Túng Túng

11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương thứ mười một

...

Tác giả bài đăng nhanh chóng liên hệ với cậu, giọng điệu đầy hoảng loạn: "Chị em ơi, việc cậu nói là sự thật sao?"

Đỗ Vân Đình nghĩ thầm, xưng hô giữa mấy người này độc đáo ghê ha: "Thật đến không thể thật hơn ấy chứ.

Tôi nói cho cậu biết, trước đây tôi ở cùng thôn với nhà hắn mà..."

Ngay sau đó, Đỗ Vân Đình nói tiếp với đối phương: "Người trẻ tuổi làm bừa làm loạn ở ngoài kết quả bị lây bệnh truyền nhiễm, thế là trong con tức giận cùng cực đã ngụy trang thành con nhà giàu đẹp trai để trả thù xã hội." Một câu chuyện từ mở đầu đến kết thúc đều đầy đủ bố cục khai – thừa – chuyển – hợp, chi tiết rõ ràng, càng kể càng lọt tai đúng là rất đáng tin.

Cậu nam sinh vừa ngủ với Tiêu Bình Nam bị dọa muốn tè ra quần, liên tục nhắn icon cảm xúc khóc lóc.

"Vậy phải làm sao bây giờ??? Nếu như tôi cũng bị nhiễm thì nhất định tôi phải châm một mồi lửa thiêu chết anh ta!"

"Không sao, không sao đâu." Đỗ nhị thiếu gia an ủi cậu ta: "Trước tiên cậu đi bệnh viện kiểm tra đi.

Mà lúc ấy ấy anh ta có dùng áo mưa không?"

Lăn lội ở thế giới bên ngoài hỗn tạp đã lâu, điều cơ bản như bảo vệ bản thân như thế đương nhiên là phải trang bị rồi: "Có dùng..."

Cậu ta như nhớ ra điều gì, cả mình mẩy cũng nổi da gà: "Con mẹ nó, hôm qua anh ta còn nói không muốn dùng.

May mà ông đây sống chết bắt anh ta phải mang vào đấy! Nhất định là anh ta muốn lây cho tôi mà! Má nó chứ thứ cặn bã!!!"

Đỗ Vân Đình: "..."

Nói thật, chắc chắn là Tiêu Bình Nam cũng không hề có ý nghĩ đó đâu.

Chỉ là...!không mang áo mưa mà ấy ấy thì sướng hơn mà, you know?

"Có dùng là được rồi." Đỗ nhị thiếu gia tiếp tục gõ chữ lạch cạch, "Chắc chắn là không có chuyện gì đâu, ông trời sẽ phù hộ cho người tốt mà."

Và đặc biệt đi trị cái loại cặn bã như Tiêu Bình Nam kia.

Cậu nam sinh liên tục cảm ơn cậu đã nhắc nhở, lập tức đi tìm kiếm lịch làm việc của bệnh viện để hẹn ngày đi kiểm tra.

Đỗ Vân Đình đẩy bàn phím ra, trong lòng tràn ngập vui vẻ không nói nên lời, bàn tay ngo ngoe đi tìm kẹo ăn.

Kẹo sữa này được cậu lấy về từ chỗ Cố Lê, Cố Lê thật sự chỉ coi cậu như một đứa con nít thôi, còn cho cậu cả kẹo sữa nữa.

Đỗ Vân Đình bóc vỏ kẹo ra rồi ngậm viên kẹo vào miệng, cảm thán: [Thấy chưa, đã nói đừng có làm um xùm lên rồi, rất dễ xảy ra chuyện mà.]

Không chỉ dễ lây bệnh, mà còn dễ dàng bị mất đi sự tín nhiệm của quần chúng nhân dân nữa đó nha.

lẳng lặng nhìn cậu.

Đỗ Vân Đình: [Tôi sẽ không làm vậy đâu, cũng không làm loạn, tôi chỉ làm một việc!]

Cậu vừa ngậm viên kẹo sữa, vừa lấy tay nện vào ngực mình.

[, cậu nghĩ tôi là loại người thế nào vậy? Tôi cũng là một ký chủ đứng đắn mà, một thanh niên năm tốt bốn đẹp đó nha!"

