Cố Lê choàng mở mắt ra, tim đập vội vì câu nói mình vừa nghe được. Tay anh ấn lên lồng ngực, một lúc lâu vẫn không lên tiếng.
Hồi lâu sau, anh ngoảnh đầu nhìn chàng trai trên giường.
Đỗ Vân Đình đang ngủ say, trên mặt còn dính vệt nước mắt như bị bắt nạt, trong mơ còn cau mày lộ ra vẻ tủi thân, vì lưng eo đau nhức nên phát ra vài tiếng rên rỉ bất bình. Cố Lê trầm mặc một lát, cất bước đi qua nhẹ nhàng vỗ lưng người kia… Động tác này khiến chàng trai an tĩnh hơn nhiều, quay người lủi vào trong ngực anh.
Trong ngực là hương sữa quen thuộc, sợi tóc mềm mại của nhóc tóc trắng cọ lên cánh tay anh như thú non đang say ngủ.
Cố Lê xoa eo giúp cậu, một cánh tay khác lại cầm điện thoại lên, ấn gọi.
“Điều tra một lần nữa.”
Anh trầm giọng nói, “Điều tra… Phỉ Tuyết Tùng.”
Phỉ Tuyết Tùng vào thực tập ở Cố thị từ hồi đại học, sau khi tốt nghiệp chính thức vào làm ở công ty, hồ sơ xuất sắc hơn những người khác. Sau đó Cố Lê điều tra mới biết, Phỉ Tuyết Tùng không phải là người thích xuất đầu lộ diện. Ngược lại, vì cha mẹ ly dị từ nhỏ, lại sinh sống nhiều năm ở nước ngoài, cậu không quen bị người khác chú ý, mà càng quen làm việc sau hậu trường, không hề có dấu hiện muốn debut làm nghệ sĩ.
Dưới cái nhìn của đồng nghiệp, Phỉ Tuyết Tùng nghiêm khắc, thủ đoạn mạnh mẽ, không gần gũi.
Không hề giống chàng trai tóc trắng mềm mại ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh mỗi tối, ngược lại càng gần gũi với chính Cố Lê hơn.
Nhưng cũng không ai thấy lạ, trước kia Phỉ Tuyết Tùng hao phí bao nhiêu tâm huyết lên người Lục Do, người sáng suốt đều thấy rõ mồn một.
Kết quả thật vất vả trồng được trái cây lại bị người ta hái đi, tâm huyết lúc trước đều trôi theo dòng nước. Chuyện này, có là ai cũng không thể chấp nhận nổi. Vì thế mà cậu thay đổi ý định, sửa lại tính tình, đólà chuyện khiến người ta dễ hiểu.
Cố Lê nghe xong tất cả, đôi mắt tối mịt không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ngày hôm sau, bên cảnh sát cũng báo tin tới. Bọn họ bắt Lục Do về nhưng lại không có bằng chứng trực tiếp để buộc tội đối phương, Lục Do lại là nhân vật công chúng, cứ khẳng định bản thân không hề biết gì về chuyện bắt cóc này, cảnh sát không có cách bắt giữ hắn, hai bên quần nhau một hồi, rốt cuộc vẫn phải thả người ra trước.
Lục Do bình an vô sự được người đại diện đón về nhà, trên đường đi đều trầm mặc không nói.
Anh Lỗi quan sát vẻ mặt hắn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy dáng vẻ của hắn, nhịn không được nói: “Cậu tém tém lại một chút, vừa rồi nếu bị người ta chụp được thì có chuyện đấy.”
Lục Do không trả lời, chỉ ngả người ra ghế sau, ngón tay xoa huyệt thái dương. Người đại diện mới đảo tay lái, cũng cảm thấy đáng tiếc, “Đúng là… Sao mạng Phỉ Tuyết Tùng lớn vậy? Gặp bọn bắt cóc mà vẫn còn sống sót?”
Gã không mong nhận được câu trả lời từ Lục Do, Lục Do là một cao thủ thủ đoạn âm hiểm, trước mặt người khác luôn tẩy trắng bản thân sạch bong. Không ngờ lần này, vậy mà Lục Do lại trả lời, “Mạng anh ta lớn.”
Cơ hội này mà còn thất thủ.
Sau lần này, sao hắn có cơ hội giải quyết kẻ này triệt để được nữa?
Trái tim Lục Do rơi vụt xuống, nghĩ đến việc người kia liên tục lấn lướt mình, cả người đều khó chịu. Hắn không muốn nghĩ đến gương mặt kia nữa, chỉ khép mắt lại dựa ra sau nghỉ ngơi.
Đột nhiên điện thoại vang lên, Lục Do không thèm nhìn, trực tiếp ném sang chỗ ngồi bên cạnh.
Bây giờ trong lòng hắn rối bời, không có tâm trạng đọc mấy thứ hỗn loạn đó.
Nhưng điện thoại như cố tình đối đầu với hắn, cứ vang lên từng tiếng không dứt, cuối cùng đến cả anh Lỗi cũng không nhịn được cau mày, nói: “Mở ra xem đi, rốt cuộc là tin gì mà vội vậy?”
Lục Do mím chặt môi, mở khóa điện thoại. Ngay sau đó hắn hét lên một tiếng, ném điện thoại di động xuống sàn rồi chật vật tránh qua một bên, vì sức quá lớn nên đỉnh đầu đụng phải trần xe, nhưng Lục Do không hề cảm giác được, con ngươi của hắn co rút kịch liệt cứ như có ai đang vươn tay tóm lấy cổ hắn, bóp hắn nghẹt thở.
Anh Lỗi không rõ chuyện, không có lòng dạ lái xe liên tục nhìn hắn qua kính chiếu hậu, “Sao thế? Làm sao?”
Gã thấy nghệ sĩ nhà mình đang trừng trừng nhìn màn hình điện thoại, cứ như nhìn thấy ác quỷ đến lấy mạng.
Trên màn hình có một dòng chữ tiếng Anh đỏ như máu, vô cùng nổi bật rơi vào mắt gã.
“wherekevin?”
Người đại diện mới không hiểu ý nghĩa trong đó, còn tưởng ai đùa ác, “kevin là ai? Bạn cậu à?”
Hầu kết Lục Do trượt lên trượt xuống, quần áo sau lưng ướt đẫm hơn nửa.
Đương nhiên hắn biết kevin là ai.
Địa chỉ lúc trước hắn cung cấp… Chính là người dùng tên này.
Bỗng nhiên Lục Do hiểu ra, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Lũ cảnh sát đó!
Là lũ cảnh sát đó!!
Sao lại trùng hợp như vậy… Cố tình ngày hắn quyết định áp dụng kế hoạch lại có nhiều cảnh sát mai phục trong ngõ nhỏ vắng vẻ như vậy, chân trước Phỉ Tuyết Tùng vừa gặp chuyện, chân sau bọn họ đã đuổi theo tới nơi, bắt được chủ mưu ngay tại trận… Nhìn lại từ đầu đến cuối, chuyện này cứ như đã được tính toán từ trước.
Hắn như đã được tính trước. Trong mắt những người này, hắn chính là mồi câu đặc biệt tung ra để bắt cá.
Lục Do chậm rãi dựa vào ghế sau, lông mi như kẹt cứng lại với nhau, chỉ có thể hoảng sợ chớp mắt.
Nhóm người kia là ai, Lục Do vô cùng rõ ràng. Giết người cướp của, gan to bằng trời, một đám liều mạng hết biết… Bọn họ đã lăn lộn trong web đen bao lâu rồi? Chỉ e rằng trên tay mỗi người đều dính máu.
Mà bây giờ, hắn chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong lòng bọn liều mạng này.
Chờ đến khi hắn lấy hết can đảm để đọc, thì dòng chữ trên màn hình đã thay đổi.
Lần này là tiếng Trung, Lục Do đọc loáng qua là hiểu, hắn thở hổn hển không nói được câu nào.
“Đoán xem,” dòng chữ đỏ tươi kia được viết bằng giọng điệu thân thiết, “Ngày chết của mày là bao giờ?”
Lục Do bỗng nhiên rùng mình, nhanh chóng lật úp điện thoại che khuất dòng chữ kia, cứ như làm vậy có thể cách bọn chúng xa hơn một chút, xa hơn chút nữa.
Qua một cái đèn xanh đèn đỏ, anh Lỗi nhìn hắn vẫn thấy rất quái lạ.
“Lục Do,” gã nói, “Rốt cuộc là sao… Đậu!”
Gã bật thốt lên chửi thề, nhìn qua kính chiếu hậu thấy đằng sau có một chiếc xe, có vẻ như đang cố tình đi vào chỗ tắc, nhất định phải lách qua khe hở giữa xe gã và mép đường. Chiếc xe bảo mẫu mà anh Lỗi lái không hề nhỏ, lại bị đối phương va chạm kiểu này nên không khống chế được, cổ tay xoay một cái đã chệch hướng sang làn đường đối diện.
“Đệt!” Gã mắng, “Đi con mẹ nhà mày… Sao chiếc xe đối diện lại bật đèn pha?”
Lục Do nghe được, ngước mắt lên vô thức liếc qua chiếc xe phía trước. Vừa liếc hắn lại chợt giật mình nhận ra, biển số xe này bị che khuất một phần.
Trong lòng hắn lộp bộp, vội hét lên: “Chuyển hướng!”
Anh Lỗi đột ngột đánh ngoặt tay lái, lòng bàn chân đạp ga hết số, chiếc xe mạnh mẽ cua một khúc cua lớn giữa đường…
Nhưng không kịp rồi. Khung cảnh trước mắt Lục Do chợt lộn xộn, ngay sau đó là trời đất quay cuồng, chiếc xe bị tông bay ra xa. Hắn nằm dưới xe, trong đầu chỉ còn lại một vùng ánh sáng trắng hỗn độn.
Lục Do gặp tai nạn giao thông.
Tin tức này nhanh chóng leo lên top hot search, fan hâm mộ khóc ròng cầu nguyện cho hắn được bình an. Đi kèm tin này là Lục Do nằm trên cáng quấn băng vải, băng trắng như tuyết còn thấm vết máu.
Vết thương của hắn không nặng, nhưng nỗi hoảng sợ trong tâm trí còn lớn hơn rất nhiều so với vết thương trên cơ thể. Lục Do nhìn cái gì cũng nghi thần nghi quỷ, đến cả bác sĩ thăm khám cho hắn ở viện mà hắn còn yêu cầu đối phương xuất trình giấy chứng nhận liên quan.
Cả đêm hắn không ngủ ngon giấc, điện thoại bị tắt máy ném ra xa, không dám động vào.
Người đại diện không được may như hắn, vì không thắt dây an toàn nên lồng ngực hịu va đập mạnh, đầu và mặt cũng bị mảnh kính đâm vào gây tổn thương tới mắt, bây giờ vẫn đang nằm trong phòng phẫu thuật. Lục Do không thể yên tâm nằm ở viện, hắn liên tục yêu cầu Tinh Diệu gia tăng vệ sĩ cho mình, tổng giám đốc Tinh Diệu bị hắn quấy rầy nhiều quá nên không nhịn được nữa, lúc đến thăm bệnh chỉ đứng một bên nhìn hắn không hề nói gì, trợn mắt vờ như không thấy.
Lục Do ở bệnh viện mấy ngày, hôm xuất viện nghe hai hộ sĩ nói chuyện với nhau.
“Hình như Phỉ Tuyết Tùng suýt bị trói?”
“Thật sự là quá phách lối, giữa ban ngày ban mặt mà dám cướp người…”
“May là không sao. Tôi rất thích anh trai này, giải đề toán siêu giỏi.”
Hộ sĩ nhỏ kia chê cười cô nàng, “Cô thích người ta chỉ vì môn toán của người ta tốt?”
“Kỹ năng diễn xuất cũng không tệ mừ!” Hộ sĩ này trả lời, “Tôi nghe người trong giới nói anh ấy nhận phim truyền hình, diễn vai bé hoa trắng rất có cảm giác…Nghe nói sau đó còn nhận vai diễn mới thì phải?”
Lục Do không nghe nổi nữa. Hắn bước nhanh vội vàng lách ra khỏi bệnh viện, hắn đội mũ mang khẩu trang, chỉ là lần này không còn đơn giản là vì tránh fan hâm mộ và phóng viên săn ảnh nữa, mà hơn hết là vì tránh đám người kia.
Hắn không biết bao giờ sẽ có lần tiếp theo. Cái này giống như một thanh đao muốn lấy mạng hắn, cứ luôn treo lên đỉnh đầu khiến hắn nơm nớp lo sợ như giẫm trên băng mỏng.
Người đại diện không ở đây, Lục Do dứt khoát từ chối tất cả các sự kiện, nhốt mình trong nhà ngày qua ngày. Tổng giám đốc Tinh Diệu cho là hắn bị kích thích, không hề coi hắn là cây rụng tiền nữa, sai người lôi cổ hắn ra khỏi nhà, dùng hợp đồng bắt hắn đi quay quảng cáo.
Lục Do đi thì đi, nhưng tinh thần không có nên một lúc lâu vẫn không nhập vào trạng thái được.
Cuối cùng đạo diễn hô ‘cut’, gọi hắn: “Lục Do, ra ngoài một chút đi, thay đổi cảm xúc.”
Lục Do không có ý định ra ngoài, hắn vẫn ngồi trong đoàn phim, tiện tay nhận một chai nước được đưa tới. Sau khi mở nắp uống một ngụm, bỗng nhiên hắn phụt ra ném cái chai xuống đất.
Người đoàn phim vội chạy lại, hỏi to: “Sao thế?”
“Có chuyện gì vậy?”
Lục Do không nói nên lời, hắn chỉ biết nén chặt cổ họng, ánh mắt sợ hãi. Đạo diễn nhìn dáng vẻ của hắn bèn sờ vào nước trong chai, ngửi thấy một mùi khó chịu khác thường.
Mặt ông ta trầm xuống, trong lòng cũng nặng nề theo.
Bên trong có pha lẫn gì đó.
Phòng tuyến của Lục Do hoàn toàn bị đánh sập, hắn che cổ họng chỉ có thể phát ra một tiếng gầm nhẹ hoảng sợ. Cùng lúc đó, tin tức giao dịch lúc trước trên web đen đã biến mấ, một cái mới nhảy ra:
[Mua mạng.
Lục Do, hai mươi lăm tuổi, giới tính năm. Phạm vi hoạt động: S thị Trung Quốc. Nghề nghiệp nghệ sĩ.
Phục vụ trong cảnh sát Trung Quốc, nằm vùng.
Chấp nhận mặc cả cung cấp tứ chi không hoàn chỉnh.]
Đỗ Vân Đình vẫn chưa biết, Lục Do chỉ muốn hố cậu một lần, lại hố mình thành kẻ nằm vùng trong web đen, mồi câu ngầm. Cậu chỉ thấy tin tức của Lục Do được tung ra mỗi ngày, ban đầu chỉ là tai nạn giao thông, sau đó lại là uống chất lỏng không rõ nguồn gốc, đang đi đường thì chậu hoa rơi xuống, lan can hỏng hóc…
Đỗ Túng Túng: “…”
Này thì xui xẻo thôi rồi luôn.
