Tất cả mọi tiếng động xung quanh như ngưng lại, cả thế giới như đang sợ hãi phải làm phiền họ, chỉ có đồng hồ đếm ngược đèn đỏ vẫn tiếp tục chạy. Nói xong câu đó, Tuấn thậm chí còn không dám nhìn Vy, ánh mắt không tự chủ đếm ngược theo đồng hồ. Đèn xanh. Mấy chiếc xe phía sau bấm còi bíp bíp thúc giục. Cậu gạt cần số, chiếc xe lại tiếp tục hành trình hướng về trung tâm Hà Nội.
Thấy Vy vẫn không nói gì, Tuấn lén lút nhìn cô, hình như cô vẫn chưa “tiêu hóa” xong, ngây người như phỗng, không buồn cử động. Để miêu tả trạng thái của cô lúc này có thể dùng mấy chữ: bên ngoài yên lặng bên trong nổi bão. Ba chữ cậu vừa nói ra liên tục lặp đi lặp lại trong đầu óc trống rỗng của cô. Có phải… cậu vừa nói thích cô đúng không? Cô không nghe nhầm đúng không? Nhưng vì sao lại là lúc này? Vì sao lại là cô?
Hạnh phúc còn có một tên gọi khác là thời điểm. Bởi vì sai thời điểm nên hạnh phúc không còn nữa. Lời nói ra khiến cả bản thân và đối phương đều ngột ngạt. Vy căn môi, trân trân nhìn Tuấn. Nếu đến sớm hơn chút nữa có lẽ kết cục đã thật khác rồi! Tất cả chung quy chỉ là “có lẽ” thôi, bởi vì hiện thực đã được sắp đặt theo một cách khác rồi, con người chỉ có thể chấp nhận nó mà thôi. Thực ra suy nghĩ từ nãy đến giờ, có phải là cô đang hối tiếc không? Hối tiếc có nghĩa là xiêu lòng… Khoảnh khắc đó trong đầu cô xẹt qua giấc mơ từ tối hôm trước. Cái cảm giác muốn níu giữ một người ở lại mà bản thân chỉ có thể bất lực đứng nhìn người ta bỏ đi, chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy thật khó thở. Dù lí trí có suy nghĩ bao nhiêu, có đưa ra trăm ngàn lí do, trái tim vẫn là cửa ải cuối cùng để đưa ra quyết định. Còn rối rắm làm gì nữa, trái tim hướng về ai thì chính là người đó!
Trong suốt những năm học cấp ba, cô đã ngồi dưới ngắm nhìn Tuấn viết từng nét chữ đẹp đẽ trên tấm bảng đen để rồi nhớ mãi không quên. Nhưng vào một ngày kia, có một người khác khéo tay hơn, bằng những cử chỉ ấm áp vụng trộm xóa đi vệt phấn trắng, tấm bảng dưới tay người đó còn rực rỡ, đầy màu sắc hơn gấp bội lần. Tấm bảng đen của thời cấp ba nằm lại trong một miền kí ức, ghi lại những dấu ấn về tình cảm trong sáng của cô ở lứa tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Kí ức nằm ở quá khứ, còn hiện tại chính là của cậu ấy.
- Cậu… đang nói thật?
Tuấn nhìn cô, không trả lời, dường như vẻ mặt của cậu trầm lại. Không biết là bao lâu sau, giọng cậu khàn khàn:
- Là thật… mình thích cậu… như thích Mai, thích Hân, thích Dũng. Các cậu đều là những người bạn tốt của mình.
- Đáng ghét! Cậu đang đùa mình có phải không!
Vy gào lên, muốn đánh cho Tuấn một trận vì cái tội làm cô “khổ tâm” từ nãy tới giờ.
- Cậu thấy vui không?
- Vui cái đầu cậu ấy. Có phải là cậu chuyên dùng cách này để lừa tình con gái không?
- Sao cậu biết?
Xe dừng trước ngõ nhà cô. Tuấn xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt.
- Tuấn này, cậu là một người bạn rất tốt, rất tốt của tớ.