( Thành ngữ Trung Quốc "五讲四美" Bính âm là wǔ jiǎng sì měi.

"Ngũ đàm" là về văn minh, lịch sự, vệ sinh, trật tự và đạo đức.

"Tứ mỹ" là vẻ đẹp của tâm hồn, ngôn ngữ, hành vi và môi trường.)

: [...]

Nếu lúc trước cậu có bản lĩnh giữ cái bộ mặt đầy ý xuân để nhờ người khác gãi ngứa cho, thì giờ thử nói lại câu đó lần nữa xem?

Đỗ Vân Đình cười haha, cười như thế là để dụ đánh cậu mà vi phạm luật lệ thôi.

[, nói thật nhen, nếu cậu đã cho tôi nhiều phúc lợi như vậy, thì sao không sắp xếp mấy phúc lợi đó thành cậu của tôi luôn đi?] Đỗ Vân Đình muốn thương lượng một chút: [Tôi đổi mặt hàng này được không? Yêu cầu của tôi không cao, chỉ cần không thuộc quan hệ họ hàng ba đời gần nhất là được.]

Ví dụ như chú họ phương xa này, hay cậu họ mà có bà con xa cũng được, nếu không quả thực không được thì để tôi làm cậu anh ấy cũng được mà!

[...] nghĩ, cậu còn muốn kết hôn à?

[Đồng chí ký chủ, người ta không phải phúc lợi.]

Hiển nhiên Đỗ Vân Đình lại hiểu sai, [Sao lại không phải chứ? Từ đầu đến chân đều là phúc lợi đó nha~]

Hệ thống: [Trong thế giới này, nhiệm vụ của nhân vật từ đầu tuyến đến cuối tuyến đều phải tự hoàn thành, không phải do chúng tôi khống chế.]

Đỗ Vân Đình trầm mặc một hồi lâu: [Cho nên ý cậu là...!không có cửa sau luôn hả?]

: [Đồng chí ký chủ, chúng tôi là hệ thống đứng đắn.

Không thể làm cái chuyện xấu xa như thế được.]

Đỗ Vân Đình vừa ăn kẹo sữa vừa than thở liên tục, nhào cái bịch lên giường như muốn chết đi sống lại.

giả vờ không nhìn thấy, nhìn bộ dạng này của cậu cũng không khác gì lúc cậu như ngựa điên được thả dây cương cả.

Sau này nó có tham khảo qua nhóm tiền bối mới biết, kiểu người như Đỗ Vân Đình là điển hình cho loại người trong một đằng ngoài một nẻo, bên ngoài thì tỏ ra thanh thuần nhưng trong lòng thì sóng nước dập dìu như sông Hoàng Hà.

Chưa kể là thầm mến người ta cả một đời mà không thổ lộ được, có khi cậu ta đã trở thành biến thái rồi.

Bây giờ chỉ còn mỗi vấn đề huyết thống là có thể kìm được cương của con ngựa hoang này, nếu buông ra thì chắc Đỗ Vân Đình sẽ biến cái thế giới nhiệm vụ này thành đảo quốc luôn mất.

( "Lãng" 浪 (bính âm là làng) vừa có nghĩa là sóng, vừa có nghĩa là buông thả, phóng túng, phóng đãng)

Đây cũng không phải là điều mà hệ thống xã hội chủ nghĩa tốt đẹp có thể dung túng.

Đỗ Vân Đình nói: [Vậy nếu tôi kể cho cậu vài đoạn truyện ngắn thì...]

[Bốn mươi lăm phút giáo dục chuẩn bị được tiến hành.]

Đỗ nhị thiếu rất tức giận: [Đồng chí nhỏ này, sống một cuộc sống mà đến một chút thú vui cũng không có là sao!]

Hack không nổi nó, mà Đỗ Vân Đình cũng không muốn phải đi nghe bài giảng giáo dục về chủ nghĩa Mác đâu, đành phải chờ Tiêu Bình Nam tự tìm tới cửa vậy.

Thế mà nháy mắt đã thấy Tiêu Bình Nam rồi, lúc trước cũng vì chuyện mất toi chiếc Vacheron Constantin mà hắn nổi giận, nhưng chẳng mấy chốc hắn cũng không giận nổi nữa.

Bởi vì Tiêu Bình Nam phát hiện ra chuyện khiến hắn càng tức giận hơn.

Từ ngày bị bốc phốt là không phải con nhà giàu, cha mẹ hắn quản lý càng nghiêm ngặt hơn.

Như lúc đi làm, ban ngày phải ra ngoài tìm người thực hành chương trình học PUA như thường lệ, nhưng người nọ vừa nhìn thấy hắn rồi nhìn cái bảng tên là lập tức co cẳng chạy mất.

Kinh khủng hơn nữa là mấy tên miệng rộng ở quán bar còn chống nạnh chửi hắn không ra thể thống gì.

Truyện Truyện Teen

"Đờ mờ, bị bệnh thì cút con mẹ mày đi!"

Một bên mặt của Tiêu Bình Nam bị đánh sưng đỏ lên, trên áo sơ mi cũng dính đầy rượu đỏ mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Không thể nào...!sao hắn lại có bệnh?

Đúng là giới đồng tính bọn họ hay bị người khác mắng như vậy, nhưng mấy kẻ đuổi hắn ra cũng là gay giống hắn mà! Sao lại mắng hắn chứ?

Tiêu Bình Nam mờ mịt, mọi thứ liên tục thất bại, không chỉ như thế, thái độ của bạn cùng phòng trọ với hắn cũng không vui vẻ gì cho cam, nhao nhao đòi hắn phải dọn đi.

Tiêu Bình Nam tận mắt thấy mấy người đó đi vào dùng cồn lau bàn rồi chốt cửa.

Rốt cuộc mọi chuyện là sao thế này?

Thầy của Tiêu Bình Nam hỏi: "Cậu chơi đến nỗi bị bệnh rồi à?"

"Không có ạ." Tiêu Bình Nam oan uổng trả lời: "Em có bị bệnh gì đâu?"

Thầy giáo lại nói: "Bọn họ đều nói cậu dính vào loại bệnh đó."

Tiêu Bình Nam: "..."

Tiêu Bình Nam: "Cái gì cơ??????"

Cuối cùng hắn cũng thấy được bài phốt đó.

Hôm nay lượt đọc của bài đăng đã lên đến ba mươi mấy vạn, nói chung trong giới đồng tính nhỏ bé này thì ai cũng đều biết chuyện cả, còn có người moi ra hình của hắn, ảnh đại diện trên Wechat nữa, tất cả đều được công khai ra hết.

Bên dưới đều là bình luận xếp hàng nhục mạ.

"Loại người gì đây trời, không chỉ giả vờ là con nhà giàu mà thậm chí còn đi trả thù xã hội nữa!"

"Người này sao còn mặt mũi sống trên đời nữa vậy? Quá xấu xa!!!"

"Tôi mà gặp một lần là đánh hắn một lần, nhà hắn ở đâu thế? Bây giờ tôi đi chuẩn bị bao tải đây!"

Tiêu Bình Nam đọc hết từ đầu đến cuối, tức giận đến mức thở hồng hộc không xuôi nổi.

"Rốt cuộc là ai cố tình tung tin đồn nhảm thế? Tôi có bị bệnh hay không chẳng lẽ tôi lại không biết sao?"

Thầy giáo lại nói: "Có bệnh hay không thì bây giờ cũng không quan trọng nữa, quan trọng là mọi người đều tin."

Tiêu Bình Nam nghiến răng: "Tin là có ý gì? Em không có bệnh!"

Thầy giáo nhún vai: "Cậu có thể đi làm kiểm tra, sau đó công khai kết quả lên."

Tiêu Bình Nam buồn bực trong lòng, vì sao hắn phải tiêu tiền uổng phí như thế?

"Nhưng còn một biện pháp đơn giản hơn." Thầy giáo nói: "Trước đây không phải cậu kể mình và cái người tên Trần Viễn Thanh kia đã tiến triển đến giai đoạn thứ ba rồi sao, cậu ta cũng là con nhà giàu đấy thôi."

Nói đến Trần Viễn Thanh thì Tiêu Bình Nam lại đau đầu: "Cậu ta không nghe lời như lúc trước, em cũng không thể khống chế mọi thứ nữa rồi."

Thầy giáo rất có kinh nghiệm: "Đấy là do cậu còn thiếu sự ngọt ngào với cậu ta đó."

"Thầy nói vậy là ý gì?"

"Điều kiện đầu tiên của cạm bẫy ngược đãi tình cảm là người đó phải có tình cảm đủ sâu nặng với cậu.

Cậu và cậu ta đã trải qua chuyện gì đặc biệt chưa, ví dụ như bắt cóc, gặp cướp,....!Có biết hiệu ứng cầu treo không?"

"Sau đó, nhấn mạnh sự vô dụng của cậu ta thì nhất định có thể khuếch đại tình cảm của cậu.

Phải liên tục nhắc nhở cho cậu ta biết rằng cậu là người đầu tiên, là đặc biệt."

"Cậu phải có đầy đủ mồi nhử, thì mới có thể khiến cậu ta không có cậu thì không sống nổi."

Tiêu Bình Nam càng thêm hâm mộ và tôn sùng người giáo viên này.

Người thầy này cũng là một kẻ bắt cá hai tay, luôn quan hệ ổn định với hai người con trai và một người con gái, dù bọn họ biết sự tồn tại của đối phương nhưng vẫn bị nắm trong tay thầy, nghe lời như mèo nhỏ chó nhỏ vậy.

Không ít lần hắn đã bắt gặp người bạn trai kia tới đưa cơm cho thầy, giọng điệu hèn mọn như thể sợ chọc thầy mất hứng vậy.

Hắn cũng muốn được như vậy, giống như Hoàng đế nói một thì không có hai.

Thầy nói rất đúng, Trần Viễn Thanh là một đối tượng tốt nên được đào tạo cẩn thận.

Tiêu Bình Nam bèn nhanh chóng hẹn người.

"A Thanh, chúng ta đi ăn cơm chung được không?" Giọng điệu hắn dịu dàng đến khó tin: "Nhiều ngày không gặp làm anh nhớ em quá.

Đây là lần đầu tiên anh phải chịu cảm giác nhớ nhung một người da diết đến thế."

Đỗ Vân Đình đang thái thịt trong phòng bếp: "Được thôi, hẹn chỗ nào vậy? Anh chọn chỗ đi."

Tra công nói ngay: "Anh sẽ gửi địa chỉ cho em."

Địa chỉ nhanh chóng được gửi tới Wechat của Đỗ Vân Đình, cậu cọ hai tay vào tạp dề cho sạch, vừa ấn mở tin vừa sờ sờ cằm như có điều gì đang suy nghĩ.

"Chọn chỗ này..."

hỏi: [ Thế nào?]

Đỗ Vân Đình cười cười: "Có ý tứ đấy."

Đủ kích thích.

Cậu hỏi : [Lần trước cậu nói tôi ra tay giết người là không được đúng không?]

[Đúng.]

Đỗ Vân Đình nghiềm ngẫm từng chữ một: [Vậy nếu tôi mua một vài diễn viên quần chúng, chỉ diễn cảnh giết người thôi thì có được không?]

: [Hử?]

Đỗ Vân Đình nói tiếp: [Tôi sẽ tìm đạo diễn, cả máy quay nữa, cam đoan là quá trình quay chụp hợp pháp chính quy nha.]

: [Cậu thế này là....]

[Quyết định vậy đi.] Đỗ Vân Đình vỗ vỗ hai tayrồi cười rộ lên như đóa hoa: [Tranh thủ thời gian đã nào, cũng không thể lãng phí bữa ăn khuya tình yêu của tôi được đâu.]

Đêm nay đuổi được tên tra công này rồi, cậu còn phải săn sóc cho Cố tiên sinh nữa.

Có lẽ nghĩ đến khả năng Đỗ Vân Đình có thể mang lợi đến cho mình, nên lần này Tiêu Bình Nam mới phóng khoáng bỏ hết tiền vốn ra mời cậu đến một nhà hàng không tệ.

Trên bàn trang trí ngọn nến lung linh, không khí khá hoàn hảo, hắn ngồi đối diện chậm rãi nâng ly rượu vang đế cao lên cụng ly với Đỗ Vân Đình đầy lãng mạn.

"A Thanh, ly này là vì tình cảm của chúng ta."

Cậu thanh niên xấu hổ cười cười, khuôn mặt vốn dĩ trắng hồng nay lại đỏ ửng một mảng, e thẹn cúi xuống nhìn điện thoại.

Lúc này cậu phát hiện ra, Tiêu Bình Nam vẫn chưa từ bỏ ý định trưng kết quả kiểm tra lên để chứng minh mình không có bệnh.

Dù sao cái nồi kia cũng là từ trên trời ụp xuống mà!

Đỗ Vân Đình xoa xoa ngón tay, khẳng định chắc chắn trong mục bình luận của bài đăng kia: "Giả đấy, ngụy tạo cả đấy!"

Cậu tỏ ra đau lòng ôm đầu: "Tiêu Bình Nam, sao anh có thể như vậy? Anh cho là mọi người không biết anh bị bệnh sao? Anh bị bệnh tôi có thể hiểu, nhưng anh dùng cách dối lừa này để trả thù mọi người thì...!Anh nên tự hối cải đi, tranh thủ được sự tha thứ của mọi người!"

Tiêu Bình Nam nghe thấy điện thoại rung, nhìn thấy thông báo mà muốn phun búng máu ra ngoài.

Vốn dĩ hắn không có bệnh thì tranh thủ sự tha thứ cái mẹ gì chứ?

"Đây là hồ sợ bệnh lý thật đó!"

Đỗ Vân Đình còn lạ gì cái kiểu tẩy não của hắn nữa, cậu rõ mười mươi mỗi đường đi nước bước của tên này rồi, nói nhiều lời hoa mỹ với hắn thì chẳng thì nói thẳng vào mục P trong giáo trình PUA của hắn còn hơn.

Thế là cậu vận dụng ngay kiến thức mục đó, bày tỏ sự thất vọng cùng cực của bản thân rồi khuyên nhủ người ta hối lỗi mà làm người lần nữa, nếu không thì sẽ báo cảnh sát ngay.

Lời nói dù dối gian mà được lặp đi lặp lại nhiều lần thì cũng sẽ biến thành sự thật, giống như Tiêu Bình Nam đã nhiều lần chê Trần Viễn Thanh chỉ là loại người bình thường, không có gì ưu tú.

Mấy ngày qua cậu tha hồ nhìn diễn biến thú vị trong bài đăng kia, há mồm là có thể nói về quá khứ của Tiêu Bình Nam một cách tường tận rành rọt, vậy nên chỉ một tập hồ sơ bệnh lý đúng là không thể khiến bao nhiêu người tin được.

Tiêu Bình Nam tức xanh người, hắn nhắn tin riêng cho cái người có tên gì mà Muốn nuôi nhốt con chim to nhà anh Cố hehehe hỏi: "Mày có thù oán gì với tao đúng không?"

Người kia nhanh chóng trả lời tin nhắn: "Không, tôi chỉ là sứ giả của chính nghĩa mà thôi."

Sứ giả của chính nghĩa...

Tiêu Bình Nam nổi giận lập tức đứng bật dậy.

Sứ giả hiện thân cho chính nghĩa đang ngồi đối diện hắn, ngẩng đầu lên vô tội hỏi: "Bình Nam, sao thế?"

Lồng ngực tra công phập phồng vài cái, mới nói: "Anh đi toilet."

Ở trong toilet, hắn gọi điện sắp xếp người.

"Chuẩn bị kỹ càng đi, diễn cho giống vào, nhưng đừng đánh thật...!Đừng lo, cậu ta nhát lắm, tuyệt đối sẽ không dám báo cảnh sát đâu."

Tiêu Bình Nam dặn dò lại một lần nữa rồi mới có tâm trạng khá hơn để quay lại ngồi ăn cơm.

Sau bữa ăn, hắn mời Đỗ Vân Đình ra ngoài đi dạo một chút.

"Đêm nay mát mẻ quá."

Đỗ Vân Đình ngượng ngùng đáp một tiếng: "Vâng, đúng thế."

Đồng thời trong lòng cậu tràn ngập thương tiếc, chỉ sợ lát nữa anh không đi nổi thôi thằng ngốc ạ.

Đột nhiên có đám người lò dò xuất hiện dọc con đường nhỏ bên bờ sông.

Đường bờ sông có rất nhiều ngõ nhỏ, có một chỗ rất tối cũng không có camera, Tiêu Bình Nam dẫn Trần Viễn Thanh đi vào hướng đó, luôn miệng nói: "Đường này gần lắm."

Trần Viễn Thanh hơi lo sợ không yên lòng: "Bình Nam, chỗ này nhìn dọa người quá..."

Quả nhiên là nhát gan.

Tiêu Bình Nam giễu cợt trong lòng, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì: "Không có chuyện gì đâu, chỉ cần cẩn thận thôi, có anh ở đây rồi."

Mấy người kia ngồi xổm trong ngõ nhỏ đang chuẩn bị nhảy ra hù dọa, kết quả lại thấy có một đám người khác đi tới, hai nhóm chạm mặt nhau có chút ngơ ngác: "Mấy người cũng đến để diễn kịch hả?"

"Đúng đúng, đến diễn kịch đây."

"Diễn viên quần chúng?"

"Gì mà diễn viên quần chúng? Các người là diễn viên hả?"

Sau đó ba người kia có biểu cảm rất kỳ lạ: "Đúng vậy, ngay cả đạo diễn và máy quay cũng kéo tới rồi kìa."

Anh ta nắm chặt dao đạo cụ trong tay, nhỏ giọng thì thầm: "Bây giờ đóng phim có yêu cầu thấp vậy sao, ánh sáng cũng chẳng tốt gì cả, thậm chí còn tìm người giữa đường nữa chứ..."

"Được rồi, đến đây nào."

Hai nhóm người nín thở mà đợi.

Có hai người đang đi đến, đúng như kịch bản được cho, một người cao một người thấp.

Hai nhóm người không dấu vết nhảy xổ ra, bàn tay múa may con dao sáng loáng.

"Hi em trai, trên người có tiền không, cho mấy anh mượn tí nào?"

Tiêu Bình Nam lập tức đẩy người ra sau lưng, nghiêm nghị nói: "Các người muốn làm gì?"

"Đừng khẩn trương như vậy chứ." Một tên cao lớn đứng ở giữa nói: "Chẳng qua là mượn hai cưng chút tiền thôi mà.....Nhưng nếu hai người không nghe lời thì không chỉ mất tiền thôi đâu, nên đừng có rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt."

Tiêu Bình Nam đánh giá người đó, nghĩ thầm người này hình như nói hơi nhiều! Chẳng lẽ là mua bảy tặng bảy? Bán giảm giá hả?

Hắn hừ lạnh nói: "Dựa vào đâu mà chúng tôi phải đưa tiền cho các người?"

"Nếu mày không đưa thì đừng trách bọn tao không nể tình." Mấy tên côn đồ nhăm nhe: "Tao thấy em trai sau lưng mày có dáng dấp không tệ, da thịt cũng mềm đó..."

Đến câu thoại này thì có vẻ khá đúng với kịch bản rồi...!Tiêu Bình Nam lập tức thể hiện tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, hô to: "A Thanh, em chạy trốn trước đi, để anh xông lên!"

Không ngờ Trần Viễn Thanh mở mồm đồng ý ngay: "Được!"

Tiêu Bình Nam: "???"

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì mười mấy người kia đã nhào tới.

Trước đó, Tiêu Bình Nam đã dặn dò là nhất định phải đánh mình ngã nằm xuống, bởi thế hắn không hề sợ, mãi đến lúc bị một đấm thẳng vào bụng thì hắn mới hoàn toàn tỉnh táo.

Sao mấy người này làm không giống kịch bản vậy, lại còn đánh thật nữa?

Tên kia đánh người còn có vẻ không vui, nhỏ giọng nói: "Này người anh em, đã là diễn viên thì nên kính nghiệp (có tâm với nghề) chút đi!? Sao lại biểu hiện sững sờ như thế? Đang quay phim đó trời ạ."

"..." Bụng Tiêu Bình Nam đau rát nóng cả lên, nghĩ thầm mấy người này bị điên à, đánh cái quỷ gì chứ!!!

Nhưng hắn còn chưa kịp mắng ra miệng thì đã có cơm mưa nắm đấm thi nhau rơi bùm bụp vào người.

Tiêu Bình Nam bị đánh sml, bắt đầu chửi đổng.

"Lũ thần kinh bọn mày!!!"

Đây là lời thoại của diễn viên hả? Cả bầy đang đấm đá có vẻ không vui nên ra tay còn hung ác hơn, từng cú nện lên người như muốn xuyên cả da thịt.

Tiêu Bình Nam thở phì phò, thấp thoáng nghe thấy tiếng hô kinh hãi của Trần Viễn Thanh: "Bình Nam, chúng ta báo cảnh sát đi!"

Chuyện này sao báo cảnh sát được? Ở đây toàn là người hắn thuê diễn mà.

Tiêu Bình Nam quạo không chịu nổi, hắn vừa định lớn tiếng gọi Trần Viễn Thanh đến hỗ trợ thì lại nghe cậu nói: "Em đi tìm người ngay đây!"

Dứt lời, cậu thanh niên nhanh chóng sờ soạng đồ gì đó dưới đất rồi nhanh chân chạy biến, vừa chạy còn vừa cười haha.

: [Cậu nhặt cái gì thế?]

[Túi tiền của tên đần kia!] Đỗ Vân Đình hết sức vui vẻ: [Lúc nãy bị đánh nên rơi ra, cả đám diễn viên đó lúc nãy mới được trả có một nửa số tiền lương thôi, còn nửa kia chưa thanh toán đấy.]

há hốc miệng.

Tiêu Bình Nam ở bên kia bị đánh nhừ đòn, Đỗ Vân Đình ở bên này ngồi cạnh đạo diễn đang cầm máy quay hướng về phía ngõ nhỏ, cậu đưa tay móc ví tiền của Tiêu Bình Nam: "Một tờ, hai tờ..."

Hòa cùng tiếng kêu gào ngao ngao của tên tra công, cậu rút tiền ra trả cho đạo diễn, nhiệt tình khen ngợi: "Ông quay xong cắt ghép hiệu ứng ổn thỏa, thì nhớ chép mấy đoạn video này vào đĩa rồi gửi cho tôi nhé, thế là ok."

Đạo diễn gật đầu liên tục, lại hỏi: "Đoạn phim này muốn dài bao lâu vậy?"

Đỗ Vân Đình nói: "Chúng ta chọn hai phút cắt ra, nhưng anh biết đó, đã làm nghệ thuật thì nhất định phải phấn đấu để cái sau tốt hơn cái trước...!ít nhất anh phải quay nửa giờ chứ phải không?"

khó lòng tin nổi.

Nó dừng một chút, mới chậm rãi nói: [Cho nên, Tiêu Bình Nam đã dùng tiền túi của mình để thuê , người đánh mình trong nửa giờ liền?]

[Sao cậu lại nói như vậy?] Đỗ Vân Đình uốn nắn câu chữ nó dùng: [Đây chẳng phải là quay một video kỷ niệm sao?]

Hệ thống: [...]

Tên ký chủ này đúng là lòng lang dạ sói.

[Đừng nói tới hắn nữa.] Đỗ Vân Đình nói tiếp: [Chúng ta còn phải mang bữa khuya cho Cố tiên sinh đó.]

Cậu nói xong còn cười hehe.

[Mà tên đần kia cũng đã tính sai một chuyện rồi.]

[Chuyện gì?]

[Nếu thật sự là đánh nhau, thì hắn không phải là kẻ có thể lấy một chọi mười đâu.]

Đỗ Vân Đình buông ống tay áo xuống: [Phải là tôi đây này.]

[Loại chuyện tìm vị trí đấm đối thủ thốn nhất...!so với hắn thì tôi còn rõ hơn nhiều.]

_________________

Tác giả có điều muốn nói:

Đỗ Túng Túng: "Đúng vậy, không sai, tôi là người sói đấy."

Cố tiên sinh: Sói sửa lại thành sóng đi.

(狼 – sói phiên âm là láng, và 浪 – sóng phiên âm là làng)

Đỗ Túng Túng: "..."

Anh!

Hết chương thứ mười một.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio