Editor: SuraChan
[Rừng rậm bên ngoài thành Diệp Sắt phía đông Ngải Nhĩ]
Vô số cây cổ thụ bị băng tuyết bao phủ giống như những thanh chùy sắc bén xếp hàng chỉnh tề theo sống núi. Mặt trời tản ra ánh sáng nhàn nhạt ảm đạm, so với những cánh rừng khác, lại có chút ưu ái nuông chiều mà ban phát dương quang tinh khiết, phủ lên dãy núi một tầng tịch mịch. Thỉnh thoảng ở đâu đó lại vang lên tiếng hàn điểu thanh thúy, phảng phất ai oán cùng tức giận.
Dĩ nhiên, chúng không phải là những sinh thể duy nhất trong cánh rừng này. Ở nơi sâu thẳm, giờ phút này đang có hai thân ảnh xuyên qua những khe hở chật hẹp trên tán cây cổ thụ điên cuồng tiến về phía trước. Dẫn đầu là một thiếu niên hết sức anh tuấn, thân thủ nhanh nhạy như một con tuyết lang, dù là trên địa hình khắc nghiệt như vậy động tác vẫn hết sức nhẹ nhàng, thậm chí ngay cả tuyết đọng trên thân cây cũng không làm rớt lấy một mảnh. Toàn thân hắn được bao bọc bởi chiến giáp bằng bạc, thoạt nhìn rất giống một vị thần trẻ tuổi.
Mà phía sau hắn, một thiếu nữ trong y phục lụa mỏng sang trọng chỉ có ở Ngải Nhĩ Đế Quốc không ngừng đuổi theo hắn. Khắc với thiếu niên kia nhanh chóng di chuyển trên mặt tuyết, cả người nàng ta tưởng chừng không có một chút trọng lượng, lơ lửng trôi trong không trung, bám theo thật sát thiếu niên. Nhánh cây dày đặc trùng trùng điệp điệp không có đụng phải nàng, như bị một bàn tay vô hình nào đó nhẹ nhàng đẩy ra, thậm chí bẻ gãy, một mảnh vải cũng không chạm tới. Tựa như một con chim xanh trên trời thỏa sức bay liệng, thiếu nữ nở một nụ cười như có như không vô cùng thần bí.
"Có thể đuổi kịp tốc độ của ta, thật không tệ. Bất quá, tiến lên phía trước mấy trăm thước là lãnh địa của Địa Nguyên Ái Nhĩ Tư. Chúng ta không muốn xảy ra mâu thuẫn với người của Hỏa Nguyên, cho nên mời ngươi về bẩm báo với vị công chúa kia, ta không có địch ý, chỉ là muốn biết nàng mang nhiều hồn thuật sư hoàng tộc tới biên giới là có ý đồ gì" Thiếu niên đột ngột dừng lại, xoay người nhìn thiếu nữ đang bám mình chằm chặp, đồng tử của hắn tinh khiết an tĩnh hoàn toàn bất đồng với hồn thuật sư hỏa nguyên bình thường, phảng phất dáng vẻ của một kỵ sĩ lịch thiệp "Tên ta là Bạch Vũ Long Khi, Sứ đồ cấp Sáu của Địa Nguyên Ái Nhĩ Tư đế quốc"
Mái tóc dài màu bạch kim nhẹ nhàng tung bay theo gió, mang theo hơi thở lạnh lùng của băng tuyết, dung nhan anh tuấn của hắn hiện ra rất rõ ràng. Không giống như Vương Tước hay Sứ đồ của Hỏa Nguyên lúc nào cũng tràn đầy ngạo khí, trên người hắn tản ra khí thế câu nệ nhún nhường, giống như từ nhỏ đã được rèn giũa rất cẩn thận vậy. (giống Ngân Trần .)
Bạch Vũ Long Khi nhìn thiếu nữ cũng đã giảm tốc độ kia vô cùng chăm chú, khóe mắt bất giác giật giật một cái. Khác với mình đứng trên mặt tuyết, thiếu nữ lại hoàn toàn lơ lửng trong không trung, gió thổi vào vạt áo của nàng rung rinh như một đóa tuyết liên nở rộ trong gió tuyết.
"Nghe nói Hoàng tộc Hỏa Nguyên vì phòng ngừa công kích của hồn thuật sư Thuỷ Nguyên mà chiêu mộ người của Phong Nguyên làm cận vệ. Xem ra ngươi là một trong số đó" Bạch Vũ Long Khi cẩn trọng nói, thanh âm trầm thấp đầy từ tính, truyền đến mị lực khó có thể cưỡng lại.
Thiếu nữ nhìn thẳng vào mắt Bạch Vũ Long Khi, tròng mắt tinh khiết nổi lên một trận gió xuân. Nàng di động thân thể yêu kiều như một con linh miêu nhảy tới trước mặt hắn. Gió tạt làm tung bay mái tóc màu vàng kim của nàng, lớp tuyết dưới chân trong nháy mắt tự động khuếch tán lộ ra lớp đất sạch sẽ. Thiếu nữ ung dung đáp xuống. Dĩ nhiên, nếu đem mặt áp sát xuống sẽ nhận ra chân của nàng ta không thực sự chạm đất, từ gót chân xuống cỡ một phân không sai lệch.
Bạch Vũ Long Khi nghiêm túc quan sát thiếu nữ thấp hơn mình cả một cái đầu, da mặt nàng trắng nõn bóng loáng, biểu lộ trong trẻo lạnh lùng cùng tịch mịch. Mái tóc vàng phiêu dật cùng y phục đắt tiền mang đến một tầng ảo mộng, người khác nhìn qua sẽ ngỡ như được gặp một đứa trẻ do đất trời đặc biệt hun đúc thành.
"Ngươi mau rời khỏi nơi này đi! Rất nhanh cũng sẽ có rất nhiều Vương Tước cùng Sứ đồ của Địa Nguyên tới thành phố [Diệp Sắt]. Không phải là chỗ một tiểu nha đầu Phong Nguyên như ngươi có thể tùy tiện đi lại. Chúng ta không muốn làm tổn thương ngươi cùng vị công chúa kia, nhưng chúng ta sẽ không có thiện ý như vậy với đám hồn thuật sư hoàng tộc kia đâu. Cho nên ta mong ngươi rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt." Bạch Vũ Long Khi đối diện với thiếu nữ, nói bằng giọng vô cùng ôn nhu truyền cảm như tiếng ngâm của thi nhân.
Nàng ngẩng đầu lên, hai tròng mắt màu lam nhạt nhìn thẳng vào đối phương, tựa hồ có hàng vạn đóa hoa nở rộ trong đôi mắt. Nếu không có chiếc khăn che mặt, nụ cười ngây thơ hồn nhiên của nàng giờ phút này nhất định có thể làm tan chảy băng tuyết trên cả cánh rừng.
Thiếu nữ nhẹ nhàng cử động cánh tay phải, thân thể dường như được một thiên thần vô hình nâng niu, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Bạch Vũ Long Khi.
Hắn khẽ thở dài một cái, nhìn dọc theo hướng đi vừa rồi vốn đầy rẫy những nhánh cây bị bẻ gãy bởi hồn thuật vô hình. Hắn bất chợt cảm thấy trong lòng thật không thoải mái, nếu phải động thủ với một thiếu nữ nhỏ bé như vậy, hắn đúng là có chút không đành lòng.
Bạch Vũ Long Khi xoay người hướng về lãnh thổ đế quốc Ái Nhĩ Tư. Ánh mặt trời phủ lên tán lá một màu vàng nhàn nhạt ngọt lịm như ô mai, ai nhìn vào cũng sẽ sinh ra ảo giác tuyệt vời như bước đến nơi tận cùng của thế giới. Bất quá, hắn không hề biết, giây phút này cũng chỉ là huyễn cảnh trước khi bão táp thực sự ập tới. Trong tương lai không xa, một trận cuồng phong đủ để rung chuyển toàn bộ lục địa Odin sẽ hủy diệt hết tất cả những gì hắn dùng tính mạng để bảo vệ.
"Bạch Vũ Long Khi" thanh âm êm ái từ trên cao truyền lại, mỹ cảm có thể xuyên thấu linh hồn hòa tan vào tiếng gió tràn vào trong tai Bạch Vũ Long Khi,
Hắn ngẩng lên bầu trời xanh biếc, mặt mũi kiên nghị trong nháy mắt cứng đờ. Ánh sáng sắc bén từ trong đôi mắt thâm thúy của hắn lóe lên, kết hợp với tấm khôi giáp tinh xảo màu bạc trắng, trông hắn bây giờ không khác gì một vệ thần đích thực
Hình ảnh trong mắt dần dần trở nên rõ ràng. Vóc dáng mảnh khảnh, mái tóc vàng kim, lụa mỏng phiêu dật, gương mặt ngây thơ thuần khiết như thiên sứ. Không sai, là nàng ta, người vừa mới rời đi.
"Ngươi tại sao còn không đi?" giọng nói ôn nhu của hắn lộ ra chút bực dọc, tựa hồ như trách móc thiếu nữ không nghe lời mình mau chóng đi khỏi chốn thị phi này.
Thiếu nữ như cũ không có trong lượng lơ lửng trong không trung. Bất quá lúc này trong mặt nàng có chút túc sát lạnh lùng. Nàng từ trên cao nhìn xuống Bạch Vũ Long khi, cao quý như một nữ thần. Tấm mạng che mặt trắng muốt mang đến một cảm giác thần bí khó hiểu. Nàng ưu nhã đưa ra ngón trỏ bên tay phải, nhẹ nhàng nhấn một cái. Không khí trước mặt như mặt nước tĩnh lặng vì hành động của nàng mà rung động, từ từ lan rộng ra ngoài. Chất lỏng màu đỏ quỷ dị như máu phát tán trong không khí, càng lúc càng nhiều, cuối cùng giống như một cái hồ bằng máu tươi bao lấy thiếu nữ.
Bạch Vũ Long Khi không dám tin vào mắt mình, hắn rõ ràng cảm thấy một cỗ hồn lực hỏa nguyên tố tinh thuần vượt qua cả giới hạn của Vương Tước chuẩn bị nổ tung trước mặt hắn.
"Hủy diệt.." thiếu nữ nhẹ nhàng đẩy tay về phía trước, khối màu đỏ to lớn nhanh chóng khuếch tán, như một tấm lưới từ từ giăng ra. Vô số ngọn lửa sáng ngời xuất hiện, tiếng sấm nổ cùng bạch quang chói lòa, hất lên vô số bụi mù. Cảnh quan bốn phía trong nháy mắt trở nên mơ hồ, không có cách nào nhận thức được. Sợ hãi trong khoảnh khắc phủ xuống như một cơn ác mộng màu đen.
Luồng không khí đầy cát bụi dày cộm nặng nề đến gai mũi càng lúc càng lan rộng, mặt đất mới phút trước còn phủ đầy tuyết trắng giờ phút này đã hiện ra hàng loạt các vết rách lớn nhỏ, những đám bùn lầy hỗn loạn, không khác gì đống đổ nát sau thiên tai. Vô số cây cổ thụ rốt rít đổ xuống, cành lá rậm rạp nhanh chóng bị đốt thành tro bụi, chỉ để lại thân cây khổng lồ đen xì.
Bạch Vũ Long Khi dựa lưng vào một cây đại thụ còn chưa đổ hoàn toàn, mặt mũi anh tuấn đến mức không thành thật giờ này đã trắng bệch như một tờ giấy trắng, trên đôi môi mỏng còn vương lại một vết máu, vô số bụi đất rơi đầy trên khôi giáp của hắn, thoạt nhìn rất giống một kỵ sĩ vừa chạy ra từ đống phế tích đổ nát.
Tình huống thực tế không phải như vậy. Phía trước mặt Bạch Vũ Long Khi, thiếu nữ dang hai cánh tay, mái tóc màu vàng và vạt áo tung bay như cánh hoa tuyết liên trong trẻo lạnh lùng, dâng lên một tầng ảo mộng.
"Ngươi là ai? Tại sao người của Hỏa Nguyên lại có thể không dựa vào bất kỳ hồn khí hay hồn thú nào ở trong không trung thi triển hồn thuật?" Bạch Vỹ Long Khi đi về phía trước một bước, vô số chông đá sắc bén từ mặt đất xung quanh hắn mọc ra, lấy hắn làm trung tậm tạo thành một đóa hoa bằng đá. Đồng tử hắn co dãn cực độ, chông đá phóng thẳng lên không trung nhắm đến thiếu nữ, dường như muốn đem thân thể mỏng manh yếu ớt xuyên thủng.
Thiếu nữ nhìn biểu lộ kiên cường của đối phương, ánh mắt có chút trầm mặc khó hiểu. Gương mặt trắng trèo mềm mại như cánh hoa nhưng lại lạnh lùng băng đá, mùi hương trên người tản mát vô cùng mê người. Sắc mặt nàng tuy vẫn bình tình như vậy nhưng trong nội tâm đã có không ít chấn động. Trong lục địa Odin, người Hỏa Nguyên giỏi nhất là công kích. Hồn thuật sư hệ hỏa có thể trong nháy mắt vận dụng toàn bộ hồn lực tiêu diệt đối thủ. Thậm chí, đối với Vương Tước, mỗi người đều có thể dồn toàn bộ hồn lực vào một loại hồn thuật duy nhất, tính hủy diệt của nó không có loại hồn thuật nào có thể sánh bằng. Cho dù là phương thức vận dụng hồn lực xa xưa cũng chỉ có thể miêu tả bằng hai từ: tận diệt. Mà đòn tấn công vừa rồi của nàng đã tiêu hao đại bộ phận hồn lực, vốn đã có thể một nhát tiêu diệt gọn đối thủ mà bây giờ lại bị đám chông đá uy hiếp, nàng cảm thấy trận chiến mới thực sự bắt đầu. Xem ra đây là thời điểm nàng phát động thiên phú.
Nàng tự tin đối diện với công kích, đôi môi anh đào nhếch lên, dù cách một lớp vải cũng không làm mất đi vẻ ngiêng nước nghiêng thành. Nàng chậm rãi đưa hai cánh tay lên tạo thành một chữ thập hoàn mỹ trước ngực. Đồng tử không còn an tĩnh như ban đầu mà sinh ra loại mê huyễn thác loạn, vô số hồn lực tinh thuần đánh thẳng vào tước ấn trên vai phải, sát khí khổng lồ như biển gào nhanh chóng ngư trị trên gương mặt xinh đẹp thanh thuần.
"Rơi xuống" giọng nói tuy ôn nhu, nụ cười tuy điềm tĩnh nhưng không có một chút khoan nhượng, khí thế xem thường tất cả không khác gì nữ thần băng giá áp đảo vạn vật.
Trong nháy mắt Bạch Vũ Long Khi cảm nhận được một chấn động mạnh, tất cả chông đá sắc nhọn mình điều khiển lập tức rơi đầy trên mặt đất như gặp phải một tấm lá chắn khí cứng rắn.
Áp lực nặng nề không thể kháng cự nổi buộc hắn phải quỳ một chân trên mặt đất, miễn cưỡng chống đỡ lại lực nén càng ngày càng tăng lên khôi giáp của mình. Chiến giáp vừa mới nhẹ nhàng như mây trắng, giờ phút này giống như tảng đá ngàn cân đè lên cơ thể hắn. Máu trong lồng ngực sôi trào truyền đến cơn đau như thiêu như đốt nhưng hắn vẫn nhịn xuống được, không có kêu than một tiếng nào.
"Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?" thanh âm khàn khàn của Bach Vũ Long Khi bị gió cuốn đi mang theo bùn đất lẫn lộn, hốc mắt trở nên đỏ bừng vì áp lực, kiên cường bất khuất ban đầu cũng không còn, thay vào đó là biểu cảm lạnh như băng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thiếu nữ trôi nổi trong không trung, đôi mắt màu vàng nhạt băng lãnh cùng trầm tĩnh.
"Không nói" Mái tóc dài theo gió mà phiêu dật, gương mặt xinh đẹp không mệt mỏi, không khẩn trương cũng không sợ hãi. Nụ cười tịch mịch giống như nụ cười của thiên sứ say ngủ trong giấc mộng vĩnh hằng.
"Bắt đầu" đôi môi chậm rãi mấp máy, ánh nắng mặtt trời ưu ái vuốt ve lông mi màu vàng kim của nàng,. Nàng từ từ khép mắt lại. Sau đó vô số hoa văn màu vàng kim hiện lên trên cánh tay, dâng lên một tầng mê huyễn. Thời điểm nàng mở mắt ra, trong mắt chỉ còn có hoàng kim óng ả, không có lòng trắng, cũng không có con ngươi, chỉ có một màu hổ phách tinh thuần không chút tạp chất. Trong nháy mắt, nàng động đậy mười ngón tay thon dài, hướng tới chỗ Bạch Vũ Long Khi đang đứng làm ra một cử chỉ hết sức phức tạp nhưng cũng không kém phần ưu nhã. Bốn cây đại thụ may mắn tránh được công kích ban nãy như bị bàn tay khổng lồ nắm lấy, nhổ đến tận gốc, đất cát rối rít rơi xuống mặt đất, trong không gian ngập ngụa mùi bùn đất ngai ngái.
Không nói không rằng hướng tới những cây đại thụ, hai tay đưa về phía trước, những cây cối khổng lồ lập tức di chuyển đến bên người nàng. Ánh sáng qua tán lá chiếu lên thân thể nhỏ bé yếu ớt mang đến cảm giác quý phái đặc hữu.
Nàng đưa cánh tay phải chỉ lên đám đại thụ, một đoàn ngọn lửa chói mắt như bươm bướm chao liệng trong không trung bám chặt vào thân cây. Rất nhanh bốn gốc cây đều bắt lửa. Ngọn lửa giống như quỷ xà từ tận cùng địa ngục kèm theo những tiếng "tách tách" điên cùông cắn nuốt thân cây tráng kiện.
Gió lớn gào thét như những lưỡi đao sắc bén lướt qua gò má tuấn mỹ của Bạch Vũ Long Khi, gương mặt trắng trẻo đỏ ứng lên như gặp phải giá rét. Hắn nhìn chằm chặp vào đối phương, trong mắt có một loại cố kỵ không thể che giấu. Đại thụ cháy hừng hực sớm biến thành những vũ khí hủy diệt tản ra hơi thở tử vong nồng đậm, bất cứ lúc nào cũng có thể tước đi sinh mạng của kẻ thù.
"tấn công" thanh âm yếu ớt cực kỳ khó nắm bắt không biết từ nơi nào thoát ra, đối với Bạch Vũ Long Khi là âm thanh đáng sợ nhất trên thế gian. Trong con ngươi màu vàng nhạt của hắn lóe lên bốn điểm đỏ nhanh chóng mở rộng, nhiệt độ nóng rực táp vào mặt, tưởng chừng chỉ cần hô hấp nhẹ nhàng luồng không khí nóng bỏng cùng có thể tràn vào phổi. Hắn còn chưa kịp tránh ra đã nghe thấy tiếng bể nát tan tành của khôi giáp, máu tươi theo đường nứt vỡ chảy xuống, trong không gian xộc lên mùi máu tanh tưởi.
Nhưng là ngay sau đó một trận đồ hình tròn dưới chân hắn khuếch tán ra. Mặt đất ngay lập tức biến thành cát lún. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi người khác còn không phản ứng kịp, toàn thân Bạch Vũ Long Khi đã biến mất vào lòng đất.
Từ nơi hắn biến mất, ánh sáng dần dần tản đi, bốn cây đại thụ rơi ầm ầm.Nàng xoay người nhìn ra bốn phía, ánh sáng sắc bén từ đôi mắt vàng kim phát ra, phảng phất bóng dáng của một sát thủ nhạy bén. Vô số mạch hồn trên người nàng đã lộ ra hết, thậm chí cả trên mặt. Cảm giác hồn lực đã bị đẩy đến cực hạn, bất kì dấu hiệu hồn lực nào cũng không thể thoát khỏi.
Bất chợt, một tia hồn lực địa nguyên tố đặc hữu phát ra ở bên trái nàng, thiếu nữ ngay lập tức đưa mắt nhìn, đồng thời một đạo quang lóe lên bên vai phải của nàng giống như hoa lan nở rộ dưới ánh trăng,
Ở nơi xa, Bạch Vũ Long Khi đang quỳ gối trên mặt đất, mặc cho gió thổi rối tung máu tóc bạch kim, hắn vỗ vỗ khôi giáp đã dính đầy bùn đất, mặt có vương lại chút máu, nhẹ nhàng mỉm cười.
Danh dự, nhún nhường, kiên nghị, trung thành, kiêu ngạo, thành kính... bao biểu lộ hiện ra trong đồng tử màu hổ phách. Hắn ưu nhã chạm vào mặt đất dưới chân mình như vuốt ve gò má của tình nhân. Bất ngờ, hắn ghim năm ngón tay thon dài, một trận đồ màu xanh lá xoay tròn, dùng tốc độ không thể nào tưởng tượng được tản đi. Vô số hoa văn tinh xảo làm nên một trận pháp khổng lồ. Anh sáng màu lục dâng trào như sóng biển trong nháy mắt bao trùm lên nó. Ma thuật chân chính bắt đầu. Không có bất kì âm thanh nào, cũng không có chống cự, không phải là mưu sát, cũng chẳng phải là phản công.
Tát cả chỉ đơn thuần là biến mất...
Ánh sáng màu lục cắn nuốt hết thảy những mộng cảnh, phút trước còn là cánh rừng chọc trời, bây giờ đều đã mất dạng. Trước mắt chỉ còn là một mảng hư vô. Đại thụ hay sinh vật, thậm chí là tuyết đong trên mặt đất đều bị trận của Bạch Vũ Long Khi thả ra nuốt mất.
"Kết thục rồi sao?" Bạch Vũ Long Khi cúi đầu, thanh âm truyền cảm bị yên tĩnh nức người phá lệ trầm thấp. Thời điểm hắn ngẩng đầu lên, nụ cười rớt xuống, biểu cảm co quắp lại, gương mặt cứng ngắc.
Gió rét như thủy ngân theo sống mũi thẳng tắp rót vào lồng ngực, trong nháy mắt thắt chặt trái tim.
Vô số lưỡi đao sắc lạnh như bầy cá trong không trung xếp hàng chỉnh tề, tạo thành một bức tường đến gió thổi không lọt. Mà mục tiêu của chúng chỉ có một, là Bạch Vũ Long Khi.
Hô hấp của hắn cực kì nặng nề vì không khí đầy bùn đất những vẫn cố gắng không phát ra âm thanh nào. Hồn lực bất ngờ nổ tung bành trướng trong câm lặng...
Không gian không một tiếng động, lại rơi vào tịch mich.