- Làm gì mà nghiêm túc vậy? Ha ha… có phải vì lúc nãy không?
- Mình không tưởng thật đâu. Còn nữa, lần sau gặp lại, nhất định mình sẽ nói với cậu một chuyện.
- Vì sao lại là lần sau?
- Bởi vì, bây giờ mình chưa sẵn sàng.
- Cho mình mượn con dấu một chút?
Tuấn nhận lấy con dấu rồi trước ánh mắt tò mò của Vy, cậu tự mình đóng một dấu đỏ lên bàn tay nắm lại.
- Đóng dấu đỏ này lên có nghĩa nó thuộc về cậu. Với cương vị một người bạn tốt, mình hi vọng sau này có chuyện gì cậu đừng ngại tìm đến mình cũng như mình cũng sẽ không khách sáo với cậu. Nắm đấm này tuy nhỏ nhưng nó vững chắc lắm đấy. Cũng như lần trước, mình nhất định sẽ bảo vệ được câu. Bởi vì, cậu là… người bạn tớ không bao giờ muốn mất.
- Cảm ơn cậu. Mình sẽ luôn nhớ điều này. Tạm biệt và hẹn gặp lại.
Vy xoay người trở về, từng bước chân cô nhẹ bẫng như đã trút hết được tình cảm đơn phương đeo bám suốt nhiều năm. Có lẽ ở cái tuổi đó ôm một mối tình đơn phương cũng chỉ đến thế hay phải chăng bởi vì đó là người kia? Bóng dáng cô khuất sau rặng cây, một người tần ngần nhìn theo, buông một hơi thở dài rồi rời khỏi.
Đặt túi xách xuống, không kịp cả thay quần áo, Vy đã vội lỉnh ra khỏi nhà, xem như không thấy đôi mắt trừng lớn như sắp sửa rơi ra ngoài của bố. Đôi chân cô bị tiếng trái tim thúc giục, bước càng lúc càng nhanh. Mắt thấy đã đến cổng nhà cậu, một chiếc xe ô tô chạy vụt qua, dừng lại trước mặt cô. Bước ra đầu tiên mà một người đàn ông lạ mặt, ông ta mở cửa, đỡ người phụ nữ từ ghế sau xuống. Vy nhận ra bà ấy chính là mẹ của Việt. Mẹ cậu vịn vào vai người đàn ông, khó khăn di chuyển, nhìn thấy cô đứng bên cạnh định cúi chào, bà mừng rỡ vẫy cô lại. Dù chưa hiểu chuyện gì nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đỡ lấy một bên tay của bà. Mẹ cậu nói với người đàn ông:
- Anh không cần phải đưa em vào đâu, có bé Vy ở đây rồi.
- Có được không? – Người đàn ông hoài nghi nhìn vóc người nhỏ bé của Vy.
- Em đã nói là không sao mà. Anh về trước đi. Cảm ơn anh nhiều lắm.
- Anh đã nói là không cần khách sáo rồi mà. Em có biết hôm nay em nói cảm ơn hơn mười lần rồi không? – Ông ấy thở dài, nói với Vy. – Nhờ cháu để ý bác ấy giúp bác nhé. Bác về trước đây.
- Chào bác ạ…
Chiếc xe ô tô đi khuất, Vy vẫn không xác định được người vừa chào mình là ai. Cô cẩn thận đỡ mẹ cậu vào bên trong nhà. Thì ra là lúc chiều, bà ấy bận quá bỏ cả cơm trưa nên hạ đường huyết và lăn từ trên cầu thang xuống. Giày cao gót bị gãy nên dưới chân bà lúc này là một đôi dép xỏ ngón chẳng hề ăn nhập vì với bộ váy công sở đẹp đẽ vận trên người. Hai bác cháu khó khăn lắm mới lên đến được tầng hai, đặt lưng xuống giường, mẹ cậu gỡ bỏ vẻ mặt không sao cả lúc ở trước mặt đồng nghiệp, nhăn nhó kêu đau khiến Vy hốt hoảng.
- Bác có làm sao không ạ? Cháu… cháu nên làm gì đây?
- A… bác chỉ hơi đau chút thôi… cháu sang phòng thằng Việt, trên bàn nó có hộp y tế với xuống dưới nhà giúp bác pha một cốc nước đường nhé.
- Bác đợi cháu một chút.
Vy lật đật chạy xuống tầng, có lẽ do quá vội nên cô trượt chân, ngã ngồi trên bậc thang. Chiếc vòng ngọc trên tay đập xuống đất, vỡ tan tành tạo ra một tiếng động lớn. Cô nhăn nhó đứng dậy, vừa đi vừa ôm mông lết xuống tầng. Sau khi pha được cốc nước đường, cô vào phòng Việt liền tìm thấy hộp y tế. Bên cạnh hộp đặt bức ảnh chụp một người đàn ông, không biết vì sao ông ấy cho cô một cảm giác rất quen thuộc, đến khi nhìn thấy bức ảnh chụp gia đình treo đầu giường của mẹ Việt, cô mới hiểu ra người đó là người bố đã mất của cậu. Có lẽ vì hai người họ giống nhau nên mới sinh ra cảm giác quen thuộc chăng?
- Lúc nãy làm sao vậy? Bác nghe thấy có tiếng gì ngoài kia.
- Dạ… cháu không cẩn thận… nên bị ngã thôi ạ.
- Vậy có làm sao không? Đau ở đâu?
- Chỉ đau chân một chút thôi ạ.
Mẹ Việt tinh mắt nhìn thấy bàn tay phải của cô che đi cổ tay trái, hình như còn thoáng nhìn thấy được vết trầy xước. Vết thương nhỏ không nghiêm trọng, bà sợ cô xấu hổ nên không hỏi nhiều.
Một lúc sau, Việt trở về nhà. Cậu ngạc nhiên nhìn cửa mở toang, lúc đi lên cầu thang, lại thấy có mảnh vỡ màu xanh ngọc nằm rải rác. Nghĩ đã xảy ra chuyện gì với mẹ, cậu liền chạy lên phòng bà, càng ngạc nhiên hơn khi phát hiện có bóng áo màu xanh lá ngồi bên giường mẹ. Lúc đó, thật sự cậu đã nghĩ mình nằm mơ, chuyện cô xuất hiện ở đây là không thể nào. Có lẽ là do cậu quá nhớ cô, có lẽ là do ảo giác rồi! Vậy mà cô thật sự quay lại chào cậu, nghe giọng nói không thể quen thuộc hơn, tâm trí cậu mới quay trở lại, nhớ được mẹ mình còn đang nằm trên giường.
- Mẹ sao vậy?
- À, không cẩn thận bị ngã cầu thang ở cơ quan.
- Vậy sao lại có chiếc vòng ngọc vỡ ở cầu thang?
- Tớ… không cẩn thận bị ngã. – Vy yếu ớt trở lời.
Việt nhíu mày, hai bác cháu ăn ý bày ra khuôn mặt cười cười nịnh nọt như thể sợ bị trách tội. Hai con người này, có bao giờ làm cậu bớt lo lắng được không? Vy thì hậu đậu không để đâu cho hết rồi, còn mẹ nữa, đã già rồi còn không biết chăm sóc bản thân!
Mãi không nghe Việt nói gì, sắc mặt cậu có xu hướng đen đi, nghĩ rằng cậu không muốn nhìn thấy mình, Vy đứng dậy, chào tạm biệt mẹ cậu:
- Chào bác cháu về trước đây ạ.
- Ơ…
Mẹ cậu muốn nói gì giữ cô lại nhưng khi cô khập khiễng mới đi được vài bước, con trai bà không nhiều lời, bế bổng cô lên. Vy giật mình, cựa quậy phản kháng liền nghe thấy cậu đe dọa:
- Cậu yên chút được không? Muốn ngã nữa cho đủ bầm khắp người à?
Cô bĩu môi không đáp lại, chỉ là cánh tay ôm chặt lấy cổ cậu hơn một chút. Ở góc độ của cô chỉ nhìn thấy sường mặt bên trái của cậu, như vậy cũng đủ làm trái tim đập loạn nhịp. Đã thật lâu rồi không nhìn cậu ở khoảng cách gần như thế này! Không biết đã là bao lâu nhỉ? Một tháng? Hay nửa năm rồi? Thật sự rất nhớ, rất nhớ…
- Ngồi yên ở đây chờ mình. Đợi mình giúp mẹ xong sẽ quay lại.
Việt xuống bếp, cầm theo một chai rượu thuốc về phòng bóp cho mẹ. Cậu vén quần bà lên, lộ ra đôi chân sưng đỏ, đôi tay từ từ xoa rượu thuốc, động tác thuần thục như đã làm rất nhiều lần rồi. Cậu nhỏ giọng hỏi mẹ:
- Sao mẹ lại ngã cầu thang vậy?
- Mẹ bị tụt đường huyết, xây xẩm mặt mày nên không nhìn rõ đường. Ở trên cơ quan đã ăn một chút, lúc nãy đã uống nước đường rồi, không sao cả.
- Vậy ai đưa mẹ về?
- Là bác Quân.
Động tác của cậu chợt dừng lại, sau đó vén ồng quần khác của mẹ lên, tiếp tục xoa bóp.
- Sao mẹ không để bác ấy ở lại với mẹ?
- Tại vì… có bé Vy ở đây rồi, mẹ sợ phiền bác ấy nên không giữ lại.
- Mẹ nghĩ cô ấy thì chăm sóc mẹ được cái gì? Còn ngã cầu thang bầm cả người kia kìa. Đúng là không hiểu sao hai người giống nhau thế?
- Chắc là có số mẹ con. – Bà nói đùa. – Nhưng mà lát nữa xuống con đừng có mắng nó. Lúc nãy bày ra cái vẻ mặt đen thui đó, con bé sợ đến không dám ở lại kìa. Hai đứa cãi nhau thì cãi nhau xong rồi, mau làm lành đi. Hình như nó vừa đi học quân sự về, đến áo chưa kịp thay đã đến tìm con kia kìa. Con gái người ta đã có thành ý thế, đừng có mà xấu tính nữa.
- Con tự biết chừng mực. Thôi mẹ nghỉ đi, để con xuống với cô ấy.
- Ừ, đi đi. Đóng cửa lại, mẹ không nghe thấy gì đâu.
Chờ Việt xuống dưới nhà, Vy đã ngủ quên từ lúc nào. Có lẽ là vì quá mệt mỏi sau một chặng đường dài, cô gục trên ghế, hai mắt nhắm chặt. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, không biết vì sao ngắm nhìn cô lúc này, cậu lại nhớ tới cái lúc cô đến thăm cậu ở trong bệnh viện. Lúc đó, chỉ một hành động quan tâm nhỏ nhoi của cô đã khiến cậu mừng điên lên. Vậy mà khi có được rồi, lại ích kỉ muốn độc chiếm tất cả. Bảo tình cảm của cô không rõ ràng, trách cô vẫn còn quyến luyến Tuấn, hình như cậu cũng chắng khác được bao nhiêu. Biết rõ Linh thích mình vẫn dây dưa với cô ấy, như vậy thật không công bằng với Linh, lại càng không công bằng với Tuấn. Lần cãi nhau này, thật sự cậu cũng có lỗi!
Có lẽ vì tư thế ngủ khó chịu, Vy cựa quậy, lông mày nhíu lại, hình như mơ thấy gì mà đôi môi mấp máp. Cả phòng khách yên tĩnh, chỉ có xe máy đi ngoài đường thỉnh thoảng dội vào, cậu còn nghe thấy cả tiếng cô gọi tên mình trong giấc mơ. Cô đang mơ thấy cậu sao? Thì ra là trong vô thức cô vẫn nhớ đến cậu… có phải cô cũng nhớ cậu, nhiều như cậu nhớ cô không?
Việt tiến lại gần Vy, dưới đôi lông mi dài, cậu nhìn thấy quầng thâm nhạt dưới mắt cô. Không biết cô ở đó có quen không? Hình như là cô đã gầy đi rồi. Có phải là sinh hoạt thiếu thốn, chỗ ngủ không thoải mái nên không quen? Nhưng mà cái cô gái này thật là… dám tắt máy. Cậu đã phải lấy dũng khí bao nhiêu lần mới dám gọi cho cô, vậy mà kết cục chỉ nghe tiếng cô tổng đài lảnh lót báo lại. Lúc đó cậu đã hậm hực biết bao! Kìm lòng không lại, Việt nhẹ đặt một nụ hôn lên môi cô. Hai đôi môi chạm vào nhau, nỗi nhớ như cơn sóng ào ạt xô vào bờ. Cảm nhận được cô một cách chân thực nhất, trái tim cậu cuối cùng cũng được giải thoát, tuyệt đến nỗi cậu bật thốt lên trong lòng: sống rồi! Người ta thường hay nói tình yêu chỉ là một gia vị cho cuộc sống thêm thú vị nhưng thứ gia vị này là một chất gây nghiện, có lẽ cả một đời là không đủ để con nghiện trở lại thành người bình thường.
- Ưm…
Vy mở mắt tỉnh lại, Việt ngẩng đầu dậy từ quyển tạp chí, liếc cô một cái rồi gấp lại. Cô dụi mắt, muốn tát cho bản thân mấy cái. Tự nhiên ngủ quên ở nhà người ta thế này, mất mặt chết đi được.
- Tay đâu!
Cậu cầm tay cô, tỉ mỉ bôi oxy già lên vết xước do mảnh vỡ chiếc vòng gây ra. Rõ ràng bộ dạng của cậu rất thiếu kiên nhẫn nhưng không hiểu sao mang lại cho cô cảm giác dịu dàng vô cùng. Cô ngây người ngắm cậu, đợi bôi hết một lượt lên những vết thương ngoài da, cậu liền đứng dậy, không nói một lời nào mà bỏ đi. Cô lật đật đứng dậy muốn giữ cậu lại, không may chân tê rần, thêm mông bị va đập rất đau nên trượt tay cầm lấy ống quần của cậu tạo ra một cảnh tượng hết sức buồn cười.
- Đừng đi mà. Mình xin cậu đấy.
Mấy tuần qua suy nghĩ, cô đã hiểu ra một điều, muốn giữ người khác ở lại phải cho người ta thấy thành ý của mình. Những câu nói phân rõ ranh giới kia không chỉ khiến bản thân và cả người đó tổn thương mà vô tình còn làm cho sự việc không thể cứu vãn nổi. Không phải ai cũng đủ sáng suốt trong mọi tình huống để đưa ra quyết định chính xác. Một quyết định chính xác không đồng nghĩa sẽ có một kết quả chính xác. Vậy thì sao phải ép đối phương phải lựa chọn? Nếu ngay cả thành ý cũng không giữ được người ta thì lúc đó, tình cảm đã thật sự chấm dứt rồi.
Vậy mà… Việt lại gạt tay cô ra, không hề do dự tiếp tục bước đi. Vy sững sở, cả người chìm vào đau thương và tuyệt vọng. Bên tai, cô lại nghe thấy cậu nói:
- Để mình đi cất chai rượu đã!
Trong nháy mắt, người nào đó liền hết đau thương, hết tuyệt vọng. Không biết Việt làm gì rất lâu trong phòng bếp, cậu vuốt mặt trở ra. Vy cúi mặt không thèm nhìn cậu, tay thỉnh thoảng dụi dụi mắt, lúc cô ngẩng lên, cậu mới phát hiện hai mắt cô đã đỏ hoe. Cô sụt sịt, giọng điệu vô cùng tủi thân:
- Sao cậu lại lạnh lùng với mình vậy, thật là không muốn gặp mình nữa ư?
Hết