Tước Đăng Tiên

chương 72: chương 72

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- ---------------------------------

Y chống dầu, ánh mắt không biết đang nhìn về hướng nào.

Phong Uyên thượng thần không phải kẻ ngốc, y cũng vậy.

Cho nên, hắn vì sao lại đối tốt với y như thế?

Hắn có thể vì y mà làm đến đâu?

Phong Uyên nói rằng có lẽ y không trải qua lịch kiếp, vừa sinh ra đã là ma quân, giờ nghĩ lại, y một chút cũng không tin.

Y thở dài một tiếng, bạch y lướt qua đế tọa, khi đèn lưu ly sáng lên lần nữa, trong cung điện đã không còn bóng dáng ma quân.

Bên ngoài trời đã sớm tối mịt, Phong Uyên vẫn ngồi trên ghế đá trong hoa viên, gió mát nhẹ nhàng lướt qua mái tóc dài, hắn cúi đầu, cẩn thận khắc hoa lên thanh trường kiếm trong tay, dùng thần hỏa rèn lại vài lần, cuối cùng lấy khăn lau sạch sẽ thân kiếm.

Trường kiếm dưới trăng tỏa ra băng quang lạnh lẽo.

Vẫn còn thiếu trường thương và cung.

Sau này hắn sẽ rèn thêm, sau đó dùng tuyết tinh thạch đem cả ba dung hợp với nhau.

Trên đầu Phong Uyên sáng lên một chút thần quan, xung quanh hắn sáng như ban ngày.

Hắn để trường kiếm qua một bên, cầm lấy một khối nguyên thạch khác, đang muốn mài giũa một phen, chợt nghe tiếng bước chân tới gần, Phong Uyên ngẩng đầu, là ma quân trở lại.

Hắn nhìn về phía sau y, chỉ thấy một cái bóng thon dài, Phong Uyên hỏi: "Sao ngươi lại tới một mình?"

Lời này ma quân không hiểu được, y liếc mắt nhìn hắn, hỏi lại: "Còn có người khác đến đây à?"

Phong Uyên không ngừng động tác, thanh âm nhè nhẹ hòa vào gió, hắn chỉ nói: “Nghe Lưu Già nói Túc Âm mang đến vài mỹ nhân, ngươi có thích vị nào không?”

Ma quân ừ một tiếng đi tới, lười biếng ngồi xuống xích đu, một chân gác lên dây thừng bên kia, hơi dùng sức, xích đu bắt đầu lắc lư, trong tay không biết từ lúc nào nhiều hơn một vò rượu, y nhấp một ngụm, chậm rì rì nói: "Không thích các nàng."

Phong Uyên không hỏi nữa.

Không nghe thấy Phong Uyên truy hỏi thêm, ma quân ngược lại cảm thấy có chút kỳ quái, y nhấc chân rời khỏi xích đu, thay đổi tư thế, nhìn Phong Uyên hồi lâu, không nhịn được hỏi: “Có phải ngươi hi vọng bổn quân dẫn theo vài cái mỹ nhân trở về?"

Phong Uyên cuối cùng cũng ngừng động tác trên tay, hắn ngẩng đầu, nhìn ma quân nói: "Là hi vọng ngươi vui vẻ."

Dưới thần quang, đôi mắt hắn dường như hàm chứa hai hồ nước thật sâu, ánh mắt ôn nhu, như gió đêm nhẹ nhàng lướt qua vạn vật, thế gian một mảnh phồn hoa.

Ma quân không hiểu vì sao bị hắn nhìn như vậy lại có chút mất tự nhiên, y quay đầu nhìn sang chỗ khác, uống thêm một hớp rượu, tay phải khẽ giơ lên, thanh trường kiếm mới rèn xong liền bay đến bên tay.

Dưới ánh trăng, hoa ưu đàm khắc ở chuôi kiếm như đang bung nở, sống động như thật, ma quân ngắm nghía một hồi, không nhịn được khen: “Hoa này khắc thực không tồi.”

Trên mặt Phong Uyên hiện ra một ý cười nhàn nhạt, sau đó cúi đầu tiếp tục mài giũa khối nguyên thạch trong tay.

Ánh trăng bị thần quang rực rỡ bức lui, rượu trong vò đã cạn, ma quân ngáp một cái, hai mắt không thể mở to, y nhỏ giọng khuyên Phong Uyên: "Muộn như vậy rồi, để mai làm tiếp đi."

"Chờ một chút, xong liền đây, ngươi mệt thì cứ ngủ một lát đi." Động tác của Phong Uyên nhanh hơn một chút, không biết vì sao, trong lòng tựa hồ có một thanh âm thúc giục hắn nhanh lên, nhanh lên chút nữa.

Vừa nói xong, hắn ngẩng đầu, liền thấy ma quân đã ngủ trên xích đu.

Phong Uyên lắc đầu cười cười, giơ tay dựng cho y một kết giới, đem gió đêm đều ngăn ở bên ngoài.

Sáng hôm sau, khi ma quân tỉnh lại, y phát hiện Phong Uyên vẫn ngồi ở chỗ cũ, cúi đầu khảm đủ loại thần thạch lên cung, một tia nắng nghiêng nghiêng chiếu lên hắc sắc trường bào, dường như hắm làm cả đêm cũng không thấy mệt.

Ma quân dựa vào xích đu lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu, mi mắt hơi rũ xuống, trên tay cầm một lá nho xanh biếc, y nghịch một lát, sau đó xuống xích đu, đi tới bên cạnh Phong Uyên, ngồi xổm xuống, nhặt khối nguyên thạch cuối cùng còn sót lại, bắt chước dáng vẻ lúc trước của hắn, cúi đầu nghiêm túc mài mài.

Gió dài lướt qua núi non gập ghềnh, mặt đất đột nhiên kịch liệt rung chuyển, vài khối đá vụn rơi vào dung nham nóng cháy, bắn lên mấy tia lửa rực rỡ.

- ---------------------------------------------

Kể từ khi Túc Âm mang mỹ nhân rời cung, hắn không thể không nghĩ rằng ma quân thực sự mắc căn bệnh khó nói kia, tưởng tượng đến đây, hắn liền trằn trọc cả đêm không ngủ nổi.

Nhưng mỗi khi cùng Lưu Già nói chuyện này, lập tức bị nàng tàn bạo đánh cho một trận.

Nghĩ tới nghĩ lui, Túc Âm đưa mắt nhìn Phong Uyên.

Gần đây bệ hạ cùng vị thượng thần này ngày càng thân cận, Túc Âm càng chắc chắn hơn giả thiết cha con của mình, không biết thượng thần cùng ai mới có thể sinh ra phượng hoàng nhỉ?

Bất quá, truyền thuyết kể rằng năm Phong Uyên thượng thần xuất thế cũng có một quả trứng phượng hoàng giáng sinh, truyền thuyết này nhiều năm rồi không ai nhắc tới, Túc Âm cũng không biết thực hư ra sao.

Hắn lẻn vào hoa viên phía sau ma cung, thấy ma quân không có ở đó, hắn lại rón rén đi đến sau lưng Phong Uyên, lễ phép chào hỏi vài câu, cuối cùng cũng nói rõ mục đích đến đây của mình.: "Thượng thần có biết bệ hạ thích kiểu nữ nhân nào không?"

Tự hỏi chính mình, Phong Uyên chợt bật cười, nếu là hắn trước đây, chắc chắn sẽ đặt Côn Ngô kiếm lên vai Túc Âm, nhưng giờ đây hắn chỉ nhàn nhạt nói: “Chờ sau này y gặp được người mình thích mới có thể biết y thích người như nào."

“Thật sao?” Túc Âm xoa xoa đầu, nghe có vẻ hợp lý, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, hắn lẩm bẩm nói: “Nhưng ta thấy bệ hạ có chút ——”

Túc Âm chưa kịp nói hết câu đã nghe thấy phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của ma quân: "Ngươi thấy ta có chút gì?"

Túc Âm lập tức im bặt, hắn cứng ngắc quay đầu lại, thậm chí có thể nghe được thanh âm xương cốt chuyển động, vô cùng ghê người: "Bệ bệ bệ bệ bệ bệ...!bệ hạ!"

Phong Uyên mím môi cười khẽ.

Ma quân ừ một tiếng, đang định truy hỏi Túc Âm xem mình có chút gì, vừa ngẩng đầu lại thấy bầu trời phía tây yêu giới bốc cháy, giống như nghiệp hỏa thiêu đốt, cảnh tượng như vậy ở yêu giới rất hiếm có, y theo bản năng hỏi Phong Uyên bên cạnh: "Đó là cái gì vậy?"

Phong Uyên theo tầm mắt của y nhìn sang, thần sắc lập tức trở nên ngưng trọng, phong ấn Thiên Ma ở yêu giới có dấu hiệu suy yếu rồi..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio