Mọi người trong phòng họp đều hốt hoảng, HR nhanh tay lẹ mắt đứng lên xếp chỗ ngồi cho CEO, Phó Giám Đốc bộ phận Sản phẩm vừa cười vừa dịch người sang, hỏi: “Ngọn gió nào đã đưa sếp Nhiếp đến đây thế này?”
Nhiếp Dịch dẫn theo Tề Quang ngồi xuống với một tư thái vững chãi như núi Thái Sơn, thuận miệng đáp: “Đến xem thử thế nào.”
Anh tiện đường đến xem, nhưng những người khác nào dám tiện tay chiếu lệ đây chứ.
Cả đám đã ngồi nghe báo cáo ba tiếng đồng hồ, từ Phó Giám Đốc đến quản lý đều mệt rã rời, thậm chí vài người còn khinh khỉnh lướt điện thoại để trốn việc, bấy giờ Nhiếp Dịch đã đến rồi thì buộc phải chỉnh đốn lại tinh thần, nào còn dám chậm trễ tiến độ nghe thuyết trình nữa.
Người thứ được sắp thuyết trình sau Tống Hi nhìn thấy Nhiếp Dịch thì sợ đến mất mật, cả Mạnh Dao cũng căng thẳng hơn nhiều, nhớ đến lần họp trước bị công khai đuổi thẳng ra khỏi phòng, lập tức xìu ngay không dám kiêu căng nữa, cô ta chỉ lặng lẽ cầu mong cho Nhiếp Dịch nghe một tí rồi đi, chắc chắn là anh sẽ không đủ kiên nhẫn để nghe đến tận phiên thuyết trình của cô ta đâu.
Phòng họp lại lâm vào trạng thái yên tĩnh, Nhiếp Dịch hỏi: “Sao còn chưa bắt đầu?”
Câu này đang hỏi HR, sau khi anh vào vẫn chưa nhìn sang Tống Hi lấy một lần.
“Phần PPT của bạn Quản lý tập sự này có chút vấn đề…” HR giải thích cho anh, rồi lại quay sang hỏi Tống Hi, “Bạn xem tình huống thế này thì phải làm sao đây? Không ấy tạm thời để cho các thí sinh khác thuyết trình trước bạn nhé?”
Nhiếp Dịch cũng đưa mắt nhìn sang, ánh mắt anh ngập tràn thâm thúy và ý tứ sâu xa.
Tống Hi vừa áy náy vừa xấu hổ, gần như không dám nhìn vào anh, anh đã giúp cô viết PPT cả ngày trời, ấy thế mà bị cô làm mất hết, thuyết trình cũng ngâm nước nóng, cô đã muốn nỗ lực để xứng đáng với anh, cuỗi cùng cũng chỉ càng thêm xấu hổ.
Tống Hi gật gật đầu, đang định nói lời đồng ý thì đột nhiên Nhiếp Dịch lại đột nhiên lên tiếng: “Không có PPT thì thuyết trình bằng miệng đi.”
HR rất cẩn thận đứng bên cạnh chờ cứu trợ, dựa theo sự hiểu biết của cô ấy về vị CEO này thì chỉ cần liên quan đến công việc, gần như chưa bao giờ anh nể tình cả, khắc nghiệt, nhưng cũng vô cùng quyết đoán trong khâu quản lý.
Những tưởng thí sinh số này tâm lý không vững đâm phải họng súng, ai ngờ còn được thuyết trình miệng cơ??
“Vậy….” HR chần chờ, dẫu sao thì PPT cũng là phần nội dung tốt nhất, chưa tính đến việc thuyết trình miệng có được hay không, mà dù có được đi chăng nữa, thì chỉ dựa vào những lời từ miệng của cô, giám khảo cũng không chắc là có đủ hiểu khái niệm không nữa kia kìa.
Cô ấy vẫn còn do dự, Nhiếp Dịch đã liếc sang, giọng điệu trầm thấp, “Có vấn đề gì à?”
