"Xin chào Lý đại phu, đây là đồ ta tìm được hai ngày trước, ngài xem xem." Vừa nói, Mạc Thiên Hàm vừa đem túi vải trong tay đưa cho Lý đại phu.
Lý đại phu cũng không nói nhiều liền mở ra, hai mắt ông liền trợn to, nhân sâm núi, hơn nữa còn là nhân sâm tốt nhất, hai cây quấn chặt lấy nhau như một đôi song sinh!
Run rẩy nâng hai cây nhân sâm ngắm nghía tới lui, rồi chỉ đành run môi đáng thương nhìn Mạc Thiên Hàm: "Mạc tiểu tử, thứ này của ngươi là đồ tốt, đồ rất rất tốt, đáng tiếc, lão phu không mua nổi a!"
"Sao lại không mua nổi?" Trong đám nhân sâm núi tìm được hắn đã cố gắng lựa ra kích cỡ tầm trung, không hái cỡ lớn chính là sợ quá trân quý không dễ bán đi.
"Đây là nhân sâm đôi, nếu chỉ có một cái, ông già này khẳng định có thể nhận lấy, nhưng loại này lại vô cùng hiếm thấy, một trăm cây nhân sâm còn chưa chắc có một nhân sâm đôi."
"Ước chừng có thể bán được nhiều ít?"
"Số này." Lý đại phu duỗi ra một ngón tay cái, lắc lắc.
"Một trăm lượng?" Mạc Thiên Hàm không quá hiểu biết giá trị của thứ này, cho nên nhỏ giọng báo ra một cái giá.
"Tiểu tử ngốc! Một ngàn lượng!" Lý đại phu bực bội chọt Mạc Thiên Hàm một phát.
"Vậy hiện tại ngài có bao nhiêu?" Một ngàn lượng là con số khá lớn, nếu so sánh thì tương đương với (~ triệu VND) ở kiếp trước, trình độ tiêu xài ở đây vẫn còn rất thấp, phần lớn người dân đều là tự cấp tự túc, rất ít khi dùng tiền, bình thường chỉ dùng tiền đồng, nhiều lắm là một lượng bạc cũng đã là đồng tiền lớn.
"Hiện tại chỉ có năm trăm lượng." Lý đại phu có chút ê ẩm than thở.
"Nhân sâm này ngài cứ cầm lấy, ta lấy trước lượng, chừng nào ngài có đủ tiền thì đưa cho tiểu tử cũng được." Mạc Thiên Hàm mỉm cười nói. Hắn làm như vậy là vì Lý đại phu không phải là một người lòng dạ đen tối, từ việc nhân sâm đôi này liền có thể nhìn ra, tuy bình thường nhìn qua rất hung dữ nhưng đáy lòng lại rất lương thiện, rõ ràng hắn cái gì cũng không hiểu, chỉ cần ông đưa ra cái giá hơi cao chút hắn cũng sẽ bán, nhưng ông lão này lại thành thật nói cho hắn giá trị chân chính của cặp nhân sâm đôi này, như thế đã đủ nhìn ra nhân phẩm của ông lão, cho nên Mạc Thiên Hàm đối với ông lão đáng yêu như vậy có ấn tượng rất tốt, hơn nữa hắn cũng không phải thực gấp dùng tiền, lượng bạc, cũng đủ dùng cho việc thành hôn.
"Thật sự?" Lý đại phu vui mừng hỏi.
"Vâng, tiểu tử cũng không cần dùng nhiều tiền, lần này vào thành chỉ để mua vài thứ liền đi về, không cần dùng bao nhiêu tiền, ngài thích liền cầm đi, khi nào có tiền thì đưa cho tiểu tử số dư còn lại cũng được."
"Tốt tốt! Mạc tiểu tử không tồi! Ông lão thích ngươi rồi, chờ!" Vừa nói liền cẩn thận gói lại cặp nhân sâm, ôm vào trong ngực, vui đến mức cười hở cả lợi, lon ton chạy vào trong, lát sau liền chạy ra, đưa cho Mạc Thiên Hàm hai tờ giấy mỏng cùng một túi tiền: "Đây là hai tờ ngân phiếu lượng, đây là lượng bạc vụn, ngân phiếu ngươi cất kĩ, có thể đến tất cả tiền trang đổi ra bạc, còn bạc vụn ngươi dùng để mua đồ hẳn đã đủ rồi."
Mạc Thiên Hàm đem tất cả đồ hắn mang đến đều cho Lý đại phu, bao gồm cả những con mồi cỡ nhỏ, cất ngân phiếu, cầm bạc vụn, hắn đi ra chợ, mua bông cắt vải mới, tìm thợ may tạo chăn bông, còn mua đủ loại đồ dùng hàng ngày, gia vị càng không thể thiếu, hai cái nồi to, còn có một xe than, cuối cùng đồ vật quá nhiều, hắn liền mua luôn một chiếc xe ngựa chở về.