Edit: hongheechan
Đã bị ngon ngọt làm cho choáng váng Lâm Tường Nghiệp nghe lời há miệng ra, nuốt một ít cái gì đó ở muỗng xuống, vừa vào miệng, sao mùi vị lại quen như vậy? Giống như đậu hũ vậy.
"Ăn ngon chứ, não khỉ hấp này vừa mềm vừa trơn, còn mang theo mùi thơm ngát, chẳng những có dinh dưỡng, còn có thể thoải mái tăng trí nhớ đó." Tô Tĩnh Nhã nói.
"Ăn ngon ăn ngon." Mặc dù mùi vị hơi kì quái, Lâm Tường Nghiệp cũng không nói ra miệng, nhiệt tình khó chối, hắn tin, mỹ nhân đã biết hắn tốt, sẽ không lừa gạt hắn.
"Ăn ngon là được rồi, đến, ăn một miếng râu rồng xào lăn này xem." Vừa nói vừa gắp một miếng đưa đến bên mồm của hắn.
Lần này vào trong miệng, cảm thấy có một chút vị khét, còn hơi mặn, nếm không ra vật trong miệng là gì.
"Tiếp nào, đây là Phỉ Thúy bạch ngọc" Lại một muỗng nữa đến, ăn muỗng này vào, vật này rất giòn, vị khét và vị mặn cùng xông vào miệng, nhưng mà sao Tuyết Liên này lại giống như củ cải nhỉ?
Không cho hắn suy nghĩ nhiều, muỗng thứ tư muỗng thứ năm đưa đến.
"Lâm công tử, ăn nhiều một chút. . . . . ."
"Ăn cái này vào tẩm bổ, ngươi sẽ càng ngọc thụ lâm phong . . . . . ."
"Sau khi ăn cái này da của ngươi sẽ càng làm cho các cô nương thích. . . . . ."
Chỉ chốc lát sau, ba cái đĩa đã thấy đáy: "Lâm công tử, ăn no chưa? Cảm giác như thế nào vậy?"
"Rồi. . . . . ." No bụng ——
"Không hổ là Lâm công tử, đồ tốt gì cũng chỉ có ngươi biết thưởng thức" Tô Tĩnh Nhã tiếp tục khen tặng.
"Nói hay lắm." Cảm giác được mỹ nhân khen đúng là khác lạ.
"Cái đó, Lâm công tử, ngày cũng không còn sớm, hay là ngươi tính tiền rồi đi về nghỉ trước?" Tô Tĩnh Nhã hỏi, cũng dần dần lộ ra mục đích cuối cùng của mình.
Quá no rồi, đi về nhà nghỉ ngơi một chút cũng tốt, Lâm Tường Nghiệp gật đầu một cái.
"Vậy thì được rồi, ta đi tính toán sổ sách hộ Lâm công tử." Nói xong, đi tới quầy.
Lý Dục và Đại Đầu Trụ Tử kéo cổ dài ra, kịch hay sắp bắt đầu rồi.
"Ba món ăn. . . . . . Tổng cộng là lượng bạc, Lâm công tử là một người sảng khoái, tiểu muội cũng không nên quá mức hẹp hòi, nên sẽ không thu hai lượng kia, ngươi trả ba mươi lượng là được." Tô Tĩnh Nhã nói.
"Cái gì?" Lâm Tường Nghiệp nói to: "Ta ăn cái gì mà lại phải trả ba mươi lượng?" Ba mươi lượng gì chứ, ở tửu lâu Phú Hào ăn tiệc ba ngày cũng không tới ba mươi lượng đâu? diiennddanlêquý-đônn
"Lâm công tử này, trước khi mang thức ăn lên cũng đã nói cho ngươi đó là thức ăn gì rồi mà?" Tô Tĩnh Nhã vô tội nói: "Đây đều là trân phẩm từ biên quan Tây Vực ngàn dặm xa xôi chở tới đây, còn có râu rồng lăn xào, ngươi xem một chút, đó chính là mười mấy cân cá trắm đen làm thành đó, còn não khỉ hấp nữa, đó là mệnh của một con khỉ sống đó, ngươi nói xem món ăn trân quý như vậy, thu ngươi ba mươi lượng bạc, đắt sao hả?" Tô Tĩnh Nhã nói.
"Cái . . . . . . cái gì mà Phỉ Thúy bạch ngọc, não khỉ hấp, rõ ràng là củ cải với đậu hũ, các ngươi làm như ta dễ trêu trọc lắm phải không hả, cầm những thứ tầm thường gì đó đến giả mạo trân phẩm Tây Vực, xem bản công tử là người ngu phải không?" Lúc này Lâm Tường Nghiệp mới phản ứng được, chính hắn đã bị mắc lừa.
"Ta nói này Lâm công tử, ngươi không thể như vậy nha." Tô Tĩnh Nhã chỉ vào ba đĩa không trên bàn: "Thứ đó đã ăn vào trong bụng của ngươi rồi, ngươi mới nói không phải đồ thiệt, vậy lúc ăn sao không nói hả? Ngươi không phải cố ý đến gây sự chứ?" Tô Tĩnh Nhã không chút khách khí nói, đây cũng là mục đích ta tự mình hầu hạ ngươi dùng cơm.
"Ta. . . . . ." Lâm Tường Nghiệp không còn lời nào để nói, rõ ràng lúc ấy đã ăn có vấn đề, nhưng sắc đẹp trước mặt nên không nói ra, hiện tại, cũng đã vào bụng, chứng cớ cũng không có, lời mình nói còn có ai có thể tin tưởng nữa chứ?
Nhưng thật sự muốn hắn trả tiền, trong nội tâm hắn lại không cam lòng, nữ nhân này gài bẫy mình, coi như mình không thiếu bạc cũng không thể cứ như vậy cho nàng.
Chợt, ý tưởng lóe lên: "Ngươi đã nói trong tiệm các ngươi thật sự có ba món ăn này, vậy ngươi mang các món ăn giống như vậy ra, đợi Bản công tử nghiệm xác định đúng là trị giá ba mươi lượng bạc, Bản công tử sẽ mua luôn cả thức ăn trên bàn, đưa cho ngươi lượng bạc tại chỗ." Lâm Tường Nghiệp âm hiểm nói: " Nếu ngươi không lên đây được, vậy rõ ràng là các ngươi có vấn đề, Bản công tử làm như vậy công bằng rồi".
"Này. . . . . ." Tô Tĩnh Nhã hơi khó nói: "Lúc ăn không phải đã nói cho ngươi rồi sao, ba món ăn này vô cùng trân quý, ngươi ăn chính một phần cuối cùng ta đặc biệt lưu lại cho ngươi, một phần cuối cùng đã cho vào trong bụng ngươi rồi, ta tìm phần mới cho ngươi ở nơi nào chứ." Tô Tĩnh Nhã nói, mang lên một phần, mang lên một phần không phải sẽ lộ sao?
"Đâu có chuyện tình trùng hợp như thế chứ, ngươi nói có thì có hả, ngươi nói nó trị giá ba mươi lượng bạc, thì nó chỉ đáng giá ba mươi lượng bạc hả? Chứng minh đi? Ta làm sao biết các ngươi có phải cố tình lừa ta hay không?" Lâm Tường Nghiệp cũng hạ quyết tâm, không lấy ra chứng cớ thì hắn không trả tiền.
"Ngươi. . . . . ." Chứng minh như thế nào đây? Tô Tĩnh Nhã cũng không có chủ ý.
Lý Dục một bên cũng không nhịn được hơi nhức đầu, người này thật sự khó dây dưa.
"Ta có thể chứng minh, tửu lâu Như Ý này quả thật có mấy món ăn như thế." Lúc này, một tiếng nói vang dội truyền đến từ ngoài tiệm.
Mọi người vừa nhìn, người tiến vào cũng là một tiểu tử còn trẻ tuổi.
Vẻ mặt Tô Tĩnh Nhã và Trụ Tử Đại Đầu khó hiểu: Người kia là ai? Còn Lý Dục nhìn thấy người đến thì trong lòng thở nhẹ một hơi: Miệng lưỡi tiểu tử Thanh Phong này khá lợi hại, tên Lâm công tử này khẳng định không đủ để đấu với hắn.
"Ngươi? Ngươi là người nào?" Lâm Tường Nghiệp hỏi, vốn đã nắm chặt phần thắng, sao lại lồi ra một tên quấy rối từ bên ngoài chứ.
"Tại hạ chỉ là một người bên ngoài mà thôi, trùng hợp ăn mấy món ăn này ở trong tiệm ngày hôm qua, mùi vị và vẻ đẹp khiến ta trở về vẫn nhớ kĩ, cho nên hôm nay đến cửa lần nữa, muốn ăn tiếp để thỏa ham hê ăn uống." Thanh Phong làm như thật giải thích.
"Ngươi xác định ăn ba món ăn đó rồi? Phỉ Thúy bạch ngọc, râu rồng xào lăn, còn có. . . . . ."
"Còn có não khỉ hấp, đúng rồi mà, ta đã ăn qua, món ăn này không tệ, mùi vị rất được, sau khi ăn còn nhẹ nhõm sảng khoái đó." Thanh Phong nghiêm trang nói, nhưng là do hắn ở ngoài cửa nghe rất lâu, không phải chỉ là ba món ăn ư, chẳng lẽ không nhớ được.
"Ngươi. . . . . ."
"Vị công tử này, tiểu sinh mới tới nơi này, chưa quen với cuộc sống nơi đây, chắc không cần phải gạt ngươi đâu." Thanh Phong nghiêm trang nói.
"Lâm công tử, thứ ngươi muốn đã chứng minh rồi, còn nghi vấn hả?" Tô Tĩnh Nhã đắc ý nói, tại sao người này lại giúp mình, về sau sẽ chậm chậm hỏi thăm, bây giờ chỉ muốn cho người đáng ghét trước mắt biến mất: "Lâm công tử à, ngươi là nhân vật có mặt mũi trong thành Thương Châu, cũng không thể làm loại chuyện tình rớt giá trị của bản thân này được, với lại tửu lâu Như Ý của ta cũng không dễ khi dễ, d.d-le'quy-don~chna nếu ngươi không trả, ta không ngại đến nói đạo lí với Lâm lão bản phía đối diện." Tô Tĩnh Nhã không chút yếu thế nói, tất cả mọi người đều biết, Lâm công tử này rất sợ cha mình, mang cha hắn ra nói, không tin hắn không mắc câu.
"Ngươi. . . . . ." Nhớ tới roi của lão già nhà mình, Lâm Tường Nghiệp không kiềm hãm được sợ run cả người: "Xem như ngươi lợi hại." Quay đầu lại nói một câu với tùy tùng sau lưng: "Đưa tiền. . . . . ."
Nói xong hất tay áo lên, đi ra ngoài cửa.
Không biết lúc nào thì Lý Dục chuyển đến cửa nhìn như vô tình lắc mình, vừa vặn đụng vào Lâm Tường Nghiệp, sau khi ổn định thân hình Lý Dục vội vàng nói xin lõi với Lâm Tường Nghiệp còn chưa kịp nổi giận.
Lâm Tường Nghiệp chỉ muốn nhanh rời đi, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, cũng không nói gì.
Chờ người của Lâm Tường Nghiệp trả hóa đơn xong, sau khi đi, Lý Dục lấy ra một cái chủy thủ nhỏ từ trong tay áo.
Nhìn chủy thủ này, khiến Trụ Tử bên cạnh vội vàng kéo tay hắn: "Nhị Khờ này, làm sao ngươi lại cầm một cây đao vậy, chẳng lẽ muốn cho họ Lâm kia một đao hả?" Nếu người đang ở tửu lâu Như Ý xảy ra chuyện thì tửu lâu Như Ý đã xong rồi.
Lý Dục chỉ cười không nói, Tô Tĩnh Nhã lại nghi ngờ đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Lâm Tường Nghiệp mới ra cửa, nếu cho hắn một đao, hắn sẽ không cho đến bây giờ vẫn không có phản ứng chứ, chủy thủ của Nhị Khờ cũng không thể chỉ là tùy tiện lấy ra cho người ta nhìn, vậy đến cùng hắn đã làm cái gì chứ?
Lúc nàng đang hoài nghi thì Lâm Tường nghiệp trên đường cái chợt té ngã trên mặt đất, nhìn kỹ, thì thấy quần của hắn không biết từ lúc nào đã trượt đến cổ chân, phía dưới áo khoác, hai cái chân cứ bại lộ trên đường cái như vậy.
"A." Một tiếng, đại cô nương và tiểu tức phụ trên đường cái thét lên chạy sang hai bên, Lâm Tường Nghiệp lúng túng kéo quần, lấy tay xách lên nhếch nhác chạy đi.
Bốn người trong tửu lâu Như Ý cười ngửa tới ngửa lui, Đại Đầu đánh vào ngực Lý Dục một quyền: "Tiểu tử ngươi, ngươi được lắm đấy, chuyện như vậy cũng có thể làm ra được".
"Hắn khi dễ cô nương, thì không thể để cho hắn tốt hơn." Lý Dục cũng muốn trả lời, ngẩng đầu nhìn Tô Tĩnh Nhã, Tô Tĩnh Nhã nghe nói như thế thì trong lòng ấm áp, mất tự nhiên mấp máy miệng, còn chưa nghe thấy đã quay đầu đi thu dọn đồ đạc.
Đại Đầu mơ hồ cảm thấy không khí trên người hai người hơi khác lạ, còn chưa kịp ngẫm nghĩ, đã bị Trụ Tử kéo sang một bên: "Mau nói cho ta nghe một chút đi, chuyện Phỉ Thúy bạch ngọc là như thế nào?".
"Bạch chính là củ cải trắng, thanh chính là rau cải, đỏ là cà rốt, cho qua nước, cho thêm ít muối, đổ thêm giấm trắng là được".
"A, thì ra là như vậy, còn râu rồng lăn xào thì sao?"
"Chính là bánh phở bỏ xuống chảo dầu, vớt lên rồi đổ nước tương, bỏ đầu và đuôi đặt ở trong mâm là được."
"Vậy món ăn cuối cùng là gì?"
"Chính là đậu hũ, sau khi luộc thì bỏ bốn góc, lại dùng tăm tỉa hoa trên là được rồi. . . . . ."
"Trời ơi, ngươi rất có tài rồi, ai dạy ngươi làm vậy."
"Nhị Khờ đó, hắn nói cô nương muốn làm cái đó cho họ Lâm ăn, để ta dùng mấy đồ bình thường làm mấy món ăn đẹp mắt, sau đó. . . . . ."
Giọng nói dần dần đi xa, phía sau quầy Tô Tĩnh Nhã lặng lẽ nghĩ, làm sao Nhị Khờ này biết nàng muốn làm cái gì?