Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nay đã sắp tới trung thu, cách ngày thành thân của hai người Tiết Liễu chỉ còn nửa tháng.
Nếu Ôn Hữu Xương được Ôn lão gia tử chính miệng lên tiếng căn dặn tới kinh thành làm chân chạy việc cho Liễu Hậu, ông cũng không chút khách khí đem toàn bộ việc vặt giao phó cho hắn đi làm. Vốn dĩ Ôn Hữu Xương còn nghĩ, lên kinh trước tiên sẽ đi du ngoạn danh lam thắng cảnh các nơi, ai biết trà cũng chưa kịp uống đã bị Tiểu dượng sai sử xoay mòng mòng.
Liễu tướng bận rộn sự vụ trong triều, Tiết Hàn Vân vừa hồi kinh đã lập tức chạy vào hoàng cung tới Võ Lâm Quân trả phép, trong phủ chỉ còn lại một người duy nhất rảnh rỗi là Liễu Minh Nguyệt, nàng sắp làm tân nương tử, sao có thể sai sử tân lang Tiết Hàn Vân đây? Còn Ôn Hữu Xương thì làm chân chạy việc muốn gãy cả chân, làm gì có thì giờ dành cho nàng. Sau khi trở về Liễu Minh Nguyệt nghĩ đến chuyện thành thân, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện cực kỳ quan trọng, níu lấy Hạ Huệ gần như muốn nổi điên: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ tỷ tỷ? Giá y của ta vẫn còn chưa động tới…”
Hạ Huệ nghe nhắc tới việc này, nhất thời cũng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, ngay cả khi chủ tớ năm người các nàng không ngủ không nghỉ, muốn trong vòng nửa tháng thêu xong giá y cộng với chăn màn trăm con ngàn cháu là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Tối đó chủ tớ hai người nằm ở trên giường sầu lo thở ngắn than dài, lúc này trong lòng Hạ Huệ không khỏi thương tiếc thay Liễu Minh Nguyệt: rốt cuộc Liễu tướng vẫn là một nam nhân, nếu phu nhân còn sống, sao việc này có thể làm khó chủ tớ hai người các nàng được, chỉ sợ sớm đã an bài ổn thỏa cả rồi.
Nào biết ngày thứ hai có tiểu nha hoàn chạy tới truyền lời, đại sư phụ Thiên Hương lâu cầu kiến cô nương. Thiên Hương lâu chính cửa hàng may mặc nổi tiếng ở kinh thành, lâu có ba tầng, bên trong bố trí tráng lệ, trưng bày các loại phục sức do thợ may tỉ mỉ chế tác, chuyên lấy hoa mỹ làm danh. Hơn nữa Thiên Hương lâu có tú nương và đại sư phụ đặc biệt được đào tạo ở tú phường[], ngay cả tiếp đón khách nhân cũng đều là nhà quan lớn quyền quý ở trong kinh.
[]: xưởng may thêu.
Hai mắt Liễu Minh Nguyệt tỏa sáng, giống như tìm được vị cứu tinh, cất giọng thanh thúy phân phó, “Mau mời đại sư phụ vào.” Năm rồi quần áo trên người ba vị chủ tử Tướng phủ phần lớn đều xuất phát từ Thiên Hương lâu, kích cỡ của mỗi người đều có ghi lại, chẳng qua vóc dáng của Tiết Hàn Vân và Liễu Minh Nguyệt cứ cách nửa năm đều sẽ thay đổi một lần, cho nên vị sư phó này cứ cách một quý thì sẽ đích thân đến Tướng phủ đo lại kích cỡ.
Đợi đến khi sư phó Thiên Hương lâu bước vào sân viện của Liễu Minh Nguyệt, chủ tớ Liễu Minh Nguyệt nhìn thấy phía sau đi theo bốn vị tú nương trẻ tuổi, trong tay mỗi người đều có cầm theo bọc đồ lớn.
“Đây là…”
Lai sư phó Thiên Hương lâu tới để làm việc tốt, bà thường xuyên tới lui phủ Tướng quốc, rất thân quen với Liễu Minh Nguyệt, vừa nhìn thấy nàng, liền nở nụ cười: “Chúc mừng Đại tiểu thư.” Tiếp đó chỉ huy tú nương đưa bọc đồ lớn trong tay đặt xuống trên tháp. “Mấy tháng trước, Ngô quản sự bên cạnh Tướng gia đã đến lâu căn dặn, muốn tiểu phụ nhân ngừng việc trong tay, đặc biệt vì đại lễ thành thân của tiểu thư và cô gia mà may giá y chăn màn trăm con ngàn cháu, chỉ vì tiểu phụ nhân là nữ nhân song toàn, cao đường khỏe mạnh, mới có may mắn làm giá y thay tiểu thư. Tối hôm qua Ngô quản sự đã đến truyền lời, muốn tiểu phụ nhân hôm nay đưa giá y tới cho tiểu thư, để tiểu thư thử xem liệu có vừa người hay không, nếu có chỗ nào không hợp cũng tiện sửa lại cho kịp.”
Vị Lai sư phó kia nói xong, bốn tú nương trẻ tuổi lập tức đồng loạt mở bọc đồ ra, nhìn thấy trong bọc đồ này chẳng những có hỉ phục, giày dép dành cho ngày thành thân của Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân, còn có chăn màn trăm con ngàn cháu, bao gối uyên ương nghịch nước, tất cả đều đầy đủ hết, duy chỉ không có khăn voan. Lai sư phó nói: “Tiểu phụ nhân nghĩ, tiểu phụ nhân đã làm xong giá y thay tiểu thư, nhưng ít nhất khăn voan cũng nên để tiểu thư tự tay thêu lấy, cũng tiện lấy may mắn.”
Trước mắt là giá y màu sắc chói mắt, đôi long phượng trên chăn trăm con ngàn cháu trông rất sống động, hoạt bát đáng yêu, tất cả mọi thứ đều đã được Lai sư phó chuẩn bị tốt ngoại trừ khăn voan đỏ, Liễu Minh Nguyệt vuốt ve số giá y đỏ rực này, ánh sáng phản chiếu trên mặt nàng cũng thêm một tầng rực rỡ, cực kỳ xinh đẹp. Hạ Huệ hầu hạ nàng thay giá y, mang giày thêu. Eo buộc thắt lưng làm từ tơ Lưu Tô. Quần đỏ thêu hoa rơi xuống, mọi người trong phòng đều ngơ ngác nhìn nàng, trên mặt nàng không khỏi hiện ra thần sắc do dự: “Có phải… Không hợp hay không?” Mặc giá y màu đỏ rực thành thân, đây là lần đầu tiên của nàng, không biết vì sao, giờ phút này vẫn chưa tới ngày tốt, đã thấy khẩn trương không thôi.
Lai sư phó bước lui ra phía sau vài bước, trong mắt lộ ra ý tán thưởng, nhưng lại không chịu mở miệng khen ngợi, rốt cuộc cũng là tác phẩm do tự tay mình làm ra, giá y màu đỏ rực được nữ tử xinh đẹp trước mắt này mặc vào, dung nhan vô cùng xinh đẹp, đứng ở bên cạnh bình phong Ngọc Thạch Vân Mẫu, màu thêu huy hoàng, mỹ nhân như ngọc, quả nhiên là cảnh đẹp ý vui. Hạ Huệ ở bên cạnh cảm thán: “Đến ngày thành thân, Tiết công tử nhìn thấy cảnh này, không biết có thể nhìn đến ngây người hay không nữa…”
Lai sư phó nghe được lời này, lập tức biết đã khiến mọi người hài lòng, sau đó dẫn bốn vị tú nương trẻ tuổi cáo lui. Về phần tiền công, đã có quản sự Tướng phủ đến Thiên Hương lâu kết toán với trướng phòng[].
[]: phòng thu chi.
Liễu Minh Nguyệt cởi giá y ra, liền có vài phần hoảng hốt. Nghĩ đến việc sau khi thành thân, nếu bọn họ chuyển ra ngoài ở, để lại một mình A Đa trong phủ, phủ đệ lại to như vậy, không biết có bao nhiêu lạnh lẽo, cảm giác ngọt ngào trong lòng lập tức tiêu tán đi không ít. Vấn đề này, cũng là vấn đề khiến Tiết Hàn Vân lo lắng không chỉ ngày một ngày hai.
Hắn đến phòng công sự, bị đồng liêu chặn lại muốn mời khách, ngay cả cấp trên cũng đi theo ồn ào, liên tiếp mấy ngày bị đồng liêu và các sư huynh đệ chuốc cho say khướt trở về, thật vất vả lắm mới trốn được một lần, đến ngoại ô kinh thành đưa hỉ thiếp đến thư trai cho Lâm Thanh Gia. Lâm Thanh Gia thấy hắn đến đưa hỉ thiếp, cũng rất vui mừng, tặng cho hắn mấy cô bản[] trân quý, cuối cùng nhớ ra một chuyện: “Đến lúc thành thân, phải tiến hành đại lễ ở nơi nào?”
[]: bản đơn lẻ (sách chỉ còn bản duy nhất vì bị thất lạc)
Nếu như tiến hành ở Liễu phủ, người bên ngoài đương nhiên sẽ cho rằng Tiết Hàn Vân hắn vào ở rể Tướng phủ. Tiết Hàn Vân nói: “Nhạc phụ đã thay con đặt mua một tòa nhà ba gian ở kinh thành, đứng tên con, người bảo con thành thân ở đó.” Tiếp theo nói địa chỉ cho Lâm Thanh Gia biết: “Con chưa từng đi xem, nhưng mấy ngày nay Liên Sinh đã chạy sang bên đó rất nhiều lần, nói là bên trong bố trí vô cùng đầy đủ.”
Lâm Thanh Gia không khỏi khen: “Tướng gia lo liệu chu toàn thế này thật là quá tốt. Nhưng mà ông ấy chỉ có một nữ nhi duy nhất, làm sao nỡ để hai đứa dọn ra ngoài?” Tiết Hàn Vân cũng có vài phần chần chờ: “Thật ra nhạc phụ đối đãi với con còn tốt hơn hài tử ruột thịt, mọi việc đều thay con lo lắng chu toàn. Cũng bởi vì nguyên nhân này, vả lại từ nhỏ con lớn lên ở Tướng phủ, nghĩ đến việc sau khi thành thân với Nguyệt Nhi phải dọn ra ngoài ở, trong lòng liền không biết là tư vị gì. Nếu như… Sau khi thành thân vẫn ở lại Tướng phủ, không biết nhạc phụ có đồng ý hay không?”
Người bên ngoài đều nói hắn thú kiều thê, làm rể hiền của Liễu tướng, đúng là một chuyện tốt đẹp. Liễu Hậu là Tướng quốc đại nhân, còn làm quan chủ khảo ba khóa liên tiếp, môn sinh dưới trướng trải rộng khắp thiên hạ, nhưng ông làm người vẫn khiêm tốn lễ độ như cũ, khắp nơi suy nghĩ thay hắn, vì sợ người ngoài nói hắn ở rể nhà nhạc phụ, mặt mũi sẽ khó coi, thế cho nên mới đặt mua một tòa nhà ở bên ngoài cho hắn. Nếu sau khi hắn thành thân quay lại ở phủ Tướng quốc, chỉ sợ không thể tránh được người ngoài chỉ trỏ sau lưng, truyền bá lung tung, nói hắn yêu quyền thế của nhà vợ, bởi vậy mới cùng thê tử ở lại nhà nhạc phụ, đến lúc đó càng khó coi hơn. Nhưng mà… Hắn lại rất hiểu, Liễu Minh Nguyệt chính là minh châu trong tay Liễu tướng, là chí bảo trong lòng ông, hơn nữa hắn cũng hầu hạ dưới gối Liễu Hậu từ nhỏ, hắn xem ông như cha ruột, nay người một nhà bỗng nhiên phải tách ra ở riêng, đến lúc đó trong nhà chỉ còn lại một mình Liễu Hậu, không biết có bao nhiêu thê lương đây?
Mấy năm nay Lâm Thanh Gia đã quen tùy hứng, hơi có chút phong độ danh sĩ, thấy hắn cứ do dự như vậy, lập tức vỗ một cái thật mạnh vào gáy hắn: “Chuyện này có gì mà lo lắng? Đến lúc đó chỉ cần sống vui vẻ là được, tội gì phải cố kỵ ánh mắt của người ngoài?” Tiết Hàn Vân nghe vậy, tươi cười nơi khóe môi dần dần nhiều hơn.
Ngày đó sau khi từ thư trai trở về, hắn lại đến La phủ, đưa hỉ thiếp cho La lão gia tử. La lão gia tử cầm hỉ thiếp than thở: “… Hôm kia Liễu tướng đã đích thân gửi hỉ thiếp tới rồi, sao hôm nay lại đưa nữa vậy?”
Tiết Hàn Vân cười hồi đáp: “Nhạc phụ đưa đó là hỉ thiếp của nhà gái, còn hỉ thiếp của đồ tôn bên này là của nhà trai.” Hắn không có mối quan hệ giao tiếp rộng rãi như Liễu Hậu, ngay cả những người hiện tại có quen biết, cũng là Liễu Hậu dẫn dắt giới thiệu, bởi vậy những khách nhân mà Tiết Hàn Vân mời, Liễu Hậu cũng tự mình đến mời thêm một lần.
“Còn không bằng mời chung một lượt, tiết kiệm bao nhiêu là việc. Bộ xương già của ta cũng đỡ phải chạy tới chạy lui.”
La Thụy Đình nghe tin Liễu Minh Nguyệt đã hồi kinh, liền dẫn đầu lôi kéo một đám tỷ muội khuê trung chạy tới Tướng phủ bắt người, níu lấy Liễu Minh Nguyệt vừa mới trở về không bao lâu, ồn ào: “Tiểu nha đầu không có lương tâm này đã sớm quăng tỷ muội bọn ta ra sau đầu rồi…”
Liễu Minh Nguyệt hô to oan uổng, vội vàng dâng lên son phấn trang sức, nhưng e ngại nhóm tỷ muội này đều là nữ nhi con nhà võ tướng, đối với trang sức phấn son không có bao nhiêu hứng thú, nhưng đưa mắt nhìn đến những vật trang trí và đồ chơi nhỏ mà nàng cướp đoạt được từ trong phòng Ôn Hữu Xương, hai mắt không khỏi tỏa sáng. Rễ cây khắc hình hầu tử[]trên núi, chừng mười lăm mười sáu hình thái tiểu hầu tử khác nhau, tay nghề nghệ nhân điêu khắc hình mục đồng[] ở nông thôn hết sức mộc mạc, mặt nạ gỗ với màu sắc diễm lệ, không biết là dùng nước sơn cao cấp gì… Vật phẩm trang sức làm từ nanh sói trong tay thợ săn… Vật trang trí bằng đá xanh ngọc mua từ trong tay các thương nhân ở biên thành[]…
[]: con khỉ.
[]: chú bé chăn trâu.
[]: thành trì nơi biên giới.
Mọi người nhào tới tranh giành, Liễu Minh Nguyệt gắt gao ôm hình hầu tử khắc bằng rễ cây kia không buông tay, đợi cho đến khi đám người này đi rồi, quay đầu đánh giá khuê phòng của mình, bỗng nhiên may mắn là gần đây mình vừa sửa sang phòng, đem những thứ mà Tiết Hàn Vân đưa tới bày lên kệ, cộng một số đồ vật cướp từ chỗ Ôn Hữu Xương cũng đem ra bày biện… Cuối cùng may mắn vẫn có thể bảo vệ được một số đồ trân quý. —— bọn tỷ muội này, thật sự là quá độc ác! Dạy cho nàng biết thế nào là tư vị “Làm giá y thay người khác”!
Một lần nữa nhìn thấy Ôn Hữu Xương, hai mắt Liễu Minh Nguyệt lộ ra thân thiết, “Biểu ca, vật trang trí bằng đá xanh ngọc kia mua thế nào vậy?” Nanh sói cũng chỉ còn lại có hai cái, là do Hạ Huệ lúc ấy thừa dịp lộn xộn đem giấu đi. Mấy ngày nay Ôn Hữu Xương ở lại Tướng phủ, chuyện lớn nhỏ xảy ra trong phủ sao hắn lại không biết? Sớm đã nghe Diệp Bình âm thầm báo lại, mấy ngày trước có một nhóm tiểu thư chạy tới đây, lúc bọn họ rời đi Diệp Bình nhìn thấy trong tay bọn họ ôm một số đồ vật nhìn hết sức quen mắt…
Ôn Hữu Xương cười trộm trong lòng, thật ra thì hắn vô cùng muốn đi du lịch ở các nước thổ phiên[], chẳng qua trong tay không có tiền nên chưa tiện, vì thế ở biên thành tìm tòi một số vật trang trí bằng đá xanh ngọc này, cũng vì tán gẫu giải tương tư mà thôi. Thần sắc hắn tỏ ra thản nhiên, chậm rãi nói: “Có một năm, ta đi theo du thương[] tới thổ phiên mua được, về sau đại khái không có cơ hội đi nữa…” Giọng nói than thở hết sức tiếc nuối. Liễu Minh Nguyệt uể oải trở về phòng.
[]: dân tộc Thổ Phiên (dân tộc thiểu số ở cao nguyên Thanh Tạng, Trung Quốc. Thời Đường đã từng xây dựng được chính quyền)
[]: thương nhân đi buôn bán khắp nơi, không có chỗ dừng chân cố định.
Chẳng qua hắn nói mấy lời này có vẻ hơi sớm, mấy chục năm từ đó về sau, hắn gần như đã đi hết tất cả những nơi non xanh nước biếc ấy, được một nhà tài trợ lớn lo toàn bộ chi phí hành trình du lịch, hết sức sung sướng. Nhưng mà khi đó huynh muội hai người không ai dự đoán được sau này sẽ có một ngày như vậy.
Liễu Minh Nguyệt đau lòng mất đi vật yêu thích, trở về cắn răng: “Qua mấy ngày nữa ta cũng phải đến phủ Tướng quân càn quét.” Nhưng nghĩ đến khuê phòng của La Thụy Đình trống trơn có thể so với miếu hòa thượng, ngoại trừ bàn trà, ghế thì là giường, trước giường còn đặt một kệ binh khí hết sức ra vẻ, nàng lập tức thấy vô cùng tuyệt vọng. Thật sự là… Đánh cướp cũng không dễ làm nha!