“Như vậy a,” Vô Vi nhìn quanh bốn phía, thoải mái tự tại về phía sau nằm xuống. Ân, tảng đá này đủ lớn, cũng bằng phẳng.
“A Liệt, Nhân nhi, khi sơn tặc đến đây, các ngươi trốn sau tảng đá đi, đừng làm cho bọn họ phát hiện. Biết không?” Nàng phân phó nói. Nàng cũng không muốn bọn họ cản trở nàng triển khai quyền cước.
“Đã biết.” Phụ tử hai người cùng kêu lên trả lời. Kỳ thật, Lăng Liệt càng muốn đem nàng cùng trốn sau tảng đá.
Không lâu sau, Vô Vi tỉnh táo ngồi dậy, hướng về phía bên cạnh hai cha con nói:“Sơn tặc đến, các ngươi mau trốn .”
Có sao? Bọn họ như thế nào không thấy được? Hai người không tin nhìn xung quanh, vẫn là không thấy ai cả.
“Hai ngươi ngu ngốc! Có nghe ta nói không?” Vô Vi vô cùng nổi giận. Cư nhiên dám hoài nghi năng lực phán đoán của nàng! Cũng không ngẫm lại, lúc trước nàng đi theo mẫu thân Lãnh Linh phiêu bạc, khắp nơi phòng bị cái gọi là giang hồ chính phái nhân sĩ, độ cảnh giác của nàng không cao sao? Tuy nói mười năm này không phải cảnh giác cao độ như vậy nhưng năng lực của nàng chẳng lẽ lại bỏ đi?
Hai người thế mới chậm rãi trốn sau tảng đá. Vừa trốn xong, sơn tặc liền xuất hiện ở trước mắt. Lúc này hai người mới trừng lớn hai mắt, vỗ ngực, thầm hô nguy hiểm thật. Lại không thể không bội phục Vô Vi kia nhìn như lỗ mãng tiểu nữ tử. Đương nhiên, Tiêu Nhân đối Vô Vi kính nể càng sâu .
Người tới một hàng mười ba người, người người cao lớn, hung hãn. Lăng Liệt đột nhiên sợ hãi. Lần trước cướp bóc hắn cũng chỉ có tám, lần này cư nhiên lại nhiều ra năm! Hắn biết Vô Vi có võ công, nhưng nói hai đám khó địch bốn tay, huống chi nàng chỉ là một cái kiều nhỏ nữ tử, làm sao một lúc đối phó mười ba đại hãn. Nên làm thế nào cho phải?
Trận này, Vô Vi tất nhiên là không sợ, trên mặt cũng không hề sợ hãi. Nàng thậm chí cảm thán người tới quá ít, thực hận không thể khiến toàn bộ sơn trại đi ra.
Nàng tự tin như thế, nguyên nhân không cần bàn, nàng là con gái của “Thượng cổ Kiếm Thần”, mà võ công của nàng lại do chính cha truyền. Cho dù nàng không giỏi giang, cũng đủ để ứng phó lũ hạ lưu này .
Bọn sơn tặc trông thấy Vô Vi, sớm thoải mái cười to.
“Ha ha, quả nhiên là cái tiểu mỹ nhân!”
“Bộ dạng thật xinh đẹp!”
“Hôm nay thật may nha!”
“Chính là, hôm nay là ngày gì mà có thể gặp một cô nương xinh đẹp như vậy ?”
……
Nguyên lai sơn tặc thấy rất xa ơ “khu vực săn bắn” có con mồi, lại là nữ tử, liền tranh nhau đuổi tới. Cho nên lúc này liền so với bình thường nhiều hơn vài tên.
Vô Vi còn muốn cho bọn chúng một cơ hội, nhưng thấy chúng hồ ngôn ác ngữ liền phẫn nộ không nói một câu rút kiếm đánh tới.
Không phải chứ? Bọn sơn tặc rút đao đến chắn. Nhìn không ra tiểu nương tử này còn rất lợi hại!
Vô Vi mặc dù người mang tinh diệu kiếm pháp, nhưng lĩnh giáo không đủ, chỉ học được vẻ ngoài, mà không học được huyền cơ bên trong, kinh nghiệm đánh nhau với người khác không đủ, nhưng vẫn có thể ứng phó bình tĩnh.
Mà sơn tặc vốn là nổi lên sắc tâm, không muốn bị thương nũng nịu mỹ nhân này. Nhưng sau nhiều lần đấu, phát hiện bọn họ hơn mười người còn không bắt được một cái tiểu nữ tử, thế mới biết nàng lợi hại, quyết định tấn công thật mạnh.
Mắt thấy Vô Vi trái phải chống đỡ, tình cảnh càng ngày càng gian nan, Lăng Liệt rốt cục nhịn không được đứng lên hô to cẩn thận. Nhờ hắn nhắc nhở, Vô Vi tránh thoát sau lưng đánh lén. Nhưng mà hai đấm cuối cùng đánh không lại bốn tay đi! Ngay khi nàng bận chống đỡ phía trước, một cây đao hướng phía sau lưng nàng bay tới.
Chỉ mành treo chuông, Lăng Liệt nảy vào đám người, đánh rơi đao đó. Cư nhiên cùng lúc chính mình cũng đã trúng hai đao. Một đao nơi y cánh tay, không đáng lo ngại; một đao khác vào thắt lưng, máu tươi cuồn cuộn chảy ra, nhiễm đỏ tuyết trắng áo dài, cũng nhiễm đỏ hai mắt của nàng.
Nàng dùng sức xuất một kiếm đẩy lui mọi người, giúp đỡ Lăng Liệt dựa vào trên tảng đá.
“Chờ ta, một chút là tốt rồi!” Nàng nhẹ giọng đối hắn nói.
Hắn nghĩ ngăn cản nàng, tựa như trước đó giống nhau. Nhưng là hắn biết vô dụng . Hắn thấy được trong mắt nàng kiên trì, cùng với một ít hắn chưa bao giờ gặp qua, mà nàng lại cố gắng đè nén cái gì đó. Hắn biết, chuyện tới nước này, hắn nói cái gì đều không có tác dụng, chỉ đành gật đầu.
Thấy hắn gật đầu, nàng không chút do dự xoay người, vẻ mặt hàn băng, mãn nhãn lửa giận nhìn mọi người, dùng u linh phiêu dật thanh âm, sâu kín nói:“Chịu chết đi!”
Nàng cùng trước đó hoàn toàn bất đồng. Vẫn là nàng, nhưng làm cho bọn sơn tặc không hiểu kinh hồn khiếp vía. Nàng nhẹ nhàng nhổ ra ba chữ tựa như bùa đòi mạng làm cho mọi người khủng hoảng.
“Các huynh đệ…… Cùng nhau…… Lên –” Đi đầu đại hán kêu to xông vào trước mặt. Chỉ tiếc, chờ hắn kêu đầy đủ câu, hắn sớm bất động dưới đất.
Một chiêu, một người một kiếm! Chỉ nháy mắt công phu, cả mười ba tên đều chết hết.
Nếu nói kiếm pháp của Tiêu Thứ Kiệt dùng để khắc chế, như vậy, ma nữ kiếm pháp của Lãnh Linh là giết người đoạt mệnh. Tại loại thời điểm này, thường thường Lãnh Linh kiếm pháp mới là bảo đảm thắng lợi.
“Nương, mau tới a, cha đã chết!” Tiêu Nhân kinh hô gọi nàng.
“A Liệt!” Ngươi không thể chết được! Không thể chết được a! Ta không cho ngươi chết! Nàng vọt tới bên người Lăng Liệt, thấy hắn nhắm chặt hai mắt, đầu gục xuống, sắc mặt tái nhợt, đôi môi không hề cử động, giống như đã ngừng thở.
Đó là một loại so với đau triệt nội tâm còn muốn đau, đó là một loại so với sống không bằng chết còn muốn khó chịu. Loại này đau, loại này khó chịu chính là mất đi hắn!
Nàng ngừng thở, cắn chặt cằm, tay dò tìm hơi thở của hắn.
Hắn không chết, hắn không chết,…… Nàng ở trong lòng yên lặng khẩn cầu . Nàng không thể đối mặt, càng không thể chấp nhận sự rời đi của hắn. Nàng không cần!
Hiện tại, nàng đã tin tưởng,tình yêu của hắn dành cho nàng giống như của cha dành cho nương.cùng sinh cùng tử. Trước kia, khi nàng thấy phụ thân vì mẫu thân, dứt khoát cùng chính phái là địch, còn ôm mẫu thân sinh mệnh dang bị đe dọa song song nhảy xuống vực tự sát nàng liền nhận định , trên đời này không còn cái thứ hai giống phụ thân nàng si tình như vậy. Nhưng hiện tại, người như vậy đã xuất hiện lại là người mà nàng luôn luôn thực khinh thường – tướng công Lăng Liệt.
“Hắn không chết!” Tìm được hơi thở của hắn, chỉ là ngất đi thôi, tảng đá trong lòng rốt cục hạ xuống. Áp lực khiến nước mắt rốt cục phá đê mà ra, cùng với khóe miệng giơ lên tươi cười hình thành một bộ vừa khóc vừa cười quái dị. Nhưng là, kia thì thế nào? Hình tượng không trọng yếu, quan trọng là, A Liệt của nàng còn sống. Hắn không có chết, hắn thật sự không có chết!