Wattpad: lananh
- ---------------------------------
Có lẽ tử vong uy hiếp khiến Nguyệt Lâm thanh tỉnh hơn cũng như kch thích tiềm lực của nàng.
Trên tay Nguyệt Lâm ngân quang hơi lóe, bao trùm lên tơ hồng, liều mạng muốn đem sợi tơ hồng kia kéo xuống.
Tơ hồng cuối cùng không thể chống lại thần lực của Nguyệt Lâm, nó lưu luyến cọ cọ thân cây, cuối cùng từ từ rút xuống tầng mây, như thể chưa từng xuất hiện, mọi thứ đều do Nguyệt Lâm tưởng tượng ra.
Nguyệt Lâm thở phào nhẹ nhõm, thu hồi thần quang, trực tiếp gục xuống, thở hổn hển, vuốt ngực, cầu nguyện Tinh Như tiên quân nối cùng Phong Uyên thượng thần, đừng nhiễu loạn nữa, trái tim của nàng yếu đuối lắm rồi.
Nhưng chính mình lại lợi hại đến vậy sao? Thế mà còn có thể sửa đổi tơ hồng.
Bất quá, so với suy đoán này, Nguyệt Lâm càng tin rằng sợi tơ hồng nàng cho Tinh Như có vấn đề.
Mình thật sự quá vô dụng, Nguyệt Lâm rn rỉ, nghiêng đầu, dựa vào đại thụ mà ngủ.
- ------------------------------------------------
Trăng sáng vằng vặc, mấy ngọn đồi phía xa mờ ảo trong đêm.
Trường cung trong tay Phong Uyên đã gần như luyện xong, hắn không kiên trì nổi nữa, đặt trường cung qua một bên, nằm trên bàn đá ngủ một lát.
Ma quân ngồi trên xích đu mở mắt, nhìn hắn một chút rồi đem áo ngoài của mình cởi ra, đắp lên người Phong Uyên.
Khi y ngẩng đầu lên liền nhìn thấy sợi tơ hồng lúc trước, không biết từ lúc nào đã quay trở lại, quấn quanh đầu ngón tay Phong Uyên, phảng phất như chỉ cần hơi động một chút, tơ hồng kia liền từ ngón tay rơi xuống.
Ma quân cúi đầu nhìn chăm chú tơ hồng trên tay, cảm thấy vị tiên quân kia quả nhiên không đáng tin cậy, tơ hồng này phản ứng cũng chậm quá đi.
Y do dự một chút, ngón tay khẽ động, ẩn đi tơ hồng của mình và Phong Uyên.
Ma quân không phải là kẻ ngốc, y đã đến thiên giới một chuyến, nghe được một đoạn chuyện xưa, nhóm tiên quân lại đều kêu mình là Tinh Như tiên quân.
Theo lý thuyết, y trước tiên nên cảm thấy Phong Uyên đem mình thành thế thân.
Nhưng từ khi người đầu tiên gọi y là Tinh Như, y liền biết mình là người trong câu chuyện kia, là vị Tinh Như tiên quân nhảy Đăng Tiên Đài.
Phong Uyên vì sao ở lại yêu giới?
Hắn muốn tiếp tục tiền duyên?
Hắn hối hận?
Ma quân chống cằm suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra, nhưng y rất muốn đem chuyện này làm rõ ràng.
Đúng lúc Túc Âm đi qua hoa viên, thấy ma quân buồn rầu, hắn lập tức chân chó chạy tới dò hỏi xem mình có thể làm gì giúp bệ hạ phân ưu.
Ma quân thật sự không cho rằng trí thông minh của Túc Âm có thể giải quyết việc được gì, nhưng lúc này y muốn tìm một người tâm sự, cho nên mở miệng nói: “Phong Uyên có phải đối với bổn quân quá tốt không? Hắn và bổn quân..."
Ma quân vừa nói một câu liền thấy Túc Âm trước mặt hai mắt sáng ngời, y hơi sửng sốt, dừng lại, muốn nhìn xem Túc Âm có giải thích gì độc đáo, sau đó liền nghe được Túc Âm hỏi: "Bệ hạ, người biết hết à?"
Ma quân có chút nghi hoặc nhìn Túc Âm trước mặt, y biết cái gì?
Túc Âm lại biết cái gì mà mình không biết sao?
Túc Âm cười tủm tỉm một tiếng, nói với ma quân: "Ta mấy ngày nay đều thu hết vào mắt, Phong Uyên thượng thần đối với người quan tâm ân cần, người ở trong lòng hắn nhất định chiếm một vị trí rất đặc biệt."
Ai mà không biết đức hạnh của Phong Uyên thượng thần là cái dạng chứ, hắn chỉ duy nhất đối với bệ hạ thể hiện ra vài phần ôn nhu.
Ma quân khẽ ừ một tiếng, hôm nay Túc Âm có thể nói ra những lời đạo lý như vậy, y nhất thời phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
Túc Âmđược ma quân đồng tình, lập tức ưỡn ngực, cảm thấy mình thật lợi hại, có thể sớm nhìn thấu chân tướng như vậy, Lưu Già còn vì suy đoán này mà đá hắn xuống hồ Tình Tuyết, hiện tại nàng thật sự nên tới đây để chứng kiến cảnh tượng lịch sử này.
Hắn đắc ý nói: "Bệ hạ không cần quá lo lắng, quan hệ của yêu giới chúng ta cùng thiên giới kỳ thật cũng không tệ lắm, cho dù phụ thân người là thượng thần cũng không sao.
Huống hồ khi đứng chung, hai người vẫn có một chút giống nhau, thoạt nhìn chính là phụ tử, ta tin rằng nhất định rất nhiều yêu ma cũng đã đoán ra được mối quan hệ của hai người."
Hảo, lần này ma quân thực sự biết, Túc Âm này là chê mình sống quá lâu rồi.
Ma quân từ trên xích đu đứng lên, cúi đầu xắn ống tay áo, trầm giọng hỏi: "Phụ thân là thượng thần? Phụ thân của ta?"
Ta cmn thao tám đời nhà ngươi!.