Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta

chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần đầu cãi cọ

“Nương tử ——”

“Ân?”

“Ta muốn đi doanh trại làm lính!”

“Khụ, cái gì?”

Tịch Phi Nghiêu không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu, trong tay vẫn duy trì tư thế lùa cơm, thật vất vả mới nuốt xuống cơm trong miệng, không xác định nói.

“Tướng công, muội mới nói gì? Ta có nghe lầm không?”

Trời đất ơi, chẳng lẽ gần đây do quá bận rộn, nên lỗ tai xảy ra sự cố?

“Không có, ta nói ta muốn đi doanh trại làm lính!”

Vệ Linh Tê rất chăm chú nhìn Tịch Phi Nghiêu, từng câu từng chữ nói.

“Ta —— muốn —— đi —— doanh —— trại —— làm —— lính ——”

Nàng không muốn sau này người ta nghị luận, nói nương tử gả cho một tên phế vật! Trước kia chỉ có một mình nàng không thành vấn đề, nhưng bây giờ, nàng có nương tử, người ta xem thường nàng chính là xem thường nương tử, nàng không thể để nương tử bị người khác xem thường, nên vì nương tử làm vẻ vang! Ngay cả tên họ Vương đáng ghét kia cũng đã làm quan, ta cũng muốn làm quan! Hơn nữa phải làm đại tướng quân! Bất quá, mẫu thân từng nói đại tướng quân cũng là làm từ tiểu tốt làm lên, cho nên nàng phải làm lính.

Tịch Phi Nghiêu buông chén đũa xuống, phản ứng đầu tiên chính là sờ đầu Vệ Linh Tê một cái, nhìn hài tử này một chút xem có phải sốt rồi không.

Tướng công nhà nàng lại một mực rất ghét các loại làm quan rườm rà, hôm nay lại nói cho nàng muốn đi doanh trại làm lính? Cho nên, nàng nghĩ tới chính là tướng công bị bệnh, hơn nữa bệnh còn không nhẹ.

“Nương tử, ta không bị bệnh!”

Vệ Linh Tê bĩu môi, đối với phản ứng của nương tử có chút không vui.

“Ta chỉ là không muốn tiếp tục tầm thường vô vị như vậy, ta nên vì nương tử chống một mảnh trời, ta muốn người khác hâm mộ nương tử được gả cho một tướng công tướng quân vô song, mà không phải để bọn họ cười nhạo nàng gả cho một kẻ hèn nhát, một tên ngốc nghếch!”

Nhớ lại lời của tên họ Vương khốn kiếp hồi trưa, nàng liền bực bội khó chịu trong lòng, nàng không muốn tiếp tục vậy nữa.

“Tướng công, muội thật muốn đi doanh trại sao?”

Tịch Phi Nghiêu lập tức có chút không thể tiếp thụ được tin tức này, cuộc sống gia đình tạm ổn của các nàng vừa bắt đầu yên bình lại phải thay đổi thành phức tạp sao? Bất quá, nàng cũng không phản đối quyết định của Vệ Linh Tê. Tịch Phi Nghiêu không phải ngoại tử, nên không thể hiểu được tình cảnh mà Vệ Linh Tê phải đương đầu, nhưng nàng cũng có thể đoán được một hai, giống như đàn ông bị nói thành đồ ăn bám vậy, Vệ Linh Tê chính là như thế.

Tịch Phi Nghiêu không muốn Vệ Linh Tê đặt chân vào quan trường, nơi đó không thích hợp với muội ấy, nhưng mà, lại không hy vọng ngăn cản nàng, bởi vì đó là lựa chọn của nàng.

Giống như Vệ Linh Tê nói, muội ấy không muốn tiếp tục cả đời tầm thường vô vị.

Tướng công có thể ủng hộ ta kinh doanh, vậy nương tử hẳn cũng nên ủng hộ tướng công.

Huống hồ, ở Tây Phượng Quốc, ngoại tử muốn vươn lên làm lớn là chuyện tốt, là đạo lý hiển nhiên, ta ngăn cản muội ấy ngược lại là không đúng, sẽ để người khác không thể lý giải.

Nhưng mà, Linh Tê, ta làm sao lại cam lòng ——

Võ tướng, là phải ra chiến trường.

Công công trên chiến trường bị mất một cánh tay, vậy còn muội?

Tướng công ngơ ngơ ngác ngác, chiến trường là nơi người ta sẽ nhai thịt không nhả xương, muội muốn ta phải ủng hộ thế nào đây?!

“Nếu như, ta không cho muội đi thì sao?”

Tịch đại chủ tịch chớp mắt nhìn chằm chằm Vệ Linh Tê, tiếng nói thay đổi rất lạnh, không có một tia nhiệt độ.

“Không, ta phải đi!”

Vệ Linh Tê đối mặt ánh mắt hùng hổ dọa người của Tịch Phi Nghiêu, không có khiếp sợ lui bước, mà là quật cường nhìn nàng.

“Nương tử, ta phải đi!”

Đây là lần đầu tiên Vệ Linh Tê phản kháng Tịch Phi Nghiêu, không quay đầu lại.

“Muội ——”

Tịch đại chủ tịch đứng lên, trên cao nhìn xuống Vệ Linh Tê, mà nàng ấy vẫn cứ vậy nhìn nàng, trong mắt kiên định không thay đổi.

Tịch Phi Nghiêu biết ý nghĩ của Vệ Linh Tê là đúng, nhưng nàng không thể tùy tiện đồng ý quyết định của nàng ấy.

Bởi vì, quyết định này quá quan trọng, liên quan đến cả đời của các nàng.

Tây Phượng Quốc không thể so với hiện đại, ở hiện đại làm lính nguy hiểm không cao, nhưng ở thời cổ đại, làm lính nguy hiểm tương đối lớn.

Nàng, sao có thể tùy tiện đồng ý chứ?!

Không có khẩu vị tiếp tục ăn, Tịch Phi Nghiêu phất tay áo rời đi, cũng không để ý Vệ Linh Tê ngồi trên ghế.

Vệ Linh Tê không đuổi theo ra ngoài, mà là ngơ ngác ngồi trên ghế, nhìn thức ăn còn bốc hơi nóng hổi, rõ ràng mới vừa rồi còn vừa cười vừa nói, tại sao, nương tử không đồng ý?!

Ta chỉ là muốn, đuổi kịp bước chân của nương tử.

Muốn, người khác cũng không xem thường nương tử có một phu quân vô dụng mà thôi.

Ta sai rồi sao?!

Không, ta không sai! Ta nhất định phải lên làm đại tướng quân.

Ta không muốn nương tử càng đi càng xa, ta vẫn cứ dậm chân tại chỗ, ta muốn đuổi kịp, lấy phương thức mà ta có thể làm được.

Hốc mắt Vệ Linh Tê đỏ lên, hàm răng gắt gao cắn chặt môi, nắm chặt đũa trong tay, một miếng lại một miếng máy móc như bới cơm, thậm chí ngay cả hạt cơm rơi trên bàn cũng không có phát hiện.

Nàng muốn đuổi kịp, nhưng nàng lại không thể đuổi được.

Nước mắt dính lên cơm, có vị mặn, nhưng nàng lại cảm thấy thật là đắng, đắng cay trong lòng rất đau.

Tịch Phi Nghiêu không biết Vệ Linh Tê sẽ như thế nào, nhưng chính nàng chỉ cảm thấy trong lòng rất hỗn loạn.

Nàng nên đáp ứng, nhưng mà, nàng làm sao có thể đáp ứng?!

Mặc dù bề ngoài Tây Phượng Quốc vẫn rất bình tĩnh, nhưng mà, từ lời của Phượng Tử Sam nàng có thể nhận ra được, bình yên chẳng qua chỉ là vẻ bên ngoài. Chính vì vậy, nàng mới càng không thể tùy tiện đáp ứng.

Thậm chí nàng không dám nhìn vào mắt Vệ Linh Tê, nàng sợ sẽ nhìn thấy thất vọng cùng thương tâm.

Tịch Phi Nghiêu không trở về phòng, mà là liền bước đi tràn đầy không có mục đích, dọc theo đường đi nhìn cảnh trí Tịch phủ, mặc dù rất đẹp, nhưng không có lòng dạ thưởng thức.

Này không giống với nàng, không giống Tịch Phi Nghiêu nắm giữ hết thảy, dường như vạn sự đều nằm trong lòng nàng.

Chính bởi vì trong lòng có một người, mới không dám lấy nàng ra đánh cược.

“Haizz ——”

Tịch Phi Nghiêu tựa hồ đi đã mệt, tìm một lương đình ngồi một hồi.

Mọi âm thanh, chỉ có tiếng nước róc rách chảy vọng lại nơi này.

Trước lương đình là một hồ sen, bên trong nuôi rất nhiều cá đẹp, mà bây giờ sen vẫn chưa nở, mắt nhìn chỉ thấy lá sen lơ lửng trên mặt nước.

“Đồ tức, sao vậy, giờ này ngươi lại ngồi một mình ở đây? Ngược lại rất hiếm thấy.”

Âm thanh Vô Nhai Tử ngồi trên chiếc thuyền nhỏ trên hồ sen truyền tới, ngược lại thức tỉnh Tịch Phi Nghiêu.

Ung dung, đặt chân lên lá sen, ba cái hai cái đến trước mặt Tịch Phi Nghiêu, tò mò nhìn nàng.

“Tiền bối cũng vậy, thật hăng hái.”

Tịch Phi Nghiêu cười một tiếng, không trả lời nàng ngay.

“Haha, ta cũng không có loại hứng thú này.”

Vô Nhai Tử khoát khoát tay, nhìn ánh trăng chiếu ngược trên mặt hồ, hồi tưởng nói.

“Ta chẳng qua chỉ đang suy nghĩ một người thôi. Muội ấy thích hoa sen, đáng tiếc bây giờ, hoa sen vẫn chưa nở. Dường như, mỗi lần ta ở chung với muội ấy, đều không thấy được cảnh hoa sen nở rộ. Không ngờ hôm nay một mình, vẫn như cũ không nhìn thấy.”

Thở dài một cái, Vô Nhai Tử ngồi đối diện Tịch Phi Nghiêu, chỉnh sửa một chút ưu tư, nói.

“Đồ tức, ngươi vì đồ nhi của ta mà phiền não?”

“Tiền bối làm sao biết?”

Tịch Phi Nghiêu chống đầu, mắt nhìn mặt hồ bình tĩnh, thản nhiên nói.

“Bởi vì cũng chỉ tên đồ đệ ngốc nghếch kia mới có thể để cho ngươi như vậy. Nửa đêm canh ba không thân thiết với đồ đệ ngốc, lại tới nơi này, còn có thể vì sao?”

Tịch Phi Nghiêu sững sốt một chút, sau đó gật đầu.

“Đúng vậy, ta biết rõ nên tán thành, nhưng vẫn không nhịn được muốn phản đối.”

Đem chuyện xảy ra nói cho Vô Nhai Tử, tựa hồ chỉ vì trong lòng nổi dậy bất an.

“Đồ tức a, ngươi phải tin tưởng đồ nhi của ta, tin tưởng nó có năng lực tự bảo vệ bản thân, tin tưởng nó có thể làm được, không phải sao? Nếu yêu nhau mà thiếu sự tin tưởng, vậy quá đáng sợ rồi.”

Híp mắt, ánh mắt xuyên thấu Tịch Phi Nghiêu dường như tưởng nhớ về một người.

“Năm đó, ta cùng nàng chính là thiếu sự tin tưởng, mới có thể rơi vào kết cục thế này.”

Tịch Phi Nghiêu trầm mặc một lát, do dự hỏi.

“Tiền bối, cố đôi lời ta không biết có nên hỏi hay không.”

“Hỏi đi.”

“Nàng, còn sống không?”

Liên quan đến chuyện của Vô Nhai Tử, Tịch Phi Nghiêu là có tò mò, nàng điều tra qua chuyện trên giang hồ của ‘Vô Nhai Tử’, nhưng cơ bản không có một người như vậy, vậy cũng đồng nghĩa với, cái tên là sau khi người lui ẩn giang hồ mới tự mình lấy, đến nổi tên thật, cũng chỉ có Vô Nhai Tử là biết thôi.

“…”

Vô Nhai Tử không trả lời, mà là ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, trầm mặc.

“Nếu đã vậy, sao tiền bối không đi tìm nàng?”

Phản ứng của Vô Nhai Tử đã nói cho Tịch Phi Nghiêu, người mà người yêu vẫn còn sống.

“Bởi vì, muội ấy hận ta!”

Lưu lại một câu nói, Vô Nhai Tử nhanh nhẹn bước đi, dọc theo đường đi còn nghe thấy tiếng cười của người, chỉ là tiếng cười này quá tổn thương lòng người.

“Haha, muội ấy hận ta! Muội ấy hận ta! Hận ta a ——”

Tịch Phi Nghiêu yên lặng nhìn bóng lưng dần xa của Vô Nhai Tử, chẳng hiểu vì sao hốc mắt cũng có chút ươn ướt, không biết là vì người, hay là vì mình?

Tình sâu, sâu nhất là tổn thương người.

Tiền bối, nguyện cho người có thể có được một kết thúc tốt.

Cũng nguyện cho chính ta, có được một kết thúc tốt.

Dường như là hạ quyết tâm, Tịch Phi Nghiêu đứng dậy, chậm rãi rời khỏi lương đình.

Chỉ là cuối cùng vừa liếc nhìn hồ sen vẫn chưa nở rộ, dường như trong nháy mắt có vài bông sen nở rộ trước mặt.

Thật ra, có nở hay không, không liên quan tới mùa màng, chỉ quan tâm đến cảnh trong lòng.

Sau khi hiểu ra đạo lý này, Tịch Phi Nghiêu mỉm cười rời khỏi.

Có lẽ, đây chính là giác ngộ của nhà Phật đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio