Đêm khuya, Hoàng cung rộng lớn, nơi nơi đều yên ắng. Điện Chiêu Dương nằm tận sâu chốn thâm cung đương đèn dầu sáng rỡ, bên trong văng vẳng tiếng nói chuyện.
“Ngươi nói cái gì?!” Tử Hạo vỗ mạnh bàn, kinh ngạc.
“Thưa bệ hạ, không tra ra Diệp Khê Thiến là ai, thân thế hoàn toàn trống không ạ!” Người quỳ dưới đất tỏ vẻ không cam lòng. Kỳ quái! Cách gì cũng không tra ra nổi nữ nhân đó là ai!
“Ngươi đường đường là đường chủ Diễm Hồi đường nắm trong tay mạng lưới tình báo cả thiên hạ mà đến một nữ nhân cũng không tra ra?” Khoé miệng Tử Hạo giễu cợt nhếch nhẹ, chẳng thèm che giấu nỗi nghi ngờ của mình.
“Vâng ạ.” Người được gọi là đường chủ Diễm Hồi đường cắn răng xác thực.
“Thực không hề tra nổi chút gì?” Tử Hạo hỏi lại lần nữa.
“Chỉ biết rằng nàng ta và bảo chủ Nguyệt gia bảo sắp thành thân, tuy nhiên ngày tháng vẫn chưa quyết định.”
Tử Hạo gật đầu, lệnh: “Ngươi lui xuống trước đi.”
Sắp thành thân ư? Thế chẳng nghĩa là Tử Hạo y nên tăng tốc thêm một chút rồi sao?
…
Bên trong thư phòng Nguyệt gia bảo vô cùng im ắng.
An Nguyệt Quân ngồi trước bàn, đầu chăm chú cúi xuống. Đột nhiên, hắn dừng bút, mắt không nâng lên, miệng hỏi: “Có chuyện gì?”
Nguyệt Ảnh bước ra từ sau tấm bình phong đến trước An Nguyệt Quân và quỳ xuống, báo: “Thưa bảo chủ, thời gian này Tà Y giáo thường xuyên hoạt động. Nếu chúng ta không ra tay, sợ sẽ có rắc rối xảy ra.”
“Nguyệt Ảnh, ngươi tự do.” An Nguyệt Quân lạnh lùng liếc người trước bàn, bình thản nói ra lời tàn nhẫn nhất đối với nàng.
“Cái gì?!” Nguyệt Ảnh kinh ngạc ngẩng phắt lên nhìn chủ, đôi mắt bàng hoàng. Ý bảo chủ là gì? Vì sao lại bảo nàng như vậy? Bao nhiêu người khao khát tự do, riêng nàng, nàng không cần! Không có hắn, tự do còn tác dụng gì?
“Gần đây ngươi không yên.” Mắt xếch tà mị lạnh băng như ngày đông, không một tia nhiệt độ.
“Bảo chủ nói vậy là sao? Thuộc hạ không hiểu.” Nguyệt Ảnh kích động phân bua, hoảng loạn nhìn gương mặt vô cảm, đẹp như đoá anh túc của An Nguyệt Quân.
“Cút!” An Nguyệt Quân chốt hạ lần cuối với Nguyệt Ảnh, lười phải dài dòng thêm.
“Bảo chủ, ngài hãy tin thuộc hạ, thuộc hạ chưa từng làm chuyện tổn thương tới ngài!” Nguyệt Ảnh không tin! Nàng không cam tâm! Không cam tâm! Nàng càng cố tới gần hắn thì hắn càng không cần nàng là sao?
“Ta chỉ tin nàng ấy.” An Nguyệt Quân nhàn nhạt đáp, dường như dáng vẻ kích động của Nguyệt Ảnh chẳng hề ảnh hưởng gì tới hắn.
Chỉ tin nàng ta? Ha ha ha… Phải, hắn là vậy đó, chưa từng quan tâm tới tình cảm của bất cứ ai! Cứ nghĩ ít nhiều mình cũng là cánh tay trái, cánh tay phải gì đấy của hắn, hoá ra chỉ vì quen dùng, chỉ vì hữu ích nên mới được trọng dụng; hoá ra ai cũng có có thể thay thế vị trí của nàng; hoá ra… nàng chẳng là cái thá gì trong lòng hắn cả.
Nước mắt lã chã tuôn rơi, ướt đẫm gò má. Hơn mười năm… hơn mười năm vô vọng đuổi theo bóng lưng ấy… cuối cùng đổi lại chỉ vỏn vẹn một chữ “cút”. Nguyệt Ảnh cứ vô thức lắc đầu, dường như nàng không thể chấp nhận nổi sự thật tàn khốc trước mắt. Giữa lúc lệ đầm đìa, lạ kỳ thay nàng vẫn trông rõ gương mặt tuyệt thế nhưng băng giá của An Nguyệt Quân, gương mặt đã khắc sâu vào óc nào, ăn vào máu nàng. Đau… Đau quá… Con tim này đau đớn như muốn nứt ra…
Hắn độc ác ư? Vậy sao vì nàng ta, hắn có thể từ bỏ mọi thứ, còn với máu mủ của mình thì ung dung sát huynh giết cha? Hắn tàn nhẫn ư? Vậy sao vì nàng ta, hắn nguyện làm tất cả, còn với mấy trăm mạng người thì tàn sát chỉ trong một đêm mà khoé môi vẫn khinh khỉnh nhếch nhẹ? Đơn giản vì trái tim và tình yêu của hắn đều đã dành trọn cho nữ nhân kia! Cả niềm nồng nhiệt lẫn sự quan tâm đầy yêu thương của hắn cũng vậy, mãi mãi dành cho nữ nhân mà hắn yêu, chẳng hề chừa chút nào cho người khác!
Tuy đã tim sớm chết lặng nhưng Nguyệt Ảnh vẫn cảm nhận được từng giọt máu ứa ra một cách xót xa. Ánh mắt trống rỗng, nàng toan đứng dậy thì nghe gọi: “Khoan.”
Một tia hy vọng le lói nơi tối tăm, Nguyệt Ảnh mừng rỡ ngẩng phắt đầu lên, mong chờ… Nhưng khoé môi còn chưa kịp nâng thì giây kế tiếp đã đành rũ xuống.
“Nói cả nàng ta, mau sớm cút!” Hắn sẽ không để bất cứ mối nguy hiểm nào ở gần nàng! Yêu nàng, phải bảo vệ nàng!
Nguyệt Ảnh buồn bã gật đầu. Hắn đã rõ. Bảo chủ quả nhiên là bảo chủ… Nàng mới thương lượng với Thi Tiêu An hợp mưu giết nữ nhân kia mà nhanh vậy hắn đã rõ rồi… Ánh mắt thê lương, lồng ngực trống rỗng, cả thân thể cũng trở nên nặng nề…
Một bước, hai bước, ba bước…
Rời khỏi thư phòng hắn, nàng nên đi đâu đây? Rời khỏi hắn, nàng biết phải trôi về đâu đây? Từ nhỏ nàng đã luôn vì hắn mà sống. Giờ, không có hắn, nàng còn gượng nổi thế nào đây?
Đột nhiên, mắt Nguyệt Ảnh tối sầm, ý thức sụp đổ.
Ngay tức thì, một cánh tay đỡ lấy nàng, nâng nàng lên, mang nàng rời đi.
…
Sáng sớm, An Nguyệt Quân lại đứng trước cửa phòng Diệp Khê Thiến chờ. Chỉ chờ, chẳng hề làm gì cả, chỉ đứng đó mà chờ nàng. Đôi mắt hắn chăm chăm nhìn về phía trước, tưởng như nếu kiên trì thì có thể trông thấu vào trong vậy.
Núi băng lạnh lẽo, vạn năm không đổi ngay tại thời điểm cửa phòng bật mở bỗng hoá thành làn hơi xuân dịu dàng, trìu mến, đầy yêu thương. Hắn nồng nhiệt nhoẻn cười: “Nương tử dậy sớm quá ta!”
“Ờ, không ngủ được…” Hai mắt Diệp Khê Thiến lờ đờ vì thiếu ngủ.
“Nương tử nhớ ta quá không ngủ được chăng?” Đôi mắt An Nguyệt Quân cong cong tựa chú mèo trộm được cá, vừa đắc ý vừa đáng yêu. Gương mặt trắng nõn mong chờ Diệp Khê Thiến đồng ý.
“Không phải.” Câu trả lời thẳng thừng từ nàng khiến nụ cười của An Nguyệt Quân méo mó, vẻ mặt uất ức ngó nàng. Nương tử sao lại không nhớ hắn? Hắn rất rất rất nhớ nương tử cơ mà!
Dường như cảm nhận được ánh mắt ai oán của ai kia, Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ lắc đầu, sửa lại: “Ngoan, rất rất rất nhớ anh đó, được chưa?”
An Nguyệt Quân hài lòng nhào tới ôm Diệp Khê Thiến, thâm tình hôn nàng, thì thào: “Nương tử, chúng ta sắp thành thân rồi… Cứ như mơ ấy…”
“Ối á!” An Nguyệt Quân đáng thương rụt cổ, ôm lấy hai bên má bị véo sưng đỏ. Hắn rưng rưng nhìn Diệp Khê Thiến, miệng lầm bầm: “Sao nương tử lại thích bắt nạt ta thế chứ! Nàng dữ quá hà!”
“Thấy đau không?” Diệp Khê Thiến cười cười hỏi An Nguyệt Quân, vờ như chẳng nghe thấy câu than vãn của hắn.
“Có đau.” Ánh mắt An Nguyệt Quân càng thêm buồn bã, hắn nặng nề gật đầu.
“Thế thì còn nghĩ mình nằm mơ không?”
“…”
“Phu quân! Tướng công! Nè, sao không trả lời vậy?” Diệp Khê Thiến khúc khích cười trộm trước vẻ sững sờ của đối phương.
“Nương tử, nàng có muốn học võ không?”An Nguyệt Quân cười đáp, đồng tử đen lúng liếng đảo tròn một cách đáng yêu, trông vô cùng hấp dẫn.
“Tập võ á? Cũng được…” Diệp Khê Thiến vừa trả lời vừa trầm ngâm suy nghĩ. Đầu óc nàng liên tưởng tới những bộ phim võ hiệp từng xem, nhớ lại cảnh các nữ anh hùng hiên ngang trừng trị bọn vô lại, đánh đuổi kẻ xấu.
“Nương tử, từ ngày mai ta sẽ dạy võ cho nàng.” Biết võ công thì sẽ không có ai dám chạm vào nàng nữa!
Trong Mai Thanh các.
Dương Hoà hả hê dẫn một đoàn người tiến vào phòng Thi Tiêu An, hả hê nhìn nàng ta, hả hê thông báo: “Bảo chủ lệnh cho ngươi mau cút đi!” Rốt cuộc ả nữ nhân khiến người người chán ghét cũng bị đuổi, thật bõ tức mà! Mặc dù gần đây bảo chủ làm không ít chuyện hồ đồ nhưng quyết định này quả là một quyết định sáng suốt nhất trong số các quyết định.
Thi Tiêu An mê man một lúc lâu, sau đó liền lắc đầu quầy quậy: “Không! Không đâu! Biểu ca sẽ không đối xử với ta như vậy! Ta không muốn đi!” Chưa được làm bảo chủ phu nhân, nàng ta sẽ không đi! Chưa chiếm được biểu ca, nàng ta sẽ không đi! Chưa giết chết nữ nhân kia, Thi Tiêu An nhất quyết không đi!
“Ngày mai đừng để ta trông thấy ngươi!” Dương Hoà nghiêm mặt, lặp lại.
“Ta không tin! Ta phải đi hỏi biểu ca!” Sắc mặt Thi Tiêu An tái nhợt. Nàng ta lảo đảo đẩy Dương Hoà, lao ra khỏi phòng. Biểu ca đã cho phép nàng ta ở lại rồi mà! Không, phải hỏi biểu ca rõ ràng mới được!
“Tiểu thư, chậm thôi! Coi chừng ngã!” Nô tỳ Minh Nguyệt hớt hải đuổi theo sau.