HR run bần bật, lắc đầu nguầy nguậy: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề ạ.”
Nhiếp Dịch điều chỉnh lại dáng ngồi, dịu dàng nhìn Tống Hi hẵng còn đang mơ hồ bên kia, nói: “Thuyết trình đi.”
Tống Hi đối diện với ánh mắt của anh, một giây ngắn ngủi giao nhau ấy, cô lại đọc ra được sự dịu dàng và cổ vũ đầy ắp trong đôi mắt đen lay láy kia, những ánh mắt nghiên cứu, tìm tòi làm lòng cô căng thẳng cũng dần được cô buông xuống, cô hít một hơi thật sâu, bắt đầu thuyết trình về phần mình đã chuẩn bị.
Không có chữ và biểu đồ làm trình chiếu, những lời Tống Hi chuẩn bị để báo cáo cũng được miêu tả nhiều hơn không ít, cố gắng thuyết trình thật tỉ mỉ phần nội dung và kết quả để người nghe hiểu được.
Gần hết phút, HR muốn nhắc nhở thì bị Tề Quang duỗi tay đè lại.
Cô ấy nhìn thoáng qua ánh mắt nghiêm túc và chăm chú lắng nghe của Nhiếp Dịch, lặng lẽ rụt tay cầm thẻ nhắc về.
Tống Hi nói hết phút, không có người nhắc nhở về thời gian, tâm lý cô cũng khá chắc là ổn, chắc sẽ đậu thôi nhỉ, thế là chủ động nói: “Ngại quá, em nói khá tỉ mỉ nên đã làm chậm trễ thời gian của các lãnh đạo rồi ạ.”
Nhiếp Dịch khẽ cong môi lên, lạnh nhạt đáp: “Thuyết trình hay lắm.”
HR: “….”
Boss ơi, Boss cũng nên tìm hiểu qua về quy tắc của quy trình báo cáo đi chứ?
Chúng ta không được công khai ý kiến đâu!
Mà PPT còn không có, Boss còn thấy tốt á?
Phải biết là, trong các buổi báo cáo công việc lớn nhỏ cho Nhiếp Dịch, gần như chưa từng nghe anh nói ‘Khá tốt’ bao giờ, đạt đến ngưỡng ‘Tàm tạm’, ‘Cũng được’, đã là một sự khích lệ lớn lao rồi, nào đâu một Quản lý tập sự thuyết trình về phần công việc thôi lại nhận được ưu ái này.
Các vị lãnh đạo ngồi cạnh cũng trao đổi ánh mắt với nhau, ai nấy đều khó mà hiểu nổi.
“Sếp Nhiếp đang khen tốt, hay đang ám chỉ gì với chúng ta thế?”
“Ai mà biết, cháu gái sếp không phải là Nhiếp Minh Châu hôm qua à?”
“Vậy hôm nay là ai nữa? Chắt ngoại?”
Trần Ngư không thảo luận với họ, từ lúc Nhiếp Dịch đi vào, chị ta cũng đã đoán ra được, dù Tống Hi có nói gì thì cũng sẽ đậu buổi thuyết trình này thôi.
Ánh mắt lia sang Tống Hi càng đượm phần lạnh lẽo.
Ngặt nỗi Tống Hi không nhận ra, cô đang bận chột dạ và ngại ngùng đấy.
Sao lại khen cô trước mặt nhiều người thế chứ, cô là đứa còn không có PPT nữa! Thế này có phải là bất công trắng trợn không cơ chứ?
Nhưng sự bất công này, lại khiến lòng ai nếm được vị ngọt ngào.
HR sực hoàn hồn khụ một tiếng: “Vậy có ai muốn đặt câu hỏi không ạ?”
Các giám khảo đều không hỏi gì.
HR đã trải qua biết bao buổi thuyết trình, nhưng lần đầu tiên lâm vào tình huống như thế này.
Nhiếp Dịch điểm danh Phó Giám Đốc bộ phận Sản phẩm, “Sếp Tôn không có gì muốn hỏi sao? Hay vì không có PPT nên không hiểu?”
“Nào có ạ, hiểu rõ lắm!” Phó Giám Đốc Tôn, người nổi tiếng với những câu hỏi sắc bén lắc đầu lia lịa, nghĩ rằng vẫn nên có chút hình thức, thế là quay sang hỏi Tống Hi, “Tôi có một vấn đề, vừa nãy cô nói, tỷ lệ hoạt động người dùng của dự án chương trình này tăng từ % lên bao nhiêu?”
Tống Hi nhanh chóng trả lời: “%, tăng điểm ạ.”
Phó Giám Đốc Tôn hòa nhã gật gù quả đầu: “Không tệ, không tệ.”
Tống Hi: “…”
Bài thuyết trình của Tống Hi đã kết thúc mà không có rủi ro gì, lúc vòng qua bàn hội nghị, lướt qua bên cạnh Nhiếp Dịch, ống tay áo của hai người khẽ chạm vào nhau, chợt Tống Hi cảm nhận được đầu ngón tay mình bị ai kia véo.
Cô sợ đến nổi trợn trừng mắt, theo phản xạ nhìn mọi người trên bàn hội nghị, thấy ai nấy đều đang cúi đầu chấm điểm cho cô nên cũng yên tâm, nhanh chóng rụt tay về.
Đến lúc về lại chỗ ngồi, nhịn không được hồi tưởng lại quá trình ban nãy, mặt đỏ tim đập mạnh véo véo ngón tay vừa bị anh niết lấy kia.
Thuyết trình vẫn đang tiếp tục, đến phiên bạn Quản lý tập sự tiếp theo thì Nhiếp Dịch không nghe nữa, chỉ cúi đầu lướt điện thoại.
Tống Hi hỏi: Sao chú không nghe cho hết? Như vậy có lộ quá không?
Nhiếp Dịch hỏi lại: Lộ cái gì?
Tống Hi: Em và chú đó. Bọn họ nhìn vào sẽ nghĩ rằng chúng ta là hai….
Nhiếp Dịch: Chúng ta là hai gì?
Tống Hi: “…..” Chắc chắn là anh cố ý.
Tống Hi nói: Chúng ta là hai người có mối quan hệ không thể nói ra được.
Nhiếp Dịch: Em thấy chúng ta có đúng thế không?
Tống Hi: “…..”
Tống Hi lặng lẽ đưa mắt nhìn Nhiếp Dịch trước bàn hội nghị, bấy giờ anh đang đưa lưng về phía cô, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp và đĩnh đạc, hệt như lần đầu sau năm năm hai người gặp lại nhau hồi ấy.
Khi đó, cô và anh vẫn còn chưa thân thiết, nên ra vẻ như không quen nhau.
Bây giờ, lại dám tán tỉnh nhau trong phòng họp cơ.
Người thứ thuyết trình xong, Mạnh Dao là người cuối cùng.
Lúc Mạnh Dao đứng trên bục có hơi căng thẳng, cô ta tưởng Nhiếp Dịch sẽ không ở lâu, nào ngờ đến lúc này mà anh vẫn còn ngồi ở đây, Mạnh Dao lặng lẽ nhìn anh, khí thế không giận tự nghiêm làm cô ta lắp bắp.
Điều này khiến cho phần thuyết trình cứ chông chênh, dưới ánh mắt uy hiếp của Nhiếp Dịch, dự án này càng thuyết trình càng thiếu tự tin.
Cô ta nói được mười phút, Nhiếp Dịch đột nhiên lên tiếng: “Dừng đã.”
Mạnh Dao thấp thỏm im miệng, tưởng rằng anh muốn hỏi một vấn đề nào đó trong PPT.
Gương mặt Nhiếp Dịch vô cảm nhìn cô ta, hỏi: “Từ lúc vào làm chính thức đến nay, cô đã tham gia báo cáo thuyết trình mấy lần rồi?”
Mạnh Dao sợ hãi trả lời: “Đây là lần thứ ba ạ.”
Nhiếp Dịch thờ ơ nói: “Hai lần trước, không lần nào được thăng chức nhỉ.”
Câu này của anh là giọng khẳng định, tựa như đã biết, ngón tay Mạnh Dao siết lấy nhau, ngập ngừng giải thích: “Trước kia là vì, là vì….không có kinh nghiệm nên chưa chuẩn bị đầy đủ ạ.”
“Cô thấy lần này chuẩn bị đã đầy đủ rồi à?”
Không chờ cô ta trả lời, Nhiếp Dịch bình tĩnh nói: “Thế tôi nói thẳng cho cô, lần thuyết trình này, chỉ riêng cái PPT này cũng đủ để trượt rồi.”
Sắc mặt Mạnh Dao vừa căng cứng vừa đỏ loét.
Phó Giám Đốc bộ phận Sản phẩm ngồi bên cạnh cũng gật đầu, vẻ mặt khá nghiêm khắc: “Ý tưởng này của cô tôi nghe còn không lọt tai, thậm chí phần phân tích nhóm người dùng mà cô vừa nói đến quá phi logic… Cô đến công ty lâu như vậy rồi mà biết bao nhiêu lần vẫn không được thăng chức? Thế này là thế nào?”
Phó Giám Đốc này cũng rất khách quan, tính tình khá ôn hòa, vậy nên phê bình xong còn cho cô ta thêm cơ hội để giải thích.
Tống Hi mang vẻ lãnh cảm ngồi nghe, biết Mạnh Dao không có cách nào giải thích được.
Phong cách làm việc của cô ta chính là như thế, ỷ được Triệu Hân Nhiên yêu thích nên làm gì cũng qua loa, chiếu lệ cho có, trong lòng chỉ nghĩ đến việc chăm chút cho cái tài khoản weibo của bình, suốt ngày học cách trang điểm và nghiên cứu thời trang, chỉ mong mỏi ngày được làm người nổi tiếng.
Hai lần thuyết trình trước kia cô ta không đậu hoàn toàn là do không có thành tích ưu tú, mà lần này cũng thế, nghe Trình Tiêu nói, đợt thuyết trình này tận đến qua Tết cô ta mới chuẩn bị cơ đấy.
Nói chung nếu vẫn không đậu được thì phải xấu hổ và nhục mặt trong Quản lý tập sự đến thế nào nữa đây.
HR ngồi bên dưới là người rất rõ khả năng phát triển của từng Quản lý tập sự, Mạnh Dao há miệng thở dốc nhưng không giải thích ra được.
“Sau này cô này không cần tham gia công việc thuyết trình nữa.” Nhiếp Dịch quay sang nói với HR, “Xóa tên cô này trong Quản lý tập sự đi.”
Mạnh Dao luống cuống tay chân, muốn nhìn Trần Ngư đặng cầu cứu, hy vọng chị ta có thể đỡ cho mình được đôi câu.
Trần Ngư nào phải Triệu Hân Nhiên, Mạnh Dao lấy lòng chị ta thì chị ta cũng chỉ nhìn thế thôi, chứ không hề đặt trong lòng.
Chỉ là lần này Nhiếp Dịch có thái độ giẫm đạp lên người khác như thế làm chị ta cũng nghĩ nhiều, có phải là vì chuyện hai người kia từng đánh nhau bị Nhiếp Dịch để trong lòng…nên đến đây trút giận thay Tống Hi không?
Nghĩ thế, Trần Ngư cũng lên tiếng: “Hai năm trong Quản lý tập sự, cô ấy cũng không phạm sai lầm gì lớn, không thì cho thêm cơ hội đi.”
Trong phòng họp lặng ngắt như tờ, các vị Phó Giám Đốc khác đều vào công ty muộn, hoàn toàn không có cùng đẳng cấp với Nhiếp Dịch, dù trong lòng có ý kiến thì cũng không dám tùy tiện chen mồm vào, cũng chỉ có Trần Ngư mới có tư cách bắt bẻ Nhiếp Dịch.
Nhiếp Dịch không nói gì, chỉ quay sang nhìn Tề Quang.
Tề Quang mở xấp tài liệu vừa nãy đem vào phòng họp ra, nhìn Trần Ngư cười, nói: “Phó Giám Đốc Trần, sếp Nhiếp xóa tên cô ta ra khỏi Quản lý tập sự không phải chỉ vì chuyện báo cáo lần này.”
Trần Ngư hơi nhíu mày, lại nhìn thoáng qua Mạnh Dao đương còn sợ hãi, có một cảm giác không ổn lắm.
Tề Quang phân tài liệu ra thành nhiều phần rồi đứng dậy phát cho mọi người, vừa giải thích: “Là thế này, tôi đã nhận được danh sách các tài khoản từ bên Kiểm toán, trong đó có một tài khoản của Mạnh Dao, nó được hiển thị trên trang chủ của nền tảng chúng ta dưới dạng tài khoản được đề xuất chính, bên phía phụ trách tài khoản có gửi phản hồi đến cho tôi, người phê duyệt danh sách này là Mạnh Dao.”
Ngay lập tức, trên bàn hội nghị thảo luận rất sôi nổi.
Chỉ trong một thoáng mà mặt Mạnh Dao trắng ngắt như mất sạch máu.
Tống Hi và các Quản lý tập sự khác ngồi cạnh nhau đều rất kinh ngạc, bầu không khí trong phòng họp nhoáng cái căng thẳng hẳn lên, không ai dám chụm đầu ghé tai nhau thảo luận, chỉ duỗi cổ nhìn lên trước.
“Căn cứ vào bộ phận Thống Kê, tài khoản Mạnh Dao nhờ vậy mà tăng được gần một trăm nghìn người theo dõi, theo đánh giá lợi nhuận của bộ phận Thương Mại, thì nền tảng chúng ta đã lỗ năm trăm hai mươi nghìn nhân dân tệ() trong ba tháng qua.” Tề Quang nói xong, nhét xấp tài liệu cuối cùng vào bàn tay đã cứng nhắc của Mạnh Dao.
() ~ tỷ VND
“Căn cứ vào đánh giá của bộ phận Luật, cô có hành vi lợi dụng công ty để tăng lượt theo dõi cho tài khoản cá nhân, nếu khởi tố cô thì có khả năng sẽ bị phạt tù từ hai năm trở lên, công ty tốt bụng, chỉ cần cô hoàn trả lại số tiền đã thất thoát và nghỉ việc là xong, nghỉ việc đã là sự đối xử rất tốt với cô rồi, hôm nay xử lý luôn đi, trong vòng ngày phải trả hết nợ, nếu như không đủ hoặc không trả hết trong kỳ hạn thì công ty sẽ kiện cô bất cứ lúc nào.”
Mạnh Dao xụi lơ dựa lên bàn, tay còn không đủ sức để nắm phần tài liệu trong tay, từng xấp giấy rơi lả tả.
Tề Quang xoay người lại nhìn Trần Ngư cười khéo léo: “Bây giờ Phó Giám Đốc Trần Ngư hẳn đã hiểu rồi nhỉ, thiếu chút nữa là giúp người hại ta rồi.”
Vẻ mặt của Trần Ngư cũng xấu hổ vài phần, theo bản năng quay sang nhìn Nhiếp Dịch.
Nhưng anh lại không nhìn chị ta, đút tay vào túi đứng dậy đi ra ngoài, lúc nhìn thoáng qua nét mặt ngu ngốc và khiếp sợ của Tống Hi, còn cong môi, trong mắt thấp thoáng ánh cười.