Liễu Hậu nghe đôi vợ chồng son bọn họ bẩm lại, nói là muốn ở lại lâu dài tại phủ Tướng quốc, mặc dù trong lòng rất vui vẻ, nhưng rốt cuộc vẫn để bụng lo lắng cho Tiết Hàn Vân, bởi vậy cứ thúc giục bọn họ sớm quay về nhà mới Tiết gia bên kia.
Liễu Minh Nguyệt ôm cánh tay ông làm nũng:
“A Đa, người không biết đấy thôi, Hàn Vân ca ca đã chuyển toàn bộ vật dụng ở nhà bên kia sang đây rồi, chỉ còn để lại mấy hạ nhân và một ít gia cụ thôi ạ…”
Ngay cả khi nàng đã xem xét một vòng ở viện Cẩm Ngô, đều không thể không cảm thán sự quyết đoán của Tiết Hàn Vân, vậy mà lại im hơi lặng tiếng đem tất cả đồ đạc ở nhà bên kia đều chuyển trở về, hoàn toàn không hề kinh động đến cha và con gái hai người bọn họ.
Chẳng qua làm cho Tiết Hàn Vân không mấy hài lòng là, Văn ma ma kiên quyết phản đối việc hai vợ chồng son bọn họ ở chung một phòng, tất cả rơi vào đường cùng, Tiết Hàn Vân liền ở tại Tây sương phòng được tại bố trí lại thành thư phòng, còn phòng chính thì thành phòng ngủ cho Liễu Minh Nguyệt.
Liễu Hậu nghe thế, nhất thời trợn mắt há hốc mồm: “…” Đứa nhỏ này tay chân cũng quá nhanh đi!
Tiết Hàn Vân cũng nói:
“A Đa cũng phải suy nghĩ một chút, việc lần này chỉ sợ đã làm Nguyệt Nhi sợ hãi, nếu như nàng ấy không thể sớm tối nhìn thấy người, ăn không ngon ngủ không yên, bị bệnh thì biết làm sao bây giờ? Cho dù con có ra ngoài ở riêng, chẳng lẽ sẽ ít bị người ngoài chỉ trỏ hơn sao ạ?”
Có thể cưới được con gái duy nhất của Liễu tướng, chuyện này đã khiến hắn nhận lấy sự đố kỵ của không biết bao nhiêu người, thêm một chuyện ở lại nhà cha vợ nữa, cũng chẳng có gì đáng sợ.
Lúc Lâm Thanh Gia tới thăm Liễu Hậu, nhìn thấy Liễu Minh Nguyệt mặc y phục phụ nhân ở một bên bưng trà rót nước, tự mình hầu hạ, so với bộ dáng tiểu thư ngang ngược trước đây, không biết hiền lương bao nhiêu, trong lòng ông thầm khen, rốt cuộc cũng trưởng thành rồi.
Lại nghe Liễu tướng nói sau khi hai đứa nhỏ thành thân, đã bàn bạc quay lại đây cư ngụ lâu dài, trong giọng nói của Liễu Hậu thật sự rất buồn rầu, sợ việc này ảnh hưởng đến con đường làm quan của Tiết Hàn Vân, Lâm Thanh Gia ngược lại còn khuyên Liễu Hậu:
“Hai đứa nhỏ cũng là một mảnh hiếu tâm, bằng lòng tẫn hiếu dưới gối của ngài, ngài nên âm thầm vui vẻ mới đúng, sao lại còn muốn kêu bọn nhỏ chuyển ra ngoài?”
