chạm vào, chỉ mình anh có thể nhìn ngắm, nhai nát rồi nuốt hết xương thịt nóng hổi vào bụng anh.
Anh vuốt ve gương mặt người này, chậm rãi lại gần rồi hôn chàng trai.
Đỗ Vân Đình mở to mắt, lông mi dày rậm chạm vào da anh.
Nụ hôn này rất nhẹ nhàng như đang xoa dịu, không hề chứa bất cứ ý tứ thừa thãi nào. Cố Lê đỡ lấy chóp mũi cậu, liên tục vuốt ve sau đầu cậu.
Người đàn ông không nói ra, nhưng Đỗ Vân Đình biết. Hốc mắt cậu chua xót, khẽ thở dài một hơi.
Sau này Đỗ Vân Đình mới biết, hôm đó cậu choáng trên bàn đàm phán, dọa Cố tiên sinh sợ đến mức tỉnh táo lại, gọi bác sĩ tới cả đêm. Lúc người đến thật thì Cố Lê lại không chịu để người ta khám cho cậu thanh niên, tự mình kiểm tra rồi thuật lại cho bác sĩ tình hình vết thương.
Cũng may bác sĩ hiểu biết rộng rãi, nghe xong cũng không ngạc nhiên mà chỉ nói anh đã cố gắng quá mức. Chờ thể lực hồi phục thì sẽ không sao.
Lúc gần đi còn dặn Cố Lê, đừng dùng thuốc linh tinh.
Cố tổng bị oan: “…”
Anh không có, anh không dùng.
Sao anh lại phải dùng những thứ đó?
Chỉ có Đỗ Vân Đình có nỗi khổ tâm mà không dám nói ra, cắn răng chịu đựng.
Sau ngày hôm đó, quan hệ giữa cậu và Cố tiên sinh phát triển rất nhanh, thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông.
Cũng không biết rốt cuộc lần trước trợ lý đã đồn thổi gì, thái độ của mọi người trên dưới công ty đều cung kính với cậu hơn. Cách nhau một cái hành lang dài mà nhân viên vẫn vội vàng chạy tới chào hỏi với cậu, cậu bước qua, thậm chí còn có người cúi đầu với cậu.
Lúc Đỗ Vân Đình vào phòng giải khát, đôi lúc còn nghe bọn họ nói thành lời, gọi cậu là nương nương.
Cậu cực kỳ không hài lòng với nickname này.
lấy làm lạ hỏi: [Vì sao?]
[Chính cung không phải là tình yêu đích thực,] Đỗ Vân Đình nói, nhớ tới - và hoàng hậu ở thế giới trước vẫn vô cùng tức giận, buồn bã nói, [Rõ ràng quý phi mới được sủng ái nhất.]
: […]
Ăn dấm của sách bài tập mà ăn tới thế giới tiếp theo luôn, ký chủ không phải bình dấm chua mà là ống dấm chua, cái loại không ngừng kéo dài xươn xa ấy.
Cậu vào văn phòng của mình, dùng điện thoại nội bộ gọi cho người đàn ông kia. Cố Lê bên kia nhanh chóng bắt máy, ừ một tiếng, “Em nói đi.”
Đỗ Túng Túng ngọt ngào, giọng nói gần như tan chảy: “Em nhớ anh.”
Người đàn ông im lặng một lát, giọng điệu vẫn thản nhiên như trước nhưng lại nói ra lời hoàn toàn trái ngược: “Anh cũng nhớ em.”
Vương tổng đang báo cáo công việc trong văn phòng tổng giám đốc: “…”
Hắn đứng ở đằng kia, không nhịn được lấy khăn tay ra xoa đỉnh đầu đã trọc một nửa, cảm giác mình như cái bóng đèn sáng bóng.
Đỗ Túng Túng ngoan như miếng kẹo sữa, vừa mềm vừa ngọt, lại còn đầy nhân mứt hoa quả, “Em muốn Cố tiên sinh hôn…”
Cố Lê: “…”
Anh nâng mắt nhìn lướt qua Vương tổng trước mặt, vươn tay che loa rồi thản nhiên nói: “Bịt tai lại.”
Vương tổng nghe lời bịt kín hai tai, mắt nhìn sếp mới xoay người lại, nghiêm túc ‘moa’ một tiếng vào loa. Vì chưa từng thực hiện nên động tác không thuần thục lắm, âm thanh phát ra cũng không rõ, môi mỏng chạm khẽ rồi nhanh chóng lặp lại, “Moa.”
Vương tổng: “…”
Má nó, mù tới nơi rồi.
Hắn chứa cả một bụng toàn lời chửi thề.
Nửa tháng sau, đoàn phim chính thức khởi động máy. Diễn viên họ Đỗ lần đầu tiên vào tổ, lúc vào đạo diễn còn vẫy tay gọi cậu: “Tuyết Tùng, đây là phòng nghỉ của cậu.”
Đỗ Vân Đình liếc qua, cảm giác không đủ dùng.
“Sao lại không đủ dùng?” Đạo diễn không hiểu, “Gian phòng kia rộng lắm, đủ cho mấy người nghỉ ngơi trong đó.”
Ít nhất có thể chứa năm sáu người.
Sau đó ông mới thấy, vị diễn viên vừa nhập tổ dẫn theo một đoàn…
Đỗ Vân Đình cũng rất khó xử. Cậu vốn là người đại diện, đương nhiên biết vào đoàn phim không cần mang nhiều người như vậy, nhưng hiển nhiên Cố Lê không yên tâm, vì sợ cậu không quen ăn cơm hộp ở đoàn phim nên dẫn theo hai người đầu bếp tới làm đồ ăn.
Thợ trang điểm, thợ tạo hình và trợ lý còn lại có thể gộp thành một team luôn. Một người đại diện uy tín lâu năm trong công ty cũng được cử đến, lúc này đang tươi cười đứng ra nói chuyện, quen lối mời đạo diễn sang một bên, “Đạo diễn Trương, đây là ý của Cố tổng chúng tôi, thêm hai người đầu bếp cho đoàn đội chúng tôi, đến lúc đó cũng tiện cho mọi người dùng bữa…”
Đạo diễn đã từng nghe không ít người đến đoàn phim còn dẫn theo trợ lý sinh hoạt, nhưng đây là lần đầu nghe nói đưa hai đầu bếp đến đoàn phim. Ông hỏi: “Làm ở đâu?”
Người đại diện cười tủm tỉm giải thích, “Bọn họ đã tìm được chỗ rồi, một nhà dân gần đó cho thuê.”
Đạo diễn cau mày, nhìn điệu bộ này, trong lòng cũng hiểu.
Thấy ông buồn bực không lên tiếng, người đại diện lại nói: “Trước kia Tuyết Tùng là đồng nghiệp của tôi, cậu ấy chưa từng đóng phim. Mong đạo diễn Trương quan tâm nhiều hơn, cho người mới một cơ hội…”
Đạo diễn phất tay, ông không lo điều này, lúc đó ông đã chứng kiến trạng thái của Phỉ Tuyết Tùng, rõ ràng là rất tốt, so ra còn có phong thái hơn kiểu chính quy như Lục Do. Ông lo chuyện khác cơ, gióng trống khua chiêng thế này, có phải Phỉ Tuyết Tùng có chức vị quan trọng ở công ty không?
Người đại diện không thể nói thẳng với ông, nhưng đạo diễn nhìn đoàn đội này, trong lòng cũng hiểu rõ, nếu không phải là con nhà giàu đi chơi thì cũng là có đại gia lắm tiền sau lưng, cái loại khiến người ta đau cả mắt ấy.
Dù là loại nào thì cũng đều không thể tùy tiện đắc tội.
Vì chuyện này mà thái độ mọi người trong đoàn phim đối với Đỗ Vân Đình tốt hơn nhiều. Thợ trang điểm lúc trước nói giọng xỏ xiên cậu, bây giờ thấy cậu lại gọi một tiếng anh Phỉ vô cùng ngọt ngào, nhìn thấy Đỗ Vân Đình ngồi trước bàn trang điểm, đặc biệt ân cần định lại hóa trang cho cậu.
Tay còn chưa kịp sờ vào thì thợ trang điểm Đỗ Vân Đình mang theo đã lại gần, kín đáo ngăn gã lại.
Thợ trang điểm cũ cho rằng cậu vẫn đang so đo chuyện hôm thử vai, trong lòng tức giận nên nói chuyện không dễ nghe, “Anh Phỉ, tôi nói này, anh chắc chắn người anh dẫn đến có thể make up ra hiệu quả mà đạo diễn Trương muốn sao? Đến lúc đó rồi lại tẩy trang make lại, chỉ tổ lãng phí thời gian.”
Người bên Cố thị không để ý tới gã, chỉ lo bận rộn làm việc, nhẹ nhàng dặm nền cho Đỗ Vân Đình. Thợ trang điểm cũ đứng bên cạnh lải nhải mấy câu cũng không ai ừ hử lại với gã, mặt sượng trân, chỉ đành ôm trái tim làm trò cười cho người ta.
Gã muốn chống mắt lên xem có thể hóa trang thế nào được.
Chờ đến khi Đỗ Vân Đình bước ra, quả thực phải khiến hai mắt đạo diễn sáng bừng lên, lúc ông đứng dậy khỏi ghế còn không quên vỗ tay khen tuyệt.
Thật sự quá tuyệt, trang phục cũng ổn, vẻ ngoài cũng chuẩn, ông không thể tìm ra lỗi nào, hiển nhiên người này chính là một đóa hoa sen trắng khiến người ta hận không thể cắm cậu vào hồ.
Ông khen ngợi: “Lớp make up của Tiểu Lưu đẹp hơn trước rồi. Hiệu ứng trang điểm này còn tỏa sáng hơn những gì chúng ta đã thảo luận lúc trước.”
Mặt thợ trang điểm cũ lúc xanh lúc đỏ, không nói câu nào. Đỗ Vân Đình lại sờ mặt, cười nói: “Chuyện này phải cảm ơn đôi bàn tay khéo léo của nhóm Vi Vi, biến tôi từ một người bình thường trở thành thế này.”
Cô gái nhỏ sau lưng cũng thông minh, lập tức nói: “Cũng nhờ vẻ ngoài của anh Phỉ đẹp sẵn rồi, nếu không thì thần tiên cũng không cứu nổi.”
Đạo diễn Trương dừng một chút, giương mắt nhìn cậu rồi lại nhìn sang thợ trang điểm cũ, cau mày lộ ra nét nghiêm nghị.
Ông không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ vẫy tay ra hiệu chuẩn bị bắt đầu.
Bé hoa trắng là một vai phụ, phần diễn không nhiều. Hầu hết thời gian Đỗ Vân Đình chỉ đứng bên cạnh nhìn xem, chỗ cậu ngồi là vị trí tốt nhất để thưởng thức trong đoàn phim, vừa uống đồ uống ướp lạnh vừa ăn đồ ăn vặt, còn say xưa xem diễn, cuộc sống quả thực rất thoải mái.
Có đầu bếp riêng ở đây, cậu nói một tiếng muốn ăn gì là bếp sẽ làm theo như vậy. Vì có cậu mà cơm nước của cả đoàn phim cũng khá hơn nhiều, mấy nhân viên công tác luôn đến cảm ơn cậu, khen ngợi cậu đã cứu rỗi cơm hộp của tất cả mọi người.
Cơm hộp của đoàn phim thế nào, trong lòng mọi người cũng hiểu, mặc dù không thể coi là không ngon nhưng ăn mấy món này liền vài tháng, thật sự có thể khiến người ta chán muốn huệ. Còn canh thì lại càng hiếm có, dù sao đoàn phim cũng đông người, đâu có thời gian nhỏ lửa hầm từ từ.
Nào giống bây giờ, đóng phim xong còn có thể uống một chén canh sườn bắp ngô nóng hổi, vừa thanh đạm vừa dinh dưỡng.
Đoàn phim thần tiên.
Đỗ Vân Đình ngồi cùng mọi người ung dung ăn canh. Cơm của cậu khác mọi người, phía trên có rắc hạt vừng đen, vừa ăn được hai miếng thì bỗng nghe thấy nhân viên lướt Weibo nói: “Lục Do muốn chấm dứt hợp đồng?… Chẳng phải hắn vừa đi ăn máng khác chưa lâu sao?”
Tin tức này đã lên hot search, những người khác đều mở điện thoại ra xem. Bức ảnh đính kèm là khuôn mặt Lục Do, hắn đích thân đưa ra tuyên bố rằng ý tưởng của mình và Tinh Diệu khác nhau, kế hoạch cũng khác, cho nên quyết định chấm dứt quan hệ hợp tác với bên kia.
Dưới comment toàn quần chúng ăn dưa chen nhau đến, ai cũng bất ngờ vì đột ngột kết thúc hợp đồng.
“Chẳng phải đây là chủ mới sao? Mới ký mà?”
“Giờ mới được mấy tháng mà đã chấm dứt hợp đồng rồi? Đừng nói là vì người đại diện bây giờ lại chơi mai thúy nha?”
“Mày mù hả? Không thấy anh ý bảo ý tưởng và kế hoạch khác nhau à?”
“Nói dị mà cũng tin, trên Weibo đúng là một lũ gà con não tàn.”
Trong lòng mọi người ở đoàn phim cũng ngạc nhiên, ngoái đầu nhìn Đỗ Vân Đình, vô thức muốn hỏi quan điểm của người đại diện cũ như cậu. Đỗ Vân Đình ung dung uống một ngụm canh, không hề có thấy bất ngờ.
Nhờ ký ức của nguyên chủ, cậu đã nhìn thấu con người tra công rồi.
Mặc dù tuổi không lớn nhưng dã tâm không hề nhỏ, lúc trước bị coi thường quá nghiêm trọng nên tâm lý vặn vẹo, vội vàng muốn trèo lên cao. Không chỉ mình Phỉ Tuyết Tùng là bàn đạp của cậu, mà tất cả mọi người cũng thế.
Lục Do này, sao có thể chịu chứa chấp một người đại diện mới không làm nên chuyện?
Nhưng hiển nhiên hắn đã mắc sai lầm.
Đúng là Tinh Diệu không có bản lĩnh gì, năng lực chọc người ta buồn nôn lại vô địch. Lúc trước tốn bao nhiêu công sức mới có thể đào được cái cây rụng tiền Lục Do về sân nhà mình, bây giờ cây rụng tiền nói đi là đi, sao dễ vậy?
Cho dù dùng hết thủ đoạn, bọn họ cũng phải quần chết cái cây này ở đây.
Vốn dĩ Lục Do không nghĩ việc thoát khỏi đoàn đội này là việc khó, hợp đồng hắn ký với bên kia cũng không lâu, vì để gây ấn tượng với hắn nên điều kiện rất hậu hĩnh, phí bồi thường vi phạm hợp đồng gần như bằng không. Hắn nói với người đại diện, định chính thức thoát thân khỏi Tinh Diệu.
Nhưng không ngờ anh Lỗi luôn đối tốt với hắn lại đột ngột thay đổi sắc mặt, hỏi: “Cậu muốn đi?… Đi đâu?”
Đã có mấy công ty quản lý mới ném cành ô liu cho hắn, Lục Do chọn một nhà trong đó chuẩn bị qua. Hắn vẫn lịch sự tránh chuyện công ty mới, chỉ nói: “Ý tưởng của tôi và công ty khác biệt, cũng không thể phối hợp tốt với tài nguyên của các người. Nếu có cơ hội, tôi có thể dẫn dắt vài nghệ sĩ dưới tay anh Lỗi giúp cho.”
Nói thế này rồi mà khuôn mặt người đại diện vẫn khó coi. Gã im lặng nhìn nghệ sĩ trước mặt, bỗng nhiên cười một tiếng, nói: “Lục Do, cậu nghĩ lại chút đi.”
Còn muốn gì nữa? Trong lòng Lục Do dần mất kiên nhẫn, hắn không muốn ném hết tất cả sự nghiệp vào tay kẻ ngu này, “Tôi nghĩ kỹ rồi.”
“Cậu nên nghĩ lại đi.” Người đại diện lại cố chấp một cách không ngờ, “Cậu nghĩ xem, lúc đó vì sao Phỉ Tuyết Tùng bị cảnh sát bắt đi?… Thứ đồ đó lấy đâu ra?”
Nghe được câu này, Lục Do tức giận biến sắc.
Trong lòng hắn đột nhiên hoảng loạn, nhìn thẳng vào mắt người đại diện mới như muốn tìm điều gì đó. Hắn tự thấy mình làm chuyện đó rất kín, thậm chí đến cả Phỉ Tuyết Tùng bây giờ vẫn chưa phát hiện ra, người này biết thế nào? Biết từ đâu?
Người đại diện mới cười với hắn. Nụ cười rất sâu xa lại chứa đầy ý lạnh, ý lạnh kia khiến Lục Do lạnh toát từ đầu đến chân.
“Bây giờ, có muốn đi nữa không?”
_______