Tiểu Phân ở bên tai Hà Tú Liên khuyên bảo rất nhiều lần, thoạt nhìn nàng ta có chút dao động, nhưng rốt cuộc vẫn được Môn thị nuôi dưỡng bên cạnh nhiều năm, tai nghe mắt thấy cũng nhiều, biết rằng làm như thế là rất không ổn, nhưng lại không cam lòng phí thời gian ở Ôn phủ, trên mặt liền hiện ra vẻ lúng túng bối rối.
Tiểu Phân thấy vậy, nghiêm túc đưa ra chủ ý muốn hành động thay chủ tớ hai người. Nhưng đến khi thực sự bắt đầu hành động, lại thấy hết sức khó khăn.
Nhóm nha hoàn gã sai vặt tình đầu ý hợp kia, ngày thường đều là do tiếp xúc với nhau rất nhiều lần, mỗi khi các chủ tử có chuyện gì phân phó xuống dưới, hai người mới có cơ hội gặp mặt, thời gian lâu dài, đương nhiên nảy sinh tình nghĩa. Nhưng còn Tiết Hàn Vân và Hà Tú Liên tổng cộng cũng chỉ gặp mặt được lần, thiếu niên kia lại có tình tình băng sơn ngàn năm không đổi, lạnh lùng cứng nhắc, nhìn như thế nào cũng không phải dạng chủ tử dễ lung lạc.
Nhưng càng là nam nhi có tính tình cương liệt mạnh mẽ như vậy, thì lại càng khiến người ta yêu thương.
Nhóm nha hoàn chi chính của Tam phòng sau khi gặp qua hắn đều lén nghị luận rằng, sinh ra tuấn mỹ oai hùng như vậy, lại lạnh lùng cứng nhắc như tảng băng, cũng không biết vị nữ tử nào có thể cảm hóa được hắn…
So với vị tiểu thư Liễu gia tính tình điêu ngoa kiêu ngạo, từ nhỏ đã được nuông chiều sủng ái đến tùy hứng vô lý kia, Tiểu Phân luôn cảm thấy, cô nương nhà mình mới là một đóa hoa đào mềm mại đáng được yêu thương.
Trong lòng Tiểu Phân để ý quan sát thay cho chủ tớ hai người bọn họ, nhưng đến khi bắt tay vào thực hiện, lại gặp phải vô vàn khó khăn.
Đương nhiên Hà Tú Liên không cần tự mình xuất mã, chỉ chuẩn bị ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, dăm ba ngày sau tìm cơ hội xuất hiện ở trước mặt Tiết Hàn Vân, nếu như có thể gặp mặt nói đôi câu, vậy là tốt nhất.
Còn những chuyện còn lại, thì cứ giao cho nha đầu lanh lợi Tiểu Phân đi làm là được.
Đáng tiếc Tiết Hàn Vân ngụ ở Tam phòng, hơn nữa còn là tiền viện, bình thường không đến hậu viện bao giờ. Muốn thực hiện kế hoạch này, dù sao vẫn phải tìm được một cơ hội thích hợp, thì chuyện mới có thể thành công. Tiểu Phân nhân cơ hội Hà Tú Liên tặng lễ vật cho Liễu Minh Nguyệt, đã vài lần ra vào Tam phòng, quan sát từ xa, nhìn thấy bên cạnh Tiết Hàn Vân luôn có gã sai vặt theo hầu, đối với nhóm nha hoàn Tam phòng qua qua lại lại trước mặt không có biểu hiện gì đặc biệt, nàng ta từng mượn cớ tiến lên chào hỏi, vị thiếu niên kia chỉ giương đôi mắt lạnh lẽo đảo qua người nàng ta, hoàn toàn giống đảo qua một cây liễu xanh bình thường mọc ở đình viện.
Công tử Tiết gia có thái độ như vậy, Tiểu Phân lại càng thêm để bụng, vài lần về sau, nàng ta bắt đầu không phân biệt được, rốt cuộc nàng ta làm như vậy là vì thúc đẩy trù tính thay cho Hà Tú Liên hay là đang tranh thủ vì chính mình.
Đêm dài yên tĩnh, nhớ tới cặp mắt sâu thẳm của vị công tử Tiết gia kia giống như có thể thấy rõ lòng người, nàng ta liền nhịn không được mà mặt đỏ tim đập…
―― nếu có cơ hội có thể bầu bạn cả đời bên cạnh chàng, cho dù phải trải giường xếp chăn, lòng cũng thỏa mãn.
Hành động dị thường của Tiểu Phân mấy ngày nay, đã sớm bị nha hoàn Lưu Ly của Ôn Dục Châu phát hiện.
Lưu Ly phụng lệnh của Môn thị, rất lưu tâm để ý quan sát hai chủ tớ Hà Tú Liên, thấy nàng ta mỗi ngày hận không thể mượn cớ ra vào Tam phòng mấy lần, liền lôi kéo nàng ta tán gẫu đôi câu, lưu ý xem chỗ khác lạ của nàng ta.
Tiểu Phân sớm biết Liễu Minh Nguyệt sắp khởi hành, trong lòng lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, bị Lưu Ly lôi kéo nói chuyện như vậy, không đề phòng lập tức lộ ra manh mối, Lưu Ly là người rất biết quan sát sắc mặt, hiểu được chủ tớ các nàng mang theo suy nghĩ không nên có, lập tức quay về bẩm báo với Môn thị.
Mấy ngày nay, Liễu Minh Nguyệt đã thu dọn hành lý, chuẩn bị nửa tháng sau sẽ khởi hành. Bây giờ nàng đã hết lòng tin tưởng Tiết Hàn Vân sẽ không động tâm với nữ tử khác, cho dù thân thế có đáng thương ra sao, cũng không thể khiến Tiết Hàn Vân đau lòng đến thương nhớ, trong lòng nàng hồi phục bình tĩnh, đối với tính toán của chủ tớ Tiểu Phân chỉ cười trừ. Có đôi khi Tiểu Phân tới đây, đưa đồ đạc gì đó của Hà Tú Liên cho nàng, hoặc đưa tới một hai món ăn linh tinh, nàng cũng vui vẻ nhận lấy, mặt khác cũng đưa cho Hà Tú Liên quà đáp lễ, nhưng đợi đến khi người đi rồi, nàng sẽ không động tới mà căn dặn nha hoàn ném đi, nàng cũng không muốn sử dụng những thủ đoạn mà Vạn thị đã dạy để đối xử với Hà Tú Liên.
Đừng nói bây giờ Hà Tú Liên không thể đoạt được tâm của Tiết Hàn Vân, mà ngay cả khi nàng ta thật sự có bản lĩnh bắt được tâm Tiết Hàn Vân đi chăng nữa, nam tử như vậy, nàng còn muốn để làm gì?
Mấy ngày nay nàng đã suy nghĩ thông suốt rồi.
Kiếp trước thê lương như vậy, kiếp này lại biết được Tiết Hàn Vân đối xử với nàng thật lòng thật dạ, cứ thế mà vui vẻ đón nhận thôi, rốt cuộc là động tâm, động tình, hay là sau khi đã hiểu thấu tình người ấm lạnh, nhận được sự ấm áp của nam tử nồng nhiệt lương thiện, thấy tim mình hồi sinh, nàng cũng không thể sáng suốt mà phân biệt được.
Nhưng từ khi ở chung một chỗ với Tiết Hàn Vân về sau, càng ở chung thì càng học được nhiều chuyện, cũng cảm giác được rung động khi được một nam tử nâng niu trân trọng, cảm giác được yêu thương khi nam tử kia thực sự đặt mình vào trong tim… Sau một lần hoa trong gương trăng dưới nước, nàng càng muốn nắm chặt thứ tình cảm ấm áp này hơn…
Cảm giác lo được lo mất ấy, đã khiến nàng phát hiện được tiếng lòng căng thẳng của chính mình, rất khác so với bình thường, thật ra là chuyện cực kỳ không tốt.
Đợi đến khi Tiết Hàn Vân hứa hẹn với nàng cả đời nhất thế một đôi người, bỗng nhiên nàng phát hiện cả người mình nhẹ nhõm hẳn.
Nếu hắn đã hứa hẹn, nam nhi như vậy, rất đáng để nàng phó thác chung thân, là thật lòng phó thác!
Nếu tương lai lại có nữ tử khác xen vào, nàng sẽ tránh đi là tốt rồi, tội gì giống như kiếp trước, tâm đau triệt để rồi rơi vào kết cục thê lương?
Trước đó, sao không vui vui vẻ vẻ, hưởng thụ hết giờ khắc đoàn tụ sum vầy này?
Nàng thả lỏng tâm tính như vậy, ngược lại ảnh hưởng đến Tiết Hàn Vân, mấy ngày nay đối đãi với nàng hết lòng hết dạ, mặc nàng tùy hứng, không giống như bình thường, luôn cảm thấy nàng mong manh như đứa trẻ hoặc là người ngọc, nâng niu trong lòng bàn tay sợ ngã, mặc dù trên mặt không biểu hiện ra, nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn nghĩ như vậy, ngoại trừ kéo kéo tay nhỏ của nàng, sờ sờ đầu, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng, còn lại không dám làm ra chuyện gì khác nữa, sợ dọa đến nàng.
Nay nàng rất thường đến tiền viện chỗ Tiết Hàn Vân ở, huynh đệ Ôn Hữu Tư, Ôn Hữu Niên đã sớm rời đi, sân viện to như vậy chỉ có một mình Tiết Hàn Vân ở lại, Liên Sinh là một người rất tinh mắt, sớm đã tránh đi, hai người ngồi xuống nói chuyện với nhau, không cẩn thận liền ngồi xuống cùng một chỗ, ôm ấp lẫn nhau, nói chuyện tán gẫu, rồi ngây ngốc nhìn nhau, môi lưỡi giao hòa…
Tiết Hàn Vân bỗng nhiên cảm thấy: thành thân trước, sau khi cập kê mới viên phòng, có lẽ không phải ý kiến hay đâu…
Hắn bắt đầu sâu sắc hoài nghi đối với sự tự chủ của bản thân mà bấy lâu nay hắn vẫn thấy kiêu ngạo, toàn bộ đều không tin tưởng.
May nhờ Tư Mã Du thường xuyên xông tới, mới có thể làm cho Tiết Hàn Vân thu liễm lại tâm tư không đứng đắn vừa xuất hiện trong lòng.
Thân thể Thánh thượng bất an, các vị phiên vương chư hầu nhận được tin tức, đều đang chuẩn bị chờ đợi thời khắc Thánh thượng băng hà, tân quân thế chỗ, sẽ lập tức vội vàng chạy về chịu tang, cũng muốn ngồi vào vị trí tân quân kia. Thục vương cũng đã sớm truyền tin đi, kêu các hậu bối quay trở lại thành Phù Dung ngay lập tức.
Mấy ngày nay Tư Mã Du ở chung cùng Tiết Hàn Vân vô cùng tốt, ở thành Phù Dung hắn không tìm được kỳ phùng địch thủ, chỉ cảm thấy hết sức tịch mịch. Huống hồ hắn lại có thân phận Thế tử, lúc giao thủ cùng người bên ngoài lúc nào đối thủ cũng phải nhường hắn ba phần, chỉ có Tiết Hàn Vân là xuất ra thực lực thật sự, nửa điểm cũng không chịu nhường, hai người luận bàn mấy ngày nay, vậy mà lại sinh ra cảm giác ăn ý tương giao, cực kỳ không đành lòng bỏ qua.
Nay nghe tin Tiết Hàn Vân sắp thành thân cùng Liễu Minh Nguyệt, cho nên hắn muốn hạ thấp vị trí của Liễu Minh Nguyệt xuống một chút, đối với vị Thế tử này Liễu Minh Nguyệt cũng không nhường nhịn chút nào, hai người thường xuyên giương cung bạt kiếm đấu võ mồm, sau này, nàng cảm thán tuổi hắn còn nhỏ, tuy rằng tính tình có hơi ương ngạnh một chút, nhưng rốt cuộc vẫn thẳng thắn đáng yêu, trong lòng không hề có ác ý, lại thấy quần áo trên người hắn tuy có gã sai vặt trông nom săn sóc, nhưng rốt cuộc không thể cẩn thận như ma ma nha hoàn hầu hạ, liền sai Hạ Huệ dùng số vải vóc chuyên may quần áo cho Tiết Hàn Vân, chia ra làm hai phần, may cho Tư Mã Du hai bộ áo choàng, tặng cho hắn.
Lúc đó Tư Mã Du đang đấu võ mồm với Liễu Minh Nguyệt, Hạ Huệ lại cầm áo choàng đến, một đường đưa tới: “Thế tử điện hạ thử một lần xem sao, tiểu thư nhà ta sai bọn ta cấp tốc may cho Thế tử điện hạ áo choàng này, châm tuyến có hơi thô sơ một chút, mong Thế tử điện hạ đừng ghét bỏ.”
Khuôn mặt tuấn tú của Tư Mã Du, nhất thời phừng một cái biến thành đỏ thắm, diễm lệ giống như hoa sen nở rộ trong vườn hoa ở hậu viện Ôn gia.
Hàm Phú tiến lên nhận lấy áo choàng, hết sức cảm kích: “Đều do tiểu nhân sơ sót, Thế tử điện hạ, quần áo mua ở bên ngoài, thực sự không tốt bằng tự tay may đâu. Thủ công không cẩn thận tinh tế giống như Hạ Huệ tỷ tỷ làm, đa tạ Liễu cô nương và Hạ Huệ tỷ tỷ.”
Hàm Phú đã hầu hạ nhiều năm ở phủ đệ Phiên vương, đương nhiên biết được áo choàng này chính là loại thượng phẩm. Nghĩ đến bây giờ Liễu tướng được Thánh thượng xem trọng, vải vóc này chắc đều là do Thánh thượng ban tặng.
Liễu Minh Nguyệt giương cằm xem liếc mắt một cái nhìn Tư Mã Du, mỉm cười: “Tiểu hài tử trong nhà đương nhiên phải có dáng vẻ của tiểu hài tử, đừng hở một chút là lại tranh luận không ngớt cùng người lớn.”
―― Thật ra thì tuổi tác hiện tại của nàng, so với Tư Mã Du, cũng không lớn hơn bao nhiêu, ngược lại chọc cho Tiết Hàn Vân cười to.
“Chẳng lẽ nàng chính là người lớn ư?”
Đôi mắt Liễu Minh Nguyệt sáng quắc, đưa mắt liếc hắn, Tiết Hàn Vân hoảng hốt một lát mới giật mình tỉnh ngội: sau khi thành thân, chẳng phải biến thành người lớn hay sao?
Qua tháng nữa, bọn họ sẽ thành thân, tiểu nha đầu nói nàng là người lớn, thì ra đúng là có ý như vậy.
Hai người tâm ý tương thông, ánh mắt chạm nhau thì biến thành không thể tách rời, Tư Mã Du nhận lấy áo choàng, có lòng muốn nói một hai câu, lại vuốt áo choàng trong tay, thực sự không nói nên lời, nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Ta trở về phòng thử xiêm y…”
Hắn căm giận ra khỏi sân viện của Tiết Hàn Vân, vừa ai oán quay đầu, thầm nghĩ: nha đầu kia thật sự là… Chẳng lẽ may một bộ xiêm y mà muốn ngăn chặn cái miệng của hắn sao?
Cách một ngày hắn liền chạy tới tiệm trang sức, đem về một hộp đầy khuyên tai, vòng tay, trâm cài…, dào dạt đắc ý tặng cho Liễu Minh Nguyệt: “Nè, bản Thế tử đưa tặng lễ thêm trang cho ngươi đó.”
Tuổi tác của hắn nhỏ hơn so với Liễu Minh Nguyệt, cũng chẳng biết khái niệm người nhà mẹ đẻ là cái gì, bởi vậy vừa nghe hắn hùng hổ bảo đưa tặng lễ thêm trang, hai chủ tớ Liễu Minh Nguyệt vừa nhận lấy vừa che miệng cười khẽ. Liễu Minh Nguyệt thấy hắn bị cười nhạo có vài phần luống cuống chân tay, Hàm Phú thì sầu mi khổ kiểm đứng ở sau lưng, cho nên nàng thoải mái khom người hành lễ: “Đa tạ Thế tử điện hạ!” Quay đầu lặng lẽ sai Hạ Huệ đến chỗ Hàm Phú hỏi thăm, xem vị Thế tử này có đủ lộ phí trở về thành Phù Dung hay không?
Hàm Phú còn đang vì việc này mà phát sầu.
Thế tử điện hạ tiêu xài không hề biết tiết chế, cũng không lo lắng xem rằng mình còn ngân lượng hay không. Vào cửa hàng trang sức là vung tay mua loạn xạ, bởi vậy Hàm Phú phát sầu vì không đủ lộ phí để quay về thành Phù Dung. Vốn dĩ nghĩ rằng tới chỗ Ôn Hữu Xương mượn ít bạc, nhưng Ôn Hữu Xương thì làm gì có tiền cho hắn mượn, tiền bạc trong nhà thu chi thế nào đều có sổ sách ghi chép đàng hoàng, từ trước cho đến nay Ôn Hữu Xương đều chi tiêu rất nhiều, nếu gần đây trong túi rủng rỉnh, đã sớm chạy loạn khắp nơi, làm sao mà yên ổn loanh quanh ở trong nhà như vậy chứ?
Hạ Huệ quay đầu báo lại việc này cho Liễu Minh Nguyệt, trong lòng nàng hết sức buồn cười, nhưng mà lại không thể hoàn trả số trang sức này, liền cầm năm trăm lượng bạc, âm thầm lặng lẽ đưa cho Hàm Phú, nói là đưa lộ phí cho Thế tử điện hạ quay về đất phong.
Hàm Phú cũng biết tiểu thư phủ Tướng quốc cao sang quyền quý, cũng không thiếu năm trăm lượng bạc này, nói sao thì cũng phải nể mặt giao tình của Tư Mã Du và Tiết Hàn Vân chứ, cho nên không chút khách khí nhận lấy, tiếp đó ngàn ân vạn tạ: “Tỷ tỷ không biết đâu, vị gia hỏa này của nhà chúng ta tiêu tiền như nước, chưa bao giờ biết tiết chế hay lo nghĩ trước sau, mà ta thì nào dám nói gì? Tốt xấu gì cũng may nhờ có Liễu cô nương, đợi sau này có cơ hội gặp lại ở kinh thành, nhất định ta sẽ cảm tạ Liễu cô nương và tỷ tỷ.”
Hạ Huệ: “Chuyện cũng chẳng có gì, chúng ta nên như vậy mà, phải không?” Sau đó mỉm cười trở về phục mệnh ——