Sau ba ngày, đoàn người Mộ Dung Nhan rốt cuộc cũng trước cửa thành Yên Kinh.
Mộ Dung Nhan nhảy xuống xe ngựa, nhìn cửa thành cao vút, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh, nàng yên lặng ngồi xổm xuống, khẽ vuốt ve nền gạch đá thô ráp.
Bốn năm trước, mình từng cùng Ca nhi ở đây, cầm vũ tương hoà, lưu luyến chia tay, chính mình còn từng nói với nàng, đây không phải sinh ly tử biệt, chờ mình khải toàn trở về, chính là anh hùng Đại Yên...
Mà bây giờ...!Mình lại trở về với tư cách là một vong linh, cũng không phải anh hùng Đại Yên.
Hai người Sở, Ma ngoại trừ không đành lòng nói sự thật cho Mộ Dung Nhan là Lãnh Lam Ca đã gả cho người khác ra, còn lại đem tất cả những chuyện khác các nàng nghe được từ Yên Sơn tứ hiệp đều nói cho Mộ Dung Nhan, kể cả sau khi Mộ Dung Nhan chết, dân chúng Yên Kinh đối xử với nàng thế nào, cũng tất cả đều để cho nàng biết được.
Ôi, chung quy năm đó lời thề của ta đều là vô ích...
Ca nhi, ta đã trở về,
Nàng có còn đang chờ ta không?
Nhất định nàng sẽ chờ ta, phải không?
Mộ Dung Nhan không ngừng suy nghĩ ttrong lòng, làm thế nào cũng không dám bước vào cửa thành Yên Kinh người đến người đi, nàng sợ vừa bước vào, sẽ phát hiện hết thảy tất cả mọi chuyện chỉ là lừa mình dối người.
Chính mình từng khát vọng trở về như vậy, nhưng hôm nay đều đến cửa nhà rồi, lại sợ hãi...
Mộ Dung Nhan hung hăng vỗ vỗ hai gò má của chính mình, thầm nghĩ,
Mộ Dung Nhan, ngươi rốt cuộc sợ cái gì?!
Một mình ngươi đối mặt thiên quân vạn mã cũng không sợ hãi, hiện giờ ngươi rốt cuộc đang sợ cái gì?!
"Mộ đại hiệp, chúng ta còn không đi vào sao?" Lâm Toàn khó hiểu hỏi, hắn không hiểu Mộ Dung Nhan sao phải đứng ngoài cửa thành lâu như vậy.
"Được..
Vậy thì vào đi." Mộ Dung Nhan xoay người bước lên xe ngựa, nhìn cửa thành Yên Kinh quen thuộc mà xa lạ này, hít sâu một hơi, cuối cùng khẽ vung cương ngựa, từ từ chạy vào.
Khi toàn bộ mọi người tiến vào trong thành Yên Kinh, Mộ Dung Nhan nhìn đường phố quen thuộc hai bên đường, không khỏi nước mắt lưng tròng, lẩm bẩm nói, "Ta đã trở về, ta thật sự trở về."
Hai người Mộ Dung Nhan cùng Lâm Toàn đem Sở Hạ Đề, Ma Da Đồng, Dương Trung cùng với Hồ Thị thu xếp trong Vọng Nguyệt Lâu, liền tính toán đi tới Tề Vương phủ cứu người quan trọng kia.
Mộ Dung Nhan còn chưa dỡ bỏ dịch dung, nàng vốn định theo Lâm Toàn đi xem Tứ ca như thế nào, sau đó tìm thời cơ thích hợp đem chuyện mình chưa chết nói cho hắn biết.
Nhưng nàng không hiểu hai người Sở, Ma tại sao không muốn mình đi Tề Vương phủ như vậy.
"Ôi chao, ngực ta đau quá...!Ngươi đừng đi có được hay không?" Sở Hạ Đề che ngực, cau mày nói.
