Sở Hạ Đề về tới trận doanh Hung Nô ở tiền tuyến, vừa đi vào doanh trướng của mình lại phát hiện có một người khoanh tay đứng bên trong.
Nàng sờ bạc kiếm bên hông, cảnh giác hỏi: "Là ai ở đó!"
Người nọ lấy ra cây đánh lửa, châm ngọn đèn bên cạnh lên, sau đó xoay người lại, là một nam tử Hung Nô trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn.
Sở Hạ Đề vừa thấy liền cười: "Vương huynh, ngươi làm gì mà đèn cũng không thắp, đứng đó doạ ta sợ?"
Người này chính là Hung Nô vương tử Tô Luân, chẳng qua lúc này hắn không nói một lời, môi mỏng mím chặt, trong ánh mắt loé lên phẫn nộ cùng thất vọng.
Hắn bình tĩnh nhìn thẳng Vương muội của mình, giống như muốn nhìn xuyên thấu nàng.
Sở Hạ Đề bị Tô Luân nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên, cũng nhận thấy Vương huynh tối nay có chỗ không bình thường, từ khi nàng có kí ức tới nay, hắn chưa từng hung ác nhìn mình trừng trừng như vậy.
Nàng nhẹ giọng nói: "Vương huynh ngươi làm sao vậy? Như thế nào không nói gì?"
"Ngươi dĩ nhiên lại vì một địch nhân mà đi trộm Băng ngọc lộ, còn cùng hắn..." Tô Luân vừa nghĩ đến cảnh muội muội mình lại chủ động hôn môi với kẻ đó, liền rút loan đao, chém cái bàn trước mặt thành hai đoạn!
Thì ra khi Sở Hạ Đề trở về hoàng cung lấy trộm Băng ngọc lộ, Tô Luân vừa vặn chứng kiến, nhưng hắn lẫn phụ Vương đều không bị thương, Vương muội lấy cho ai dùng? Nghĩ đến đây, hắn liền bất động thanh sắc đi theo nàng, sau đó ở ngoài trướng của Mộ Dung Nhan, thấy được toàn bộ.
"Ngươi theo dõi ta." Sở Hạ Đề nhìn Tô Luân đang nổi trận lôi đình, cũng không vui nói.
"Hắn là ai?" Tô Luân lúc này còn không biết thân phận của Mộ Dung Nhan, băng lạnh hỏi.
Sở Hạ Đề nhếch môi, cúi đầu im lặng.
Tô Luân thấy nàng không đáp, lại nói: "Quên đi, không quan trọng, vô luận hắn là ai, ta đều sẽ giết chết hắn."
Nói xong, liền đi lướt qua Sở Hạ Đề, vén màn trướng mà đi.
"Vì cái gì ngươi không thể không giết hắn?!" Sở Hạ Đề hô lên với bóng lưng Tô Luân.
Tô Luân trầm mặc một lát, gằn từng tiếng đáp: "Bởi vì hắn là địch nhân của ta."
Bởi vì ngươi là của ca ca, ca ca tuyệt đối sẽ không cho phép có kẻ nào cướp ngươi đi!
Kỳ thật, Tô Luân và Sở Hạ Đề là một đôi long phượng thai.
Tương truyền, năm đó khi Hung Nô Vương Hậu sinh nở, Tô Luân được sinh ra trước, còn không biết trong bụng có một thai nhi khác.
Mọi người vừa thấy là một Vương tử xuất thế, đều vui vẻ ra mặt, nhưng theo đạo lý mà nói, thai nhi mới sinh ra này phải khóc mới xem như khoẻ mạnh.
Nhưng vị Hung Nô tiểu Vương tử này vô luận bị đánh mông thế nào cũng không kêu một tiếng.
Đang lúc mọi người đều lo lắng, nghĩ Vương tử sẽ chết non, Hung Nô Vương Hậu lại đau bụng kịch liệt, thế này mới sinh ra Hạ Đề, mà tiểu Vương tử vừa thấy muội muội của mình, lúc này mới oa oa khóc rống.
"Nguyên lai hắn đang chờ muội muội của mình." Hung Nô Vương Hậu từ ái nhìn đôi nhi tử nữ nhi.
- ---
"Vương huynh, Vương huynh, vì cái gì phụ vương luôn nhíu mày đăm chiêu nhìn phương xa?" Năm ấy, tiểu Hạ Đề ngây thơ hỏi tiểu Tô Luân.
"Phụ vương từng nói, ở một nơi rất xa rất xa, có một người mà hắn thực thích." Tô Luân đáp.
"Người phụ vương thích, không phải là mẫu hậu sao? Bằng không vì sao lại muốn cưới nàng?" Khi đó tiểu Hạ Đề cứ nghĩ, chỉ cần người mà mình cưới, khẳng định đều thích đối phương.
"Này...ta cũng không biết, sau này muội muội ngươi muốn gả cho người thế nào?" Tô Luân gãi gãi đầu mình, hỏi.
"Ta ấy à, ta muốn gả cho người dũng cảm nhất thảo nguyên Mạc Bắc này!" Tiểu Hạ Đề đáp.
"Kia...nếu ca ca chính là người dũng cảm nhất thảo nguyên Mạc Bắc thì sao?" Tô Luân do dự một chút, vẫn hỏi ra lời.
"Vậy thì ta đây sẽ gả cho ca ca ngươi!" Tiểu Hạ Đề khi đó còn không biết, có những lời kỳ thật không thể nói.
"Thật vậy chăng?!" Đôi con ngươi của Tô Luân lấp lánh hào quang.
"Ừ! Bất quá hiện tại ngay cả nhi tử của Tả đại thần là Mông Nhĩ Khoa người đều đánh không lại...Ngươi còn không phải người dũng mãnh nhất!"
Mấy ngày sau, nhi tử Mông Nhĩ Khoa của Hung Nô Tả đại thần không biết bị ai đánh mặt mũi bầm dập, còn run rẩy không dám nói, chọc Tả đại thần tức giận đến thiếu chút nữa đánh hắn.
Tô Luân ngồi trong doanh trướng của mình, bỗng nhiên hồi tưởng cuộc đối thoại giữa mình và muội muội mấy năm trước, thở dài thật sâu một hơi.
Hiện tại hắn đã hiểu được, cho dù mình thật sự trở thành người dũng mãnh nhất thảo nguyên Mạc Bắc, muội muội cũng không có khả năng gả cho hắn...
Nhưng mà, ta không có được, người khác cũng đừng mơ tưởng!
Mộ Dung Nhan, ta nhất định phải giết ngươi!
Hung Nô tựa hồ thật sự buông tha việc tấn công Khố Luân, nhưng lại truyền đến tin tức Tô Mễ Đồ thất thủ, là bị Hô Diên Quyết phá thành.
Sau khi phá thành, Hô Diên Quyết ra lệnh đồ thành, hắn phải ra oai phủ đầu một phen với Yên quân.
Té ngã ở nơi nào sẽ phải đứng dậy từ nơi đó, hắn bại ở Tô Mễ Đồ, nay cũng muốn ở Tô Mễ Đồ thắng trở về.
"Tứ ca! Ngươi tiếp tục thủ Khố Luân, để ta đi Tô Mễ Đồ giết tên Hô Diên Quyết không bằng cầm thú kia!" Mộ Dung Nhan lòng đầy căm phẫn hô.
Nàng biết, vì phòng ngừa Hung Nô chơi kế điệu hổ ly sơn, đại quân vẫn cần thủ vững Khố Luân, nhưng nỗi sỉ nhục của Tô Mễ Đồ cũng không thể không báo!
Mộ Dung Huyền lo lắng nhìn Mộ Dung Nhan, hắn cũng không nuốt trôi cơn tức này, không trừ Hô Diên Quyết, mối hận trong lòng khó tiêu!
Hắn nói với Dương Đại Vi ở một bên: "Dương Tham Lĩnh, thay bổn vương chiếu cố Thất điện hạ, nếu gặp phải nguy hiểm, lập tức dẫn hắn trở về!"
"Rõ! Thuộc hạ chẳng sợ giao ra tính mạng cũng chắc chắn sẽ bảo đảm Thất điện hạ bình an!" Dương Đại Vi ôm quyền đáp.
Bắt đầu từ đêm qua, tuyết vẫn luôn không ngừng rơi, nay khắp đại địa Mạc Bắc dần dần bị màu trắng nhuộm đẫm, mênh mông một mảnh.
