Mạc Thiên Hàm có ý xấu không nói cho Thu Nghiên, việc này chính là kế hoạch của hắn, hắn cũng không muốn để Thu Nghiên biết những chuyện dơ bẩn này, phu lang của hắn chỉ cần ngoan ngoãn hưởng thụ ngày lành là được.
Thu Nghiên vừa nghe thấy không liên quan gì đến nhà mình liền nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không liên quan thì tốt, cả nhà đó muốn lăn lộn thế nào cũng được, y không cầu mong cả nhà thúc thúc bị xử nghiêm, chỉ cần hai phu phu nhà y bình bình an an là được, yêu cầu của y không cao.
Thu Nghiên nghe xong lời của Mạc Thiên Hàm, mới an tâm một ngày, sáng hôm nay liền bị thôn trưởng mang nha dịch đến dọa sợ!
Bàng hoàng sợ hãi kéo cánh tay Mạc Thiên Hàm, chân đều mềm nhũn!
"Tướng công! Không phải, không phải nói không có việc gì sao?" Nói đều mang theo tiếng khóc, đôi mắt đều đỏ như con thỏ.
Nha dịch cũng là người có ánh mắt, vừa thấy liền biết tiểu phu lang là bị dọa, vội vả cười tươi giải thích: "Vị ca tử này đừng sợ, bổn nha dịch không phải tới bắt người, là tới có chuyện nói thôi."
Mạc Thiên Hàm vội đỡ lấy Thu Nghiên, không để y té ngã xuống đất: "Nghiên nhi đừng sợ, đừng sợ, không phải như ngươi nghĩ, xem, kém đại ca đều nói, là tới nói chuyện, không phải tới bắt người a!"
Nha dịch này kỳ thật cũng khá quen mắt với Mạc Thiên Hàm, bởi vì săn tịch của Mạc Thiên Hàm, mỗi năm đều đi nha môn lập hồ sơ một lần, cho nên có gặp qua mấy lần.
"A? Thật sự?" Thu Nghiên không tin, mắt to nhìn nha dịch không nhúc nhích, thế nào cũng phải chứng thực mới có thể yên tâm, y chỉ là một bé con nhà người thành thật đếm lên ba đời trước cũng chưa từng tiếp xúc với "quan gia", thình lình bị quan sai đến cửa, y có thể không sợ sao? Hơn nữa hôm qua mới nghe cả nhà thúc thúc bị "bỏ tù", hôm nay nha dịch liền tới nhà bọn họ.
"Vâng, vâng, hôm nay chủ yếu là tới hỏi một chút, nhà các ngươi có mất đồ vật quý trọng nào không? Ví dụ như trang sức của phu lang? Đồ da của hán tử?"
Lời này hỏi, đều sắp nói rõ: Nhà các ngươi có mất trang sức quý trọng cùng những thứ khác hay không, rốt cuộc da lông ở nơi này vô cùng có giá trị, không thua đồ trang sức.
"Có mất, hai ngày trước tiểu dân có đi nha môn báo án, phu lang của ta mất một hộp trang sức, bên trong đều là bảo bối gia truyền vô cùng quý trọng; nhà ta còn mất tấm thỏ da tốt, ba tấm da lộc, một cây vải gấm, một bộ vải gấm đã thêu xong, chỉ thêu cũng mất không ít." Mạc Thiên Hàm không nói Thu Nghiên còn không biết, vừa nói liền phát hiện, nhà của mình lại mất nhiều đồ như vậy!
"Vậy đúng rồi, nhà các ngươi có chỗ họ hàng, hai ngày trước bị Huyện lão gia nhìn thấy cả nhà đều đeo vàng đeo bạc, Huyện lão gia nhìn rõ mọi việc, cẩn thận tra hỏi, phát hiện lai lịch đồ vật không rõ, còn nghiêm trọng du chế, hiện tại bọn họ nói đồ vật là lấy từ nhà các ngươi, mời theo ta đến huyện nha đối chất với bọn họ, đương nhiên, các ngươi là người bị hại, không cần sợ hãi, sẽ không có việc gì!"
"Được, mời kém đại ca chờ một lát!" Mạc Thiên Hàm đỡ Thu Nghiên từng bước nhích về phòng, thay quần áo cho y, dù sao cũng phải vào "công đường", Mạc Thiên Hàm không nghĩ Thu Nghiên mặc đồ ở nhà đi.
Thế nào cũng phải mặc đẹp làm cho cả nhà Thu Thủy nhìn xem! Hừ, các ngươi vào tù, phu lang của ta liền sống thoải mái!
Thu Nghiên vẫn còn đang ngây người, cứ thế mà bị Mạc Thiên Hàm đỡ lên xe ngựa, đi thẳng đến huyện thành! Đi theo còn có lão thôn trưởng không yên lòng cùng với nha dịch vào thôn tìm bọn họ.