Bóng đen dừng một chút, hơi tản ra rồi lại bao vây lấy cậu thanh niên như trước. Giọng nói hư vô mờ mịt, thản nhiên bảo: “Không nên miễn cưỡng.”
Bây giờ Đỗ Vân Đình thật sự không hề miễn cưỡng.
Chỉ là phản ứng của cơ thể này thực sự quá mãnh liệt, rõ ràng là đang hoảng sợ tột độ, trong mắt vẫn luôn chứa đầy nước. Đỗ Vân Đình còn chưa kịp giải thích cho mình, bóng đen kia đã dứt khoát xốc rèm che đỏ thắm bước ra, đứng bên cạnh bàn.
Đỗ Túng Túng: “…”
Cậu phải làm sao để nói, bản thân thật sự không hề thấy miễn cưỡng đây?
Cậu há miệng, chợt nghe bên ngoài có tiếng mõ vang lên, có ánh sáng lóe lên từ phía chân trời, mạnh mẽ kéo ra một khe hở giữa bầu trời đen kịt. Có ai đó nghiêm nghị quát lớn: “Yêu ma quỷ quái, dám làm loạn trước mặt ta!”
Là giọng của tiểu hòa thượng, Đỗ Vân Đình ngồi thẳng người dậy, hơi cuống quýt.
Cậu thấy Cố tiên sinh bây giờ là quỷ, cố tình hòa thượng kia chính là người bắt quỷ, nếu anh ta bắt Cố tiên sinh đi thì sao giờ?
Cậu vươn tay kéo bóng đen, vội vàng muốn bảo Cố tiên sinh đi trước.
Cố Lê lại bất động, chỉ ngẩng đầu nhìn với vẻ mặt lạnh nhạt. Hắn vẫn đứng ở đó, ánh sáng kia lan rộng thế nào cũng không thể bủa vây lấy hắn, ngược lại là lũ tiểu quỷ không kịp chạy bị ánh sáng chiếu tới, trong chớp mắt giãy dụa rồi biến thành đống tro bụi.
Tiếng kêu đầy đau đớn thống khổ khiến da đầu người ta tê dại, cứ như đang ở Địa Ngục A Tỳ.
Nhưng số lượng tiểu quỷ thực sự quá nhiều, chút vầng sáng kia cơ bản không thể chiếu rọi toàn bộ được, nhanh chóng lụi tàn rồi teo lại bằng mũi kim, biến mắt không còn tăm hơi.
“Tiểu xảo vặt vãnh.”
(Câu thành ngữ tiếng Trung 雕虫小技/điêu trùng tiểu kỹ, nghĩa chỉ những kỹ xảo nhỏ vặt vãnh, không đáng bận tâm.)
Bóng đen bình tĩnh nói, lúc này mới nghiêng đầu nhìn Người Sống bên cạnh mình. Khắp khuôn mặt Người Sống toàn là vệt nước mắt, trông như bị hoảngsợ, dáng vẻ đáng thương vô cùng.
Giữa hai người vẫn có dải lụa đỏ nối liền, chỉ là bây giờ, dải lụa đỏ kia đang cột vào bài vị của hắn.
Lúc hắn nhìn Người Sống này, Người Sống cũng ngoan ngoãn nhìn hắn, nhỏ giọng gọi: “Phu quân…”
Bóng đen dừng lại một chút, ngay sau đó vươn tay ấn lên trán cậu. Đỗ Vân Đình ngã ngửa ra sau cú ấn này, hồn phách bay phiêu đãng, khi mở mắt ra lần nữa đã quay về căn nhà của mình.
Sau khi cậu trở về bèn vội vàng đi tìm giấy.
Tiểu hòa thượng mời tới đã tỉnh lại, vừa rồi để cứu cậu tỉnh dậy nên đã dùng bảo bối đặc biệt. Nhưng ác quỷ này còn mạnh hơn nhiều so với những gì anh ta tưởng, anh ta ra đòn với đối phương, vậy mà lại rơi vào thế yếu, chỉ đành nhìn nam thí chủ trẻ tuổi hồn lìa khỏi xác, vừa vội vừa nghĩ cách cứu người.
Còn không kịp thì chỉ sợ không cứu được nữa. Người Sống không giống người chết, thời gian hồn lìa khỏi xác không thể quá ba hơi thở, nếu dài hơn thì hồn phách bất ổn, cho dù cứu được người về thì hơn phân nửa cũng phát điên.
Bây giờ nhìn cậu mở mắt ra, tiểu hòa thượng lại giật mình.
Sao tỉnh lại được?
Anh ta biết rõ những quỷ hồn đó, gặp người mới tươi roi rói chỉ e sẽ ăn sạch thần hồn của đối phương ngay… Sao lại thả ra nguyên vẹn thế này?
Tiểu hòa thượng chắp tay trước ngực, gọi một tiếng thí chủ, lúc bấy giờ Đỗ Vân Đình mới nhớ ra, vội vàng vò tờ giấy có mấy chữ thành một cục, đáp lễ trả lời, “Đại sư.”
Tiểu hòa thượng không dài dòng với cậu, đi thẳng vào vấn đề, “Cậu làm sao đi ra?”
Đỗ Túng Túng bị câu hỏi này làm khó.
Thực ra cậu được chồng mình thả ra, nhưng chuyện này không thể nói ra được. Cậu đành phải sửa lời nói: “Tôi cũng không biết. Chỉ là trên trời có một vệt sáng, trùng hợp chiếu trúng tôi, dường như có người nói với tôi phải tỉnh lại…”
Cậu nói chột dạ, tiểu hòa thượng như có điều suy nghĩ, liếc mắt đánh giá vị thí chủ này vài lần.
Mặc dù anh ta không được như sư phụ, không thể nhìn thấu công đức và tội ác của một người ngay lập tức, nhưng liếc mắt đánh giá, hơi thở quanh thân vị thí chủ này hiền hòa, cũng không làm hại ai.
Nếu trên tay có dính máu, đương nhiên anh ta sẽ không đến đây hỗ trợ.
Nếu gia đình đối phương mấy đời đều là mạnh thường quân, có tổ tông che chở, thì chuyện thoát thân trong cõi chết cũng không phải không thể xảy ra.
Đỗ Túng Túng biết rõ còn cố hỏi, nói: “Chẳng lẽ không phải đại sư cứu tôi ra?”
Vẻ mặt tiểu hòa thượng hơi xấu hổ, trả lời: “Tài nghệ không bằng người, hổ thẹn, hổ thẹn.”
Anh ta không nán lại đây lâu, tự giác biết mình không phải là đối thủ của con quỷ này, vì vậy muốn quay về miếu nhờ viện trợ, tìm cách giải quyết. Lúc gần đi, anh ta mời Đỗ Vân Đình cùng lên miếu ở lại vài ngày bảo đảm an toàn, nhưng lại bị Đỗ Vân Đình ấp úng từ chối.
Tiểu hòa thượng cũng không ép, con người có số mệnh, sống chết do trời định, anh ta cũng không thể can thiệp, chỉ có thể nói với thí chủ này: “Thí chủ phải cẩn thận. Ác quỷ này có đạo hạnh rất sâu, cũng không phải chỉ là quỷ thôi, bây giờ lại có hôn ước với thí chủ… Mong thí chủ đừng chọc tức hắn, chờ tin tức của tôi.”
Đỗ Vân Đình nghe câu này chỉ thấy mừng húm. Cậu cố kiềm chế niềm vui trong lòng, hỏi: “Tôi và anh ấy, vẫn còn có hôn ước ư?”
Tiểu hòa thượng chỉ cho là cậu sợ, thở dài một hơi đáp: “Thư hóa giải khế ước không có hiệu quả, đã bị thiêu hủy rồi, đương nhiên hôn ước này vẫn còn.”
Yes!!
Đỗ Vân Đình chỉ muốn vung tay hò hét, không thành công được!
Tiểu hòa thượng vẫn không nhận ra là cậu đang hưng phấn, nói tiếp: “Mong thí chủ bảo trọng hơn, ác quỷ ăn thịt người, xin đừng chọc giận hắn.”
Đỗ Vân Đình nhủ thầm trong lòng, tôi chọc hắn đâu ra.
Má nó chứ tôi hận không thể bị hắn tưới hoa một lần ngay bây giờ đây nè.
Cậu nghĩ lại, khuôn mặt không khỏi nổi lên ráng hồng, nhìn mà thở dài líu lưỡi.
Sau khi tiểu hòa thượng đi, Đỗ Vân Đình nâng vật trang trí bằng vàng trên tủ đầu giường tới. Ban đầu cậu cho rằng đây là chồng quỷ cũ đưa cho mình, vẫn luôn không chạm vào, bây giờ biết là Cố tiên sinh tặng thì cầm lấy không hề có gánh nặng, ôm vào lòng đi đi lại lại xem xét kỹ.
Khối huyết ngọc được dâng thờ cũng bị lấy ra, vui mừng đeo trên người. Đỗ Vân Đình nắm trong tay một cái, trên người một cái, sung sướng gần như muốn cười thành tiếng.
[He he he.]
: […]
Nhìn cái bộ dạng xuân tâm manh động này đi.
Đỗ Vân Đình gác chân ngồi trên giường, cảm thán với hệ thống nhà mình, [, nhìn thế này, Cố tiên sinh ở thế giới này cũng rất có tiền.]
: [… Đúng là có tiền.]
Tiền âm cũng không ít, chỉ cần cậu tiêu nó.
Đỗ Túng Túng: [Hầy, thật ra tôi cũng muốn có tiền một lần.]
: [?]
Ký chủ của nó buồn bã nói: [Tôi vẫn rất muốn thử cảm giác bao nuôi Cố tiên sinh.]
Cậu chưa thử nhiều, một lần duy nhất khá giống là ở thế giới chó sói nhỏ, chờ sau khi chó sói nhỏ lớn lên thì cậu lại trở thành người bị bao nuôi. Ngày nào cũng bị liếm lông lỗ tai, xoa vò cái đuôi thỏ, không hề có tôn nghiêm mà kim chủ nên có.
Hệ thống cảm thấy cậu nghĩ nhiều quá rồi.
Thân phận kim chủ này, nghĩ thôi cũng thấy không hợp với Đỗ Túng Túng.
Hai mắt Đỗ Vân Đình trống rỗng, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên khó đoán, cậu nói với hệ thống: [, thảo luận với cậu một vấn đề kỹ thuật.]
: [Cậu nói đi.]
Đỗ Vân Đình chân thành nói: [Cậu nói là quỷ, còn có thể dùng cao hài hòa không?]
: […]
: [Cậu đang lo lắng chuyện này?]
[Sao mà không lo được?] Đỗ Vân Đình líu lưỡi, vỗ đùi, [Vừa rồi tôi nhìn thấy đó chính là bóng đen! Bóng đen…]
Sao có thể tưới nước cho đóa hoa trắng nhỏ bé của cậu?
Sao nuôi cá trong hồ cá được? Sao khai hoang cày cấy đây?
Đỗ Vân Đình vẫn chưa muốn khô héo, cậu muốn nở rộ.
: […]
Nó cũng chân thành nói: [Dáng vẻ bây giờ của cậu, thật giống như thư sinh gặp ma nữ, bị quỷ mê hoặc.]
Chẳng qua thư sinh người ta đều muốn thượng, chỉ có cậu là muốn bị thượng.
Đỗ Vân Đình xoa cằm, chỉ thấy không hài lòng với bốn chữ bị quỷ mê hoặc này, chỉnh đốn lại: [Đây gọi là Cố tiên sinh mê hoặc.]
Vì Cố tiên sinh là quỷ nên mới hiếm có, mà không phải vì hiếm có quỷ nên mới hiếm có Cố tiên sinh. Mối quan hệ nhân quả này, Đỗ Vân Đình không thể làm sáng tỏ được.
Cậu quyết định điều tra thêm.
Hệ thống không nói gì, tùy cậu bật máy tính lên tự tìm hiểu. Có không ít nội dung thu hút trên mạng, nhưng đa số đều là tiểu thuyết, Đỗ Vân Đình liên tục xem mấy chương miêu tả nữ chính sinh hạ đứa con quỷ như thế nào, không khỏi cúi đầu sờ lên bụng dưới bằng phẳng của mình.
Đúng là nhìn không có khả năng mang thai đứa con của Cố tiên sinh, lúc này chỉ có da gà nổi lên vì sợ hãi. Đỗ Vân Đình liếc sơ qua một lướt, không có ai nói rõ về chuyện quỷ tưới nước nở hoa thế nào, cứ đến đoạn quan trọng là lại kéo đèn, dùng những từ như kiểu “Sinh mệnh hòa vào nhau” hay “Băng lửa hai tầng trời” để đối phó qua loa.
Cậu không vui, cái này cũng giống như việc bạn bê một nồi thịt kho tàu, đặt lên bàn mới phát hiện là một đĩa rau xào làm bạn thất vọng… Không dưng đi kéo đèn chi vậy?
[Ai nói không dưng?] Hệ thống nói, [Rõ ràng là nghiêm trị.]
(Đàn áp, trừng phạt nghiêm khắc theo pháp luật.)
Đỗ Vân Đình hiểu chứ, khổ nỗi nghiêm trị đang ngăn cản cậu tiến về con đường hạnh phúc.
Cậu không thể tìm được thông tin có ích trên mạng, đến tối đi ngủ vẫn đang lo lắng chuyện không dùng tới cao hài hòa.
Chuyện không có nước tưới rất dễ biểu hiện ra ngoài. Đỗ Vân Đình đi làm thường mặt ủ mày chau viết chương trình trước màn hình máy tính.
Sau khi trải qua chuyện ở thang máy, đồng nghiệp nam hai hôm trước tăng ca với cậu gần đây thường tan tầm rất sớm, nói thế nào cũng không chịu ở lại tăng ca nữa, thoáng cái đến sáu giờ là vội đứng dậy thu dọn đồ đạc. Dương Đạt đi qua bên cạnh bàn anh ta, nghe thấy anh ta đang ồn ào nói: “Thật sự quá quái dị! Mấy người không nhìn thấy đó thôi, tư thế Lộ Trừng bước ra cửa thang máy, cản cũng không cản được…”
Mắt Dương Đạt khẽ nheo lại, dừng chân đứng lại tại chỗ nghe anh ta nói chuyện. Có đồng nghiệp tin cũng có người không tin, người không tin nói ngay: “Cậu nói nhảm hả? Ở đâu mà tà môn vậy được?”
Đồng nghiệp nam nói chắc như đinh đóng cột, đề nghị mọi người đi xem camera, “Tôi lừa mấy cậu làm gì? Trong camera còn quay rõ mồn một… Suýt chút nữa thôi, suýt nữa thì mạng của Lộ Trừng cũng không còn!”
“Nhưng tôi thấy Lộ Trừng rất bình thường mà,” có người nói, “Thường ngày cậu ấy sợ nhất là những thứ này.”
Dương Đạt nghe xông, lại quay đầu nhìn về phía thanh niên đang ngồi trong văn phòng. Đỗ Vân Đình vẫn đang ngồi trước máy tính, động tác trên tay cũng không dừng lại, nhanh chóng làm xong công việc của mình, không hề có dấu hiệu bị dọa sợ.
Dương Đạt biết Lộ Trừng, Lộ Trừng chưa từng giấu diếm gã, hồi nhỏ bị quỷ dọa vô số lần nên bây giờ chỉ nghe tới quỷ là đã run chân rồi.
Gã chuyển hướng đi đến trước bàn Đỗ Vân Đình, nhẹ nhàng gõ lên.
“Lộ Trừng,” gã nói, “Đang viết chương trình à?”
Đỗ Vân Đình ngẩng đầu nhìn gã một chút, không muốn diễn trò ở giả với tra công nên chỉ trả lời đơn giản: “Ừm.”
Dương Đạt không đi mà lại nhô đầu ra nhìn màn hình máy tính của cậu. Vừa liếc một cái, gã thấy ngay một khối ngọc màu đỏ như máu trên bàn của chàng trai, chất ngọc vừa trong vừa bóng, láng mịn như nước, vừa nhìn đã biết là món đồ cao cấp; chỉ là bên trong có từng tia màu đỏ như mạch máu uốn lượn dưới làn da người, dịch chuyển bên trong.
Ánh mắt gã rất độc, biết đây là đồ tốt, con ngươi trợn tròn rồi lại bình tĩnh, điềm nhiên như không có việc gì nói: “Đây là cái gì?”
Gã vươn tay sờ vào. Ngón tay còn chưa chạm vào khối ngọc kia đã cảm nhận được cơn lạnh, lạnh thấu xương đến nỗi ngón tay phát ra tiếng vang răng rắc. Dương Đạt sợ run cả người, đột ngột rụt tay về, trên ngón tay đã có thêm một mảng xanh tím thật lớn, cứ như vừa ngâm tay trong hầm băng vậy.
Giọng gã run nhẹ.
“Đây là của cậu à?”
Đỗ Vân Đình nói: “Đúng.”
Trước mặt tra công, cậu tự nhiên cầm khối ngọc kia lên. So với phản ứng dữ dội của Dương Đạt, lúc cậu cầm ngọc chỉ đơn giản như đang cầm một món đồ bình thường, thản nhiên cầm trong tay.
Cậu hỏi: “Sao thế?”
Dương Đạt đáp: “Không có gì.”
Trái tim gã nhảy thình thịch, biết chắc chắn khối ngọc kia là một vật không tầm thường… Chỉ tiếc không rơi vào tay gã. Dương Đạt lại nghĩ, bây giờ ngay cả quỷ mà Lộ Trừng cũng không sợ, chẳng lẽ chính là nhờ khối ngọc này?
Gã không khỏi chăm chú nhìn thêm. Mặc dù bùa bình an có thể đảm bảo cho gã bình an, nhưng chỉ trong những trường hợp gã không động lòng, không chủ động khiêu khích. Dương Đạt đã được nếm ngon ngọt của việc xuống mộ, cũng không cam lòng dừng chân lại, gã còn muốn nếm thử nhiều hơn nữa.
Lúc trước gã còn chưa đến phòng mộ chính, báu vật tiền tài ở đó đủ cho gã tiêu xài mấy trăm đời.
Nếu có cách lấy ra, sau này chẳng phải gã có thể sống sung sướng hơn sao?
Dương Đạt lại liếc khối ngọc kia, nói: “Lộ Trừng, trông khối ngọc này chẳng phải thứ tốt, sao cậu lại mang theo người?”
Đỗ Van Đình đặt con chuột xuống, bây giờ thật sự chỉ muốn bật cười. Cậu vờ như không hiểu, hỏi tra công: “Vì sao lại không phải thứ tốt?”
Vẻ mặt Dương Đạt do dự, ấp a ấp úng cả buổi mới nói: “Lộ Trừng. Cậu cũng biết cậu và tôi có bát tự giống nhau, cũng dễ gặp ma quỷ… Tôi gặp nhiều, có cảm giác với mấy thứ này.”
Gã chỉ vào khối ngọc.
“Trên thứ này có quỷ khí.”
Thật ra lời này không sai, Cố tiên sinh tặng thì có quỷ khí chứ sao?
Thấy thanh niên chẳng để tâm, Dương Đạt cuống lên, giọng điệu cũng nghiêm trọng hơn, “Tôi nói không phải chứ… Lộ Trừng, nếu cậu cứ mang theo bên người, sớm muộn gì cũng có ngày nó hại cậu.”
Đỗ Vân Đình giương mắt lên lặng lẽ đánh giá gã, sau đó nói: “Vậy cậu nghĩ nên làm gì?”
Giọng cậu tràn ngập mỉa mai, nhưng Dương Đạt không hề phát hiện ra. Lộ Trừng là một đứa trẻ trung thực, tâm địa hiền lành, trong sáng cứ như hoa sen trắng không nhiễm bùn, xưa nay không biết ‘gói mỉa mai vào trong câu nói’ là gì; Dương Đạt cũng không nghĩ tới trường hợp này, chỉ cho là cậu nghe mình nên vội nói: “Trước tiên cậu cứ để chỗ tôi, tôi biết mấy đại sư, để ngày mai tan tầm xong tôi đi kiểm tra giúp cậu.”
Gã nói đường hoàng, “Xem giải quyết tà ma thế nào.”
Bóng đen đứng vững sau lưng Đỗ Vân Đình bỗng nhiên đậm đặc hơn, dường như cũng không vui, lạnh lùng tiến về phía gã đàn ông kia. Dương Đạt không hề nhận ra, vẫn cố gắng thuyết phục Lộ Trừng, “Nếu cậu không yên tâm thì sau khi tan tầm đi cùng tôi cũng được.”
Giọng gã chợt trầm hơn, trong ngữ điệu xen lẫn cảm xúc mập mờ không rõ, ánh mắt đong đưa nhìn chàng trai, “Cậu còn không tin tôi ư?”
Tên này còn định đi cùng nhau cơ, Đỗ Vân Đình khẽ nheo mắt lại, nói: “Được thôi.”
Dương Đạt mừng trong bụng, lại nghe người kia bổ sung một câu, “Nhưng mà, tôi có bùa hộ mệnh, chắc là không sao đâu nhỉ?”
Lá bùa kia vẫn luôn đặt trong ví, cũng không thường mở ra. Dương Đạt cũng biết chuyện này, tưởng cậu chưa phát hiện mất bùa nên trong lòng thở phào một hơi, luôn miệng nói: “Không sao, không sao cả.”
Khóe miệng Đỗ Vân Đình xụ xuống, hoàn toàn không vui.
Cậu rất để tâm tới lá bùa bình an kia, không phải chỉ vì bùa bình an có thể cứu người, mà hơn hết là vì đó là thứ cha mẹ Lộ Trừng phí hết tâm huyết xin cho cậu.
Cha mẹ bỏ ra công sức lớn như vậy, đương nhiên phải bảo vệ con mình chứ không phải một người ngoài không liên quan.
Đỗ Vân Đình nói với : [Đổi tấm thẻ đê.]
: [Đổi gì?]
Đỗ Vân Đình nói: [Thẻ tốc độ.]
Cậu liếc qua từ đầu đến chân tra công, chỉ thấy trên cổ đối phương lộ ra chút dây đỏ, chắc chắn bùa bình an phải mang theo người, nói vậy, chắc hẳn được cất trong túi nhỏ rồi buộc trên cổ tra công.
Chuyển động của cổ quá rõ ràng, Đỗ Vân Đình không thể ra tay ngay lúc này được. Cậu chọn giờ nghỉ ngơi, thấy tra công vào phòng giải khát thì theo sát đi vào.
Trong tay cậu cầm một tách cà phê nóng hổi, vô tình đụng vào Dương Đạt, cà phê đổ ập từ cổ xuống người Dương Đạt.
Tra công còn đang tán phét với hai đồng nghiệp, bỗng nhiên bị giội ướt thì giật mình kêu lên. Đỗ Vân Đình cũng như hoảng sợ, vội vàng giật một cái khăn tay lau sạch cho gã, không ngừng tự trách.
“Cái này xử lý sao đây? Áo sơ mi hỏng hết rồi.”
Có đồng nghiệp ở bên cạnh, tra công cũng không thể lấy bùa bình an trong cổ ra để kiểm tra, đành phải cười gượng nói: “Không sao.”
Đỗ Vân Đình không nghe, vẫn tiếp tục lau giúp gã.
“Hay là tôi bồi thường cho cậu một cái mới nhé?”
Tra công nói: “Không cần.”
Gã cúi đầu kéo vạt áo, nhỏ giọng nói câu ngại quá rồi định đi vào toilet. Đồng nghiệp đi theo vào trong, nói: “Không bị bỏng chứ?”
Dương Đạt không thể không nhìn đi chỗ khác, cũng không dám lấy bùa bình an ra kiểm tra, gã chỉ sờ tay vào cái túi nhỏ, chắc chắn là vẫn khô thì yên lòng thở phào.
May là không sao.
Tuy nói vậy, nhưng đợi đến khi không có người, Dương Đạt vẫn vào phòng riêng vội vàng lấy túi ra kiểm tra. Túi không bị ướt nhưng phần miệng phía trên đã bị xé rách, Dương Đạt nhìn chỗ hở mà trái tim đột nhiên nhảy dựng lên, sắc mặt gã chợt thay đổi, lập tức luồn ngón tay vào kiểm tra.
Gã không sờ được cái gì, trong túi rỗng tuếch.
Bỗng nhiên Dương Đạt buông nắm tay, sắc mặt chợt trầm xuống.
… Không có.
Bùa bình an gã vừa dùng được mấy ngày, mất rồi!
Nhưng mất thế nào được?… Chẳng qua chỉ là một hai giây, Lộ Trừng lấy bùa từ trong người gã ra kiểu gì?
Dương Đạt sờ soạng trên người mấy lượt, xác định không hề rơi trong quần áo, rõ ràng là bị chàng trai kia lấy lại rồi. Gã đứng trong phòng riêng, vẻ mặt dần trở nên ác độc, nhìn chòng chọc vào cửa phòng trống bên cạnh cứ như muốn nhìn ra mặt Lộ Trừng, dùng tay xé rách khuôn mặt này, xé luôn cả người thành từng mảnh.
Đỗ Vân Đình lấy lại bùa bình an nhưng không dám đeo vào người ngay. Cậu về đến nhà, trước tiên tự mình hỏi khối ngọc.
“Mang thứ này, có ảnh hưởng tới anh không? Phu quân?”
“…”
Không có câu trả lời.
Đỗ Vân Đình không rõ rốt cuộc Cố tiên sinh có nhập thân vào khối ngọc này không, suy nghĩ một hồi, cậu thử đeo bùa bình an bên hông mình.
“Nếu em làm vậy…”
Cánh tay cậu vung mạnh một vòng tròn lớn trên không trung.
“Anh có sợ không?”
: […]
Đừng nói là đầu ký chủ chứa bột nhão à nha.
Đỗ Vân Đình viết hai chữ khác nhau trên giấy, một tờ viết sợ, một tờ viết không sợ, cùng đốt trên ngọn nến.
“Đáp án nào đúng với anh thì đốt cái đó.” Cậu tha thiết dặn dò người chồng quỷ đang gửi thân trong ngọc, “Nhìn rõ ràng nha, đừng đốt nhầm.”
Hai tờ giấy bị ngọn lửa đốt lên, Đỗ Vân Đình nhìn theo không chớp mắt. Sau lưng cậu, một bóng đen mờ nhạt vươn tay, nhẹ nhàng rút xuống một tờ giấy.
Đỗ Vân Đình nheo mắt nhìn, tờ bị đốt là tờ không sợ.
Cậu yên tâm, lập tức đeo bùa bình an lên người mình, tự khen cho sự thông minh của bản thân, [Tui đúng là nhóc thông minh.]
Hệ thống sâu sắc cảm giác cậu quá mất thể diện.
Nghĩ lại cách giao tiếp với người chồng quỷ của mình, Đỗ Túng Túng lại cười he he hai tiếng.
Cậu rút hai tờ giấy mới, nghiêm túc viết lên chữ “Có thể” và “Không thể”, sau đó đặt lên trên ngọn nến, đứng đắn hỏi: “Phu quân, vậy anh có thể động phòng không? Ví dụ như…”
Tay phải cậu vòng thành hình tròn, ngón trỏ tay trái duỗi vào.
“Thế này?”
: […?]
Đỗ Vân Đình cười hihi, [Đốt câu trả lời chính xác nha.]
: [!!!]
Nó trợn mắt há hốc miệng, không thể tưởng tượng được rốt cuộc vừa rồi Đỗ Vân Đình đã làm động tác quỷ quái gì, đúng là ô uế đôi mắt sạch sẽ của nó. Bóng đen sau lưng Đỗ Vân Đình cũng sững sờ, im lặng một lát rồi chậm rãi vươn tay ra lần nữa.
Lần này, trên những ngón tay thon dài của hắn, là tờ giấy “Không thể”.
Đúng vậy, Đỗ Vân Đình nghĩ lại, làm gì có người đàn ông nào chịu thừa nhận mình không thể đâu.
Cậu ôm ý đồ riêng, cẩn thận viết hai tờ giấy cho người đàn ông. Lần này, giọng cậu nhẹ nhàng hơn nhiều, thì thầm hỏi: “Một vấn đề cuối cùng, anh có thích em không?”
Cậu từ từ nhắm hai mắt lại, giơ hai tờ giấy lên.
“Bên trái là thích, bên phải cũng là thích, đốt câu trả lời chính xác.”
“…”
Mãi hồi lâu không có động tĩnh. Đỗ Vân Đình cúi đầu nhìn lại, hai tờ giấy vẫn còn trong tay mình.
Chắc chắn biểu cảm của cậu rất khó coi, vì nói: [Sao thế? Cậu muốn khóc à?]
Đỗ Vân Đình nói: [Sao lại thế.]
Cậu chậm rãi rụt tay về, trầm mặc một lúc mới thấp giọng nói: [Thế này cũng là bình thường. Dù sao thì Cố tiên sinh cũng mới gặp tôi mà.]
Hắn lại không có ký ức như thế giới trước, trong tình huống này, vừa gặp đã thích cậu mới đúng là chuyện lạ.
Thật ra Đỗ Vân Đình đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, điều này vẫn rất khiến cậu buồn lòng.
Cậu vừa nghiêng đầu lấy quần áo trong tủ ra để thay, bước vào phòng tắm tắm rửa. Ở nơi cậu không nhìn thấy, bóng đen dần dần dày đặc lên.