"Biểu ca, đầu ta cũng rất đau, ngươi ở lại chiếu cố chúng ta đi.." Ngay cả Ma Da Đồng chưa bao giờ nói dối, gương mặt xinh đẹp cũng đỏ lên, ấn trán của chính mình nói.
"Hai ngươi đừng có không ốm mà rên, hắn là Tứ ca của ta, ta sớm muộn cũng phải gặp, vì sao phải ngăn cản ta?" Mộ Dung Nhan nhìn hai người này, thực sự là cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, đặc biệt là Sở Hạ Đề, từ lần đầu tiên bắt đầu gặp mặt vẫn là lý do ngực đau, cũng không biết chuyển sang lấy lý do chỗ khác đau.
"Có thể ngày hôm nay Tề vương không ở quý phủ đâu, ngươi hôm khác lại đi sao!" Sở Hạ Đề chỉ hy vọng Mộ Dung Nhan có thể trễ đi một ngày đều tốt.
"Buồn cười, ngươi đi cũng không đi, làm sao biết Tứ ca ta không ở quý phủ hả?" Mộ Dung Nhan bắt đầu cảm thấy có chút khó hiểu, liền không vui nói, "Ta sớm một chút đi gặp Tứ ca, sớm một chút khôi phục thân phận Hoàng tử, cũng có thể sớm một chút phái người đưa các ngươi trở về."
"Ngươi! Ngươi!" Sở Hạ Đề nghe xong, trong lòng vừa phẫn nộ vừa khổ sở, cái thứ vô tình vô nghĩa này, mình rốt cuộc vì cái gì muốn theo nàng rời xa quê hương, ngàn dặm xa xôi tới nơi này bị nàng chọc tức giận, nàng quát Mộ Dung Nhan, "Ngươi muốn đi thì đi! Dù sao đến lúc đó ăn tất cả trái đắng, đều là ngươi tự tìm!"
"Hạ Đề tỷ tỷ, đừng nói nữa..." Ma Da Đồng mặc dù nghe xong câu nói của Mộ Dung Nhan, trong lòng cũng rất không có tư vị, nhưng nàng vẫn cảm thấy Sở Hạ Đề hơi nặng lời...!Biểu ca đã rất đáng thương...!Hắn cái gì cũng không biết.
"Không thể nói lý." Mộ Dung Nhan lạnh lùng bỏ xuống câu nói này, liền đẩy cửa đi ra, đi tìm Lâm Toàn.
"Lâm đại ca, ta đã nhiều năm không gặp Tề vương Điện hạ, hiện giờ bộ dáng này của ta, Điện hạ sợ là không nhớ rõ ta, cũng không biết một hồi làm sao để tiến vào Tề Vương phủ.." Mộ Dung Nhan hơi có chút lo lắng, cách ăn mặc này của mình, sợ là không thể tiêu sái quang minh chính đại tiến vào Tề Vương phủ.
"Mộ đại hiệp, cái này dễ bàn, ta sẽ nói với huynh trưởng ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, làm hắn cho ngươi một chức vị ở Tề Vương phủ cũng không phải là không thể." Lâm Toàn cười nói.
"Vậy trước tiên cảm ơn Lâm đại ca!" Mộ Dung Nhan nói, nàng nghĩ thầm, như vậy rất tốt, có thể dễ dàng tìm thời cơ tốt nhất cùng Tứ ca nói rõ thân phận của mình.
"Ừ, vậy chúng ta đi nhanh đi, ta phải đi cứu người trọng yếu kia." Lâm Toàn vác hòm y của mình lên, nói với Mộ Dung Nhan.
"Được." Mộ Dung Nhan gật gật đầu, cũng rất lo lắng cái người trọng yếu kia chính là Tứ ca mình.
Hai người một đường vô cùng lo lắng chạy tới Tề Vương phủ.
Mộ Dung Nhan nhìn vương phủ quen thuộc, nội tâm không khỏi có chút trào dâng, lát nữa có thể gặp Tứ ca rồi, nếu là hắn biết ta còn sống, nhất định rất vui vẻ!
Lâm Toàn đem thư của Lâm An giao cho thị vệ ở cửa, không bao lâu sau, quản gia Tề Vương phủ Lâm An liền bước nhanh ra.
"Hảo đệ đệ, ngươi cuối cùng cũng đến rồi!" Lâm An vừa nhìn thấy Lâm Toàn, thoáng có chút an tâm.
Nhưng lại nhìn thấy bên cạnh Lâm Toàn còn đứng một người, chỉ thấy hắn râu ria cặn bã, sắc mặt vàng như nghệ, trên mặt còn có vết sẹo, nhìn qua có vài phần hung ác, liền hỏi, "Lâm Toàn, vị này là?"
"Huynh trưởng, vị này chính là ân nhân cứu mạng ta, dọc đường đi này nếu không phải là có hắn, ta tuyệt đối không thể an toàn đến kinh, ân công hắn ở Yên Kinh vô thân vô cố, nhưng hắn thân thủ rất tốt, nhân phẩm vô cùng tốt, không biết huynh trưởng có thể hỗ trợ chiếu cố hay không, ở Tề Vương phủ cho ân công một chức vị?" Lâm Toàn trả lời.
Lâm An biết đệ đệ mình chưa bao giờ nói dối, thấy hắn khen người này tốt như vậy, trong lòng cũng cảm kích hắn cứu tính mạng đệ đệ mình, nhân tiện nói, "Cái này dễ bàn, kỳ thực Tề Vương phủ gần đây đang chiêu binh mãi mã, nếu đại hiệp không chê, không biết có nguyện ý làm thị vệ của Tề Vương phủ ta?"
"Cầu còn không được!" Mộ Dung Nhan vội vàng ôm quyền tạ ơn.
Lâm An khẽ mỉm cười, hỏi, "Không biết tôn tính đại danh của đại hiệp đây?"
"Tại hạ Mộ Ngạn." Mộ Dung Nhan cúi đầu nói, hắn dùng một tên giả người Tề Vương phủ đều không biết đến.
"Ngươi, mang Mộ Ngạn đi đổi y phục, nói cho hắn biết tuần tra canh gác ở đâu." Lâm An lên tiếng nói với một thị vệ ở cửa.
Chờ thị vệ kia dẫn Mộ Dung Nhan vào phủ, Lâm An mới nói với Lâm Toàn, "Ngươi mau đi xem tiểu vương gia đi, nếu ngươi không đến, Vương Gia dự định tự mình đem ngươi trói đến rồi."
"Hóa ra là tiểu vương gia ngã bệnh sao?" Lâm Toàn đi theo phía sau Lâm An vội vã đi vào Tề Vương phủ, vừa hỏi.
"Không phải là sao, những ngự y vô dụng trong cung, như nào cũng không trị được, bệ hạ đều tức giận lại chém đầu nhiều người." Lâm An thấp giọng than thở.
Mộ Dung Nhan thay đổi y phục thị vệ Tề Vương phủ, liền uy vũ đứng trong đình viện Tề Vương phủ.
Nàng nhìn bốn phía đánh giá xung quanh Tề Vương phủ, phát hiện nơi này của Tứ ca có thêm rất nhiều thị vệ, phòng giữ vô cùng nghiêm ngặt, trong lòng không khỏi âm thầm sinh nghi, làm sao bây giờ trong vương phủ có thêm nhiều thủ vệ như vậy? Chẳng lẽ có người muốn hại Tứ ca?
Mộ Dung Nhan đang nghĩ ngợi, chợt thấy một nam tử quý khí mặc hoa bào màu tím nhíu chặt mày, bước nhanh xuyên qua đình viện, đi vào trong nội điện.
Mộ Dung Nhan thấy, suýt nữa liền không nhịn được hô to Tứ ca.
Nhưng nhìn hắn tuy rằng khí sắc tiều tụy, nhưng long hành hổ bộ, hiển nhiên không sinh bệnh, xem ra người trọng yếu kia không phải Tứ ca rồi...
Nghĩ tới đây, Mộ Dung Nhan thoáng có chút an tâm, nhưng nghĩ lại, cũng không biết rốt cuộc là ai, đối với Tứ ca mà nói trọng yếu như vậy.
Mộ Dung Nhan chậm rãi tuần tra đến cửa nội điện, cẩn thận nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong điện.
Chỉ nghe Mộ Dung Huyền sốt ruột hỏi, "Ngạn nhi rốt cuộc làm sao vậy?"
Mộ Dung Nhan nghe được Mộ Dung Huyền nói, âm thầm nghĩ, Ngạn nhi? Là hài nhi của Tứ ca sao?
Thì ra Tứ ca đã thành hôn sinh hài tử rồi sao...!Thời gian trôi qua thật là nhanh...!Cũng không biết tiểu Hoàng chất sinh bệnh gì?
Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng, "Này, người mới tới, ngươi đứng ở cửa nội viện làm gì, đi chuyển cho ta, tuần tra mọi góc ngách trong vương phủ một lần cho ta!"
"Rõ." Mộ Dung Nhan thấp giọng đáp lại người thị vệ kia một tiếng, liền cúi đầu rời đi cửa nội điện.
Chờ chính mình đi một vòng Tề Vương phủ trở về, vừa vặn thấy Lâm Toàn cầm hòm y cùng Lâm An cùng đi ra.
Chỉ nghe Lâm An nói với Lâm Toàn, "Vậy mấy ngày nay ngươi ở trong vương phủ đi, chờ tiểu vương gia chuyển biến tốt, phỏng chừng Vương Gia mới có thể thả ngươi đi."
Lâm Toàn gật gật đầu, nói, "Được, ta đi sắc thuốc."
Mộ Dung Nhan lén lút lẻn vào phòng dược Tề Vương phủ, vỗ nhẹ lên vai Lâm Toàn.
Lâm Toàn kinh hãi một hồi, quay đầu lại thấy được Mộ Dung Nhan, mới cười nói, "Là ngươi à, làm ta giật cả mình, ta đang sắc thuốc cho tiểu vương gia đây.."
"Tiểu vương gia bị bệnh gì vậy?" Mộ Dung Nhan nghĩ đây là của hoàng chất của mình, liền ân cần hỏi han.
"Ôi, tiểu vương gia tâm tỳ tích nhiệt, khóc nỉ non, bụng trướng đầy, nên là mắc kiền cam rồi."
"Có thể trị hết sao?" Mộ Dung Nhan lo lắng hỏi.
"Yên tâm, ca ca ta chính là Tiểu Hoa Đà Lâm Toàn diệu thủ hồi xuân sao!" Lâm Toàn cười nói.
"Tự khoe khoang, nếu như không trị hết, ngươi chờ bị Tề vương chặt đầu đi." Mộ Dung Nhan cố ý muốn dọa cái tên Lâm Toàn tự mãn này.
"Đừng dọa ta...!giờ ta còn hảo hảo sắc thuốc, ngươi đừng quấy rầy ta, bộ lửa không đúng ta cũng không đảm đương nổi." Lâm Toàn nghe xong, quả nhiên biến sắc, liền không để ý Mộ Dung Nhan nữa, hết sức chăm chú canh giữ lửa.
Mộ Dung Nhan cũng không quấy rầy Lâm Toàn nữa, liền đi ra ngoài.
Nàng thầm nghĩ, bây giờ có nên đi tìm Tứ ca hay không, nói cho hắn biết mình còn sống.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hiện giờ tâm trạng Mộ Dung Huyền không yên, sợ là hết thảy đều dồn hết tâm tư vào hài tử của mình, chính mình trước tiên đừng quấy rầy hắn, chờ tiểu Hoàng chất bệnh chuyển biến tốt, lại cẩn thận nói cho hắn biết là được rồi.
Aish, cũng không biết hài nhi của Tứ ca có bộ dáng như nào đây?
Tứ ca lại là cưới một vị thê tử như thế nào đây?
- -----------------------------------------------------------------------------
Đêm đó, Mộ Dung Nhan lặng lẽ chuồn ra khỏi Tề Vương phủ, liền đi thẳng đến Lãnh phủ.
Ngày hôm nay ban ngày nhìn thấy Tứ ca, xem bên ngoài Tứ ca ngoại trừ càng ngày càng thành thục chững chạc, cơ hồ không thay đổi.
Cũng không biết Ca nhi có thay đổi hay không, thật sự rất nhớ rất muốn gặp mặt nàng.
Mộ Dung Nhan dưới chân giống như sinh phong, rất nhanh đã chạy tới cửa Lãnh phủ.
Nàng si ngốc nhìn mảnh đất trống trước cửa Lãnh phủ, trong nháy mắt, phảng phất thấy được mình trước kia cùng Lãnh Lam Ca đang đứng ở nơi đó ôm nhau hôn môi.
Mộ Dung Nhan cảm thấy tim mình càng đập càng nhanh, viền mắt cũng dâng lên một tia nóng rực, nàng hít sâu một hơi, liền leo tường nhảy vào trong Lãnh phủ.
Mộ Dung Nhan kinh ngạc mà nhìn khuê phòng Lãnh Lam Ca, bên trong cũng không có ánh nến.
Ca nhi, ngươi ngủ rồi sao?
Mình nhẹ nhàng đẩy cửa vào, lại phát hiện bên trong không có bất kỳ tiếng động nào, tất cả bố trí đều như trước kia giống nhau, nhưng người kia đâu?
Mộ Dung Nhan dùng tay nhẹ nhàng quét qua mặt bàn, nàng nhìn chằm chằm tầng tro bụi dày đặc trên ngón tay, thật lâu không nói gì.
Thật lâu sau, Mộ Dung Nhan thất thần lạc phách đi đến trước giường Lãnh Lam Ca, toàn thân nàng không thể kiềm chế run rẩy, hai đầu gối mềm nhũn, liền thẳng tắp quỳ xuống, nước mắt như suối trào dọc hai bên má.
Trên giường này, đặt một kiện hỉ bào thêu uyên ương đỏ thẫm, còn có một túi hương dính máu.
Mộ Dung Nhan cực kỳ bi thương khóc, lúc này nàng đã hiểu, mình trở về quá muộn...!Ca nhi không còn chờ mình nữa rồi...!Nàng nghĩ rằng mình chết rồi...
Nàng đã đi rồi...!Đã đi rồi...
Mộ Dung Nhan nắm chặt lấy túi hương dính máu trong tay, lại đem kiện hỷ bảo đỏ thẫm gắt gao ôm vào trong ngực, nếu như mình có thể sớm trở về, Ca nhi sẽ mặc hỉ bào này cùng mình thành hôn đi...
Vì sao lại như vậy...!Vì sao lại như vậy...
Ông trời...!Sao ngươi phải đối xử với ta như vậy...
Van cầu ngươi, đem Ca nhi trả lại cho ta!
Van cầu ngươi, nói cho ta biết, nàng ở đâu?!
Quản gia Lãnh phủ đang cầm đèn lồng tuần tra bên trong Lãnh phủ, bỗng nhiên sau lưng cảm nhận được một trận kình phong, một giây sau mình đã bị người kéo lại, nặng nề bị ném lên tường.
Mà chính mình còn không kịp la lên, đã bị người này bóp lấy cổ họng, người kia bóp cổ họng mình chậm dãi nâng người mình lên.
Quản gia hai chân đã không chạm đất, sắc mặt hắn trướng như gan heo, hai tay liều mạng muốn gỡ hai tay đang kìm chặt mình ra, nhưng căn bản không nhúc nhích được chút nào.
Ở dưới ánh trăng, hắn rốt cục thấy rõ mặt người này, hắn..
Hắn tới từ tu la địa ngục!
Hai mắt người kia đầy tia máu, khàn khàn hỏi, "Ca nhi của ta đâu?"
Ca nhi? Hắn đang hỏi đại tiểu thư sao?
Quản gia dùng ý thức còn sót lại không nhiều liều mạng tự hỏi.
Người kia thấy Quản gia không đáp, lực đạo trong tay lại tăng thêm vài phần, nghiến răng nghiến lợi hỏi lần nữa, "Ca nhi của ta đâu?!"
"Tề vương..
Tề Vương phủ.." Quản gia cực kỳ gian nan thốt ra mấy chữ này.
Người kia cuối cùng buông lỏng tay ra, tại sao Ca nhi ở chỗ Tứ ca?
Nàng biết quản gia trong tình huống vừa rồi là không thể nào nói dối.
Như vậy Ca nhi ở Tề Vương phủ làm gì?
Đáy lòng Mộ Dung Nhan đột nhiên tuôn ra một tia sợ hãi khó hiểu, nàng nhảy ra khỏi bức tường cao của Lãnh phủ, liền chạy về phía Tề vương phủ.
Không muốn...!Tuyệt đối không phải những gì ta đang nghĩ...
Mộ Dung Nhan từng bước từng bước đến gần tẩm điện Tề Vương phủ còn thắp nến.
"Ôi." Trong điện truyền ra một tiếng sâu kín thở dài.
Chỉ một tiếng này thở dài, khiến Mộ Dung Nhan không bước tiếp được nữa, trong phút chốc, chỉ cảm thấy ngũ tạng chính mình đốt cháy, mọi hy vọng đều mất đi.
Mộ Dung Nhan làm sao nghe không ra, đây chính là âm thanh người trong lòng mình ngày nhớ đêm mong, hồn khản mộng nhiễu.
"Ca nhi, đừng lo lắng, Lâm đại phu nhất định có thể chữa khỏi cho Ngạn nhi."
"Ừm, Ngạn nhi còn nhỏ như vậy, vì sao ông trời phải để hắn chịu nhiều khổ như vậy.."
"Ngạn nhi rất nhanh sẽ khoẻ lại, chờ hắn lớn lên một chút, ta sẽ dạy võ công cho hắn, để hắn trở thành một nam tử hán, sau đó hai người chúng ta cùng nhau bảo vệ nàng có được không?"
......
Mộ Dung Nhan mỗi lần nghe một câu, giống như bị sét đánh, chỉ cảm thấy vạn vật vũ trụ thoáng chốc đều thay đổi.
Nàng cuối cùng đã hiểu được, vì sao sáng nay Sở Hạ Đề nói với mình câu ngươi muốn đi liền đi! Dù sao đến lúc đó hết thảy trái đắng, đều là ngươi tự tìm!
Hoá ra ta là là kẻ ngu nhất trong thiên hạ này...!Tất cả mọi người đã sớm biết nàng đã gả cho huynh trưởng ta, chỉ có ta còn si tâm mộng tưởng nàng còn đợi mình...
Mãi đến khi ánh nến ở tẩm điện tắt, Mộ Dung Nhan vẫn đứng bất động.
Mãi đến tận sắc trời hơi trở trắng, Mộ Dung Nhan vẫn đứng không nhúc nhích.
Mãi đến khi Lâm Toàn nâng một chén thuốc, đi tới, hắn nhìn thấy Mộ Dung Nhan không nhúc nhích nhìn chằm chằm cửa tẩm điện, thần sắc trên mặt lại là một loại biểu tình cổ quái đến mức khiến người ta nhìn không nói nên lời.
Hắn buồn bực đi tới bên cạnh Mộ Dung Nhan, phất phất tay trước mặt hắn, nhẹ giọng kêu, "Mộ đại hiệp?"
Nhưng trên mặt Mộ Dung Nhan vẫn không có biến hoá, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cửa tẩm điện.
Lâm Toàn càng thêm nghi hoặc, liền vươn tay khẽ đẩy Mộ Dung Nhan một cái, hỏi, "Ngươi làm sao vậy?"
Không nghĩ tới đẩy một cái này, lại làm Mộ Dung Nhan đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi lớn, trong phút chốc, máu đỏ loang trên quần áo cùng trên nền gạch.
Lâm Toàn sợ đến mức lùi một bước dài, kinh hoàng không hiểu mà nhìn bàn tay của mình, chuyện gì thế này?! Mình là một lang trung giang hồ tay trói gà không chặt sao có thể dễ dàng đả thương được một cao thủ có nội lực mạnh mẽ như hắn.
Mà Mộ Dung Nhan phun máu tươi xong, cười thê lương với Lâm Toàn, cái gì cũng không nói, liền loạng choạng xoay người rời đi.
"Mộ đại hiệp! Mộ đại hiệp!" Lâm Toàn ở phía sau vội vàng gọi Mộ Dung Nhan, cho dù là người mù cũng có thể phát hiện cảm xúc của Mộ Dung Nhan rất dị thường.
Lúc này, cửa nội viện kéo ra, vẻ mặt Mộ Dung Huyền không vui nhìn chằm chằm Lâm Toàn, nói, "Sáng sớm ngươi ồn ào cái gì?"
"Hồi Vương Gia...!Tiểu nhân...!Tiểu nhân đến đưa thuốc cho tiểu vương gia." Lâm Toàn vội vàng cúi đầu, cung kính trả lời.
Mộ Dung Nhan cũng không biết mình đi về Vọng Nguyệt Lâu như thế nào, chỉ biết dọc theo đường đi, tất cả mọi người đối với mình đều muốn tránh không kịp, mà vừa tiến vào cửa Vọng Nguyệt Lâu, người ở bên trong vừa nhìn thấy mình, tất cả đều thét chói tai.
Ôi, người trong cả thiên hạ đều muốn vứt bỏ ta sao?
Mộ Dung Nhan đột nhiên cười điên cuồng, giống như phát điên, sau đó thân thể lung lay hai cái, cuối cùng thể lực không chống đỡ nổi, ngã về phía trước.
Một người mặc y phục đỏ tiếp lấy mình, nàng gào khóc ở bên tai mình, nhưng vì sao muốn gào khóc? Ta cần người khác vì ta gào khóc sao?
"Ngươi đồ ngốc này...!Ngươi đồ ngốc này..." Sở Hạ Đề ôm cả người Mộ Dung Nhan đầy máu, tim như bị đao cắt, nước mắt đã sớm tràn ra.
Ma Da Đồng cũng chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng khăn tay lau đi vết máu trên khoé miệng Mộ Dung Nhan, nhưng trong hốc mắt lại rơi xuống hai giọt nước lên mặt Mộ Dung Nhan, lại đành phải dùng khăn lau nước mắt, nhưng không ngờ, nước mắt lại càng trào càng nhiều, tất cả đều rơi trên gương mặt vô thần tuyệt nhiên của Mộ Dung Nhan.
Nghĩ tới Mộ Dung Nhan sẽ tổn thương, nhưng thật sự không nghĩ tới, sẽ tổn thương nặng như vậy...
Nhưng không trách ai được, chỉ có thể trách mình...!Chỉ có thể oán trách mình...
Mộ Dung Nhan cuối cùng cũng được Sở Hạ Đề cùng Ma Da Đồng mang lên trên giường, nàng vừa vào đến giường liền chìm vào giấc ngủ, mà giấc ngủ này ròng rã ba ngày ba đêm, dù có gọi thế nào, đều gọi không tỉnh.
"Sư mẫu, sư phụ làm sao vậy, vì sao vẫn luôn ngủ đâu?" Dương Trung khó hiểu hỏi Sở Hạ Đề.
"Nàng a, muốn trốn vào trong mộng, đáng tiếc có đôi khi, cho dù là mộng, sợ cũng không phải đều tốt đẹp như vậy." Sở Hạ Đề khẽ vuốt lông mày nhíu chặt của Mộ Dung Nhan, thầm nghĩ, ngươi ở trong mộng cũng thống khổ như vậy sao?
Hết chương .