- Hi hi… lúc nãy hai bà có thấy không? Tôi được thầy bế kiểu công chúa đấy!
- Thì ra là thế! Vì thế nên bà cười từ nãy giờ?
- Chứ còn gì nữa, thật sự lúc nằm trong vòng tay của thầy, tôi chỉ muốn ngất luôn không tỉnh lại nữa thôi.
- Đúng là hết thuốc chữa. – Vy và Ngọc đồng thanh.
Mặc kệ ánh mắt khinh thường của hai đứa bạn, sự kiện đó khiến Hà vui vẻ suốt cả ngày. Kể cả khi Khánh do do dự dự mà đến xin lỗi cô, cô cũng bỏ qua không thèm chấp nhặt. Dù sao cũng nhờ cậu ta mà cô được thầy dịu dàng quan tâm như thế coi như cũng là hòa nhau rồi. Cô tung tăng đi đến lớp, trời hôm nay thật là đẹp, đến cái lon trong thùng rác cũng thật mĩ miều khác thường.
- Hà! Đầu hết đau chưa em? – Thầy Nghĩa đúng là thầy Nghĩa, hỏi thăm người khác cũng dịu dàng như vậy.
- Dạ hết đau rồi ạ. Em cảm ơn thầy.
- Lần sau nhớ phải cẩn thận đấy nhé!
- Em nhớ rồi ạ!
Cô ngoan ngoãn đi phía sau thầy giáo, lén lút nhìn trộm bóng lưng màu xanh lá đầy vững chãi bên cạnh. Hình như thích một người nên nhìn cái gì của họ cũng thật thuận mắt, còn nếu đã ghét một người thì lúc nào cũng xem họ như cái gai, mới nhác thấy bóng thôi đã đủ chướng mắt rồi. Trong lòng cô, Khánh và thầy ở hai thái cực khác nhau, cũng phải thôi, khác xa nhau như vậy mà! Giờ cô mới phát hiện ra, tay của thầy rất đẹp nhé, ngón tay thon dài đeo một chiếc nhẫn bạc đơn giản mà vẫn rất đẹp, quan trọng hơn nó đã từng bế cô đấy!
- Anh Nghĩa! – Đột nhiên xuất hiện một cô gái cũng mặc quân trang thân thiết gọi tên thầy.
- A, Vân, em đến sao mà không báo trước? - Vừa thấy cô gái, thầy bước nhanh hơn, giọng nói cao lên như thể đang rất vui mừng.
- Em có việc qua đây, tiện thể thăm anh thôi mà. Hôm nay anh có thời gian không?
Hà trợn tròn mắt nhìn cử chỉ đầy thần thiết của hai người, trong lòng cô thịch một cái. Chiếc nhẫn và cô gái này… có phải là?
- Có chứ. Sáng nay anh không có việc gì cả. – Chợt nhớ tới Hà vẫn đứng cạnh, thầy vui vẻ giới thiệu. – Đây là vợ chưa cưới của thầy. Thấy cô ấy xinh không?
- Dạ…
- Cái anh này! – Người phụ nữ đánh nhẹ vào vai thầy. – Để học sinh cười cho bây giờ.
- Ha ha… thôi, thầy đi trước nhé, em vào lớp đi.
Theo dáng hai người quay lưng bước đi, cô im lặng nhìn xa xăm. Cô bạn trong lớp đi ngang qua, vỗ nhẹ vào vai Hà nhắc nhở:
- Đến giờ vào lớp rồi kìa! Cậu đứng đó làm gì thế?
- Mình… mình bị đau bụng. Xin phép giúp mình nhé. – Cô nói qua loa rồi bỏ chạy, vừa chạy vào gào lên để lại cô bạn giật mình không hiểu chuyện gì.
.
.
.
- Ui, hôm nay thầy Thắng dạy thay thầy Nghĩa đấy! Tao không thích học thầy Thắng đâu, thầy ấy nghiêm túc quá, tao muốn thầy Nghĩa cơ! Chẳng biết thầy ấy đi đâu mà bỏ bọn mình ở lại thế?
- Tao nghe nói hình như thầy xin đổi buổi dạy và dân tình đồn đại là vợ chưa cưới của thầy lên đây nên mới thế!
- Cái gì? – Cô gái gần như gào lên. – Thầy có vợ chưa cưới rồi á?
- Mọi người đồn ầm lên kia kìa, hình như cũng là quân nhân như thầy đấy!
Tin tức về vợ chưa cưới của thầy Nghĩa-đẹp-trai-trong-mộng-của-các-cô-gái nhanh chóng lan truyền khắp cả đại đội. Chắc hẳn hôm nay có rất nhiều trái tim thiếu nữ mỏng manh tan vỡ vì người trong mộng là chậu đã có hoa, ngược lại, cánh con trai lại được phen hả hê, thích thú ra mặt. Nghe Tiến thao thao bất tuyệt bên tai về tin tức “chấn động” mà nó đi hóng hớt được, Khánh ngáp dài tỏ vẻ không để tâm, à kì thực trong lòng cũng có một chút vui vui, cậu đang chống mắt chờ xem cô nàng nào đó phản ứng thế nào về chuyện này. Cậu hớn hở đi vào lớp học và bắt đầu chờ đợi. Chờ đợi… chờ đợi mãi vẫn không thấy người nào đó xuất hiện. Bởi vì hôm nay không phải là thầy Nghĩa dạy nên đám bàn đầu uể oải nhưng vẫn không dám manh động. Thầy bước vào lớp, tiếng nói chuyện lập tức im bặt.
- Mời các em ngồi xuống. – Thầy giáo gật đầu ra hiệu. – Trước khi bắt đầu buổi học, các tiểu đội trưởng điểm danh và báo cáo cho tôi xem có ai vắng không!
- Thưa thầy, tiểu đội một vắng bạn Trịnh Thu Hà ạ. Bạn ấy xin phép xuống phòng y tế vì ốm ạ!
Nghe thấy tên Hà, Khánh giật mình, dỏng tai lên nghe ngóng. Ốm?
- Được rồi, còn ai có ý kiến gì nữa không? Nếu không thì chúng ta bắt đầu bài mới.
- Em thưa thầy. – Bỗng nhiên Khánh đứng bật dậy, cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía cậu.
- Sao? Em có ý kiến gì?
- Em… em bỗng cảm thấy bụng khó chịu. Em xin phép xuống phòng y tế ạ.
- Bụng khó chịu. – Thầy giáo nhíu mày. – Được rồi, em đi đi.
Đám con trai ngồi quanh Khánh mở to mắt nhìn cậu nửa đi nửa chạy ra khỏi phòng học. Đau bụng á? Cái cớ gì vậy? Lúc nãy còn thấy cậu chạy như điên quanh sân, bảo ốm là ốm ngay được sao? Chẳng ai tin nổi đâu.
Trước khi đại não kịp hoạt động, đôi chân của Khánh dường như có suy nghĩ riêng, tự ý đưa cậu đến trước phòng y tế. Cậu thập thò đứng ngoài cửa, xuyên qua lớp kính chỉ nhìn thấy tấm rèm trắng che kín khu vực đặt giường nằm, đến một bóng người cũng không nhìn thấy được. Không thấy người đâu cả! Có lẽ nào chỉ viện cớ mà trốn đi chơi? Có lẽ là vậy rồi…
- Em đang làm gì ở đây? – Giọng nói đột ngột vang lên từ đằng sau lưng Khánh.
- Em… - Cậu ấp úng không biết trả lời thế nào, vì bản thân cậu cũng chẳng hiểu nổi mình ở đây làm gì. Vô thức mà xin phép, vô thức mà chạy đến cứ như người bị mộng du. Hành động hoàn toàn mang tính bộc phát, cậu đang làm gì vậy nè?
- Em muốn tìm ai sao? – Người phụ nữ mặc áo blouse trắng tiếp tục hỏi cậu.
- Không có. Em… chỉ tình cờ đi ngang qua thôi ạ.
- Ơ này… hình như đã gặp em ở đâu rồi nhỉ. – Người phụ nữ vỗ tay một cái. – Đúng rồi, em chính là cái người cõng bạn nữ ngất xỉu ở trường Ngoại ngữ lần trước.
Khánh ngước mắt lên, nhận ra đúng là người cậu đã gặp hôm đấy bèn nói vài câu chống chế rồi rời đi. Chẳng hiểu sao trái đất lại tròn đến thế, cô ấy vốn dĩ nên ở trường mà? Vì sao lại chay đến đây nữa rồi? Lại còn trùng hợp đúng lúc cậu đi tìm Hà nữa, thật là… à mà khoan, cậu có đi tìm cô đâu? Cậu là chỉ tiện chân đi qua thôi mà. Chết tiệt, đói bụng quá rồi mất lí trí luôn rồi, đi ăn cái đã!
Bóng dáng Khánh khuất sau dãy nhà, người phụ nữ chớp mắt nhìn theo rồi mở cửa phòng bước vào. Theo thói quen, cô vén tấm rèm trắng, giật mình phát hiện ra có một cô gái đang úp mặt xuống gối nằm dài trên giường. Cô cúi xuống, nhẹ nhàng lay tỉnh cô gái.
- Em gái ơi, em bị đau ở đâu à?
- Hơ… - Hà lười biếng quay đầu lại, chán nản trả lời. – Chỗ nào của em cũng đau cả.
- Sắc mặt của em hơi tệ… đau nhất là ở đâu?
- Em cũng không biết nữa, không biết nữa! Em là bệnh nhân với trái tim tan nát rồi đây!
Câu trả lời của Hà làm người phụ nữ phì cười, cô cất ống nghe lại vào túi, thoải mái ngồi xuống ghế. Thanh niên thời nay thật kì lạ, vừa rồi là cậu trai thập thò ngoài cửa, bây giờ là một cô gái thất tình, đúng là toàn những tâm hồn thiếu nam, thiếu nữ mỏng manh. Chợt nhận ra điều gì đó, người phụ nữ quay lại nhìn kĩ Hà.
- A, lại là em à? Vậy ra bạn nam ngoài kia là đến tìm em sao?
- Bạn nam nào ạ?
- Có đúng lần trước em bị ngất nên được đưa đến phòng y tế ở trường không? Vừa nãy ngoài cửa, cô gặp chính là bạn đã đưa em đến đấy!
- Thật sao ạ? Bạn ấy đâu rồi? – Hà bật dậy, vội vàng mang giày chạy ra cửa. Từ hôm đó, cô đã hỏi rất nhiều người mà chưa tìm được danh tính của người đã giúp đỡ mình, may sao giờ gặp lại để cảm ơn người ta rồi.
- Vừa mới đi khỏi thôi, chắc ra vẫn còn kịp đấy.
Hà hấp tấp đá văng cửa nghe thấy tiếng bốp như thể vừa bị va chạm với vật gì đó. Khánh, người đáng ra đã đi đến căng tin bỗng ôm mũi đứng một bên kêu đau. Thì ra là có người không yên tâm, muốn nhìn cô một cái nên đã quay lại, không ngờ làm ơn mắc oán, bị cô vô ý làm mũi bị thương. Oan gia thì vẫn mãi là oan gia, dù vô tình hay cố tình nhưng mỗi khi gặp nhau không chột thì cũng què!
Mũi của Khánh chỉ bị chạm nhẹ, không gây ra vấn đề gì lớn. Người phụ nữ mặc áo blouse trắng tránh đi đầy ý tứ, để lại căn phòng cho đôi oan gia tự giải quyết với nhau. Hà vẫn há hốc miệng, không tin nổi người giúp đỡ cô là Khánh. Cô cũng không phải là người không biết lý lẽ, dù trước kia có thể nào thì sau hôm đó mọi chuyện xem như hòa, vậy mà giờ cô lại… tự nhiên cảm thấy mình yếu thế nên nhỏ giọng nói xin lỗi Khánh. Thấy cô xuống nước với mình, cậu bỗng cảm thấy bản thân rất có thành tựu, vô cùng rộng lượng mà không chấp nhặt với cô. Nhưng sau đó, một bầu không khí yên lặng bao trùm phòng y tế. Bọn họ cãi nhau đã quen rồi, đột nhiên hòa hảo cho nên chẳng có chuyện gì để nói cả!
- Cậu… - Lý trí của Khánh thôi thúc cậu phải mở miệng trước nhưng rồi nhìn quanh chẳng biết nên nói gì.
- Hả?
- Cậu… đói bụng không? – Cậu lấy cái bánh vừa mới mua trong túi ra. – Mình mới mua bánh còn chưa kịp ăn, cậu ăn đi.
- Ừ… ừ… - Cô nhận lấy, bóc ra ăn. Miệng bận ăn thì sẽ không cần nói nhiều, ăn xong cái bánh này cô sẽ rời đi. Đúng là không cãi nhau thật là chẳng quen gì cả!
- Cậu…
- …
- Cậu… - Khánh ấp úng mấy lần vẫn không nói được hết câu.
- Rốt cuộc muốn nói cái gì thì nói mẹ nó đi!
- Con gái gì mà mở miệng ra là nói bậy! – Cậu than thở. – Chẳng bù cho lúc trước mặt thầy Nghĩa. Đúng là quá khác biệt mà!
- Chuyện của cậu à! – Hà có xu hướng muốn bùng nổ.
- Cậu… thích thầy đến vậy sao?
Khánh phun ra một câu chọc vào đúng chỗ đau của Hà. Cô trợn tròn mắt, mấy giây sau nhét hết nửa cái bánh còn lại vào miệng, nuốt vội đến suýt nghẹn. Cô ho sụ sụ mấy cái, cầm cái vỏ bánh lên nghiên cứu.
- Hình như cái bánh này hết hạn rồi hay sao ấy. Căng tin dạo này làm ăn tệ thật đấy! Phải đi khiếu nại mới được.
- …
- Này, lần sau mua bánh nhớ chú ý, biết chưa? – Hà cẩn thận dặn dò Khánh.
- Thì ra là thích đến vậy à… - Cậu thì thào như tự nói với bản thân. – Thôi, mình biết rồi, mình về lớp trước đây.
Cậu ta hôm nay ăn nhầm thuốc thì phải? Nói cả đống gì mà cô chẳng hiểu. Ừ, cô thích thầy đấy! Nhưng mà không phải vì buồn quá mà không muốn nhắc đến đâu! Chỉ là… chỉ là tự nhiên thấy xấu hổ. Xấu hổ nên không muốn nhắc lại chứ có lảng tránh cái gì đâu. Tự dưng cậu ta lảm nhảm một đống trước mặt cô, bảo cô phải làm thế nào đáp lại?
.
.
.
Đại học Bách khoa…
- Thế nào rồi? Thế nào rồi?
Cả đám người vừa ra tới cửa, Linh nóng ruột chạy đến hỏi thăm. Cô chờ bên ngoài rất lâu, rất lâu rồi. Cô chờ đợi kết quả hôm nay không chỉ vì mong thay cho Việt mà còn cả bởi vì nó ảnh hưởng đến tình cảm của cô nữa. Nếu nhóm của cậu có giải cao càng khiến cho cơ hội của cô lớn hơn, không phải sao?
- Hội đồng đánh giá rất tốt. – Hải đắc ý, mặt vênh như thể sắp song song với trần nhà rồi. – Tớ đảm bảo là sẽ có giải.
- Vậy thì tốt quá! Chúc mừng các cậu nhé!
- Còn phải xem bọn tớ là ai nữa chứ!
- Này, các cậu, chúng ta đi ăn mừng đi!
- Đồng ý cả hai chân hai tay luôn!
- Xin lỗi mọi người nhé, mình hôm nay có lẽ là không đi được rồi. Con chó nhà mình đến lịch tiêm phòng rồi, mình đã hẹn với bác sĩ. Hôm nào chính thức có giải, nhất định mình sẽ đi.
- Cái cậu này, thật là mất hứng mà. – Cả đám la ó.
- Xin lỗi mà. Các cậu đi chơi vui vẻ nhé!
Nghe thấy Việt không đi, sắc mặt của Linh có vẻ không vui. Cô im lặng đi theo đám bạn một lúc rồi bỗng nhiên quay lại, chạy theo Việt.
- Việt!
- Ơ, Linh à? – Cậu dừng chân lại, khẽ cười. – Không phải cậu đi theo mọi người ăn mừng sao?
- Mình có chuyện muốn nói với cậu. – Linh thở hổn hển vì chạy vội vàng.
- Chuyện gì vậy?
- Cậu… còn nhớ chuyện lần trước mình đã nói chứ? Cậu đã suy nghĩ chưa?
- Mình…
Câu trả lời của Việt thể hiện rõ sự do dự trong lòng cậu. Cô biết mình không có đủ tư cách để thúc giục hay ép buộc cậu phải đưa ra quyết định.
- Mình thật sự rất mong, rất mong…
Nói rồi đột nhiên Linh kiễng chân, đặt một nụ hôn lên môi cậu còn đang bất ngờ. Lúc đó, cô ước sao cả thế giới đều im lặng, chỉ có cô và cậu, trong những năm tháng của tuổi trẻ gặp nhau, ở cạnh bên nhau và ước sao, nụ hôn này có thể kéo dài thật lâu, lâu thật là lâu.