Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày Liễu tướng gả nữ nhi, Thánh thượng ra khẩu dụ không cần nghị sự, chúng đại thần trong triều đều đến chúc mừng, ngay cả Thái tử đang đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm cũng tuân lệnh cũng đến chung vui với Tướng phủ.
Liễu Hậu vội vàng ra đại sảnh xã giao với quan viên đồng liêu, những việc vặt vãnh còn lại thì giao cho huynh đệ Ôn gia lo liệu. Cũng may Ôn Hữu Tư, Ôn Hữu Niên ở kinh thành mấy tháng nay, cũng quen biết không ít quan viên phẩm cấp thấp trong triều, nghênh đón tân khách dẫn vào bàn tiệc, cũng rất có trật tự.
Tiền viện rối ren, hậu viện cũng không yên tĩnh.
Sáng sớm Liễu Minh Nguyệt đã bị Hạ Huệ kéo ra khỏi ổ chăn rửa mặt chải đầu tắm rửa.
Hôm qua cảm xúc nàng rất phập phồng, trằn trọc đến nửa đêm, không ngủ được, giờ phút này hai mắt buồn ngủ mông lung, tùy ý để Hạ Huệ hầu hạ tắm rửa, đợi đến khi chuẩn bị gọn gàng, sạch sẽ, ngồi trước bàn trang điểm, được hỉ nương dùng sợi tơ ngũ sắc se mặt, mới bị đau “Á” một tiếng, thanh tỉnh trở lại.
Hạ Huệ thấy thế, che miệng cười trộm. Ôn Dục Hân cũng sớm đến đây, giờ phút này an vị ngồi ở bên cạnh nàng, vỗ tay cười nói: “Ta còn tưởng rằng muội sẽ ngủ tới khi đến Tiết gia luôn chớ, cuối cùng cũng chịu tỉnh.” Mấy người Vạn thị, Ôn lão phu nhân, Hạ Ôn thị đều nở nụ cười.
Liễu Minh Nguyệt đau đến nhe răng, khóe miệng giật giật nhỏ giọng nói: “Rồi tỷ tỷ cũng sẽ có ngày này, gấp gáp làm gì?” Ôn Dục Hân nghe vậy, bất giác đỏ mặt.
Thoáng chốc hỉ nương đã se sạch lông măng trên mặt Liễu Minh Nguyệt, rửa mặt lại lần nữa, Liễu Minh Nguyệt chỉ cảm thấy trên mặt đau đau rát rát. Hạ Huệ đã sớm chuẩn bị sẵn kem dưỡng mát lạnh thoa lên cho nàng, lúc này nàng mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Đợi đến khi da mặt nàng bình ổn rồi, mới bắt đầu trang điểm làm đẹp.
Giờ phút này tân khách đã đến đây không ít, nữ quyến các nhà cùng đến thêm trang, có người tặng đồ trang sức, có người đưa trâm, các dạng lễ vật nối liền không dứt, đợi đến lúc phu nhân các nhà rời đi, lại có các hảo tỷ muội khuê mật tiến đến đưa gả, nhìn thấy Liễu Minh Nguyệt mặc giá y đỏ thẫm, dung nhan như ngọc, hôm nay lại được trang điểm, nhan sắc xinh đẹp rạng rỡ không thể so với ngày thường, vậy mà lại hết sức diễm lệ, ai cũng cười hì hì tiến lên nói câu cát tường, dâng lên lễ vật cầm trong tay.
Trong chuyện này bọn tỷ muội tranh nhau đặc biệt nhốn nháo, hôm nay La đại phu nhân phải ở lại nhà trai tọa trấn, La Thụy Đình chẳng những đưa tặng lễ vật phần mình, còn mang theo một phần lễ vật của La đại phu nhân. Ngoài ra còn có Dung Tuệ, Thước Nghiên và cặp song sinh của Hạ gia.
Không bao lâu sau, Thái hậu, Hoàng hậu trong cung đều ban thưởng lễ vật, ngay cả Thái tử phi và Trầm Kỳ Diệp ở Đông cung cũng có thưởng. Bên trong khuê phòng của Liễu Minh Nguyệt chất đầy vàng bạc châu báu, ngọc ngà tơ lụa, hết sức chói mắt.
Đợi đến khi tất cả mọi người trong phòng ra tiền sảnh ngồi vào bàn tiệc, Hạ Huệ mới sai sử tiểu nha đầu bắt đầu thu dọn tặng lễ, hôm nay phải cùng nhau đưa tới nhà mới.
Lúc bàn tiệc ở tiền viện giảm bớt sôi nổi, nhà trai tiến đến đón dâu, tiếng pháo vang lên, Liễu Minh Nguyệt càng cảm thấy tâm loạn như ma, cầm chặt lấy tay Ôn Dục Hân không chịu buông ra.
Đợi đến khi hỉ nương nhà trai ba lần bốn lượt thúc giục, Liễu Minh Nguyệt mới chuẩn bị sẵn sàng, tới tiền đường bái biệt phụ thân, trước mặt tân khách cả sảnh đường, vị Tướng quốc đại nhân trước giờ văn thái[] bất phàm nay lại nghẹn ngào nói không thành câu, vươn tay ra muốn vuốt ve đầu nữ nhi, nhưng lại rụt trở về.
Hôm nay Liễu Minh Nguyệt làm tân nương, đầu đội mũ phượng bát bảo kim hoa[], dung nhan tinh xảo xinh đẹp, giống hệt mẫu thân nàng, nỗi lòng Liễu Hậu dâng trào, Ôn lão phu nhân thì liên tục lau nước mắt.
[]: tài văn chương.
[]: mũ phượng bát bảo kim hoa.
Tới cuối cùng, thiên ngôn vạn ngữ của Tướng quốc đại nhân, chỉ hóa thành một câu: “Sống tốt con nhé!”
Nước mắt Liễu Minh Nguyệt chảy xuống, tuy nói gả cho Tiết Hàn Vân, trong lòng nàng vô cùng cam tâm tình nguyện, nhưng hôm nay xuất giá, từ nay về sau không thể mỗi ngày hầu hạ dưới gối A Đa, nàng luôn cảm thấy hết sức thương cảm, nước mắt không thể ngừng lại.
Hạ Huệ ở bên cạnh vội vàng lấy khăn tay ra lau nước mắt thay nàng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, phải lên kiệu…” Nhưng đôi mắt nàng ta cũng không nhịn được mà đỏ hoe.
Hỉ nương tiến lên kéo khăn trùm đầu của Liễu Minh Nguyệt xuống, nhất thời một mảnh đỏ rực, che khuất tất cả hình ảnh trước mắt.
Liễu gia không có huynh đệ thân thiết, bởi vậy hôm nay Ôn Hữu Xương đại diện cho ca ca nhà gái, khom lưng xuống, cõng Liễu Minh Nguyệt lên kiệu. Nước mắt của nàng như xâu thành chuỗi, từng giọt, từng giọt rơi xuống, ướt đẫm lưng Ôn Hữu Xương, điều này khiến hắn hoảng hốt nhận ra rằng vị muội muội sớm chiều ở chung, đùa giỡn với mình nay sẽ phải gả đến nhà khác… Cho dù hai người quen biết nhau chưa được bao lâu, nhưng trong lòng cũng nảy sinh vài phần không nỡ.
Tiếng pháo vang lên ngoài cửa phủ Tướng quốc, kiệu hoa được nâng đi, Liễu Minh Nguyệt ở trong kiệu rơi lệ, không biết trong lòng thấy ngọt ngào hay chua xót, cảm thấy không nỡ rời khỏi nhà mình, cộng với bất an không yên khi sắp bước vào một cuộc sống mới.
Hôm nay nhà trai đón dâu, ngoại trừ một đám sư huynh đệ của Tiết Hàn Vân, còn có nhóm đồng liêu Võ Lâm Quân có quan hệ tốt, đều là binh sĩ tuấn mỹ, ngồi trên ngựa cao lớn cùng một màu, vây quanh Tiết Hàn Vân và kiệu hoa từ từ di chuyển, khiến dân chúng trong kinh rối rít chỉ trỏ quan sát.
Có một số trọng thần trong triều sau khi rời khỏi bữa tiệc ở Liễu gia, đi thẳng về nhà, nhưng trước đó đã căn dặn con cháu hậu bối nhà mình đến dự tiệc ở Tiết gia. Bởi vậy tuy rằng ở nhà mới không náo nhiệt bằng phủ Tướng quốc, nhưng phần lớn tân khách đều là người trẻ tuổi, không khí ầm ĩ nhốn nháo thật là vui mừng.
Liễu Minh Nguyệt ngồi ở trong kiệu nghe được âm thanh ầm ĩ bên ngoài, tiếng pháo rôm rả vang lên không dứt, kiệu hoa dừng lại, hỉ nương đem một đầu lụa đỏ giao vào tay nàng, cẩn thận đỡ nàng ra khỏi kiệu hoa, khi đó nàng có thể nhìn thấy cách đó không xa có một đôi chân to của nam nhân, nàng nhận ra kiểu dáng của đôi giày kia, đúng là một trong số những y phục giày dép được đưa tới cho Tiết Hàn Vân thành thân, trong lòng cảm thấy yên tĩnh lại.
Hỉ nương ở bên cạnh nhỏ giọng dặn dò, vượt yên ngựa[], bước qua chậu than, hỉ nương đỡ tân nương, đứng ở phía bên phải hỉ đường thực hiện nghi thức bái đường thành thân.
[]: bước qua một chậu than đỏ với mong ước cuộc sống sau này sẽ nồng cháy như lửa. Còn bước qua yên ngựa và đĩa táo với hàm ý mong mọi chuyện bình an.
Nàng không thể nhìn thấy quang cảnh ở tiền đường, cho nên không nhìn thấy ý cười xán lạn trên mặt Tiết Hàn Vân hôm nay, việc này khiến La Hành Chi phải kêu lên đầy quái dị: “Quen biết người này nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy y cười ngây ngô như thế…” Hắn xoa xoa tay, chuẩn bị lát nữa sẽ tới náo động phòng.
Dung Khánh âm thầm lắc đầu, vụng trộm thương lượng với Hạ Thiệu Tư: “Nắm đấm của Tiết sư huynh chưa bao giờ buông tha cho người ta, tuy rằng hôm nay tâm tình huynh ấy rất tốt, nhưng nếu quay đầu muốn so đo tính sổ, chúng ta làm sao chịu được?”
Thước Phi là người không sợ chết, ngẩng đầu nói: “Hôm nay không báo thù, còn đợi đến khi nào?”
Bình thường hắn là người cực kỳ bướng bỉnh, mấy năm nay là đồng môn học võ với Tiết Hàn Vân, không ít lần bị sư huynh đánh cho bầm dập, bởi vì tích tụ lâu ngày, cho nên đêm nay chuẩn bị ra tay xả cơn tức ấy.
La Thiện Chi vỗ vỗ vai hắn: “Tiểu sư đệ, bảo trọng!” Vừa vặn xả tức luôn cho hắn, khoảng thời gian gần đây hôn sự của hắn đã được La lão gia tử làm chủ, cho dù không chọn được ngày tốt cũng phải cưới vợ, nếu như đến lúc đó Tiết Hàn Vân trả thù thì… Nghĩ như vậy cho nên hắn vẫn sáng suốt quyết định sống chết mặc bay.
Hôm nay người đảm đương vai trò cao đường của nhà trai, chính là Lâm Thanh Gia và La lão gia tử, hai người đều là sư tôn của Tiết Hàn Vân, vị trí của La lão gia tử còn cao hơn nhiều so với những người đồng lứa, một ngày vi sư cả đời vi phụ[], cũng là lẽ đương nhiên.
[]: một ngày làm thầy suốt đời làm cha.
Đợi đến khi bái đường xong, người xướng lễ hô to: “Đưa vào động phòng!” Các huynh đệ hữu hảo đồng loạt cười vang muốn đi vào xem náo nhiệt, thì trước cửa đã vang tới tiếng kêu sắc nhọn của thái giám hoàng cung: “Thánh chỉ đến —— “
Hương án đã có sẵn, mọi người ở đây đều quỳ lạy nghênh đón thánh chỉ.
Mặc dù hiện nay Thánh thượng bị bệnh nằm liệt trên long sàn, nhưng hai ngày nay lại thường nhớ tới Tiết Lương. Cả nhà hơn người Tiết gia đều chết vì nước, mặc dù ngày đó đã truy phong Tiết Lương làm Trung dũng công nhất phẩm, phụ nhân trong nhà đều được phong Cáo[], nhưng duy chỉ có đứa con trai độc nhất của Tiết gia là chưa từng được phong thưởng bao giờ, từ nhỏ đến lớn vẫn được gửi nuôi ở chỗ Liễu tướng.
[]: Cáo ở đây là Cáo mệnh phu nhân.
Đúng lúc hôm nay là ngày đại hỉ của Tiết Hàn Vân, niệm tình Tiết Lương trung dũng, phong cho con trai ông chức Du kỵ Tướng quân ngũ phẩm hữu danh vô thực, Liễu Minh Nguyệt cũng hợp lòng người được phong làm phu nhân ngũ phẩm. Riêng chức vụ thực thì là Đô úy Quả nghị lục phẩm, sau khi thành thân sẽ đến nhậm chức ở đại doanh kinh thành.
Theo sau thánh chỉ là quan phục cáo mệnh, các thứ phục sức ban thưởng, có vàng bạc châu báu, ngọc ngà tơ lụa, cũng là lễ vật thành thân.
Mọi người đồng loạt chúc mừng, có thể nói hôm nay Tiết gia song hỷ lâm môn.
Tiết Hàn Vân giữ vị thái giám đến tuyên chỉ ở lại uống chén rượu mừng, nhưng thái giám kia chối từ, chỉ nói trong cung còn nhiều việc phải làm, hắn liền tặng cho vị thái giám kia hai cái hà bao thật dày, nói: “Làm phiền Lao công công đi một chuyến.”
Vị thái giam kia nhận lấy hà bao, cầm trên tay thấy nặng trịch, trong lòng mừng thầm, mỉm cười cáo từ rồi rời đi.
Tiễn bước thái giám trong cung đến tuyên chỉ, tân lang tân nương được vào động phòng, Liễu Minh Nguyệt ngồi ngay ngắn ở đầu giường, nghe hỉ nương nhỏ giọng nhắc nhở tân lang vén khăn trùm đầu lên, đầu nàng hơi cúi xuống, tầm mắt bên trong khăn voan nhìn thấy đôi chân to của nam nhân kia từ từ đến gần, không khỏi nắm chặt vạt áo trước, dường như trái tim càng ngày càng treo cao, trước mắt chợt sáng ngời, lúc nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt liền rơi xuống gương mặt tuấn tú với nụ cười xán lạn trước mắt, người nọ đầu tiên là mỉm cười, đợi đến khi nhìn thấy rõ mặt nàng, vậy mà lại ngây ra giống như choáng váng, ngay cả ánh mắt cũng trở nên ngô nghê ngốc nghếch, hoàn toàn không còn dáng vẻ thong dong cơ trí như ngày thường.
Khóe môi Liễu Minh Nguyệt hơi cong lên, cố gắng áp chế cảm giác muốn bật cười, nàng cảm thấy trên mặt nóng như lửa đốt, thầm nghĩ: mặt mình hôm nay đương nhiên là khác rồi, hỉ nương xuống tay nặng muốn chết