Tần Châu ngoại thành đại chân núi, mười năm trước có một gia đình chuyển đến.
Nam chủ nhân diện mạo hiên ngang, nữ chủ nhân lãnh diễm tuyệt mỹ, tiểu cô nương kiều tiểu đáng yêu. Một nhà ba người cùng hoà thuận vui vẻ, bỏ qua những tranh giành thế sự, sống những tháng ngày hạnh phúc.
Nhưng là sáu năm sau, khi tiểu cô nương lớn thành đại cô nương, những ngày tháng an bình hòa thuận liền trôi vào dĩ vãng a.
Bắt đầu từ một nhà ba người đi xa trở về, ở đơn sơ nhà tranh, liền thường xuyên truyền ra nữ chủ nhân sắc nhọn tiếng rống giận dữ,tiếng tiểu cô nương gào khóc , cùng với nam chủ nhân bất đắc dĩ tiếng thở dài.
Như vậy ngày giằng co bốn năm. Thẳng đến một năm tiểu cô nương trưởng thành, đã là hai mươi tuổi gái lỡ thì, lúc này chuyện xưa liền chính thức mở màn.
Hôm ấy, thời tiết sáng sủa, trời quang mây sáng. Nam chủ nhân đã sớm ra ngoài, chỉ còn lại hai mẹ con thủy hỏa bất dung ở nhà.
- “Nương a, Vi nhi cũng không thể lấy chồng a? Vi nhi không nghĩ lập gia đình nha!” Tiêu Vô Vi đi theo sau mẫu thân Lãnh Linh năn nỉ .
- “Không thể! Ngươi đã muốn hai mươi tuổi , nếu không gả thì sẽ không gả nổi nữa à.” Lãnh Linh quyết tuyệt trả lời, lần này nàng thế nào cũng phải hạ quyết tâm đem nữ nhi gả ra ngoài. Bốn năm ! Việc này quyết không thể lại chần chừ.
- “Không gả được thì cũng không cần lấy chồng a!” Tiêu Vô Vi vẻ mặt đau khổ,“Ô — đều tại nương cùng cha không chịu sinh cho ta một đệ đệ, nếu có cái giống cha đệ đệ, nói không chừng qua vài năm nữa là ta có thể gả cho đệ đệ !”
- “Xú nha đầu, ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy?” Lãnh Linh bất đắc dĩ giận dữ hét, nàng biết nha đầu kia sẽ nghĩ như vậy.“Lần này không phải do ngươi , gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả.”
- “Ô — không lấy chồng, không lấy chồng ,không gả! Bọn họ cũng không hảo như cha!” Tiêu Vô Vi lớn tiếng khóc ồn ào. Vấn đề đến đây chỉ có thể giải thích là tiểu nữ tử luyến phụ, chậm chạp không chịu lập gia đình.(Ý Vi tỉ yêu mếm cha mình quá, không chịu lập gia đình). Mấy năm qua, hai mẹ con đều là vì chuyện này mà cãi lộn không ngớt!
Ai! tiểu nữ tử này hiện tại còn tưởng tướng công của nàng! Lãnh Linh mỉm cười, cười nói:
- “ Lăng công tử mặc dù không phải cha ngươi, nhưng không hề thua kém gì cha ngươi nga! Cũng là cha ngươi tự mình giúp ngươi chọn đi, nương cũng gặp qua người này. Lớn lên so với cha ngươi còn anh tuấn tiêu sái hơn, cười rộ lên so với cha ngươi còn hoàn hảo đẹp mắt, nói chuyện so với cha ngươi còn khôi hài……” – Lãnh Linh dừng một chút, quả nhiên, nha đầu kia ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, chờ nàng nói câu dưới.
- “…… Trọng yếu nhất là, hắn lớn lên rất giống cha ngươi nga!” Thêm “mãnh dược” yếu tố này, xem ngươi còn không muốn? Lãnh Linh khoái trá giơ lên khóe miệng. Đã nhanh bốn mươi nhưng còn lãnh diễm tuyệt mĩ như thiếu nữ hai mươi. Cùng nữ nhi ra ngoài, người khác đều tưởng lầm là hai chị em.
- “Thật vậy chăng? Thật vậy chăng?” Vô Vi mừng rỡ như điên truy hỏi. Nếu thật sự có một người như vậy, kia nàng về sau sẽ không cần phải tranh cha cùng nương , còn phải nhận nương xem thường. Hừ! Cũng không ngẫm lại, trượng phu của nàng vẫn là do nương tìm về đi !
- “Đương nhiên là thật ! Cao giống cha ngươi, giống nhau mê người khuôn mặt tươi cười, giống nhau anh tuấn mày kiếm, giống nhau……” Lãnh Linh càng nói càng hăng, trên mặt tươi cười cũng càng ngày càng sáng lạn.
- “Ta đây phải gả cho hắn!” Vô Vi cắt lời mẫu thân, lớn tiếng tuyên bố.
- “Con gái của Tiêu Thứ Kiệt và Lãnh Linh ta, đã nói là không nuốt lời nga!” Lãnh Linh cười với nữ nhi, nói.
- “Đó là đương nhiên!” Vô Vi kiêu ngạo, mặt lúc này đã song song với trần nhà. Nàng nhưng là Tiêu Thứ Kiệt nữ nhi!
Cơ mà vì sao nàng cảm thấy nương cười đến thực quỷ dị a? Phải biết rằng, nương chỉ có ở trước mặt cha mới có thể cười a! Hôm nay cư nhiên sẽ cười với nàng sao?
A, nàng đã biết, nhất định là bởi vì về sau con gái nàng cũng sẽ không cùng nàng tranh trượng phu !