Tuyết của Mạc Bắc, nồng đậm và nặng nề, khí thế rộng lớn, gió lạnh thấu xương như dao sắc, cơ hồ tua nhỏ y bào, nhập vào tận xương.
Khi Mộ Dung Nhan dẫn theo một vạn binh mã đến dưới thành Tô Mễ Đồ, tuyết lại bất ngờ ngừng rơi.
Dương Đại Vi liếc Mộ Dung Nhan bên người, chỉ thấy hắn ngân thương ngân giáp, trong con ngươi màu hổ phách phiếm ánh sáng lạnh lẽo.
Tựa hồ cảm giác được Dương Đại Vi nhìn mình chăm chú, Mộ Dung Nhan quay đầu, cười nhẹ với hắn.
Nụ cười này, lại làm cho gương mặt ngăm đen của Dương Đại Vi phiếm đỏ ửng, hắn chưa bao giờ thấy một nam tử nào có nụ cười sạch sẽ thuần tuý như thế.
Lúc này, cửa thành Tô Mễ Đồ mở rộng, chỉ thấy Hô Diên Quyết chậm rãi cưỡi ngựa đi ra, phía sau có vô số thiết giáp Hung Nô đi theo.
Hô Diên Quyết quát Mộ Dung Nhan: "Con bà nó, lão tử chờ đã lâu! Chuẩn bị cho ngươi trò hay đây! Tiểu tử ngươi cần trợn to mắt mà nhìn cho rõ!" Nói xong, hắn liền phất phất tay.
Chỉ thấy binh lính Hung Nô dẫn một đám người già, phụ nữ và hài tử đi ra, bắt bọn họ quỳ xuống trước đại quân của Mộ Dung Nhan.
Trong mắt Mộ Dung Nhan che kín tơ máu dày đặc, gân xanh trên trán nổi lên.
Hô Diên Quyết dữ tợn cười: "Nam nhân trong thành đã bị ta giết sạch rồi, còn lại đám lão ấu phụ nữ hài tử này, có thể sống sót không liền nhìn ngươi!"
Hắn nhe răng cười với những người đó: "Các ngươi xem, kẻ mặc ngân sắc khôi giáp kia chính là Hoàng Tử của Yên quốc ngươi, nếu hắn nguyện ý hạ lệnh làm cho toàn quân buông binh khí, lão tử sẽ tha cho các ngươi! Ta đếm từ một đến mười, các ngươi phải nhanh nhanh van cầu vị Hoàng Tử điện hạ này, nếu đến giờ mà hắn vẫn không chịu vì con dân Yên quốc các ngươi mà buông binh khí, thì chính là hắn hại chết các ngươi! Đừng trách lão tử! Ha ha ha ha!"
Mộ Dung Nhan phẫn nộ quát: "Tên súc sinh ti tiện nhà ngươi! Có bản lĩnh đứng ra, đơn đả độc đấu với ta!"
Hô Diên Quyết không chút để ý tới lời khiêu khích của Mộ Dung Nhan, nhếch miệng lãnh khốc cười, bắt đầu mở miệng đếm: "Mười, chín, tám..."
Đám người già phụ nữ và hài tử kia lập tức liền khóc rống, dập đầu cầu cứu Mộ Dung Nhan, trong lúc nhất thời, tiếng khóc rung trời, kêu rn không ngừng...
Nhìn trường diện tàn nhẫn như vậy, đại quân của Mộ Dung Nhan đều bị động dung, không ít binh lính tay nắm binh khí đều bắt đầu trùng xuống.
Dương Đại Vi nhìn Mộ Dung Nhan thần sắc thống khổ, không ngừng ở bên tai hắn nói: "Điện hạ! Không thể dòng dạ đàn bà, tuyệt đối không thể!"
"Ba, hai, một!" Hô Diên Quyết đếm xong, vung tay lên thật mạnh, binh lính Hung Nô đứng bên cạnh đám người kia liền chém đao xuống, ở ngay trước mặt đại quân của Mộ Dung Nhan, chém đầu toàn bộ những người này!
Máu đỏ tươi nhiễm hồng tuyết trắng, không ít đầu lâu lăn trên tuyết, còn giương miệng giống như kêu cứu, chết không nhắm mắt.
Không ít binh lính Yên quốc thấy thảm cảnh như vậy, đều nháy mắt mất ý chí chiến đấu, ngay cả binh khí trong tay cũng bị thả lỏng rơi trên mặt đất.
Hô Diên Quyết làm vậy là muốn khiến cho đại quân Mộ Dung Nhan vô luận cứu hay không cứu cũng đều mất ý chí chiến đấu!
Sau đó, hắn lập tức rút hai cây roi, cao cao dương lên, quát: "Con bà nó, cùng ta giết bọn chuột nhắt Yên quốc!!!"
Tiếp theo xung phong nhằm hướng Mộ Dung Nhan lao tới!
Hai tay Mộ Dung Nhan cầm thương run rẩy không thôi, là mình hại những người này sao? Là vì mình không chịu cứu bọn họ, mới làm hại bọn họ phải chết?
"Thực xin lỗi...thực xin lỗi..." Mộ Dung Nhan nước mắt tung hoành, ngửa mặt lên trời nỉ non.
Dương Đại Vi thấy Mộ Dung Nhan thất hồn lạc phách như thế, Hô Diên Quyết còn dẫn binh đánh đến bên này, hắn lại còn chưa phát lệnh nghênh chiến.
Lập tức phẫn nộ quát Mộ Dung Nhan: "Điện hạ! Mau hạ lệnh nghênh chiến! Bằng không toàn quân chúng ta đều bị diệt!"
Bị Dương Đại Vi cảnh tỉnh, lúc này Mộ Dung Nhan mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đúng, bây giờ còn không phải thời điểm bi thương, nếu mình còn sở tác sở vi, cũng sẽ hại một vạn người này chết thảm!
Mộ Dung Nhan múa ngân thương, khàn khàn thê lương hô: "Nghe lệnh bổn Vương! Bãi trận nghênh địch! Báo thù...rửa hận!!!"
Hai quân rất nhanh giao chiến cùng một chỗ, nhưng vừa trải qua màn vừa rồi, sĩ khí của Yên quân đã giảm xuống rất mạnh, mà thiết giáp Hung Nô càng thêm hung ác ương ngạnh, không bao lâu, Yên quân rất nhanh bị vây vào hoàn cảnh xấu.
Mộ Dung Nhan nhìn binh lính chung quanh mình người này tiếp người kia ngã xuống, tiếng rên la nổi lên bốn phía, máu tươi bắn tung toé.
"Điện hạ! Tình huống nguy cấp! Chúng ta thối lui trước đi!" Dương Đại Vi vừa thấy đại thế không ổn, liền vội giết đến bên cạnh Mộ Dung Nhan, hô với hắn.
Mộ Dung Nhan giết đỏ cả mắt rồi, nàng nhìn chằm chằm Hô Diên Quyết tay cầm roi ở cách đó không xa, cuồng tiếu tàn sát binh lính của mình, giật dữ hét: "Ta không lui! Ta không thể tha cho tên cầm thú đó!"
Nói xong, dùng đuôi thương hung hăng đảo qua mông ngựa, thớt ngựa bị đau tung vó chạy như điên, ngân thương của Mộ Dung Nhan tung hoành tứ phía, giết ra một con đường máu, phóng đến trước mặt Hô Diên Quyết.
"Điện hạ!!!" Dương Đại Vi khẩn trương hô to phía sau Mộ Dung Nhan, muốn đuổi theo, lại bị hai gã chiến sĩ Hung Nô cản đường.
Hô Diên Quyết dùng con mắt trái còn lại hung tợn trừng Mộ Dung Nhan, cười lạnh: "Con bà nó, tên tiểu bạch kiểm Yên quốc ngươi, tới vừa lúc!"
Nói xong hắn giơ cặp roi lên, đánh ập về phía Mộ Dung Nhan.
Mộ Dung Nhan cũng vận khởi mười thành công lực, rót vào trong ngân thương, trong phút chốc, ngân thương như rồng bay phượng múa quét về phía Hô Diên Quyết.
Mộ Dung Nhan là nội lực mạnh mẽ, nộ khí trùng thiên, mà Hô Diên Quyết lại trời sinh thần lực, kinh nghiệm sung túc.
Trong thời gian ngắn, hai người khó phân cao thấp, sàn sàn ngang ngửa nhau.
Nhưng kinh nghiệm sa trường dù sao Hô Diên Quyết cũng lão luyện hơn, hắn thấy mình và Mộ Dung Nhan triền đấu lâu như vậy, không tìm được sơ hở của đối phương, liền âm thầm chuyển tầm mắt qua ngựa của Mộ Dung Nhan, sau đó thừa dịp nàng không chú ý, một roi đánh trúng đầu tuấn mã Mộ Dung Nhan đang cưỡi.
Một roi này lực đạo rất lớn, thớt ngựa kia còn không kịp kêu một tiếng đã ngã quỵ, Mộ Dung Nhan ở trên lưng ngựa thầm kêu một tiếng không xong, cũng theo đó ngã văng xuống.
Mà một roi đoạt mệnh thứ hai của Hô Diên Quyết cũng theo đến, Mộ Dung Nhan ngã xuống đất không kịp đỡ, trơ mắt nhìn chằm chằm roi sắc bén bổ tới!
Chỉ nghe "chát" một tiếng nổ mạnh, đồng tử màu hổ phách của Mộ Dung Nhan kịch liệt co rút!
Là Dương Đại Vi dùng huyết nhục của chính mình đỡ một roi này thay cho Mộ Dung Nhan.
Hắn dùng một tay gắt gao giữ chặt roi sắt của Hô Diên Quyết, thế nào cũng không để kẻ địch rút ra.
Hô Diên Quyết giận dữ, roi sắt trên tay kia cũng quật thật mạnh lên người Dương Đại Vi, nhưng Dương Đại Vi như thể không biết đau, sống chết bắt lấy cây roi sắt thứ hai.
Mộ Dung Nhan thét "a" một tiếng, dùng chiêu "Hồi mã thương" trong Dương gia thương pháp, đâm chính giữa ngực Hô Diên Quyết, từ trước ngực đâm thủng ra sau, cứng rắn đẩy hắn xuống ngựa!
A!!! Mộ Dung Nhan như nổi điên rít gào, rút ra ngân thương trước ngực Hô Diên Quyết, lại hung hăng đâm, rút ra, rồi lại hung hăng đâm...
Đám binh lính Hung Nô thấy bộ dáng như tu la đó của Mộ Dung Nhan, lại nhìn chủ tướng của mình đã chết, đều hoảng sợ không thôi, quăng mũ giáp, toàn quân tan rã.
"Đừng đâm nữa...điện hạ..." Dương Đại Vi cảm giác thân thể mình nhanh chóng lạnh lẽo.
Mộ Dung Nhan bỏ ngân thương trong tay xuống, toàn thân là máu, nghiêng ngả lảo đảo đến bên cạnh Dương Đại Vi, đặt tay lên mạch môn của hắn, phát hiện mạch của hắn đã vỡ nát, muốn truyền nội lực của mình sang cơ thể hắn, lại cảm thấy khí tức hắn như đá chìm đáy biển, không có nổi gợn sóng.
"Không cần...lãng phí nội lực...điện hạ..."
"Dương đại ca! Ngươi không thể chết được! Ngươi không thể chết được!" Nước mắt Mộ Dung Nhan lại tràn ra, rơi xuống gương mặt như tro tàn của Dương Đại Vi, kỳ thật ở trong lòng, nàng đã sớm coi Dương Đại Vi như nửa huynh trưởng.
"Dương gia ta cả nhà trung liệt...nói là làm...Ta đã đáp ứng Tề Vương...phải bảo hộ ngươi bình an...Ta làm được...cũng liền...dứt khoát..." Dương Đại Vi mắt hổ rưng rưng, mang theo một tia ý cười cực nhạt, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Dương đại ca! Ta sai rồi! Ta hẳn nên nghe ngươi nói rút binh! Van cầu ngươi...van cầu ngươi...Đừng chết...Ta thật sự biết sai lầm rồi..." Mộ Dung Nhan sống chết lay thân hình không bao giờ có phản ứng nữa của Dương Đại Vi, toàn bộ can đảm mất hết, hối hận không kịp.
Không biết từ khi nào bầu trời lại bắt đầu đổ xuống mưa tuyết như lông ngỗng.
Cơn gió Bắc thê lương cô tịch gào thét mà qua, giống như tấu lên khúc bi ca anh liệt.
Hết chương
- -----------------------------------
Bách Linh: nhiều lúc thấy Mộ Dung Nhan phế phế sao ấy:SS.