Ngô Quốc Bảo là con trai một của tập đoàn Ngô Gia lớn nhất nhì nước. Nhà cậu vốn giàu từ lâu đời, ba mẹ cậu luôn muốn có một mụn con nhưng lại bị hiến muộn. Đến năm ba Quốc Bảo tuổi mới sinh ra cậu, lại là con cầu con khẩn nên được ba mẹ cưng chiều yêu thương hết mực, cái tên “Quốc Bảo” của cậu cũng đã nói lên được điều đó. Chính vì vậy nên từ nhỏ Bảo đã có thói ngạo mạn khó tính, lại chẳng ai dám làm trái ý cậu ta. Đâu phải tự nhiên cậu ta chảnh như thế mà cả trường không ai đụng, họ chỉ vì biết gia thế cậu lớn mạnh, ba mẹ cậu lại sẵn sàng vì con trai của mình mà làm tất cả. Không giống như người ta, cậu bị gia đình quan tâm quá mức đến nổi đôi lúc đâm ra cáu. Quốc Bảo xem Duy Nhật là bạn thân vì cậu biết Duy Nhật khờ khạo, thật thà, chẳng như mọi người quan tâm quá đến gia thế của cậu, tìm cách để nịnh nọt cậu. Quốc Bảo muốn gì được đó, từ nhỏ chẳng thiếu thứ gì, lại còn rất tài giỏi. Bây giờ lại tỏ tình với một người con gái cũng không xong, cậu không tránh khỏi bực tức. Cái gì Ngô Quốc Bảo thích, bằng mọi giá phải có được, Lê Lan Phương cũng không ngoại lệ.
Mỗi tháng trường THPT Trà Ôn luôn có kì họp bí thư. Hôm nay là kì họp hằng tháng để thầy tổng phụ trách phổ biến một số nội dung cho các bí thư về sinh hoạt với lớp. Bí thư A ngồi trên bí thư A, Lan Phương chốc ngại ngùng quay xuống lại thấy được bí thư A nhìn mình bằng ánh mắt sắc đá. Lan Phương lần đầu tiên cảm thấy bản thân có lỗi to lớn như thế, gặp Duy Nhật cô lại cảm giác như cậu ta đang muốn giết mình đến nơi. Tình yêu của bọn họ, cô có muốn xen vào đâu... Chỉ là hiểu lầm mà! Cô cắn rứt ghê lắm, vì cô mà Duy Nhật phải ghen tuông đau khổ thế kia. Một lúc họp xong, cô lí nhí đi đến nói chuyện với bí thư A:
-”Mình... mình xin lỗi cậu nhiều nhé! Thật ra mình đã biết... đã biết hết mọi chuyện của cậu.”
Trông Lan Phương vô cùng nghiêm túc. Sắc mặt bí thư A thoạt xanh như tàu lá chuối. Chuyện gì đây, Lan Phương biết chuyện cậu thích cô rồi sao? Lan Phương đã biết rồi ư? Cô đã biết những gì? Trời ạ! Sao có thể như thế được, cậu đã giấu kín kĩ như vậy, lại còn nói dối là thích Bảo Ngân. Sao cô tinh ý như thế. Cô xin lỗi vì cô sẽ chuẩn bị tát cậu cho tội nói dối, hay sẽ mắng cậu. Chết mất thôi, cô biết cậu là kẻ nói dối thì sẽ không bao giờ chú ý đến cậu nữa, mãi mãi ghét và khinh thường cậu. Duy Nhật đau khổ thật.
-”Mình...” - Trần Duy Nhật đổ mồ hôi, cố tìm lời lẽ sao cho Lan Phương hiểu và không ghét cậu. -”Cậu thật sự tinh ý quá, mình đã giấu kín chuyện này trong lòng cứ ngỡ cậu sẽ không bao giờ biết được, xin lỗi vì đã không nói với cậu. Cậu đừng ghét hay khinh mình nhé.”
Duy Nhật nói một cách khó khăn. Lan Phương cứ ngỡ cậu sẽ mắng cô xối xả nào ngờ lại nói chuyện lịch sự như thế. Người có học thức như Lê Lan Phương vốn không kì thị LGBT, họ cũng chỉ là con người thôi mà, họ có quyền được yêu. Lan Phương rất thông cảm. Đằng nào cũng đều là tâm hồn con gái với nhau, cô lại gây tổn thương cho cậu bạn, đương nhiên không kì thị cậu. người họ mỗi người một suy nghĩ. “Họ đi xa quá“.
Ngô Quốc Bảo ở đây tìm cách gây chuyện với Thái Bảo Ngân. Cậu đi đến bỉa môi khinh thường khi thấy Bảo Ngân quét lớp:
-”Đàn ông con trai ai lại làm việc thế này? Chuyện này phải để phụ nữ làm chứ! À mà cậu cạo râu rồi đấy ư?”
Cứ ngỡ như mọi lần, Bảo Ngân lại cãi nhau chí chóe với cậu. Nào ngờ cô im lặng làm tiếp và nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại. Bảo Ngân nghĩ “Cùng là chị em chấp làm gì cậu ấy, tâm hồn bé nhỏ của cậu ấy có thể bị tổn thương và có khi tìm nơi nào đó khóc lóc khi mình mắng lớn tiếng.“. Quốc Bảo sock quá thể, hôm nay tên đàn ông đó ăn trúng cái gì thế kia? Đang trong chu kì nên đột nhiên nữ tính à:
Hôm nay Duy Nhật và Quốc Bảo cảm giác thấy mọi chuyện quá ư kì lạ... Sao Lan Phương lại biết được ý nhỉ, Nhật vò đầu rối rắm. Dẫu biết một ngày Phương có thể phát hiện ra Duy Nhật thích cô nhưng không ngờ phản ứng của cô lại như thế. Cô chỉ lí nhí bảo là “Mình vốn không biết chuyện đấy nên cậu đừng trách mình nhé, cũng đừng ghét mình. Mình sẽ không đến gần lớp trưởng nữa.” Càng nghĩ càng thấy nó sai sai ở điểm nào đấy. Sao lại liên quan chuyện không đến gần Quốc Bảo, phản ứng của cô lại càng kì cục, chẳng giống cư xử của cô con gái khi biết có người thích mình mà lại nói dối. Quốc Bảo lại càng thắc mắc, cái ánh mắt bi thương, đầy vẻ thông cảm và thương hại của bọn Lan Phương dành cho cậu là sao vậy nhỉ? Cái tên con trai đó sao lại đột nhiên hiền đến thế!
Giờ trưa ở cantin. Chọn góc kín người, cô nàng nói khẽ:
-”Hôm nay mình gặp cậu bạn Duy Nhật, mình cảm thấy vô cùng có lỗi nên đã đi đến xin lỗi cậu ta.” - Lan Phương nhỏ giọng nói.
Khả Vy ngồi đối diện hỏi cô:
-”Thế cậu ấy nói thế nào?”
-”Cậu ấy xin lỗi vì không nói cho mình biết mọi chuyện. Lại bảo là mình đừng khinh hay ghét cậu ấy, thật tội nghiệp cậu ấy đúng không? Che giấu mọi chuyện trong thời gian qua ắt hẳn cậu ấy đã mệt!”
-”Đúng thế.” - Minh Thư sau đợt thất tình đã bình thường trở lại, biết cô nàng vốn thích người và quên người nhanh như tên lửa, nên lúc cô thất tình cả bọn chẳng buồn an ủi cô làm gì. -”Mình cảm thấy cậu ấy thật đáng thương! Chúng ta không nên đụng chạm vào mối quan hệ của họ. Dù là gay nhưng chúng ta vẫn nên tôn trọng họ.”
Bảo Ngân kể lại:
-”Lúc nãy cô Tiểu Bảo Bảo có đến gây sự với mình, mình vốn định vố cho cậu ta một phát nhưng lại cảm thấy không nên làm vậy với người yếu đuối. Mình cũng rất thương hại cậu ấy.”
-”Thật sự cầu mong cho câu chuyện đam mĩ của lớp trưởng và cậu bạn Duy Nhật sẽ kết thúc có hậu. Soái ca làm gì có thật ở ngoài đời chứ, nếu có họ cũng yêu nhau không đến lượt bọn mình.”
Mọi chuyện kinh thiên động địa của họ vừa nói đã lọt vào tai Huỳnh Mĩ Mĩ ( hay còn gọi là Huỳnh Ma Ma) - cô nàng khép tiếng bà tám nhiều chuyện nhất ở ngôi trường này. Chuyện gì xảy ra ắt hẳn mọi người cũng đã biết. Trong vòng tiếng đồng hồ, câu nói “Mình nói cho cậu chuyện này, cậu hứa đừng kể với ai nhé! Thật ra lớp trưởng A và Vua thể thao A đang hẹn hò lén lút” đã là câu thoại quen thuộc từ miệng người này truyền cho người khác. Và như thế, các nàng girl của THPT Trà Ôn đã dậy sóng.
Quốc Bảo chẳng mãi mai biết gì, cậu cùng Duy Nhật lên sân thượng hóng mát. Chỉ vài phút sau, lập tức đội quân bánh bèo của trường đi lên đấy. Có vài tiếng xì xầm:
-”Ra là họ đang ngắm cảnh cùng nhau.”
-”Giết mình đi. Soái ca ca Trần Duy Nhật của mình đã trở thành soái tỉ tỉ sao?”
-”Không thể nào? Quốc Bảo oppa của mình không thể là gay được.”
-”Lúc nãy họ bàn tán mình còn không tin, giờ thì mình đã hiểu huhuhu.”
-”Ôi trời, có tiếc quá không? Đẹp trai thế cơ mà.”
-”Chỉ có đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau.”
-”Họ đang ngắm cảnh như vậy! Có khi chuẩn bị kiss đấy, các bạn làm phiền quá thể.”
Tiếng mọi người xì xầm vang lên đến tai cậu bạn. Quốc Bảo mặt hầm hầm quay lại trong khi Duy Nhật méo mặt. Cái quái gì đang diễn ra thế?
-”Shit, mấy con nhỏ này là đang nói cái quái gì thế? Điên à, hay trời nắng quá rồi lại ấm não. Có tin tôi đá cho cú các bạn rơi từ tầng xuống không?” - Quốc Bảo đang rất nóng giận. Bọn này rốt cuộc nói cái mô tê gì thế?
Bộ Lan Phương vừa lên đến, trông thấy cảnh tượng không khỏi kinh hoàng. Đúng thật là cái miệng hại cái thân! Bọn họ đã che giấu kĩ như vậy, vì lời nói của bọn họ mà bị công khai và chịu biết bao lời đàm tiếu. Tình yêu của bọn họ xem ra phải cần vượt qua sóng gió này mới có thể đến được với nhau.
Ngô Quốc Bảo nóng mặt. Nghiến răng hừ giọng:
-”Đứa chết tiệt nào đã nói ra tin đồn này thế. Tôi sẽ đi giết nó đấy.”
Mọi người sợ run. Ngô Quốc Bảo là ai chứ, hắn có thể nói là có thể sẽ làm thật. Duy Nhật quá mất mặt, mọi người nghĩ cậu và Quốc Bảo đang hẹn hò ư? Có điên quá không? Nếu Lan Phương biết mọi chuyện sẽ cảm thấy như thế nào về cậu. Chẳng lẽ... chẳng lẽ ban sáng cậu ấy nói biết hết mọi chuyện, là chuyện này đấy ư? Ôi trời ạ!
-”Tôi và Quốc Bảo chỉ là bạn thôi. Mọi người đừng hiểu nhầm.” - Duy Nhật khó khăn nói, nào ngờ đáp lại cậu là ánh nhìn thương hại từ các cô nàng.
-”Khỉ thật, giải thích cái quái gì với bọn không có đầu óc này. Tôi hỏi là đứa nào đã nói hả?”
Bọn Lan Phương giật thót, họ là người đã vô tình tiết lộ chuyện này. Lớp trưởng Quốc Bảo mà biết được chắc chắn sẽ đi đến vặn cổ từng người chết mất, cậu ta nóng tính như vậy, lại là đang che giấu mà bị mọi người phát hiện không tức giận sao được chứ. Bỗng, cậu ta nhìn về phía Lan Phương và cất tiếng gọi:
-”Lê Lan Phương, đến đây!”
Lan Phương phải nói là sợ hãi vô cùng. Rõ là cậu ta sẽ giết cô mất, chưa kể cô là người tiên phong nói về chuyện này trước. Họ đã đau khổ như thế nào mà giờ lại phải vì cô mà bị mọi người bàn tán. Ôi trời, Lan Phương chết chắc rồi, Quốc Bảo sẽ giết cô.
-”Đừng lo, mình sẽ bảo vệ cậu. Quốc Bảo sẽ không đụng tới cọng lông chân nào của cậu.” - Là tiếng của anh hùng Bảo Ngân.
Quốc Bảo đi đến chỗ Lan Phương trong sự ngạc nhiên của mọi người và Duy Nhật. Bảo Ngân chặn cậu lại:
-”Cậu muốn làm gì Lan Phương? Cậu có giỏi thì bước qua xác của Thái Bảo Ngân tôi này.”
Mặt Lan Phương xanh đi. Trời ạ, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của Lê Lan Phương gặp cảnh trái ngang này. Cô lại càng cảm thấy vô cùng có lỗi với Duy Nhật. Quốc Bảo nói với mọi người:
-”Người Ngô Quốc Bảo tôi thích là Lê Lan Phương nhé. Tôi đã nói rồi, các người mà cứ loan tin đồn bậy bạ đừng trách tôi ác!”
Lan Phương thở phào vì Quốc Bảo không đến để lấy mạng cô. Nhưng cô lại tức giận sao lấy cô làm cái cớ để che giấu cho bọn họ hoài như thế? Chưa kể cậu bạn Duy Nhật tội nghiệp khi nghe người mình yêu nói câu đó sẽ tổn thương biết bao! Cậu sẽ lại ghét và hận cô. Cô biết phải làm thế nào?