Bóng trên tường chậm rãi hòa làm một. Ngoài kia là màn đêm tối mịt, rèm cửa không kéo kín nên vẫn có ánh đèn đường hắt vào. Lúc chúng hắt lên tường dường như càng lưu luyến, đặc biệt say mê.
Tất cả đều có vị ngọt.
Sau khi hôn xong, hai người thoáng tách ra, Cố Lê cúi đầu nhìn cậu, chẳng biết tại sao giờ phút này lại thấy hơi e ngại.
Trong lòng hắn vẫn không chắc chắn. Mặc dù thiếu niên luôn dùng đủ cách để biểu đạt tình yêu của mình, nhưng loại yêu thích này có nghiêm túc không, liệu có như những gì hắn nghĩ không… Cố Lê khẽ mím môi, vẻ mặt như đang chờ nghe phán xử. Hắn nhìn người trước mặt, lúc thiếu niên cúi đầu xuống, mái tóc mềm mại đen nhánh để lộ xoáy tóc, đôi mắt trong veo đang nhìn xuống dưới, bị lông mi che giấu cảm xúc.
Hắn không thể đoán ra điều gì từ đôi mắt thiếu niên, bởi vậy lại hoảng hốt.
Hắn hắng giọng, nói: “Biệt Gia Ngôn.”
Thiếu niên bất lực siết chặt tay, mặc dù có nghe hắn gọi nhưng vẫn không ngẩng lên nhìn hắn.
“… Biệt Gia Ngôn.” Cố Lê lại gọi lần nữa, vô thức muôn vươn tay sờ má cậu, “Nhìn tôi.”
Rốt cuộc hắn cũng nhận được câu trả lời, giọng thiếu niên trầm thấp hỏi lại: “Đây chính là học phí?”
Trái tim Cố Lê chợt chìm xuống. Trong giây phút đó hắn đã nghĩ rất nhiều, thậm chí còn bắt đầu phán đoán liệu mình có thể thả nhóc hư hỏng này đi hay không. Đáp án là không thể… Hắn đã rơi xuống vực sâu, tuyệt đối không buông tay người trước mặt đâu.
Giọng hắn khô khốc, “Ừ.”
“Vậy…”
Âm điệu thiếu niên lại càng thấp hơn.
“Vậy, học phí này thu theo ngày à?”
“…”
Cố Lê chợt giật mình.
Gì?
Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy đôi mắt của nhóc hư hỏng. Đôi mắt ấy trong veo đang chăm chú nhìn hắn, bên trong như chứa đầy ánh sáng lấp lánh. Không chút che giấu niềm yêu thích khiến ánh mắt cậu ngoan ngoãn như con thú nhỏ, Đỗ Vân Đình liế.m môi, thấp giọng nói: “Nếu là lệ phí thu theo ngày…”
Cậu chủ động bước lên trước, dâng mình lên như hiến tế với thiếu niên đối diện đang cứng đờ hóa đá. Đỗ Vân Đình cười cười, nhẹ nhàng hôn một cái nơi khóe miệng, nụ hôn này chẳng khác gì gãi không đúng chỗ ngứa, bờ môi hai người đều mím chặt, không biết thứ gì đang khiến hay người nóng run lên. Lúc hai gò má kề sát nhau nghe rõ tiếng thở của mỗi người, Đỗ Vân Đình từ từ lùi lại, bổ sung nốt nửa câu, “Em phải thanh toán xong học phí còn lại mới được.”
Khuôn mặt Cố Lê vẫn bất động thanh sắc, trong lòng lại bắt đầu tính toán. Từ lúc hắn và nhóc cùng bàn học bù đến nay đã được hai tuần, tính toán kỹ càng cũng phải mười bốn lần hôn. Hắn nhếch môi, bàn tính trong lòng gẩy lạch cạch, cuối cùng nghiêm túc nói: “Tính theo giờ.”
Này mới nhiều nè, dù sao ban ngày ở trường, Cố Lê cũng đốc thúc cậu học tập.
Đỗ Vân Đình: “…”
Trời đựu, mặc dù cái câu học phí dạy bù là do cậu nói ra, nhưng tốc độ thuận nước dong buồm của Cố tiên sinh cũng nhanh quá rồi đó? Vay nặng lãi cũng không chịu nổi tăng giá ác liệt vậy đâu!
Cũng có phải đầu tư bất động sản đâu!
“Tính theo giờ.” Cố Lê nói chắc nịch, tiện thể lôi một tờ giấy trắng cho cậu, “Bây giờ, em có thể tính xem rốt cuộc nợ tôi bao nhiêu học phí. Nhớ thêm giờ này, chỉ còn một phút nữa là tới mười một giờ.”
Đỗ Vân Đình ngây ngẩn cả người, vẫn chưa thoát ra khỏi chút dịu dàng ban nãy, “Tính?”
Cố Lê: “Đúng, tính theo bài toán ứng dụng, viết rõ trình tự các bước giải. Tôi cho em ba phút.”
Đỗ Túng Túng: “…”
Cậu nói mà, quả nhiên Cố tiên sinh vẫn yêu đề toán nhất!
Túng Túng tức giận, không nhịn được cố tình gây sự, “Nếu em và đề thi cùng rơi xuống nước, anh Lê sẽ cứu ai trước?”
Cố Lê dừng lại, nhìn cậu vẻ quái lạ, “Em.”
Đỗ Vân Đình thở dài một hơi.
“Đề thi không chống nước, vớt lên cũng vô dụng,” Cố Lê nói, “Có thể mua lại.”
Đỗ Vân Đình hơi vui mừng, cũng may cậu là độc nhất vô nhị, có thể vượt qua đề toán ở điểm này, muốn mua cũng không mua lại được người thứ hai.
“Vậy nếu là loại bí mật chỉ có một bản thì sao?”
Môi Cố Lê mấp máy, vẻ mặt hơi do dự.
Đỗ Vân Đình không làm nữa, thả bút trong tay ghé sát lại hắn. Dưới cái nhìn đầy ý kiển trách này, rốt cuộc trên mặt Cố Lê cũng xuất hiện nụ cười nhạt, xoa đầu cậu.
“So đo với đề thi? Hửm?”
Tiếng hửm này khiến Đỗ Vân Đình mềm nhũn ra, nhưng ánh mắt nhìn đề vẫn không thể dịu dàng được nữa. Cậu nói với : [Tôi chưa từng nghĩ, tình địch đầu tiên tôi gặp phải trong mấy đời này, thế mà lại là đề toán…]
Mà tình địch này còn khó đối phó hơn cậu nghĩ, tục ngữ nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, này lại càng phiền hơn, vì cậu hoàn toàn không hiểu.
Đỗ Vân Đình cầm bút tính cả buổi, cuối cùng cho ra đáp án: lần.
Mẹ nó chứ muốn hôn tróc da miệng hay gì…
Cố Lê rất vừa ý với con số này, lại đưa bút cho cậu.
Đỗ Túng Túng nói: “Em tính xong rồi.”
“Tính lại,” Cố Lê nói, giọng hờ hững, “Thanh toán trong một tuần, để xem em định trả thế nào.”
Túng Túng: “…”
Đệt cụ, ăn cướp đấy phỏng!
Nhưng đây không phải cướp tiền… đây là cướp sắc!
Trong phút chốc, bỗng nhiên cậu có gan hỏi lại: “Vậy nếu hôm nay em thanh toán xong một lượt thì sao?”
Hiển nhiên Cố Lê đã đánh giá thấp độ chấp nhận của cậu, bị cậu hỏi cho sững ra.
Lòng mê sắc đẹp của Đỗ Túng Túng được củng cố, nhỏ giọng hỏi thêm một câu: “Trả luôn từ giờ thì sao?”
“…”
Cậu lại bị hôn. Có lẽ là vì đã chắc chắn, nên lần này đôi môi ghé đến còn dịu dàng hơn lần trước, cứ như chạm vào đồ sứ quý giá. Sau khi tách ra, Đỗ Vân Đình che miệng mình, không cần soi gương cũng biết chắc chắn đã đỏ một mảng lớn rồi.
Cậu sờ lên, còn định trả lại một lượt thì lại bị Cố thần vươn tay đẩy ra.
Cố tiên sinh hôn tới mức đỏ tai, lạnh nhạt nói: “Vẫn nên theo giai đoạn.”
“…?”
Cố Lê tính toán rõ ràng đâu ra đấy, “Như thế mới có thể thu tiền lời được.”
“…”
Cưng đúng là quỷ khôn lỏi, Túng Túng thích lắm.
Trong niềm hài lòng này, Đỗ Vân Đình cảm giác hẳn là mình nên tặng Cố tiên sinh chút ngon ngọt. Nhưng Cố Lê lại xoay người lại, cầm đề thi, “Nhưng đề hôm nay vẫn phải làm. Trước khi ngủ phải làm một bài bổ sung, nào.”
Đỗ Vân Đình nghĩ, quả nhiên tình địch của cậu chính là đề toán.
Còn cả đề tiếng anh, đề văn, đề vật lý…
Tối hôm đó, nằm trên giường Cố tiên sinh, Đỗ Vân Đình đã có một giấc mơ rất kỳ lạ. Cậu mơ thấy Cố tiên sinh có hậu cung ba ngàn, mặc dù cậu là hoàng hậu nhưng lại có một đống phi tử tranh giành tình cảm với cậu. Hoàng Quý Phi được sủng ái nhất luôn chống đối cậu, hở tí là lại làm khó cậu, tên là “Năm năm thi đại học ba năm mô phỏng”. Còn một tiểu tiện nhân mặt ngoài thanh thuần động lòng người, thực chất một bụng toàn ý xấu, siêu thích thể hiện tài năng văn chương, nghe nói cũng nổi tiếng trong kinh thành, tên là “Bí kíp Hải Điến”.
(Là sách tham khảo các loại đề thi đại học từng năm, trong đó có các phần cơ bản là tóm tắt nội dung đề thi, phân tích nội dung và dự đoán đề thi đại học).
Sau khi tỉnh lại Đỗ Vân Đình chỉ biết đỡ trán, nói với giấc mộng hoang đường này.
[Thật sự chẳng ra gì, nhỉ?]
[Chứ còn gì nữa,] cũng tức, [Sao cậu có thể không chọn Hoàng Hậu? Cậu đang phân biệt đối xử!]
Đỗ Vân Đình: […]
Dẹp mẹ, cậu hoàn toàn không yêu thương nổi hệ thống này. Hệ thống y đúc Cố tiên sinh, luôn rất dễ bị tiểu tiện nhân đề bài mê hoặc.
Nhưng bày tỏ tấm lòng ít nhiều cũng tạo ra thay đổi. Mặc dù Cố Lê vẫn nghiêm khắc bắt cậu học bù như lúc trước, tuyệt đối không vì cậu là bạn trai nhỏ của mình mà thả lỏng yêu cầu, dấu gạch đỏ cái trước còn giật mình hơn cái sau. Đỗ Vân Đình bị hắn chữa bài thi, cảm giác cứ như nhận chiếu thư ban chết của Hoàng đế cổ đại vậy.
Thay đổi là ở điểm khác. Lúc ngồi vào phía sau xe nhà họ Cố, sẽ có bàn tay lặng lẽ vươn qua, điềm nhiên như không có việc gì nắm tay cậu; lúc trong phòng tự học, thỉnh thoảng Đỗ Túng Túng lại mang ý đồ cọ chân hắn, nhưng cũng chỉ bị Cố tiên sinh liếc một chút, cầm cán bút gõ đầu cậu.
Cố Lê chưa từng yêu đương, cũng không biết rốt cuộc yêu đương nên diễn ra thế nào. Trước mặt bạn trai nhỏ, thật ra có đôi lúc vẫn luống cuống chân tay. Đỗ Vân Đình không hề giống đề bài hắn thường giải, sau khi hắn viết ra chữ bài làm, lại không biết nên áp dụng công thức nào mới có thể thật sự giải quyết vấn đề này… Hắn như bước chân vào một lĩnh vực chưa từng va chạm, thực sự cần bổ sung kiến thức mới.
Trong lĩnh vực này, Cố Lê không chỉ yêu cầu mình phải được điểm max, mà còn muốn tự mình hoàn thành tất cả câu hỏi bổ sung.
Ngày học sinh cấp ba tốt nghiệp, có rất nhiều người đứng trên lầu ném sách vở đề thi xuống dưới, giấy tờ trắng phau bay đầy mặt cỏ, dì công nhân quét dọn phía dưới cố hết sức nhặt cũng không nhặt xong được, không thể không gọi mấy người thu mua phế liệu vào sân. Sau cuộc vui chơi xả láng này, mấy người Đỗ Vân Đình thực sự trở thành lứa gần nhất với kỳ thi đại học ở ngôi trường này. Mấy ngày nay giáo viên các khoa đều đứng trên sân khâu tiến hành giáo dục sâu sắc, hận không thể gieo cảm giác khủng hoảng vào thẳng đầu mỗi học sinh.
Giờ học buổi sáng lại được mở sớm hơn, bắt đầu từ sáu giờ mười lăm. Ngày nào cũng có học sinh vội vàng chạy nước đại vào cổng trường, chạy qua hành lang rồi thở hồng hộc lao vào lớp. Nếu may mắn còn có thể tránh được; nhưng xui một phát thì chắc chắn có giáo viên đứng ngay cửa, chỉ vào đồng hồ dạy dỗ người đó: “Lớp mười hai rồi, sao giờ này trò mới đến?… Nhảy cóc ba mươi lần trên hành lang!”
Thế là trên hành lang thường thấy học sinh nhảy cóc, tay vắt chéo sau lưng, nhún chân nhảy về phía trước. Gần như đó là cảnh tượng mỗi ngày ở tầng lầu bọn họ, thường xuyên có học sinh lớp mười trực nhật đứng trên cầu thang ngơ ngác nhìn.
Nhìn một chút, một suy nghĩ chắc chắn lại được khẳng định hơn: Bọn họ cũng sẽ có ngày học tập liều mạng như vậy.
Nghĩ vậy, học sinh lớp mười không khỏi sợ run cả người. Bọn họ thật sự tha thiết tận đáy lòng, mong ngày đó mãi mãi đừng tới.
Ngày nào của học sinh lớp mười hai cũng như chiến tranh, từ giáo viên đến học sinh đều như ăn thùng thuốc nổ. Tuy nhiên thuốc nổ hôm nay hơi mạnh, lúc chủ nhiệm lớp bước vào đóng cửa rõ mạnh. Một tiếng sầm kia đủ khiến học sinh trong lớp sợ run cả người.
Chủ nhiệm lớp nghiêm mặt nói với phía sau: “Vào đây!”
Một đôi nam nữ phía sau bước vào, Đỗ Vân Đình nhìn điệu bộ này là hiểu ngay.
Bị bắt tội yêu đương đây mà.
Mười sáu mười bảy tuổi, chính là tuổi mới biết yêu. Ở tuổi này, trái tim con người luôn mơ màng, kinh nghiệm sống cũng ngây ngô, thoáng nhìn cái đã thích, đã muốn tới gần, thật đúng là chuyện vô cùng bình thường. Nhưng với giáo viên, chuyện này chẳng khác gì lũ to thú dữ, là tình huống phải được giải quyết ngay.
“Lớp mười hai cả rồi!” Chủ nhiệm lớp đập thước dạy học sầm sầm lên bục giảng, “Các cô cậu nghĩ gì thế? Vào trường học mà còn nắm tay, sợ không ảnh hưởng được đến việc học hay sao?… Hai người định tay trong tay thi đại học à?”
Nam sinh vẫn khá kiên trì, nói: “Thầy, không phải, chúng em có lý tưởng.”
“Có lý tưởng cái củ khoai!” Chủ nhiệm lớp nói, “Ban đầu tương lai của hai người tốt bao nhiêu, chẳng phải giờ lại lãng phí thời gian vào chuyện này sao? Ba mẹ cô cậu biết hai người tiêu tiền bọn họ để học cái trò này chưa?”
Nam sinh trả lời đường hoàng, “Biết ạ.”
Chủ nhiệm lớp vặn lông mày, “Biết cái gì?”
“Biết hai chúng em yêu nhau,” nam sinh nói, “Ba mẹ em còn nói, hai đứa cùng cố gắng thi chung một trường đại học.”
Nghe câu này, học sinh dưới lớp cười ồ lên vỗ tay rầm rầm. Nam sinh lại ôm tay nói: “Đa tạ các vị đồng môn cổ vũ, đến lúc đó chắc chắn sẽ sắp xếp vị trí ở lễ đính hôn cho các huynh đài.”
Chủ nhiệm lớp không nói gì, chỉ là lồng ng.ực vẫn phập phồng lên xuống như bị chọc tức. Ông ném thước đi, không dạy bảo hai học sinh này mà chỉ rút điện thoại ra, trông dáng vẻ chắc là chuẩn bị hẹn phụ huynhh trao đổi giáo dục tư tưởng. Nữ sinh bị bắt cười cười xấu hổ, được nam sinh dắt tay thoải mái đi về chỗ ngồi.
Đỗ Vân Đình cảm thán: “Thật tốt, có dũng khí.”
Cậu có thể nhìn thấy ánh lửa tuổi trẻ từ mắt hai người kia. Sáng như vậy, thuần khiết chân thành như vậy, ôm dũng khí liều lĩnh và mong chờ, cứ như có thể đốt cháy cả người già đã sống mấy thế giới như cậu.
Cố Lê nghe câu nói này, ngoảnh đầu nhìn bọn họ một hồi lâu như đang suy nghĩ.
Bỗng hắn vươn tay, lòng bàn tay vươn về phía Đỗ Vân Đình.
Đỗ Vân Đình còn chưa hiểu gì, “Sao thế?”
“Nắm tay,” Cố thần thản nhiên nói, “Nắm tay trước mặt thầy Giả.”
Thầy Giả chính là chủ nhiệm lớp bọn họ.
Đỗ Vân Đình choáng váng, ngơ ngác nhìn hắn một lúc, sau một hồi lại cười khúc khích đẩy tay hắn ra.
“Nếu anh dám nắm tay em trước mặt ông ấy, đảm bảo lão Giả sẽ được xe cứu thương chở vào viện ngay.”
Cố Lê là bảo bối trong lòng của chủ nhiệm, hắn như sinh mạng của ông, chỉ trông chờ vào hắn trở nên nổi bật để đền đáp trường học. Nếu bị nhìn thấy động tay động chân với nam sinh, tim không bị bệnh cũng có thể tức thành bệnh tim.
Cố tiên sinh nhìn tay mình bị đẩy ra, khẽ cau mày.
Bạn trai nhỏ không vui.
Lông mày Cố thần càng nhíu chặt.
Lúc tan học, hắn đứng dậy đi toilet. Nam sinh sáng nay công khai cũng đi, đứng cách hắn hai cái bồn, còn đang ngâm nga hát khẽ. Cậu ta không chào hỏi Cố Lê, thứ nhất là vì chỗ này hơi xấu hổ, nhìn nhau nói chuyện có thể sẽ khiến đối phương ướt nửa quần; thứ hai là vì Cố Lê thường ngày thật sự quá lạnh lùng, không hề qua lại với bạn học cùng lớp. Hai người bọn họ chưa từng nói với nhau câu nào, đương nhiên cũng không tự chuốc nhục những lúc thế này.
Nhưng lần này, Cố Lê lại chủ động nói chuyện với cậu ta.
“Lý Vi Phong?”
Nam sinh ngẩn người, nhìn một vòng chắc chắn chỗ này không có người thứ hai có cái tên này, mới giật mình nghiêng đầu sang chỉ vào chính mình.
“Tôi?”
“Ừm.” Hạng nhất lớp nói, “Biểu hiện sáng nay không tệ.”
Bỗng nhiên nam sinh có cảm giác quỷ dị như được thầy chủ nhiệm khen ngợi, được khen mà sợ.
“Cảm ơn Cố thần, sao Cố thần lại nói chuyện này với tôi?”
Cậu ta còn tưởng người này tập trung tinh thần giải đề, lại là con nhà giàu, tính tình hẳn rất khó giao tiếp.
Hiện tại Cố Lê có việc cầu người, thái độ tốt hơn hẳn lúc thường. Nhân lúc trong toilet không có người khác, rốt cuộc hắn cũng hỏi, “Cậu yêu đương, nói thế nào vậy?”
Nam sinh giật mình thảng thốt, nghe câu này kinh hãi tới mức xoay hẳn nửa người. Cố Lê cau mày né ra sau, cậu ta giọt hết lên giày mình, cũng không kịp lau mà chỉ ngạc nhiên nhìn Cố Lê, không thể tin nổi vào tai mình.
“… Yêu đương?”
Do cậu ta còn chưa tỉnh ngủ sao, Cố Lê á?
Hạng nhất của lớp, hai năm không cho ai ngồi cùng bàn?
Thế mà lại hỏi cậu ta yêu đương?
Lông mày của hạng nhất lớp nhíu chặt, xem ra đã bắt đầu nghi ngờ trí thông minh và thính lực của cậu ta rồi. Nam sinh ngạc nhiên cả buổi, phất tay bảo: “Ngại quá… Chỉ là tôi không ngờ, thế mà Cố thần lại hỏi thôi chuyện này.”
Cậu ta mặc quần áo tử tế, giật giấy lau giày, buồn nôn khẽ mắng một câu. Sau khi mắng xong vẫn không quên trả lời câu hỏi của Cố Lê: “Cũng không có gì, chẳng phải yêu đương toàn là vậy sao? Cậu nghĩ cách đối xử tốt với cô ấy, sáng sớm mang bữa sáng cho cổ, bình thường làm bài tập giúp cổ, lúc cổ đến kỳ đó đó thì pha ly nước đường đỏ cho cổ. Sau đó đi dạo sân thể dục, dạo phố, ăn uống xem phim, lễ tình nhân thì tặng socola.”
Cố Lê nghe xong như có điều suy nghĩ, hiển nhiên không quá đồng ý.
“Làm bài tập giúp em ấy?”
“Đó là lúc trước,” nam sinh nói, khả năng giác ngộ cũng cao, “Bây giờ đã lên mười hai rồi, chắc chắn không được làm thế. Giúp cổ học bù thì được.”
Cậu ta đứng thẳng người đi rửa tay ở bồn rửa mặt, “Chủ yếu vẫn là tặng quà, con gái rất thích cảm giác được quan tâm. Tặng nhiều quà chắc chắn không sai đâu, tốt nhất là những thứ mình tự làm ấy.”
Cố thần ừ một tiếng, đặt tay dưới dòng nước lau rửa.
Thật ra ba mẹ Cố không có tình cảm gì với nhau, càng giống một tổ hợp được gia đình thông gia hai bên chắp vá lại với nhau hơn. Không có tình yêu, tất nhiên cũng không tặng quà cho nhau, Cố Lê nhận quà thường là hộp gói nơ con bướm được khách tặng trong tiệc sinh nhật. Chúng thường được xếp từng chồng gọn gàng trên bàn, mở ra, bên trong hầu như toàn những thứ hắn không thích.
Hồi còn nhỏ đa số được tặng đồ chơi, đều bị mẹ Cố cất vào một túi lớn rồi ném vào nhà kho, bảo là ảnh hưởng việc học của hắn. Sau khi lớn lên, quà tặng lại biến thành máy tính, điện thoại, thậm chí là robot, còn cả những vật trang trí nổi tiếng. Nhưng món quà này, từ trước đến nay Cố Lê gần như chưa hề động vào, thứ hắn đụng vào chỉ có vài thứ ít ỏi mà ba mẹ cho phép hắn chạm vào.
Bây giờ nhắc tới quà, trong đầu hắn gần như trống rỗng, không thể tìm được chút kinh nghiệm nhận quà từ trong ký ức khô khốc của mình.
Nhưng điều này rất đúng. Bây giờ hắn đã có Biệt Gia Ngôn độc nhất vô nhị với hắn, tất nhiên cũng phải tặng gì đó cho người ta.
… Tốt nhất là tự làm.
Cố Lê lục lọi ký ức nhận quà, bổ sung một câu: Tốt nhất là thứ người ấy cần.
Nghĩ vậy, đáp án đã rõ mười mươi rồi.
Cố Lê nắm chắc trong lòng.
Lúc hắn quay về chỗ ngồi, đầu húi cua đang nói chuyện với Đỗ Vân Đình. Vốn dĩ thấy chỗ Cố Lê không ai ngồi, rất muốn ngồi vào chỗ hắn một lúc để dính hơi thở học sinh giỏi. Nhưng cố tình Đỗ Vân Đình lại chọc người ta giận, sống chết cũng không chịu để cậu ta ngồi xuống, bảo là sẽ hỏng phong thủy. Đầu húi cua đành phải đứng dậy, tám chuyện với cậu về vụ lúc sáng.
“Chuyện của mày mà để lão Giả biết, ổng có thể cầm chổi lớn quét sân thể dục quạt mày ngay tại chỗ.”
Đỗ Vân Đình rất đồng ý, nhắc đến chuyện này lại hơi kiêu ngạo.
“Ừm, đúng là ổng sẽ đánh tao thật.”
“Chắc nụi hà,” đầu húi cua líu lưỡi, “Lá gan mày bao lớn? Dám động vào học sinh bảo bối của ổng!”
Đỗ Vân Đình liếc qua, bây giờ trong lớp đang thưa người, mấy chỗ xung quanh không có ai, chẳng bạn nào nghe hai người nói chuyện. Khóe môi cậu khẽ nở nụ cười, đặt bút xuống nói thầm: “Không phải vì vậy đâu.”
“…” Đầu húi cua ngơ ngác nhìn cậu.
“Vì cái khác.”
Đầu húi cua hiểu rồi, văng luôn một câu trời đựu ngay tại chỗ.
“Đựu má… Tao đã bảo sao dạo này mày xuân sắc phơi phới vậy, không phải chứ, dễ cua vậy hả?”
Chuyện này vô lý vãi, trông Cố Lê cũng không phải người dễ bị mê hoặc như vậy…
Đầu húi cua nhìn biểu cảm anh em như Yêu Phi họa nước, ngắm một lượt từ đầu đến chân.
“Không nhìn ra đó người anh em, nhìn thì ngoan mà hành động cũng ra gì phết.”
Cậu ta vỗ vai Đỗ Vân Đình, lại không nhịn được hóng hớt: “Đến bước nào rồi? Cứu ông nội, anh em hồ lô?”
nghĩ mình sắp điếc cmnr.
Marx trên cao, đối thoại cái quần què gì thế này?
Hai chữ hồ lô này tương ứng với chữ gì, Đỗ Vân Đình nghe xong đã hiểu ngay. Nhắc đến chuyện này, cậu cũng khó tránh được chua xót cõi lòng, hữu khí vô lực: “Không có.”
“Sao lại thế?” Đầu húi cua không tin, “Những ngày cậu ta bổ túc cho mày, hai đứa mày đều ngủ chung một giường một phòng mà! Vậy chúng mày làm gì?”
Đỗ Vân Đình nói: “Mày vừa nói đấy… Học bổ túc.”
Đầu húi cua há hốc mồm, “Học bổ túc thật á?”
Đỗ Vân Đình đưa một xấp đề dày cho cậu ta xem. Bên trên toàn là dấu vết Cố Lê dùng bút đỏ chữa bài, sau đó là Đỗ Vân Đình làm lại, cả tập đề điền kín hết chỗ trống, trông khá ngầu.
Đầu húi cua: “…”
Người yêu ở bên nhau chỉ đơn thuần học bổ túc, đây thật đúng là bảo vật quốc gia.
Cậu ta chân thành nói: “Cứ tiếp tục thế này, mày với cậu ta có thi cùng một trường thì tao cũng không ngạc nhiên.”
Nghị lực cỡ nào đây trời.
Ngoài học bổ túc, thật ra vẫn còn trả học phí. Chỉ là ngày nào cũng không trả xong nợ cũ đã lại đội nợ mới, ngày nào Đỗ Vân Đình cũng ghi nợ, nghiêm nhiên lại quay về trạng thái một nghèo hai trắng thưở ban đầu.
Cậu giương mắt, nhìn thấy Cố tiên sinh đã về thì lập tức bơ đầu húi cua, đứng lên đón người ta. Lại còn nhỏ giọng gọi vừa vang vừa ngọt, “Anh Lê!”
Đầu húi cua tự giác về chỗ ngồi của mình, Cố Lê ngồi xuống, chợt mở miệng nói: “Tôi có một món quà muốn tặng cho em.”
Đỗ Túng Túng: “???”
Cố Lê cho tay vào cặp như đang tìm gì đó. Mấy phút sau, hắn rút một cuốn vở thật dày từ bên trong ra, đặt trước mặt Đỗ Vân Đình.
Hiển nhiên bạn trai nhỏ không vẫn chưa tỉnh táo lại từ sự lãng mạn của học thần, mờ mịt đối mặt với hắn, hoàn toàn không hiểu được.
“Đây là…”
“Quà tôi tặng em.”
Trong đầu Đỗ Vân Đình nở từng bông hoa nhỏ sung sướng, nghĩ thầm chẳng lẽ là viết thư tình cho cậu sao… Cố tiên sinh viết thư tình cho cậu!
Móa ơi hưng phấn vãi, mấy đời nay lần đầu được nhận đó!
khinh bỉ nói: [Coi chút tiền đồ của cậu kìa.]
Đỗ Vân Đình mặc kệ nó, mở mép cuốn vở đang đóng chặt, nhỏ giọng hỏi: “Em xem bây giờ được không?”
Cố tiên sinh gật đầu.
Thế là Đỗ Vân Đình cẩn thận mở ra. Tờ thứ nhất đầy ắp chữ, bên trên toàn là Sin, cos rồi tan.
Đỗ Vân Đình: “…”
Cậu không tin nổi giở ra sau, rốt cuộc khúc sau cũng thay đổi, là hình học không gian.
Đỗ Túng Túng ngu người.
“Đây là…”
“Là vở ghi chép môn toán của tôi,” Cố tiên sinh trả lời cậu, “Tôi tự tay viết.”
Tự mình làm, cực kỳ có tác dụng với bạn trai nhỏ. Hai mục tiêu cùng đạt được song song, Cố tiên sinh thông minh hết nấc.
“…”
Trong lúc nhất thời tiếng cười vang tận trời xanh.
__________