Cảnh tượng này mà được đổi thành người khác diễn, thì đó là phiên bản thực của Final Destination (Phim Lưỡi hái tử thần).
Cảnh sát có suy đoán trong lòng, sợ Lục Do xúc phạm tới người trong đường dây ngầm, rước họa vào thân. Chuyện này với họ mà nói thì chỉ có lợi không có hại, người trong đường dây ngầm càng manh động thì càng dễ bị tóm.
Cuối cùng khi họ tìm được chứng cứ quyết định để bắt người, Lục do không hề bối rối như họ nghĩ, mà ngược lại còn thở phào một hơi, dáng vẻ nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Tôi có thể khai báo,” hắn khàn giọng nói với cảnh sát, “Tôi sẽ khai báo tất cả mọi chuyện…”
Hôm đó là ngày cả ngành giải trí rung chuyển. Lục Do khai ra tất cả những gì hắn biết, có hơn mười nghệ sĩ và tên tuổi lớn ngành giải trí dính vào đường dây buôn bán ma túy. Hàng ngày tin tức đều ồ ạt tung ra, quả dưa sau còn lớn hơn quả dưa trước khiến quần chúng vây xem đều giật mình không thôi.
Lục Do đã bị giẫm xuống bùn nhưng vẫn có những fan loli không cam lòng, tìm cách tranh thủ tẩy trắng cho hắn.
“Anh chúng tôi cũng không dễ dàng, mặc dù bây giờ anh ấy làm chuyện sai lầm, nhưng tôi tin nhất định sau này anh ấy có thể sửa đổi! Dù sao các người cũng phải cho anh ấy một cơ hội!”
Nhưng dưới mấy Weibo tẩy trắng này lại không nhận được sự đồng cảm của người qua đường, ngược lại bình luận toàn là “Không thể tha thứ”, “Cút đi”, “Mụ nội nó chứ đây là giới hạn cuối cùng đó!”
Không một ai đứng về phía Lục Do. Họ không phải là người mà Lục Do có lỗi, cũng không phải là người có tư cách tha thứ, người thực sị bị phản bội, một số đã biến thành xương trắng dưới bia mộ không tên, một số vẫn đang nằm trên tuyến đầu của công cuộc phòng chống ma túy.
Bốn chữ liều sống liều chết không đơn giản như trong tưởng tượng. Vẫn có người bất chấp pháo lửa, vác theo súng đạn vì bảo vệ mảnh đất này, bọn họ đang đứng trên con đường mà những người này dốc sức làm nên, bọn họ đâu có đủ tư cách để nói lời tha thứ?
Fan loli bị chửi sml, mấy lâu sau chẳng dám lên tiếng nữa. Thay vào đó là tiếng hô yêu cầu nghiêm phạt.
Chuyện dùng ma túy của Phỉ Tuyết Tùng lúc trước một lần nữa được chính thức làm sáng tỏ, cho thấy đã nắm giữ đầy đủ chứng cứ chứng minh Lục Do ác ý tố cáo, cố gắng bỏ thuốc vào rượu vô ích.
Tin tức này vừa tung ra, nhất thời lại khơi lên sóng to gió lớn. Fan hâm mộ vẫn nhớ rõ trước kia mình sỉ nhục Phỉ Tuyết Tùng thế nào, bây giờ những lời đó lại bắn ngược lên đầu chính chủ nhà mình, chính chủ thế mà lại là loại lấy oán báo ơn, mặt ai nấy đều nóng như lửa đốt. Có người hiểu chuyện đặc biệt đến dưới Weibo Đỗ Vân Đình nói lời xin lỗi, cũng có người cảm thấy mất mặt, lén lút xóa sạch Weibo hồi trước bênh vực Lục Do.
Dù thế nào đi nữa, tòa cao ốc Lục Do đã nghiêng ngả đến nỗi không đỡ nổi nữa.
Lúc bấy giờ có người nhớ tới câu “Tôi có thể nâng cậu ta lên, thì cũng có thể để cậu ta ngã” của Phỉ Tuyết Tùng, chỉ cảm thấy đúng là tiên tri.
Bây giờ chẳng phải Lục Do đã ngã đau hơn vì Phỉ Tuyết Tùng sao?
Cũng có người quan tâm: Phỉ Tuyết Tùng đâu rồi? Hình như lần trước sau khi suýt bị bắt cóc thì không có tin tức gì nữa.
Nhưng trạng thái im lặng này kéo dài không lâu. Chẳng bao lâu sau, đoàn phim truyền hình và đoàn phim mà cậu tham gia đều tiến hành công bố, khi nhìn thấy tên của dàn diễn viên chuyên nghiệp, vô số người gần như trừng mắt suýt rơi ra khỏi vành.
Người đại diện này, thế mà lại bước ra sân khấu từ sau hậu trường, thành lão đại trong Cố thị, các loại tài nguyên thi nhau push cậu.
Độ hot của Phỉ Tuyết Tùng vẫn luôn tăng không giảm, trước kia bị cả mạng xã hội bôi đen, bây giờ cả mạng xã hội bị vả mặt, ai cũng áy náy với cậu. Điều này khiến nhân duyên của người qua đường với Đỗ Vân Đình trở nên tốt bất ngờ, thật sự trở thành bé hoa trắng ngây thơ trong mắt mọi người, ai nhìn vào cũng thấy cậu chịu đủ ức hiếp.
Đỗ Túng Túng nói với : [Ức thì không, hiếp thường xuyên.]
: […]
Cấm tất cả ô ngôn uế ngữ của cậu.
Sau khi tra công vào tù, Đỗ Vân Đình trải qua mấy chục năm thanh nhàn với Cố tiên sinh. Có đại gia lắm tiền Cố tiên sinh làm chỗ dựa, Đỗ Vân Đình làm nghệ sĩ vô cùng thoải mái, không cần chạy sự kiện ngày đêm, cũng không cần đi tiếp người ta uống rượu lấy thể diện. Cậu chỉ nhận những kịch bản thấy hứng thú, không quan tâm đến marketing, chỉ diễn lúc muốn diễn, thế mà lại rèn được kỹ năng diễn xuất tốt ngoài mong đợi, ở tuổi ba mươi tư rinh được giải ảnh đế tầm cỡ trong nước.
Sau khi trao cúp, người chủ trì mời cậu phát biểu cảm nghĩ.
Đỗ Vân Đình đứng trên sân khấu, chân thành nghĩ ngợi. Cậu nhìn mọi người dưới sân khấu, dễ dàng nhìn ra khuôn mặt người đàn ông trong đó… khuông mặt có xương lông mày cao, hốc mắt sâu, anh tuấn mà lạnh lùng.
Cậu nói: “Thật ra cũng không có gì muốn nói. Nếu phải nói thì tôi muốn nói cảm ơn tiên sinh của tôi.”
Câu này vừa vang lên, ai nấy dưới sân khấu đều sững sờ. Đến cả người chủ trì cũng choáng, gượng cười giải thích hộ cậu, “Chắc là Tuyết Tùng nói chệch, vừa rồi cậu nói cảm ơn tiên sinh…”
“Tôi nói thế á?” Đỗ Vân Đình cười hỏi lại, “Vậy tôi nói nhầm đó, tôi muốn nói là cảm ơn Cố tiên sinh, tổng giám đốc của tôi.”
Cậu giơ cúp lên, chạm nhẹ vào miệng rồi lắc nó về phía người đàn ông.
“Công lao của chiếc cúp này, em có một nửa, cũng có một nửa của anh.”
“…”
Câu này cũng khá rõ ràng…
Sao nghe cứ mập mờ nhỉ.
Năm bốn mươi tuổi, Đỗ Vân Đình nhận được lời mời của bạn học cấp ba về tham gia họp lớp.
Tại bữa tiệc, cậu gặp lại người lúc trước nói có đàn em thích cậu. Lúc người kia nói chuyện phiếm với cậu lại nhắc tới đàn em năm xưa, “Cậu đàn em hồi xưa đúng là, thường xuyên đến cổng trường nhìn cậu…”
Đỗ Vân Đình nhìn người này, không thể tưởng tượng được thế mà anh ta vẫn tiếp tục lời nói dối bị Lục Do làm lộ tẩy. Cậu hỏi: “Đàn em nào?”
“Cậu không có ấn tượng gì hả?” Bạn học nói rồi khoa tay múa chân với cậu, “Chính là cái người vóc dáng cao lớn, trông như người nước ngoài, đẹp trai ngời ngời ấy… Cậu không hề nhớ gì ư?”
Đỗ Vân Đình cau mày, hình dung này của đối phương khiến cậu nhớ tới Cố tiên sinh, trong lòng cậu cảm thấy có chút không đúng.
“Cũng đúng,” bạn học nói tiếp, “Lúc đó chỉ đứng ở cửa ra vào nhìn cậu, liếc cậu từ xa rồi rời đi, không đến nói chuyện. Hồi đó tụi tôi đều đoán là rốt cuộc bao giờ cậu ta sẽ thổ lộ đây?”
Anh ta nói nghiêm túc, không hề có dấu hiệu giả vờ. Đỗ Vân Đình nhìn anh ta chằm chằm, chậm rãi lật ngửa những phỏng đoán ban đầu trong lòng, “Thật sự có người như vậy sao?”
“Đương nhiên là có!” Bạn học nói khó hiểu, “Tôi nói dối làm chi? Cậu hỏi mấy bạn cùng lớp mà xem, có ai không biết đâu?”
Đỗ Vân Đình tùy ý kéo một người qua hỏi thử, quả nhiên người này cũng nhớ. Chỉ có cậu không hề nhớ ra, giống như đó chẳng qua chỉ là người dưng, không hề ảnh hưởng đến cậu.
Lúc kết thúc buổi họp lớp, Cố Lê lái xe tới đón cậu. Ngoài trời đổ mưa nhỏ, người đàn ông sợ cậu bị ướt bèn che dù đứng ngay cửa ra vào, dáng người cao thẳng và khí chất nổi bật, không hề bị nước mưa làm chật vật.
Bạn học yên lặng nhìn Cố Lê hồi lâu, ngay sau đó đẩy Đỗ Vân Đình trách móc: “Sao cậu còn giả vờ không biết?… Chẳng phải cậu đã ở bên người ta rồi hay sao?”
Cảnh tượng này không khác năm xưa là bao, anh ta nhìn một chút, những ký ức xưa liên tục xuất hiện.
Lông mày Đỗ Vân Đình cau chặt, hỏi: “Cậu nói Cố tiên sinh?”
“Đúng,” bạn học kia như nhớ ra điều gì đó, vỗ tay một cái, “Cũng không phải họ Cố…”
Anh ta còn đang nói gì đó, nhưng Đỗ Vân Đình không nghe thấy nữa.
Trái tim cậu nhảy thình thịch, ý thức được mình đã tính sai rồi. Từ lúc bắt đầu, nhân vật đàn em không phải do Lục Do hư cấu ra.
Đúng vậy, thay thế một người mà tất cả mọi người đều không nhớ rõ dù sao cũng dễ tin hơn bịa ra mọt người mới hoàn toàn. Chỉ là Đỗ Vân Đình vẫn hơi không hiểu, sao lại là Cố tiên sinh?
Cố tiên sinh… Sao lúc trước lại cố tình chú ý tới Phỉ Tuyết Tùng hồi đó?
Cậu hỏi , [, cậu giấu tôi cái gì đúng không?]
nói: [Tôi chưa từng lừa người khác.]
Đỗ Vân Đình: [Tôi không nói cậu lừa ai, tôi chỉ hỏi là có phải cậu không nói gì đó cho tôi biết đúng không.]
tránh nặng tìm nhẹ, đáp: [Chẳng qua chỉ là một vấn đề nhỏ không quan trọng thôi.]
[Ví dụ như?]
Thấy không thoát được, rốt cuộc hệ thống cũng nói thật, [Giai đoạn trước của thế giới này, hệ thống chính loại bỏ một bug nhỏ.]
Đỗ Vân Đình hỏi: [Bug gì?]
[…] không trả lời.
Đỗ Vân Đình lại hỏi: [Có liên quan tới Cố tiên sinh, đúng chứ?]
vẫn không trả lời, nhưng loại im lặng này cũng tương đương với ngầm thừa nhận. Đỗ Vân Đình hít sâu một hơi, giọng khẽ run khỏi: [Cố tiên sinh mang theo ký ức đến đây, đúng không?]
Anh ấy biết mình sẽ xuất hiện ở bước ngoặt khi nguyên chủ bị tra công tổn thương, vì vậy vẫn luôn chờ đợi.
Cho nên từ đầu đến cuối anh vẫn luôn chú ý đến Phỉ Tuyết Tùng, nhưng lại chưa từng tiến lên nửa bước.
Bởi vậy mới có đàn em.
Rốt cuộc cũng trả lời: [Sau khi ký chủ chính thức nhận nhiệm vụ, bug đã được xử lý hoàn tất rồi.]
Đỗ Vân Đình hiểu ra.
Cậu nhìn người đàn ông ở cửa, chợt thấp giọng hỏi: [, tôi thật sự cảm thấy người ấy chính là Cố tiên sinh.]
Không phải do hệ thống thiết lập, cũng không phải dữ liệu giả… Chính là Cố tiên sinh sống sờ sờ, sẵn sàng cho cậu nơi ẩn náu.
(Cho ai quên chi tiết, ở thế giới thật, chỗ trốn bí mật của ĐVĐ nằm trong khu vực nhà Cố tiên sinh, Cố tiên sinh và quản gia đều biết điều này và tiếp tục cho cậu sử dụng địa điểm đó.)
Nhưng Đỗ Vân Đình chưa từng dám tin vào điều này. Cậu sợ mình tin vào điều này, sau khi quay về thế giới hiện thực lại phát hiện không phải… Nếu như thế, cậu không biết bản thân có thể vượt qua cú sốc này không.
Nó giống như một trò chơi quy mô lớn, bạn yêu bản gốc trong trò chơi.
Nhưng sao bạn có thể chắc chắc, bản thứ hai yêu bạn, bản thứ ba cũng tâm ý tương thông như vậy?
Điều này dường như không thể giải đáp được.
Đỗ Vân Đình không định suy nghĩ tiếp. Cậu đã chết rất nhiều lần rồi, cậu chỉ muốn quý trọng hiện tại.
Cậu chậm rãi đi về phía người đàn ông, chiếc dù của Cố Lê hơi nghiêng che kín cho cậu.
Đỗ Vân Đình khẽ thở dài một hơi.
“Sao anh lại tới đây?” Cậu hỏi người đàn ông.
Đôi mắt sâu thẳm của Cố tiên sinh nhìn cậu, trả lời ngắn gọn: “Chờ em.”
Chiếc dù được hạ xuống, giọng nói của người đàn ông vang lên theo. Giọng nói rất bình tĩnh, nhưng không biết vì sao hốc mắt Túng Túng lại chua xót.
“Cuối cùng cũng chờ được,” anh nói, “Anh đã chờ rất lâu rồi.”
__________