Tuy Liễu Hậu vẫn muốn đôi vợ chồng son bọn họ chuyển ra ngoài, nhưng rốt cuộc vẫn là bọn nhỏ do một tay ông nuôi lớn, một khi không nhìn thấy trước mắt thì sẽ nóng ruột nóng gan, nay bọn nhỏ đã trở về, còn kiên quyết muốn ở lại, trong lòng ngoại trừ vui mừng, cũng không có suy nghĩ phi lý muốn đuổi bọn nhỏ ra ngoài như vậy, bây giờ vừa âm thầm cười vừa nói lời thật lòng với Lâm Thanh Gia:
“May mà Nguyệt Nhi gả cho Hàn Vân…” Nếu như gả con bé cho một người khác, trên có cha mẹ chồng dưới có anh chị em chồng, một hai tháng liền quay về nhà mẹ đẻ thì cũng quá chăm chỉ rồi, khó tránh chọc cho nhà chồng không vui.
Cuối cùng ông không lay chuyển được hiếu tâm của hai đứa nhỏ, việc này cũng trở thành kết cục đã định.
Vua Vũ Đức đã hạ chiếu thư thoái vị, ít ngày nữa liền chuyển khỏi tẩm địa của đế vương, dời đến ở tại điện Dao Hoa trong hậu cung.
Điện Dao Hoa chính là chỗ ở của Dung phi khi còn sống, bà là mẹ ruột của vua Vũ Đức, trước đây tiên đế cực kỳ sủng ái vị Dung phi này, Thái tử nhiều bệnh, qua đời khi còn rất trẻ, cuối cùng vua Vũ Đức – con của Dung phi, bước lên ngai vàng kế thừa đế vị.
Ông vừa rời khỏi đế vị, nản lòng thoái chí, chỉ đóng cửa dưỡng bệnh, bình thường ngay cả hoàng hậu cũng không nhìn thấy ông.
Ngô quý phi người được ông sủng ái nhất, nghe tin Sở vương tự sát ở trong ngục, không cần hoàng hậu hạ ý chỉ, bà ta liền dùng một tấm vải trắng treo cổ tự sát ở trong cung.
Lần này Sở vương mưu nghịch liên lụy đến không ít quan viên, bộ Binh, bộ Hình, bộ Hộ đều có người dính vào. Cháu gái ruột của Thượng thư bộ Hộ Hồ Dụ được gả cho ấu đệ của Ngô quý phi, lúc chúng thần tử bị bắt đến tẩm điện chịu nhục, ông ta được miễn khỏi kiếp nạn này, cũng vì thế mà sau đó liền có người truyền ra tiếng gió, nói Hồ gia và Sở vương đã sớm cấu kết.
Lúc Tư Mã Sách chưa cử hành đại điển đăng cơ, cũng đã là một tay nắm giữ triều chính, sáng sớm hạ lệnh tra rõ Hồ gia.
Vua Vũ Đức chẳng quan tâm đến việc triều chính, huống hồ Tư Mã Sách lại là Thái tử danh chính ngôn thuận, kế vị đương nhiên là hợp tình hợp lý. Chỉ là trong số chúng thần tử có mặt ở tẩm điện của Thánh thượng đêm đó, có hai người đã chết, hai người thì bị thương nặng, số còn toàn là gãy tay gãy chân, ai nấy đều dâng sổ con xin được cáo lão hồi hương.
Tư Mã Sách ngoại trừ ân chuẩn cho Thượng thư bộ Lễ Tần Hãn Tông được phép cáo lão hồi hương, số còn lại toàn bộ bác bỏ.
Lần này Tần Hãn Tông bị quân lính trai tráng đánh cho một trận nhừ tử, nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy ngày nay, vẫn không thể tự mình ăn cơm, thương tích còn nặng hơn vài phần so với Tướng gia Liễu Hậu, cho dù có muốn lên triều xử lý công việc, chỉ sợ cũng không thể.
Trải qua việc lần này, vị trí Thượng thư ở trong triều liền thiếu đi ba vị.
Thượng thư bộ Lại Thôi Chính Nguyên đã qua đời, Thượng thư bộ Lễ Tần Hãn Tông bị trọng thương nên cáo lão hồi hương, còn có một vị Thượng thư bộ Hộ Hồ Dụ nay đã bị giam giữ cả nhà.
Đến tận bây giờ đế vị của Tư Mã Sách đã định, uy hiếp đã được giải trừ, toàn bộ vây cánh tạo phản của Ngô gia và Hồ gia, nay tất cả đều bị giải vào thiên lao, non sông rộng lớn như vậy, cuối cùng cũng đã nằm trong tay hắn.
Liễu Minh Nguyệt gặp lại Tư Mã Sách, là vào cuối tháng chạp.
Nghe nói ngày lành hắn chọn để tiến hành đại điển đăng cơ là vào sau năm mới, bây giờ cho dù chưa cử hành đại điển đăng cơ, nhưng mỗi khi mọi người nhìn thấy hắn, xưng hô cũng đã sớm sửa lại, cho dù là nữ quyến của Đông cung, cũng đều chuyển vào đại nội hoàng cung.
Đã hai tháng Liễu Hậu chưa từng vào triều, mấy ngày trước đó còn viết sổ con xin được cáo lão hồi hương, nào biết sổ con vừa trình lên, lại đưa Tư Mã Sách tới Tướng phủ.
Lúc đó Liễu Minh Nguyệt đang ở trong phòng Liễu Hậu chăm sóc cho cha già, Tư Mã Sách cũng không cho gã sai vặt vào bẩm báo, trực tiếp đi vào phòng.
Đám hạ nhân của phủ Tướng quốc đều luyện được công phu hỏa nhãn kim tinh, huống hồ bên cạnh Tư Mã Sách còn có thái giám theo hầu, vị này lại một thân quý khí, gã sai vặt gác cửa nào dám ngăn đón?
Đợi đến khi cha và con gái hai người nhìn thấy Tư Mã Sách từ trên trời rơi xuống, đều có chút ngoài ý muốn.
Cha và con gái hai người lập tức quỳ xuống hành đại lễ, Tư Mã Sách đã sớm bước lên ngăn cản:
“Thái phó có thương tích trong người, không cần đa lễ.”
Sau hôm xảy ra chuyện Liễu Minh Nguyệt vẫn luôn lấy đó làm lo lắng, không ngừng truy hỏi ép Liễu Hậu kể lại việc đêm đó.
Nàng nghĩ rằng mình phải biết rõ ràng mọi chuyện, mới có thể yên tâm. Kiếp trước và kiếp này, có rất nhiều chuyện đã lệch khỏi quỹ đạo vốn có, không nói đến chuyện nàng đã gả cho Tiết Hàn Vân, Doãn Tố Nhị gả cho Tư Mã Sách, mà ngay cả chuyện Sở vương mưu nghịch đều xảy ra sớm hơn nửa năm, vậy còn có chuyện gì không thể xảy ra đây?
Đêm đó quá mức máu tanh, Liễu Hậu vốn không muốn kể cho con gái nghe, nhưng mặc kệ ông không chịu nói như thế nào, Liễu Minh Nguyệt cũng không chịu bỏ qua, mỗi ngày đều kề sát vào lỗ tai ông truy hỏi cho bằng được. Thấy ông tỏ thái độ “Chuyện của người lớn trẻ con đừng xen vào”, nàng vô cùng tức giận, thế là từ ngày đó Liễu Hậu ông bị một đứa nhỏ lẽo đẽo đi theo quản đông quản tây, từ cơm ăn áo mặc đến thời gian nghỉ ngơi… Ông chưa bao giờ thấy con gái mình lại “Tẫn trách” như vậy.
Tẫn trách đến nỗi, ngay cả khi Lâm Thanh Gia đến chơi, lúc hai người đối ẩm, chung rượu của ông vẫn có thể bị lấy mất, mắt thấy Lâm Thanh Gia đơn độc thưởng rượu một mình, còn ông thì phải lấy chén trà thay rượu…
Lâm Thanh Gia vui sướng khi người gặp họa, xoay lưng lại với Liễu Minh Nguyệt nhìn Liễu Hậu nháy mắt ra hiệu, cảm thán:
“Nha đầu lợi hại a!”
Liễu Hậu than thở:
“Đứa nhỏ này lại bắt đầu bướng bỉnh!” Vụng trộm lắc đầu: “Con bé không nên hỏi thăm cặn kẽ chuyện xảy ra ở trong cung ngày đó.”
Lâm Thanh Gia cười cổ quái:
“Con bé đâu còn nhỏ nữa, nếu ngài không ngại thì cứ nói cho nó biết. Đứa nhỏ không trải qua chuyện lớn làm sao có thể trưởng thành? Nếu như sợ dọa con bé, thì cứ để vị hôn phu của nó bồi ở một bên, còn có thể phát triển tình cảm cho hai vợ chồng son chúng nó.”
Quả nhiên Liễu Hậu tiếp thu lời đề nghị của Lâm Thanh Gia, gọi Tiết Hàn Vân và Liễu Minh Nguyệt lại, đem chuyện xảy ra trong tẩm cung ngày đó kể lại một lần, còn nói ra quyết định của mình cho hai đứa nhỏ biết.
Nhưng sau khi Liễu Minh Nguyệt nghe xong, thần sắc trên mặt hoàn toàn không có một tia chấn động nào, làm cho Liễu Hậu và Tiết Hàn Vân kinh ngạc không thôi. Lúc ấy nàng còn thuận miệng nói:
“Người như Tư Mã Sách, trái tim đã quen lạnh lùng sắt đá, con cảm thấy làm quan dưới trướng của hắn, còn khó hơn so với giữ vững chức vị dưới trướng của lão Thánh thượng.”
Liễu Hậu cảm thấy con gái mình hiếm khi có thể sáng suốt được một lần như vậy, vừa chú ý chỉ điểm thêm:
“Thật ra lão Thánh thượng cũng có vài phần tình cảm, đối với các vị lão thần đều hết sức quan tâm, nhưng ta thấy vị tân quân chuẩn bị đăng cơ này, chỉ sợ… Không phải dễ nói chuyện như vậy…”
Lúc vị này còn chưa đăng cơ, đã muốn thay máu toàn bộ triều đình, ba vị trí Thượng thư bỏ trống kia đều an bày thân tín và tâm phúc của mình đến đảm nhận, khiến người ta chú ý nhất chính là Trầm Truyền – cha của Trầm Kỳ Diệp, từ chức Thị lang bộ Hộ thăng lên làm Thượng thư bộ Hộ.
Một vị khác, chính là tân khoa Thám hoa lang Chu Hành Dung.
Hắn là một người đàn ông có tính tình cổ quái, hóa ra trong mối quan hệ với các đồng liêu trong triều cũng coi như có chút qua lại, chẳng qua thời gian về lâu về dài, mọi người liền phát hiện tính cách của hắn keo kiệt bủn xỉn, làm việc cũng tích cực, thực sự rất thích đi phát động cổ vũ người ta tiết kiệm.
Cũng không biết Tư Mã Sách từ đâu lại khai quật ra cái đặc tính này của Chu Hành Dung, thế mà lại đặc biệt đề bạt hắn lên thành Thị lang bộ Hộ, là cánh tay phải của Trầm Truyền, sự sủng ái của hoàng đế lướt qua Trạng nguyên và Bảng nhãn, thật sự làm cho chúng thần tử thấy kinh hãi.
Ngự sử dâng tấu buộc tội rất nhiều lần, nói Chu Hành Dung một đường thăng lên tận mấy cấp, rất không phù hợp với quy tắc điều lệ thăng quan trong triều, kết quả bị Tư Mã Sách hạ lệnh phạt cho trượng…
Việc này vừa truyền ra, đám triều thần nhất thời âm thầm bùng nổ.
Lúc vua Vũ Đức còn tại vị, phạt đánh trượng gần như đã trở thành một loại truyền thuyết xa xôi, chúng triều thần đã sớm xem loại trừng phạt này như trò đùa, ai biết Tư Mã Sách còn chưa đăng cơ, đã lợi dụng thủ đoạn sắt để áp chế bách quan, so với một Sở vương có suy nghĩ điên cuồng chém giết trọng thần, chúng thần tử trong triều khó tránh khỏi sợ hãi, âm thầm đưa ra suy đoán: huynh đệ hai người này, đều có máu điên phải không?!
Trái tim băng giá và sợ hãi, hai điều này vốn dĩ khác nhau.
Người có trái tim băng giá, cùng lắm thì cũng chỉ tiêu cực lười biếng, hiệu suất xử lý công vụ sẽ giảm xuống đáng kể, nhưng nếu làm chúng thần tử sợ, từ nay về sau trung ngôn, nào dám can gián nữa?
: lời nói thật, lời khuyên chân thành
Nay Tư Mã Sách tự mình đăng môn bái phỏng, hai cha con Liễu gia đương nhiên phải cẩn thận ứng đối.
Nha hoàn bưng trà bước vào, Liễu Minh Nguyệt tự mình dâng trà lên, lui ra phía sau từng bước đứng hầu ở bên cạnh Liễu Hậu.
Trong phòng chỉ còn lại hai cha con Liễu Hậu và Tư Mã Sách, hôm nay trông hắn hết sức hiền lành, đầu tiên là hỏi thăm về thương tích của Liễu Hậu, sau đó nói đến việc hắn đã bác bỏ sổ con xin cáo lão hồi hương của Liễu Hậu:
“Thái phó đang tức giận trẫm không nghe lời dạy bảo của người, mới cố ý muốn từ quan trở về nhà?”
Liễu Hậu nhập sĩ nhiều năm, giỏi nhất là giở giọng, ho khan hai tiếng, mới đáp:
“Thánh thượng cũng nhìn thấy bộ dáng không bước đi nổi này của lão thần rồi, làm sao còn có khí lực vào triều phụ tá cho bệ hạ?”
Tư Mã Sách làm sao tin những lời này của ông, thấy ông cố ý muốn từ quan, sắc mặt liền có vài phần khó coi:
“Chẳng lẽ Thái phó đang ghi hận trẫm ngày đó không sớm ra tay cho kịp hay sao?”
Lời này nói ra hết sức nặng nề. Cho dù trong lòng Liễu Hậu quả thật bởi vì chuyện đó mới suy nghĩ đến nhân phẩm của Tư Mã Sách, nhưng cũng không thể giáp mặt nói ra sự thật này được. Ông nhanh chóng đứng dậy muốn quỳ xuống thỉnh tội:
“Thánh thượng đây là muốn giết lão thần rồi!”
Tư Mã Sách vội vàng đỡ ông:
“Thái phó làm cái gì vậy? Người đang làm cho tiểu sư muội chê cười trẫm không biết tôn sư trọng đạo!” Chợt giọng nói của hắn biến thành ảm đạm: “Nếu trẫm sớm đi ra ngoài, làm sao phụ hoàng có thể biết được hoàng đệ đã phát rồ đến bộ dáng thế nào…”
Lời này là lời biện giải quá mức lợi hại cho bản thân, mặt Liễu Hậu không đổi sắc khen ngợi:
“Người muốn làm đại sự ắt không câu nệ tiểu tiết, bệ hạ anh minh!”
Đến tận bây giờ ông đã hiểu được, không nên từ quan hồi hương, chuyện này chọc cho Tư Mã Sách không vui.
Vì bậc đế vương, luôn hy vọng chúng thần tử cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.
Thần tử vì nước tận trung đó là thiên kinh địa nghĩa, nếu như có lòng muốn lùi bước, tự nhiên không được coi là thần tử tốt, cũng chưa từng nghĩ tới chờ đợi mình sẽ là kết cục như thế nào.
Lúc Tư Mã Sách gần đi, giống như nhớ ra điều gì đó, nói:
“Mấy ngày gần đây Trầm chiêu nghi rất mong nhớ tiểu sư muội, nếu tiểu sư muội có rảnh, thì nên thường xuyên vào cung bầu bạn với nàng ấy…”
Liễu Minh Nguyệt thầm nghĩ: thì ra Trầm Kỳ Diệp đã được tấn phong lên vị trí Chiêu nghi rồi sao? Bởi vậy cúi người hành lễ:
“Thần phụ vạn vạn lần không gánh nổi một tiếng xưng hô ‘Tiểu sư muội’ này của Thánh thượng, nếu để cho người bên ngoài nghe được, chỉ sợ sẽ không tốt, khẩn xin bệ hạ về sau vạn vạn lần đừng dùng xưng hô này với thần phụ nữa. Nếu thần phụ có rảnh, tất nhiên sẽ vào cung thỉnh an Chiêu nghi nương nương.”
“Thái phó là Thái thượng hoàng tấn phong, trẫm nói muội làm được là làm được, muội cứ suy nghĩ đơn giản thôi!”
Liễu Hậu trọng thương chưa lành, vẫn không thể ra khỏi phòng, bởi vậy chỉ có Liễu Minh Nguyệt ra ngoài cung tiễn Tư Mã Sách.
Hai người một trước một sau bước đi trong phủ Tướng quốc, Liễu Minh Nguyệt nhớ lại chuyện xưa, bỗng thấy không biết bắt đầu từ khi nào, chuyện trước kia đã thành chuyện cũ, thì ra mối hận khắc cốt ghi tâm này đã dần dần phai nhạt từ lâu. Người này, không phải là người đàn ông kiếp trước đã từng cô phụ nàng nữa.
Nàng cũng không muốn hận hắn.
Nếu đã sớm không thương, làm sao còn mang theo oán hận?
Trong lòng nàng miên man suy nghĩ, nên không chú ý tới Tư Mã Sách đột nhiên xoay người, hai mắt sáng như sao, chặt chẽ nhìn thẳng vào nàng, vẻ mặt này quyết không phải là muốn đùa giỡn, mà quả thực giống như đang ép hỏi:
“Từ sau khi gặp mặt tiểu sư muội, trẫm luôn có một loại cảm giác, dường như lúc nào nhìn thấy trẫm tiểu sư muội đều hết sức đề phòng thì phải, chẳng lẽ trước kia trẫm đã từng đắc tội tiểu sư muội ư?”
Liễu Minh Nguyệt kinh hãi, thần sắc trên mặt nàng biến hóa vô cùng nhỏ nhưng không thể giấu nổi tuệ nhãn của Tư Mã Sách.
“Thánh thượng suy nghĩ nhiều, thần phụ chỉ là… Chỉ là sợ uy nghiêm của Thánh thượng, cho nên mới… Cho nên mới…”
“Muội nói dối! Trẫm nhớ rõ lúc ở quý phủ của công chúa Chiêu Dương, lần đầu tiên tiểu sư muội gặp trẫm, ánh mắt vừa sợ vừa giận, còn mang theo thần sắc phẫn hận tuyệt vọng… Giống như trẫm và muội chính là kẻ thù truyền kiếp, khi đó tiểu sư muội và trẫm là lần đầu tiên gặp mặt, ngay cả thân phận của trẫm cũng không biết, sao lại có thể kính sợ uy nghiêm của trẫm?”
Liễu Minh Nguyệt nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn không thốt nên lời.
Tư Mã Sách thấy bộ dáng ngốc nghếch của nàng, không biết vì sao, tâm tình bỗng nhiên rất tốt,
“Tiểu sư muội không cần tiễn nữa!” Sau đó mang theo thái giám phất tay áo bỏ đi ——