Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

chương 67: nợ người ta, sớm muộn cũng phải trả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Không được!”

“Tuyệt đối không được!”

Tống Thế An và Triển Dịch Chi cùng lên tiếng, chém đinh chặt sắt!

Triển Dịch Chi nhấp môi dưới, nói: “Ta còn một kế hoạch cuối cùng!”

“Kế hoạch gì?” Tống Thế An hỏi.

Triển Dịch Chi nhìn về phương xa, thần sắc nghiêm túc: “Hai người, chờ tin tốt của ta đi!”

Tuy Tống Thế An kiên quyết không viết giấy từ hôn, nhưng Tô Đường vẫn quyết định chuyển đi, ít nhất là rời khỏi phủ Tướng quân vài ngày.

Cứ tiếp tục ở đó, nàng uất ức chết mất!

Thấy Thiếu phu nhân muốn đi, Thược Dược cũng thu dọn đồ đạc đơn giản rồi đuổi theo.

Nơi Tô Đường chuyển tới không xa, ở trong tiểu viện ở cách đó vài con phố. Tiểu viện này lúc trước Tô Đường mua cho tiểu Mạc.

Từ sau lần trước bị đánh bị thương, tiểu Mạc luôn tĩnh dưỡng trong tiểu viện đó, Tô Đường mua thêm vài hạ nhân hầu hạ hắn ta, nhưng cuối cùng Hỉ Thước chê đám người đó vụng tay vụng chân, liền thường xuyên chạy tới đây hầu hạ chăm sóc, sau đó ngại chạy tới chạy lui phiền phức liền ở luôn lại nơi này.

Tống Thế An đi theo suốt chặng đường thấy nàng chỉ đến đây cũng không đi đâu nữa, trong lòng thoáng yên tâm hơn.

Hỉ Thước thấy Tô Đường đến bất ngờ, cũng kinh ngạc: “Tiểu thư, sao người lại tới đây?”

Tô Đường chỉ nói: “Nhớ em!”

Tuy Hỉ Thước rất vô tâm, nhưng vẫn nhận ra vẻ mệt mỏi rõ rệt của Tô Đường, thấy nàng có vẻ không muốn nói nhiều, cô ấy cũng không hỏi nữa, chờ đi ra ngoài lại hỏi Thược Dược. Khi cô ấy biết được mọi chuyện qua lời kể của Thược Dược, cô ấy trợn mắt há hốc mồm, sau đó lao vào trong phòng.

“Tiểu thư, người thật sự không sống cùng tướng quân nữa sao?!”

Nhìn bộ dạng giận dữ của cô ấy, Tô Đường khẽ cười: “Được rồi, em muốn nói gì thì cứ nói đi!”

Hỉ Thước bĩu môi: “Em chỉ cảm thấy chuyện này không phù hợp với phong cách của người thôi. Không phải tiểu thư luôn là người cần mạnh mẽ là có mạnh mẽ sao? Sao vừa gặp chút chuyện đã buông vũ khí đầu hàng rồi?”

Tô Đường liếc nhìn cô ấy một cái, nói: “Tiểu thư nhà em còn có phong cách cao đẹp nữa, đó là đánh không lại thì bỏ chạy! Bây giờ phủ tướng quân là một vũng bùn lớn, ai muốn nhảy vào thì nhảy, dù sao ta cũng không muốn nhảy!”

Chuyện xấu đều chờ đến lượt nàng làm, chuyện tốt chưa bao giờ tới lượt nàng, còn phải đón hết chuyện phiền phức này đến chuyện phiền phức khác! Mà chuyện hòa thân đang theo chiều hướng phát triển, vì cái quái gì mà nàng không thể dứt ra trước, mặc kệ họ chứ?!

Trong lòng Tô Đường nghẹn khuất, có lẽ là vì sau khi gả cho Tống Thế An, nàng gặp phiền phức liên tục, cũng có lẽ là vì mấy lời cuối cùng mà lão thái thái nói rất tổn thương lòng người. Cũng có lẽ, là vì trên đời này đàn ông theo lẽ thường phải có tam thê tứ thiếp…

“Được rồi, em cũng chỉ nói vậy thôi. Chỉ vì em thấy tiếc quá, tướng quân tốt như thế… Nhưng em hiểu rõ tính cách tiểu thư nhất, chắc chắn người không muốn ấm ức như thế, cho nên, cho nên, bỏ thì bỏ đi! Dù sao tự chúng ta cũng vẫn sống tốt được mà!” Tuy bình thường tranh luận không ít, nhưng rốt cuộc vẫn là chủ tớ tỷ muội sống nhiều năm với nhau, xảy ra chuyện này, Hỉ Thước vẫn đứng về phía Tô Đường.

Huống chi, cô vẫn cảm thấy chắc chắn tướng quân không nỡ để tiểu thư đi.

Còn về chuyện vì sao cô cảm thấy như vậy à? Đó là vì cô nhìn qua cửa sổ, thấy tướng quân đang đứng ngẩn ngơ ngoài cửa viện kìa!

Tống Thế An đứng ngoài cửa không dám đi vào, trên đường đi nhìn sắc mặt Tô Đường rất khó coi, điều này khiến hắn chần chừ. Hơn nữa, hắn cũng nghe rõ bên trong truyền ra câu “Kệ chàng đi” — ý của nàng là không muốn gặp hắn. Có điều, không sao cả, người không bỏ đi đâu xa là tốt rồi.

Chần chừ đến đêm khuya, nhìn thấy đèn trong phủ tﴠhết, Tống Thế An mới quay lại phủ tướng quân, nhưng sáng sớm lại đến nữa.

Sợ tiểu viện quá đơn sơ, Tô Đường không có người hầu hạ, hắn liền tìm mười nha hoàn sai vặt tay chân nhanh nhẹn trong phủ tướng quân gửi tới, đồng thời cũng đưa tới một chiếc xe ngựa cho nàng tiện đi lại.

Nhưng Tô Đường từ chối hết.

Thấy nàng quả quyết như vậy, Tống Thế An cuống cuồng, không thèm về phủ Tướng quân nữa, ở lại ngay thôn trang của mình ở bên cạnh, lại sai người phải thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh của tiểu viện, chỉ sợ hắn lơ là một cái, Tô Đường lại trốn thoát mất.

Cứ thế, một người không muốn viết giấy từ hôn, một người không muốn quay về, hai người cứ giằng co như vậy…

Mà cùng trong thế giằng co, còn có rất nhiều người khác.

Nhân sĩ kinh thành nghe nói phu nhân Tướng quân ép viết giấy từ hôn, sinh ra hai thái độ hoàn toàn trái ngược, một thái độ là của đám đàn ông, cho rằng phu nhân tướng quân không có sự độ lượng, không hiểu lý lẽ, mà Tống tướng quân vì một người phụ nữ lại để bị giày vò đến mức này, đúng là mất hết thể diện đàn ông! Một thái độ khác là của mấy người phụ nữ, hoặc họ nhéo tai các ông chồng, hoặc là tức tối giận dỗi, chất vấn họ, “Đàn ông các người dựa vào cái gì mà bắt phụ nữ phải hy sinh hạnh phúc của mình”, đồng thời, bọn họ đều nhất trí cho rằng một người đàn ông si tình chung thủy như Tống tướng quân đúng là một người đàn ông tốt!

Sứ đoàn nước Diên và triều đình nước Tụng cũng giằng co. Bùi Thụy Hòa vẫn ép nước Tụng sớm ra quyết định, nhưng Tống Thế An vẫn cáo bệnh không xuất hiện, tiểu Hoàng đế đành phải kéo dài thời gian.

Có điều, tình hình giằng co này nhanh chóng bị phá vỡ.

Đột nhiên, trong kinh thành nhất thời truyền tai nhau một chuyện — thật ra người thật sự có gian tình với trưởng công chúa nước Diên lại là con trai nhỏ của Triển Quốc công, tiểu Triển đại nhân!!!

Mọi người nói sinh động như thật: Một ngày nào đó, trên đường cái, tiểu Triển đại nhân và trưởng công chúa điện hạ vừa gặp mà như quen từ lâu, cũng biểu diễn vở kịch quyền cước triền miên ngay tại chỗ, cuối cùng, củi khô gặp lửa mạnh, càng không thể quay đầu lại! Chẳng những họ luận bàn võ nghệ trong vở kịch quyền cước đó, làm tình cảm sâu đậm hơn, mà hơn nữa, còn xảy ra rất nhiều lần tiếp xúc tay chân! Ví dụ như, công chúa điện hạ không cẩn thận vấp ngã, tiểu Triển đại nhân xả thân — ôm lấy nàng! Hơn nữa, theo tin tức đáng tin cậy, lúc trước công chúa điện hạ giả trai, tiểu Triển đại nhân không biết, cho đến tận khi luận bàn võ nghệ mới vô tình chạm tới — cái đó, mới biết thực ra nàng là phụ nữ! Tóm lại, tiểu Triển đại nhân của chúng ta đã sớm ước định hôn sự với công chúa điện hạ rồi! Nếu không phải vì Bùi tiểu vương gia đứng giữa gây khó dễ thì hai người họ đã sớm song túc song phi từ lâu!!!

Cái gì? Vì sao Bùi tiểu vương gia lại đứng giữa gây khó dễ? Chuyện này mọi người không biết đâu! Mấy người có biết vì sao Bùi tiểu vương gia nhất quyết gả tỷ tỷ cho Tống tướng quân không? Đó là vì y đang thiết lập một bàn cờ rất lớn! Lúc trước, có phải y vẫn luôn thua khi đối đầu với Tống đại tướng quân của chúng ta trên chiến trường không, mà y lại là kẻ lòng dạ hẹp hòi, không nuốt được cục tức đó, nên muốn âm thầm ám sát Tướng quân vào ngày thành thân ấy, ai ngờ đến cuối cùng, đã không ăn trộm được gà còn mất đi nắm gạo, y bị phu nhân Tướng quân của chúng ta dùng mũ phượng ném như ném chó! Mọi người còn nhớ rõ một tháng trước hắc kỵ bịt mặt đón tân nương không? Là vì giữa đường bọn họ bị phục kích đấy! Mà vì sao Bùi tiểu vương gia lại đội cái mũ kỳ quái như thế à, là vì bây giờ đầu y vẫn đang trọc lốc, không thể lộ ra được! A ha ha! Ám sát người ta nhưng mình còn thê thảm hơn, Bùi tiểu vương gia càng oán hận Tống tướng quân và phu nhân tướng quân, vì thế y mới kiên quyết muốn gả công chúa qua — để gây phiền phức ấy mà!

Hơn nữa, Bùi tiểu vương gia cũng biết chắc chắn Tống tướng quân không muốn hòa thân, nhưng y cứ kiên quyết chèn ép người ta, là vì y không muốn đàm phán hòa bình! Mọi người có biết không, Bùi tiểu vương gia bất hòa với Hoàng đế nước Diên, nếu đàm phán không thành công, hai nước tiếp tục chiến tranh, nước Diên của y thua cuộc, vì thế thiên hạ đại loạn, mất hết lòng dân, không phải là thời cơ cực tốt để y mưu toan soán vị hay sao? A ha ha ha…

Trong biệt uyển sứ đoàn, Bùi Thụy Hòa ném vỡ nát tách trà, chỉ Bùi Thụy Chi nói: “Bọn họ nói có thật không? Có phải tỷ và cái tên Triển gì gì đó kia có… quan hệ xác thịt không?!”

“Cứt thối!” Bùi Thụy Chi cũng rất căm giận.

Có điều, nàng ta thật sự không biết nói dối, ánh mắt né tránh nhanh chóng làm lộ vẻ chột dạ của nàng ta. Bùi Thụy Hòa quá hiểu nàng ta, vừa nhìn đã biết lời đồn có thật, không khỏi tức đến hộc máu: “Hừ! Đã bảo tỷ an phận một chút rồi. Tỷ xem xem, giờ thì hay ho, thể diện của nước Diên ta bị tỷ ném sạch rồi! Tỷ định làm gì bây giờ?! Kế hoạch của ta đều bị tỷ phá hết! Tỷ… đồ điên này!!!”

Sát khí trên mặt Bùi Thụy Chi lộ ra, nàng ta liếc nhìn Bùi Thụy Hòa bằng ánh mắt âm u, sau đó quay người lao ra cửa.

“Tỷ còn định đi đâu nữa?” Bùi Thụy Hòa quát lên.

Nhưng khi y nói xong, Bùi Thụy Chi đã chạy mất tích khiến y oán hận ném vỡ luôn cả ấm trà trên bàn.

Khó khăn lắm mới phát tiết xong, rốt cuộc Bùi Thụy Hòa cũng tỉnh táo lại, mặt y trầm xuống, ngồi vào ghế ngẫm nghĩ mấy lời đồn này.

Trên đời này, đáng sợ nhất là tin đồn, trộn lẫn thật thật giả giả, Bùi Thụy Hòa hiểu nhất biện pháp đó, cũng từng dùng rồi, ngay mấy hôm trước, không phải y còn dựa vào tin đồn mà hung hăng bôi nhọ Tống Thế An sao. Nhưng không ngờ, cũng có một ngày y bị bôi nhọ ngược lại! hơn nữa, đối phương ra tay còn thâm hiểm hơn y rất nhiều, chẳng những gây phiền nhiễu kế hoạch hòa thân của y, còn muốn biến y thành một tên tiểu nhân vô sỉ, lợi hại hơn nữa là, đối phương thậm chí còn thả một quả thuốc nổ vào hậu viện nhà y, châm ngòi thành công quan hệ của y và Hoàng huynh! Tuy rằng y thật sự vẫn luôn tính mưu phản, nhưng trong đàm phán, y căn bản không hề tính tới mấy điểm đó.

Rốt cuộc là ai có tâm cơ thâm hiểm như vậy, có thủ đoạn lợi hại như thế, có khả năng nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay đáng sợ đến vậy?!

Bùi Thụy Hòa nhíu mày, nhớ tới Hoàng đế nước Tụng bí hiểm không lộ mặt chỉ lộ tiếng nói kia…

Trong Hoàng cung, tiểu Hoàng đế hắt hơi mạnh một cái.

Mà người tạo ra mấy lời đồn này, Triển Dịch Chi Triển đại nhân lúc này đang nhạn hạ ngồi trong tiệm rượu ăn củ lạc, uống ly rượu nhỏ.

“Ôi, tiểu Triển đại nhân này, ngài ngồi đây một mình sao?” Người qua đường Giáp đã nghe những tin đồn từ lâu, không khỏi hưng phấn hỏi.

Triển Dịch Chi cười ẩn ý: “Cũng không phải, ta đang đợi người. Ngươi hiểu mà.”

“Ồ ~” mọi người bên cạnh đều phát ra tiếng cười thấu hiểu, mà khi nhìn thấy nhân vật chính đằng đằng sát khí bước tới, mọi người đều biết điều lui ra.

Thấy Bùi Thụy Chi vừa đến đã muốn động thủ, Triển Dịch Chi vội nhảy lùi ra đằng sau, nói: “Đợi đã! Phiền cô đóng cửa lại, cảm ơn!”

Bùi Thụy Chi giữ nguyên tư thế, nhíu mày.

Triển Dịch Chi uống một ngụm rượu nói: “Đóng cửa dễ làm việc thôi mà! Ha ha, lát nữa đánh đánh giết giết rất đáng sợ, vì tình hữu hảo của hai nước, nên giấu diếm tai mắt người đời một chút thì hơn, A ha ha ha!”

Bùi Thụy Chi cực kỳ chán ghét tiếng cười đó, đá cửa vào xong, nói: “Chính ngươi nói nhăng nói cuội phải không?!” Nếu không phải hắn, thì còn ai vào đây biết chuyện mà nói nữa!

Triển Dịch Chi không trả lời, chỉ rót cho nàng một ly rượu, nói: “Lại đây, uống xong ly rượu quyết định này rồi chúng ta lại so chiêu!”

Bùi Thụy Chi đã sớm ngửi thấy mùi rượu thơm nồng, thấy hắn uống vô cùng ngon lành, con sâu rượu trong lòng bật dậy, có điều, nàng rất nghi hoặc: “Rượu quyết định là cái gì?”

“Đây là phong tục của nước Tụng chúng ta, cô muốn quyết đấu với ta, phải uống một ly rượu trước, sau đó mới đấu được!”

Trong lòng Bùi Thụy Chi thoáng nghi ngờ, có điều nghĩ một chút, nàng vẫn nhấc ly rượu lên, uống sạch.

Được rồi, đấu võ đi!

Có điều, càng đánh, Bùi Thụy Chi càng cảm thấy không bình thường.

“Ngươi bỏ gì vào trong đó?!” Bùi Thụy Chi cảm thấy đầu váng vất, mắt hoa lên.

“Ha ha, là xuân dược trong truyền thuyết cộng với nhuyễn cân tán!” Triển Dịch Chi cười rất hồn nhiên ngây thơ.

“Ngươi!” Não bộ của Bùi Thụy Chi đã không còn dùng được nữa.

Trước khi nàng ta ngất đi, nghe thấy Triển Dịch Chi cười nói:

“Tục ngữ nói rất hay, nợ người ta, sớm muộn gì cũng phải trả!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio