Tuổi Trẻ Nổi Loạn Luôn Đẹp Nhất

chương 1-2: tuổi thanh xuân bắt đầu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cái duyên phận đến rất ngẫu nhiên khiến cho ta phải bất ngờ...

Vào một buổi tối đầy sao, giữa những căn phòng nhỏ có những tiếng nói chuyện rôm rả của các cô gái qua màn hình trên Facebook:

- Hello, team của chúng ta thật bất ngờ khi được học chung với nhau đấy!!! - Lu háo hức lên tiếng ở đầu đường dây bên kia.

- Tao cũng thế, cũng không ngờ rằng chúng ta có thể gặp nhau trong một ngôi trường tao không thể tưởng tượng tới mà giờ lại thành sự thật cơ!!! Ôi, hạnh phúc quá!!! - Pu cười toe toét.

- Thế vậy, mai hẹn gặp ở đâu đi mấy bạn? - Rô hỏi.

- Mai ta hẹn nhau lúc giờ nhé baby!!!! - Ru ra lời đề nghị.

- OK OK - Tụi nó còn lại đồng thanh.

- Ngày mai, đứa nào đến trễ sẽ phạt bao ly trà sữa đó nha! Hehe - Ni nở một nụ cười gian xảo, thói tham ăn vẫn thế, chẳng thay đổi chút nào.

- Zô ta!! Háo hức tới ngày mai quá!!! - Nấm mắt sáng rợ.

- Không biết mai có anh chàng nào đẹp trai không nhỉ???

- Cái thứ mê trai bắt đầu bộc phát rồi đó! Haizzz bó tay. Mày hết chuyện để nghĩ rồi à?? Hừm - Ru bực bội Rô với con mắt viên đạn xé lửa.

- Hic hic, mình có làm gì đâu!! - Rô tỏ ra vô tội, trông cũng rất đáng iu lắm!

- Những đứa không mê trai là sắp có vấn đề giới tính rồi nha mày - Pu liền lập tức bao che cho Rô.

Thế rồi, cả đám phá lên cười suốt cả buổi tối với những cuộc trò chuyện của tình bạn mới hiểu hết được.

Xung quanh khoảng không gian thật tĩnh lặng, chỉ có tiếng cười đùa của các cô gái mới che lấp sự im lặng này...

Màn đêm dần buông xuống, mặt trời sắp ló dạng cũng là lúc bắt đầu một ngày mới.

Giữa con đường nhộn nhịp của xe cộ cùng với dòng người tấp nập qua lại, có một cô gái có thân hình nhỏ nhắn bước vào một cửa hàng tạp hóa đã gây sự chú ý cho nhiều người. Cô có một đôi mắt sáng long lanh, đeo một chiếc mắt kính cận trông rất trí thức nhưng vẫn toát lên một vẻ đẹp tinh khiết. Xung quanh có rất nhiều đồ ăn, cô chỉ chọn cho mình một chiếc bánh ngọt đơn giản ăn cho đỡ đói. Bỗng...

- Huhuhuhu, mẹ...đâu rồi... Mẹ... Hichic... Mẹ ơi... - Có tiếng khóc thút thít của một cô bé đã làm cho cô phải quan tâm đến.

- Em sao vậy? Mẹ em đâu? Sao em lại đi một mình thế? - Tôi cảm thấy thương xót của cô bé.

- Em... bị lạc mất... mẹ... rồi chị... Chị giúp em tìm mẹ với - Nước mắt của cô bé vẫn cứ trào ra trông rất đáng thương.

- Được rồi, em đừng khóc nữa để chị tìm mẹ cho em nhé! Nín đi chị thương - Lu mỉm cười trấn an cô bé.

Chết rồi, phải làm sao đây sắp tới giờ học rồi mà còn rước họa vào thân nữa Lu ơiiiii. Mày có lòng thương người quá mà huhu!! Trong lúc chẳng biết làm cách gì thì có một anh chàng xuất hiện đi lại gần cô bé và hỏi:

- Thế em có nhớ địa chỉ nhà hay số điện thoại của mẹ không? - Một nụ cười trên khuôn mặt trắng không tì vết ấy khiến cô suýt loạn một nhịp.

- Dạ em không nhớ.

- Vậy thì lên lưng anh cõng tìm mẹ nhé, cô đi chứ? - Anh quay sang hỏi tôi

- Thế thì tốt rồi, tôi sẽ đi cùng với anh, cảm ơn lòng tốt của anh nhé! - Lu mỉm cười thân thiện.

- Em cảm ơn anh chị nhiều lắm!

Sau một hồi tìm kiếm, thì cô bé thấy mẹ:

- Mẹ ơi, con đây mẹ! - Cô bé chạy thật nhanh ôm chầm lấy mẹ của mình mà khóc nức nở.

- Con, mẹ kiếm con nãy giờ, con không sao chứ? - Bà mẹ lo lắng hỏi.

- Dạ, con không sao cũng nhờ anh chị này giúp con tìm mẹ ạ! - Cô bé lấy tay hai anh chị và nói

- Cô cảm ơn các con nhiều lắm! - Bà mỉm cười hiền hậu nói với chúng tôi.

- Dạ, không có gì đâu cô, chuyện nhỏ mà! - Cô cảm thấy thật tự hào khi làm được một việc tốt.

Sau đó, chúng tôi chia tay hai mẹ con họ.

- Cảm ơn anh nhé!

- Cô cảm ơn lần rồi không cần đâu! - Anh tỏ ra lạnh lùng hơn hồi nãy.

Chợt nhận ra mình đã quên điều gì đó thì đồng hồ trên tay báo chỉ còn phút nữa tới giờ học...

- Áaaaa trễ giờ mất rồi -Cô hoảng hốt, lấy hết sức chạy tăng tốc nhất có thể để tới trường nhưng cô cũng không quên nói lời tạm biệt với anh chàng kia.

Thật may, khi ngày nào cô cũng tập thể dục nên khả năng chạy cũng không tồi tí nào!!

Hít thở thật sâu, nhịp thở ổn định, ngước mắt nhìn lên, tôi đã đứng trước một ngôi trường danh giá nhất thủ đô Hà Nội này. Một ngôi trường cô không thể mơ tới sẽ vào đó. Cái tên thật sáng ngời, đúng với các tên gọi của nó: Star Princes. Trường trung học phổ thông chuyên Star Princes từ trước tới nay luôn nổi tiếng là nơi có chất lượng học và dạy thuộc hạng đỉnh trên cả nước cũng như tại Hà Nội. Về cơ sở vật chất, có thể khó có một ngôi trường nào cấp không thể so sánh được bởi công trình kiến trúc nơi đây được xây dựng từ người Mỹ. Trường có vốn đầu tư lên đến tỷ đồng có ba dãy nhà gồm các phòng học và các phòng thí nghiệm dành cho học sinh, nối liền giữa các dãy nhà là hành lang có mái che giúp học sinh di chuyển thuận lợi hơn. Thiết kế của trường còn có cả tầng hầm và bãi đỗ xe. Trường có cả hồ bơi sân bóng rổ bóng chuyền bóng đá phục vụ cho việc tập luyện thi đấu của các học sinh. Không những thế, ở một góc trường, có một tòa tháp cao biểu tượng cho tinh thần học tập, là điểm nhấn đẹp nhất của trường này. Tất cả vật chất đều rất hiện đại, chỉ có những người giàu có mới có đủ khả năng đóng tiền học phí khổng lồ cho mỗi ngày học. Đây là trường phổ thông đạt chuẩn quốc gia nên cũng có những học sinh bình thường nếu họ có thể giật được học bổng toàn phần của trường thì sẽ được giảm học phí. Chúng tôi cũng không ngờ rằng sẽ được gặp nhau trong một mái trường mà ai cũng hằng mong ước. Mọi chuyện đến thật bất ngờ.

Miên man trong những dòng suy nghĩ bất tận thì bỗng có một giọng nói giận dữ của Ru:

- Sao giờ này mới? Có biế tụi này đợi lâu lắm không? - Ru tỏ vẻ khó chịu.

- Lu đi trễ nên phải phạt bao ly trà sữa nhé! - Ni háo hức.

- Tao xin lỗi vì gặp một số chuyện trên đường nên... Có gì tao sẽ mua ly trà sữa để chuộc lỗi hen! - Lu ngây thơ nhận lỗi, giả vờ diễn sâu để che lấp những lỗi lầm của mình.

Hôm nay là một ngày rất trang trọng - lễ khai giảng. Vì thế, mỗi người chúng tôi ai nấy đều xuất hiện trong một bộ áo dài trắng thướt tha trông rất duyên dáng mà khiến bao chàng trai năm sinh phải quay đầu nhìn lại.

- Nhìn chúng ta thật đẹp nhỉ! - Ni khen ngợi.

- Đương nhiên rồi, team Phiên bản lỗi không phải dạng vừa đâu. Há há!! - Pu há hốc miệng cười.

- Con gái con đứa cười chẳng có ý tứ gì cả - Na lên tiếng.

- Kệ tao mày, đó mới là con người thật của tao! - Pu bĩu môi.

- Ừ ừ con người thật sự. Khi nào mày lấy chồng nhớ báo tao biết để tao sẽ giúp thằng bồ của mày - Ru cười gian xảo.

- Chi vậy? - Pu khó hiểu.

- Để thay đổi tính cách của mày chứ chi! - Cả đám đồng thanh.

- Haha, chậm tiêu mà cứ tỏ ra thông minh - Ru đắc ý.

- Hứ, ta đây sẽ trả thù mày sau - Pu cạn lời.

- Thông báo, toàn thể học sinh chuẩn bị vào chỗ ngồi để bắt đầu làm lễ - Tiếng loa đủ to để cắt đứt dòng trò chuyện của chúng tôi.

- Chúng ta đi thôi nào! - Lu dẫn chúng tôi đến chỗ ngồi.

Sân trường thật rộng rãi, sạch sẽ và thoáng mát bởi những hàng cây xanh rợp bóng tỏa ra không khí thật trong lành. Những tiếng cười đùa của học sinh cùng với tiếng chim hót hòa quyện tạo nên những âm thanh sống động và rực rỡ. Phía trước khán đài là sân khấu được trang trí lộng lẫy, đầy sắc màu hình thành nên một bức tranh đẹp huyền ảo.

- Xin chào các bạn, tôi rất vui khi được làm quen những học sinh nơi đây - Một giọng nam sinh cất lên trên tay cầm micrô nói.

- Ê ê thằng cha nào vậy mày, nhìn như cứ bê đê - Ru nhìn thấy thật ứa mắt.

- Tao không biết, don"t care - Pu trả lời.

- Sau đây, tôi xin giới thiệu một màn trình diễn của các anh chàng của nhóm Boyfress. Hãy cho một tràng pháo tay thật lớn đi nào các bạn!

Thế rồi, sau màn che kia là xuất hiện gương mặt đẹp trai, không tì vết, mỗi người đều có một vẻ đẹp khác nhau cho riêng mình, trên khuôn mặt thì nở một nụ cười tỏa sáng khiến cho biết bao cô gái phải ngất ngưởng, la hét không ngớt.

- Mày ơi, các anh nổi tiếng nhất trường mình kìa!Đẹp trai quá đi mất! Ôi, oppa của em - Học sinh.

- Nghe nói, có một anh từ Trung Quốc đến học trường mình á, vô cùng khuôn cool boy luôn - Học sinh .

- Không những vậy, các anh ấy còn xuất thân từ những tập đoàn lớn nhất nhì thành phố đó, mình cũng muốn làm bạn gái trong những anh ấy - Học sinh .

-....

Lu và Ru nhìn nhau mà thấy khinh cho những lũ mê trai đó, chỉ là người thôi mà, cần chi mà phải xúc động đến vậy. Họ có gì đặc biệt đâu, chỉ có mỗi cái vẻ đẹp trai bên ngoài mà thôi!

- Ê tụi bây thấy sao? - Ru hỏi.

- Đẹp trai gê á! - Rô và Na mắt sáng rợ.

- Tao thì thấy có mỗi anh chàng kia lạnh lùng quá nhỉ! - Pu nhìn và chỉ nam sinh kia.

- Ừ tao cũng thấy vậy, nhưng nhìn người đó trông rất quen! - Lu trầm ngâm suy nghĩ.

- Còn tao chỉ thấy chẳng có gì hứng thú cả! - Mun có vẻ không quan tâm những chuyện thế này.

- Me tô - Ni và Nấm gật đầu đồng tình.

Sau đó tiếng nhạc được mở, những giọng hát ấy từ từ vang lên rồi cao vút. Nghe sao thật ấm áp thu hút lòng người...

" Vẫn biết chỉ là những ký ức không tên

Nhưng sao trong tim nghe bao nuối tiếc

Vẫn biết chỉ là những giây phút mong manh...

Cứ cố quên đi mà lòng thêm bao nỗi nhớ... "

- Hát hay - Lu là người rất thích âm nhạc nên có sự cảm nhận rất nhạy bén về âm thanh.

" Những giây phút ban đầu

Tìm về dấu yêu đã phai màu

Và nói...

Em yêu! "

Bài hát kết thúc, cả trường rơi vào khoảng không gian tĩnh lặng. Khi MC cất tiếng nói thì một tràng pháo tay thật giòn giả vang lên khắp sân trường kèm theo là sự thán phục với giọng hát thật ngọt ngào.

Tiếp đến là bài diễn thuyết của cô hiệu trưởng mừng ngày lễ khai giảng. Trong lúc ấy, chúng tôi kể cho nhau nghe rất nhiều câu chuyện thú vị trên đời.

" Tùng... Tùng... Tùng... "

Tiếng trống cũng báo hiệu hết tiết, sau đó, chúng tôi lần lượt lên lớp A ở trên tầng . Các lớp được nối tiếp với nhau theo dãy dài. Mỗi lớp đều được trang bị chiếc máy lạnh, bàn ghế mới và những thiết bị thông tin hiện đại nhất.

Bước vào lớp, chúng tôi gặp ngay anh chàng vừa nãy cũng hơi bất ngờ. Sau đó, cô giáo đã điều động chúng tôi chọn chỗ ngồi. Thế rồi cả team quyết định chọn chỗ cuối lớp. Nhưng...

- Tôi đã chọn chỗ này rồi - Cao Minh Tuấn lạnh lùng nói.

- A, anh có phải là người tôi gặp hồi sáng phải không? - Lu ngạc nhiên hỏi.

- Cô lầm người rồi - Tuấn trả lời.

- Vậy à, thế tôi xin lỗi - Lu vẫn cảm thấy hoang mang.

- Anh không thể nhường chỗ này cho chúng tôi được sao? - Mun tỏ ra khó chịu.

- Không chỉ riêng mình tôi mà còn có những người bạn của tôi cũng ngồi ở đây. Tốt nhất cô nên nghe và làm theo - Sắc mặt trở nên lạnh hơn.

- Tôi là con người chứ không phải là một cái máy - Mun cãi lại.

- Way, có chuyện gì vậy? - Một anh chàng tên Kiệt trông có vẻ rất kiêu ngạo nhưng cũng rất tomboy.

- Cậu có thể nhường dãy bàn này cho bọn tớ được không? - Pu mỉm cười

- À được chứ, Tuấn à dù sao chúng ta là con trai mà nhường cho bọn con gái một chút có sao đâu! - Hắn còn biết thông cảm cho tụi tôi hơn tên đáng ghét kia.

- Đúng rồi đó nam nhi mà - Phong hùa theo.

- Tôi nói là không - Ánh mắt sắc hơn bao giờ hết.

Từ giọng nói của Tuấn đã làm cho không khí trong lớp trở nên căng thẳng và ngột ngạt. Có lẽ trong trường ai cũng phải sợ cái gã máu lạnh này. Cuộc đối thoại kết thúc khi cô giáo lên tiếng:

- Được rồi, không cãi nhau nữa cô sẽ xếp chỗ cho các em! - Cô liền lấy danh sách lớp và đọc tên những ai ngồi với nhau:

Lu - Tuấn

Ru - Tịch Bác

Rô - Phong

Ni - Tài

Pu - Kiệt

Na - Dương

Nấm - Minh

Mun - bạn nữ tên Ý

...

- Đây là những danh sách cô vừa mới nhận được của cô hiệu trưởng nên các em sẽ không có quyền từ chối mà bắt buộc phải ngồi với bạn cùng bàn của mình suốt cả năm học. Các em nam của nhóm BoyFress được chỉ thị ngồi cùng với các bạn nữ đều có lý do cả nên vì thế các em nữ không được có thái độ ganh ghét. Cả lớp rõ chưa? - Cô dõng dạc tuyên bố.

- Dạ rõ... - Ai cũng nhìn chúng tôi bằng những ánh mắt tia lửa thật đáng sợ.

Liệu chúng tôi sẽ sống ra sao những ngày tháng còn lại, rồi chuyện gì sẽ đến khi chúng tôi gặp những chàng trai trong cuộc đời của mình???

Tình yêu là duyên phận. Hãy để tình yêu tìm ra bạn...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio